“Đi qua con sông phía trước kia là đến nơi rồi, theo như ta nhớ, Đường Luân Hồi nằm ở cuối thung lũng này.”
Khương Trúc cầm tấm bản đồ mình vẽ hệt như chữ gà bới, dẫn đầu đi phía trước.
“Ồ, được thôi, vậy chúng ta tiếp tục tiến về phía trước.”
Tám người ở phía sau tròn mắt đi theo không chút suy nghĩ, còn về những gì nàng nói… xin lỗi, không hiểu.
Dù sao họ cũng đã từ bỏ việc nghiên cứu tấm bản đồ đó rồi.
Khương Trúc quay đầu nhìn về phía tám người đang tán gẫu vui vẻ, khóe miệng hơi co lại.
Có dám nhàn nhãn hơn chút nữa không?
“Đạo hữu, đạo hữu…”
Khương Trúc quay lại, thấy một nhóm người đi ra từ trong rừng cây không xa, đang vẫy tay về phía bọn họ.
Trước khi nhóm người nọ đến gần thì nàng đã thu bản đồ vào túi trữ vật.
Một nữ tử trắng trẻo tươi tắn đi lên nhiệt tình nói: “Các ngươi cũng đi đến Đường Luân Hồi sao? Không bằng chúng ta kết đội cùng nhau nhé.”
Khương Trúc nhìn qua nhóm người Tiêu Trường Phong, lắc đầu: “Không cần đâu, chúng ta tự đi được.”
Thấy bên kia từ chối, nữ tử không những không tức giận mà còn cười tươi, bộ dạng có lòng tốt: “Các ngươi là người ngoài đến đúng không? Đường Luân Hồi phải có ít nhất mười lăm người trở lên mới có thể vào.”
“Chúng ta vừa đi một vòng, xung quanh chỗ này không có tu sĩ nào khác, chúng ta cũng buộc phải đến đây để kết đội với các ngươi.”
Nói đến đây, Khương Trúc không còn từ chối nữa, chỉ khẽ gật đầu với vẻ vô tội: “Thế à, vậy chúng ta cũng chỉ có thể cùng nhau rồi, nhưng trước đây ta nghe tiền bối nói một người cũng có thể đến được Đường Luân Hồi?”
Nữ tử vẫy tay: “Đó là chuyện của nhiều năm trước rồi, bây giờ trước Đường Luân Hồi có một bức màn chắn, chỉ có từ mười lăm người trở lên đồng thời nạp linh lực mới mở ra được.”
“Chính là cái này.”
Khương Trúc đưa tay sờ vào, đúng là có một thứ giống như kết giới.
Nữ tử cũng không chần chừ, trước tiên cho người của mình nạp linh lực vào, sau đó mấy người Khương Trúc cũng làm theo.
Sau khi nạp linh lực kết giới quả nhiên mở ra, đi thêm trăm bước nữa thì thấy Đường Luân Hồi.
“Để đi qua Đường Luân Hồi phải hiến tế linh hồn của mình, chia thành chín đường, luân hồi chín kiếp, cuối cùng đắt đạo với trời.”
Nữ tử tươi cười rạng rỡ.
“Nếu đã cùng nhau đến đây rồi, những tiền bối như chúng ta đây cũng không phải người hẹp hòi keo kiệt gì, có thể chỉ cho các ngươi một cách nhanh hơn để đi qua Đăng Thiên Lộ, còn có thể đi qua hay không thì phải xem phúc phần của các ngươi rồi. Nhưng nếu trong số các ngươi có ai thật sự nhận được chỗ tốt từ phi thăng, thì cũng đừng quên chúng ta nhé.”
Đám người Tiêu Trường Phong đều không có động tĩnh, chỉ có Khương Trúc gật đầu như gà mổ thóc, vẻ mặt sốt ruột.
“Thật không tỷ tỷ, cách này là gì vậy?”
“Không vội, chúng ta sẽ cho các ngươi một ví dụ để hiểu.”
Nữ tử vẫy tay, hai người đứng sau nàng ta lập tức bước ra đứng trước Đường Luân Hồi, chỉ thấy họ nhắm chặt mắt, tự động tách linh hồn ra khỏi cơ thể, sau đó để linh hồn bước vào Đường Luân Hồi.
“Đường Luân Hồi này kiểm tra chính là linh hồn, chỉ cần dùng linh hồn bước vào Đăng Thiên Lộ, sẽ có lợi thế. Nếu các ngươi tin ta, có thể làm theo lời ta nói, nếu không tin cũng không còn cách nào, chúc các ngươi thành công.”
Nữ tử nói xong thì cùng những người khác đứng thành hàng trước Đường Luân Hồi, thả linh hồn thể ra vào Đường Luân Hồi.
Cho đến khi nhóm người đó đều thả linh hồn thể ra, nhóm chín người Khương Trúc mới nhìn nhau một cái, cũng làm theo.
Không quá nửa khắc, nữ tử đột nhiên mở mắt, sau đó nhóm người kia cũng đồng loạt tỉnh lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Căn cốt của đám người này không tốt lắm, cũng không biết tu vi thế nào.”
“Tu vi mạnh hay yếu thì có gì quan trọng chứ, linh hồn đã tiến vào Đường Luân Hồi rồi thì không thể ra ngoài, mấy thân xác này còn không phải muốn cướp thì cướp sao.”
“Chúng ta đã dùng cơ thể này bao lâu rồi, lão tử đã muốn đổi từ lâu rồi.”
“Lão Hồ, tháng trước ngươi vừa đổi, lần này cũng đến lượt ta chứ?”
“Tháng trước ngươi cũng đã đổi, sao ta không thể đổi, dù sao ta muốn cái bên trái nhất này.”
Mọi người đang cãi nhau ầm ĩ, bỗng nhiên một nữ nhân lớn tiếng quát: “Tất cả câm miệng cho ta, trước tiên hãy tháo bỏ đại trận hút hồn đã bố trí sẵn, theo thứ tự mà cướp xác, còn nhiều tu sĩ lắm, vội cái gì chứ?”
Nghe vậy đám người lập tức tản ra, tháo dỡ đại trận đã chuẩn bị trước ở phía trước Đường Luân Hồi một cách trật tự ngay ngắn.
Đại trận hút hồn là một đại trận đỉnh cấp, có phạm vi rất lớn, gần như bao phủ tất cả con đường cần đi vào Đường Luân Hồi.
Tuy nhiên, bởi vì trận này có sức mạnh lớn, cho nên việc bố trí lại rất tốn thời gian và sức lực, tháo dỡ đương nhiên cũng rất phức tạp, nhưng đám người này hành động thành thạo như đã làm qua hàng nghìn lần.
Chưa đầy hai khắc đã tháo dỡ xong.
“Tất cả mọi người chuẩn bị ra hồn cướp… hả???” Lời của nữ nhân bỗng im bặp khi nhìn thẳng vào chín đôi mắt to tròn bên cạnh.
Mọi người đều kinh ngạc.
“Vì sao các ngươi lại tỉnh lại?!”
Khương Trúc chớp chớp đôi mắt nhìn nữ nhân, vô tội nói: “Vừa nãy học theo các ngươi mà… ô, hóa ra Huyễn Hồn thuật không cần học, xin lỗi, ta cứ nghĩ cái này cũng phải học…”
Thu Vũ Miên Miên
Nữ nhân nghiến răng kèn kẹt.
Đồ khốn, nàng cố ý đúng không, khiến họ vừa tháo dỡ đại trận hút hồn!
“Các ngươi cũng muốn đến Đường Luân Hồi đúng không, được, thế thì vào hết cho ta.”
Chín người lập tức phóng linh lực ra ngoài, áp lực Hóa Thần lập tức bao trùm không gian này, trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, từng người bị ném vào không thiếu một ai.
Sau khi làm xong mọi việc, Khương Trúc vỗ tay, hừ hừ nói: “Làm như ta chưa từng đi qua Đường Luân Hồi vậy.”
Một lúc sau, nàng quay sang những người khác, Khương Trúc lo lắng mở miệng: “Ta chỉ đi theo Cửu Phi đến đây, cụ thể phải kiểm tra gì thì lại không biết, nhưng Đường Luân Hồi là con đường khó đi nhất trong tất cả các Đăng Thiên Lộ, các con đường khác nếu không đi qua còn có khả năng trốn thoát, nhưng Đường Luân Hồi thì khác.”
“Truyền thuyết nói tu sĩ đi qua Đường Luân Hồi rồi hoặc là đắc đạo phi thăng, hoặc là c.h.ế.t không còn gì, cho nên chưa có ai dám bước chân vào Đường Luân Hồi, ngay cả tổ tiên Cửu Phi cũng chỉ dám thử lúc đã gần phi thăng.”
“Vậy tổ tiên Cửu Phi đã qua được chưa?” Trương Đồng siết chặt quan tài băng sau lưng, tò mò hỏi.
“Không biết, dù sao đi một lúc thì phi thăng, chắc hẳn là đã qua, mà còn không có cả lôi kiếp.”
Đó cũng là lần duy nhất Khương Trúc không bị sét đánh, nên ấn tượng đặc biệt sâu sắc.
Trương Đồng há hốc miệng: “Ôi đệt, ngay cả lôi kiếp phi thăng cũng không có, Đường Luân Hồi lợi hại vậy sao, hóa ra đây mới là con đường Đăng Thiên Lộ thật sự! Đi xong là phi thăng ngay!”
“Cơ hội và nguy hiểm song hành, cho nên Đường Luân Hồi chắc chắn rất nguy hiểm.” Đây cũng là lý do Khương Trúc do dự mãi.
“Ôi, Trúc Tử ngươi cứ yên tâm đi, chúng ta cũng rất mạnh mẽ mà đúng không?”
Mục Trì tự hào ngẩng cao cằm: “Nếu Đường Luân Hồi biết chọn người tài, thì sẽ để tất cả chúng ta qua.”
“Đúng vậy, chúng ta là đệ tử thiên tài nhất của Tứ đại tông, Đường Luân Hồi nhỏ bé này căn bản không thành vấn đề!”
“Đã đi đến bước này, cho dù thế nào cũng phải tiếp tục đi.” Bạch Tử Mục liếc nhìn Nghệ Phong Dao trong quan tài băng, nói như vậy.
Thấy tám người đều đầy tự tin, Khương Trúc cũng không làm mất hứng, dẫn đầu tiến về phía Đăng Thiên Lộ, giơ cao tay nói lớn:
“Đội Tiểu Cường xuất phát!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương