Khi bước vào Đường Luân Hồi, cảnh vật xung quanh lập tức thay đổi, trước mắt chín người đồng thời trở nên tối tăm.
Trong màn đêm vô tận, không có một tia sáng nào, bên dưới là mặt nước đen kịt mênh m.ô.n.g không thấy bờ.
Một mình Khương Trúc đứng trên một chiếc thuyền nhỏ, thuyền nhỏ không có mái chèo tự động di chuyển, từ từ tiến về phía trước.
Chẳng bao lâu, thuyền tiến đến trước một thông thiên trụ gần như hòa vào bóng đêm, lúc này thuyền nhỏ dừng lại, ý thức của Khương Trúc cũng hoàn toàn tan biến, nằm bên trong nhắm mắt lại.
Năm Quý lịch 998—
Có một thần kiếm chi thể ra đời.
Tô gia nữ, tên là Quyền Khanh, tự sinh ra kiếm ý, kiếm đạo thiên thành , từ khi bắt đầu nhớ được đã mang trong mình một thân chính khí, trừng trị kẻ ác khắp nơi, giảng giải điều thiện.
“Này này này, các ngươi nghe nói chưa, Tô Quyền Khanh đã đột phá Nguyên Anh hậu kỳ rồi, ngay ngày hôm qua đấy.”
“Thật sao? Nhưng nàng ấy mới mười sáu tuổi… Ai nha,  không hổ là thần kiếm chi thể, tu luyện nhanh thật.”
“Ta ngày đêm mong nàng ấy sớm vượt qua Hóa Thần Hợp Thể, dù sao Vĩnh An thành của chúng ta và các thành trì lớn nhỏ xung quanh ai mà không được Tô gia che chở chứ? Nếu như không phải nhờ nàng ấy đi khắp nơi c.h.é.m g.i.ế.c tà tu yêu ma, thì chúng ta đâu có những ngày tốt đẹp như vậy.”
“Đúng vậy, thời này ma tu nhiều cũng không sao, nhưng các loại yêu ma thì nhiều vô số kể, nếu không có nàng ấy, linh tu chắc chắn sẽ bị họ g.i.ế.c sạch.”
“Đúng rồi, Tô Quyền Khanh phải nhanh chóng đột phá Hóa thần…”
Trong lúc mọi người đang sôi nổi bàn luận, không ai biết nhân vật chính đang ngồi trên một tiểu lâu.
“Ai nha ai nha, ai mà nhanh như thế đã đột phá Nguyên Anh hậu kỳ vậy, đúng là chấn động cửu thiên thập địa mà.”
Hạng Nguyên Tu bước nhanh vào từ cửa, trên mặt mang theo nụ cười chế giễu.
Tô Quyền Khanh ngồi bên cửa sổ quay đầu lại: “Ngươi nói chuyện bằng giọng điệu gì vậy? Nếu thật sự muốn chúc mừng ta, không bằng ngươi mời ta bữa này đi?”
Hạng Nguyên Tu trợn mắt: “Tô gia các ngươi không tổ chức tiệc lớn để ăn mừng, ngươi lại bắt ta mời? Ta không làm đâu.”
Tô Quyền Khanh đã sớm đoán trước, không vui mà lườm một cái: “Đừng nói nhảm nữa, chuyện bảo ngươi điều tra đã tra được đến đâu rồi?”
Nói đến việc chính, Hạng Nguyên Tu nghiêm túc hơn một chút.
Vừa ăn món ăn ngon đã được dọn sẵn trên bàn, vừa nói: “Đã tra ra rồi, tử ma đó đã trốn về Phàm giới, nhưng ta nói cho ngươi biết, ngươi vẫn không nên đến Phàm giớI. Mặc dù những năm gần đây linh lực ở đó đã hồi phục, nhưng đám Phàm giới vừa có cơ hội tu luyện, tâm ma tà khí nặng nề lắm, rất thích hợp cho yêu ma quỷ quái…”
Hạng Nguyên Tu nói một hồi thì thấy Tô Quyền Khanh đứng dậy, vội vàng kéo nàng ấy lại: “Không phải, ta vẫn chưa nói xong, ngươi đi đâu vậy?”
“Phàm giới.”
“???”
Hạng Nguyên Tu tức quá hóa cười: “Ta nói cả một hồi lâu, ngươi không nghe được chữ nào sao, chưa nói đến con tử ma đó hận ngươi đến tận xương tủy, ngay cả sư phụ ta cũng không dám tùy tiện đến Phàm giới, một tu sĩ Hóa Thần như ngươi đi làm gì?”
“Con tử ma đó đã bị ngươi đánh cho trọng thương rồi, trong thời gian ngắn sẽ không có động tĩnh lớn, ngươi đột phá Hóa Thần rồi đi cũng không muộn.”
Tô Quyền Khanh nhướng mày: “Ngươi sợ ư?”
Hạng Nguyên Tu dừng lại một chút, lớn tiếng phản bác: “Ta sợ cái gì, những yêu ma quỷ quái đó còn có thể làm gì ta chứ, ta chỉ thấy phong cảnh Phàm giới không đẹp, không nuôi dưỡng người, ngươi biết không? Nghe nói người đi chỗ đó mặt sẽ nổi mụn! Mọc đầy cả mặt!”
Khóe miệng Tô Quyền Khanh hơi co giật: “Được rồi được rồi, không phải là sợ sao, một tu sĩ không gian đạo như ngươi, không đánh lại thì cứ chạy là xong.”
“Nếu ta chạy thì ngươi…” Hạng Nguyên Tu ngập ngừng, nhìn thẳng vào mắt người đối diện một hồi lâu cũng không nói ra được câu khác.
“Đừng ngươi với ta nữa, đi với ta đi.” Tô Quyền Khanh nắm lấy cổ áo của hắn ta, mặc kệ hắn ta la hét, kéo hắn ta ra ngoài.
“Ê, ta còn chưa ăn được mấy miếng cơm, ngươi để ta ăn thêm một chút đi.”
“Trở về rồi ăn.”
“Ngươi quá đáng rồi, món gà xào của ta còn chưa động đũa, ta nguyền rủa ngươi…”
Hạng Nguyên Tu vẫn cố gắng vùng vẫy nhưng cuối cùng vẫn phải theo nàng ấy đến Phàm giới.
Trong cửu thiên thập địa, Phàm giới có linh lực yếu nhất, chỉ có một số ít tiên tri giả nhờ vào thiên phú tu luyện mà mở ra con đường tu hành, nhưng phần lớn phàm nhân vẫn ở trạng thái chưa giác ngộ.
Những tiên tri giả đó không có chỉ dẫn để tu luyện đại đạo, vì muốn trở nên mạnh mẽ nên đã bất chấp mọi thủ đoạn, sinh ra nhiều yêu ma quỷ quái, thêm vào đó phàm nhân cũng có vô số tạp niệm, nên Phàm giới trở thành nơi tập trung nhiều tà vật nhất trong cửu thiên thập địa, các tu sĩ từ các thiên địa khác đều tránh xa.
“Xì—”
Một luồng kiếm khí xé gió bay qua, tà ma đều tan biến, một kiếm khách mặc bạch y chậm rãi bước ra từ hư không.
Những phàm nhân dưới đất thấy ánh sáng thần thánh, đều quỳ xuống thờ lạy, chỉ trong chốc lát vị thần mà họ nhắc đến đã biến mất giữa không trung.
Tô Quyền Khanh thu kiếm, trở về căn nhà nhỏ trong rừng, Hạng Nguyên Tu đang ngồi bên trong nhàn nhã ăn linh quả.
“Ta nói khi nào thì ngươi về? Lúc đầu nói là đi Phàm giới tìm tử ma, giờ thì ngươi ở đây như ở nhà rồi.”
Tính ra, đây đã là năm thứ năm Tô Quyền Khanh ở lại Phàm giới, tử ma vẫn chưa tìm thấy, nhưng những tà ma khác thì đã bị g.i.ế.c không ít.
Tô Quyền Khanh cảm thấy nghi ngờ: “Ngươi ở đây không vui sao?”
“Đây không phải là chuyện vui hay không vui.”
Hạng Nguyên Tu ném linh quả trong tay đi, rồi tránh khỏi bàn tay nàng ấy vươn ra: “Năm năm rồi, năm năm ngươi vẫn chưa đột phá Hóa Thần, ngươi có biết người ở các thiên địa khác nói gì không? Họ nói ngươi trước đây đã dùng đan dược, lúc ta về nghe được mà suýt nữa tức chết.”
“Nếu không phải linh lực Phàm giới quá yếu, thì với thiên phú của ngươi chắc chắn đã đột phá từ lâu, đâu cần để họ ở đó bàn tán.”
Tô Quyền Khanh gạt tay hắn ta ra, hào phóng nói: “Ta thấy bây giờ như vậy là tốt rồi, đột phá quá nhanh cũng không tốt, họ muốn nói thì cứ để họ nói…”
Nói xong, nàng ấy lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: “Đợi ta về sẽ tính sổ với họ.”
“Ha ha ha… Thật tốt, ngươi có thể nghĩ như vậy thì đúng là tuyệt.”
Hạng Nguyên Tu nhìn nàng ấy với vẻ muốn nói lại thôi, há miệng nhưng cuối cùng không nói gì, lặng lẽ đi qua nhặt lấy linh quả dưới đất.
Sau đó dùng góc áo của nàng ấy lau lau, tựa vào ghế mềm tiếp tục ăn.
“Ngươi có chuyện gì thì nói đi.” Đến mức này rồi, Tô Quyền Khanh sao còn nhìn không ra.
Bọn họ từ nhỏ đã là bằng hữu, chỉ cần một ánh mắt nàng ấy cũng có thể nhìn ra được điều gì đó.
“Không có gì đâu, thật sự không có gì.”
Hạng Nguyên Tu nói xong thì im lặng hai giây, nhưng dưới cái nhìn như muốn g.i.ế.c người của nàng ấy, cuối cùng không thể không nhăn mặt mà nói ra hết.
Thu Vũ Miên Miên

“Được rồi, thực ra là ta phát hiện có người đã đập vỡ tượng thần của ngươi…”
Trong năm năm qua, danh tiếng của Tô Quyền Khanh ở Phàm giới ngày càng lớn, nhiều triều đại đã tôn vinh nàng ấy như thần, xây dựng nhiều tượng thần, phàm nhân cũng tranh nhau đến thắp hương.
Nhưng chỉ trong tháng trước, hắn ta phát hiện có rất nhiều tượng thần đã bị đập vỡ.
“Không biết tin đồn truyền từ đâu mà ra, nói rằng thực ra ngươi là một đại ma, làm những thứ này chỉ để diễn kịch và hưởng thụ tôn thờ của người dân, bọn họ còn nói nếu qua một tháng nữa ngươi sẽ trở thành ma thần, g.i.ế.c sạch tất cả mọi người.”
Hạng Nguyên Tu cúi đầu nói: “Hiện tại đã có một nửa vương triều ở Phàm giới đập vỡ tượng thần của ngươi, thay bằng một vị thần không rõ tên, mà những vương triều không có tượng thần của ngươi lại thật sự không có một yêu ma nào…”
Tin tức này sẽ nhanh chóng truyền ra, không cần nửa tháng họ có thể đập vỡ tất cả tượng thần.
Tô Quyền Khanh im lặng một chút: “Chỉ vì điều này, ngươi muốn ta rời đi?”
“Ngươi đã ở đây đủ lâu rồi, giờ đã như vậy, không bằng quay về…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tô Quyền Khanh cúi đầu không nói gì.
Hạng Nguyên Tu biết những việc mà nàng ấy muốn làm đều nhất định sẽ thành công.
Cuối cùng họ vẫn không rời đi.
Nhưng kết quả không thay đổi, sau nửa tháng, tất cả các tượng thần ở Phàm giới đều bị thay thế hoàn toàn.
Họ đã có thần minh mới. 
Họ còn dùng Tỏa Thần phù để phong ấn các tượng thần cũ, thần thức của Tô Quyền Khanh không thể thoát ra ngoài, không thể cảm nhận được tình hình phàm giới.
Khi tượng nữ thần bị phong ấn, thần mới được thờ phụng, người dân Phàm giới đã trải qua một tháng yên bình.
Tất cả yêu ma đều biến mất, Tô Quyền Khanh tìm kiếm nhiều lần không có kết quả, đành phải trở về ngọn núi nhỏ.
Cho đến khi khí tức của tử ma lại xuất hiện.
“Những phàm nhân đó miệng nói lời hay, nhưng sau lưng lại cúng bái tượng ma, giờ thì hay rồi, nuôi dưỡng nhiều tà niệm như vậy, nó chắc chắn đã đột phá Hóa Thần trung kỳ đến hậu kỳ.”
Hạng Nguyên Tu không phục đi theo Tô Quyền Khanh, miệng lầm bầm, bỗng nhiên bị nàng ấy che miệng lại.
Hai người nhanh chóng ẩn mình, không đi được bao xa thì thấy một nữ tử mười hai ba tuổi đang quỳ gối dưới một gốc cây lớn.
“Linh Diệu nương nương, gần đây các quan binh kiểm tra rất nghiêm, chỉ có thể làm phiền ngài ở lại trong tiểu miếu một thời gian, nhưng ngài yên tâm, làng chúng ta mỗi vài ngày sẽ cử người đến dâng hương cho ngài, để ngài ăn no nê.”
Nữ tử đặt tượng nữ thần dài bằng cánh tay rất gọn gàng vào trong một căn nhà gỗ nhỏ, sau đó lấy ra một nắm hương, lần lượt dâng hương.
“Các bậc trưởng bối trong làng không dám ra ngoài, nên ta đến dâng hương thay, Linh Diệu nương nương đừng chỉ bảo vệ một mình ta nhé.”
“Vương Nhị nương ở bên cạnh sắp sinh rồi, bà ấy muốn có một nam hài. Chân của Lưu đại thúc không tốt, không thể đi lại, hy vọng sẽ không bao giờ gặp phải sói ác…”
Nữ tử dâng hương xong, trước tiên nhìn quanh vài lần, rồi dùng cỏ dại che căn nhà gỗ nhỏ lại, làm xong những việc này thì quay người chạy đi.
Tô Quyền Khanh giơ tay lên, vài tia cúng bái chi lực yếu ớt từ trong tượng thần truyền ra.
Ngay lúc này, toàn bộ Phàm giới tràn ngập hắc khí, những tượng ma được cúng bái hấp thụ tất cả ngũ độc tạp niệm của mọi người, tham, sân, si, mạn, nghi…
Các tượng ma ở mọi góc đều phát ra hắc quang, cuối cùng tụ lại một chỗ, gần như trong khoảnh khắc đó, tất cả yêu ma đã biến mất đều đã xuất hiện.
Sông ngòi ngược dòng, lũ lụt tràn lan, núi đá sụp đổ, yêu ma hoành hành… tiếng kêu la không ngớt.
Tô Quyền Khanh và Hạng Nguyên Tu đột nhiên quay lại, chỉ thấy một đại ma Hóa Thần hậu kỳ, dù cách xa vạn dặm cũng có thể cảm nhận được khí tức khủng khiếp của nó.
Là tử ma.
Phát hiện người bên cạnh sắp rời đi, Hạng Nguyên Tu vội vàng kéo nàng ấy lại: “Chỉ cần tượng thần không bị hủy, lực lượng từ cúng bái sẽ khiến sức mạnh của nó không ngừng tăng lên.”
“Tô Quyền Khanh, đó là do họ tự chuốc lấy, cho dù ngươi không quản, nhân quả cũng không tính lên đầu ngươi!”
Tô Quyền Khanh nghiêng đầu nhìn hắn ta, lại nghe hắn ta nói: “Ngươi chỉ là một kiếm tu hai mươi mấy tuổi, thậm chí còn trẻ hơn họ, ngươi đã giúp họ đủ nhiều rồi, lần này nghe ta, đừng đi.”
Tiểu miếu ẩn trong cỏ dại tỏa ra vài tia lực cúng bái, những tia lực cúng bái màu vàng kim đó lưu chuyển trong cơ thể nàng ấy, tăng cường kinh mạch của nàng ấy, nâng cao thần thức của nàng ấy.
Tô Quyền Khanh xoa tay hắn ta, cười nói: “Họ tôn thờ ta làm thần minh, ta nhất định phải cứu họ khỏi tai họa.”
Dưới linh lực tỏa ra bốn phía, những thanh kiếm bay lượn xung quanh theo sát hình bóng đó cùng nhau xé toạc bầu trời tối tăm, tạo ra một vết nứt rõ ràng.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Khương Trúc nằm trong chiếc thuyền nhỏ vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Thế nhưng hắc trụ cao ngất trời bỗng nhiên phát ra một luồng ánh sáng trắng, luồng ánh sáng này quấn quanh cột và cuối cùng dừng lại ở đỉnh cột.
Đen tối hòa quyện với nước trời, khiến người ta không thể phân biệt ranh giới, ở trên ngọn Thông Thiên Trụ thứ nhất có một khối ánh sáng trắng lơ lửng, nhìn xa xa giống như một vầng trăng tròn treo lơ lửng trên không.
Chiếc thuyền nhỏ cuối cùng cũng bắt đầu từ từ di chuyển về phía cột trụ thứ hai, mang theo Khương Trúc bắt đầu cuộc đời mới.
Cùng lúc đó những người nằm trong thuyền như Mục Trì, Minh Nhã Quân cũng đã bắt đầu con đường luân hồi.
Năm Quý Lịch 1632 
Trong cửu thiên thập địa có lẽ nơi nổi tiếng nhất chính là Vân Mộng Biệt Thiên, nơi có truyền thuyết về những thiên tài hiếm có nhìn năm có một, trong vòng một trăm năm đã xuất hiện chín người, được gọi là Vân Mộng Cửu Kiêu.
Chín vị thiên tài từ nhỏ đã cùng nhau tu luyện, cạnh tranh lẫn nhau, sau mười sáu tuổi mỗi người đều bước vào con đường lập nghiệp, thành công rồi nổi danh.
“Nghe nói trong khô cốt động ở phía nam có một con hung thú ngàn năm, các ngươi có dám so tài xem ai có thể nhanh hơn lấy được yêu đan của nó không?” Tân Dã cầm bản đồ trong tay, đầy khí phách đập xuống bàn.
"Lại so tài? Lần trước thua không phục sao?" Trương Thuận khiêu khích đáp lại một câu.
Những người khác trước bàn đều nhìn họ cười.
Tân Dã ngẩng đầu, hừ lạnh một tiếng: "Vậy còn cần phải nói, nếu không phải các ngươi trước đó đã lôi kéo trọng tài, chúng ta có thua không?"
Trương Thuận: "Ái chà, chúng ta lôi kéo cái gì, chúng ta chỉ hỏi thử xem địa điểm thi đấu có tốt không, các ngươi cũng có thể hỏi mà, ai bảo các ngươi không hỏi?"
"Tiểu gia ta không quan tâm, dù sao lần trước không thể tính, Nguyễn Cẩm sẽ làm trọng tài lại một lần nữa, lần này ai cũng không thể giúp."
Nữ tử được nhắc đến đang vuốt tóc, gật đầu cười nói: "Được, tám người các ngươi sẽ lập nhóm lại, lần này ta chỉ cung cấp đan dược, những thứ khác không nói."
"Thi thì thi, ai thua thì đi ra cổng thành nhảy múa cột!" Trương Thuận cười nói.
Tân Dã vỗ bàn, cười nhếch môi đồng ý: "Được!"
Ba ngày sau, cửu đạo lưu quang bay qua không trung, tiếp theo chín hình bóng hạ xuống bên ngoài Khô Cốt động.
Kiếm tu quay tay ném xuống cho luyện đan sư Nguyễn Cẩm một cái khiên bảo vệ, đảm bảo nàng ấy vừa có thể nhìn rõ tình hình trận đấu, vừa không bị tổn thương.
"Cuộc thi bắt đầu."
Một tiếng ra lệnh, tám người còn lại nhìn nhau một cái, ngay sau đó vội vàng lao vào trong động.
Chín bóng hình ở cửa động không quá sáng đan xen với nhau, linh lực va chạm phát ra ánh sáng trắng chói mắt.
Nguyễn Cẩm quay đầu lại, linh lực bay tới nàng ấy ở ngay trước lúc chạm vào kết giới bị Tân Dã mạnh mẽ xoay chuyển phương hướng, đi thẳng về phía Trương Thuận.
"Bùng——"
Sau tiếng nổ, Trương Thuận đã không còn bóng dáng, hắn ta đã chạy trước, còn không quên quay đầu khoe khoang: "Yêu đan là của ta."
"Ngươi nằm mơ đi."
Mấy người vừa đánh vừa di chuyển vào bên trong, khi gần đến sâu trong động, một luồng khí tức của hung thú ập đến.
Chín người không chút do dự lách vào, nhưng điều họ nhìn thấy lại là một con thú nhỏ bị xiềng xích và trận pháp trói buộc.
Tân Dã nhíu mày: "Đây rõ ràng là một con sói con Ngân Nguyệt, khí tức của hung thú từ đâu mà có?"
Trương Thuận vung đao, khí thế của thanh đao cắt phá linh lực của kết giới, một vết m.á.u hung thú xuất hiện trước mắt họ.
Đồng tử của chín người đồng loạt co rút.
"Không ổn, có lẽ có người cố ý đặt bẫy."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện