Vị sư huynh họ Ngọc không rõ danh tính kia không chỉ quen biết Lạc Cửu Cửu, mà còn có thể nói là cùng một kiểu người, lai lịch bất minh, tu vi không lộ, nhưng lại mạnh đến đáng sợ.
Nếu người như vậy luôn ở trong đội ngũ của bọn họ, chẳng ai dám có ý phản bội.
Nhưng hai người đó không phải kiểu người tuân theo khuôn phép.
Ngọc sư huynh từng dặn đội ngũ rằng nếu thấy động tĩnh bất thường thì nên tránh xa, quả nhiên, chẳng bao lâu sau, hướng mà họ rời đi lập tức trở nên hỗn loạn.
Ban đầu là d.a.o động linh lực sinh ra từ linh quyết, tiếng gầm rú của linh thú mơ hồ truyền đến, chưa yên tĩnh được bao lâu, yêu thú xung quanh đã bắt đầu trở nên kích động.
Trời đất thay đổi, núi sông rung chuyển.
Bọn họ vừa đi vừa rời xa, đi ngang qua một nhóm đệ tử nội môn, đối phương thậm chí không thèm liếc nhìn bọn họ, toàn tâm tập trung vào động tĩnh ở đằng xa.
Từ nơi hỗn loạn ấy, mùi m.á.u tanh gần như lan tỏa đến tận vài dặm.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không ai biết cả.
Bạch Súng nhờ vào số điểm này đã lên hạng ba, nếu ngọc phù trong tay mấy đệ tử nòng cốt của ngoại môn còn lại cũng rơi vào tay hắn ta, thì dành hạng nhất cũng dư sức.
Ngay cả đệ tử nội môn cũng không dám đến nơi đó, làm sao Lạc Cửu Cửu thoát thân được? Dù thế nào đi nữa, cảnh giới tu vi của bọn họ chỉ có thế, đã lâu như vậy còn chưa trở về, chắc chắn đã bị loại từ sớm.
Mãn Tùng lại có một niềm tin kỳ lạ với bọn họ, cười khẩy: “Ngươi nghĩ bọn họ sẽ không quay lại?”
Bạch Súng nheo mắt, giọng mang theo chế giễu: “Quay lại thì sao? Họ dễ dàng giao thứ quan trọng như vậy cho người khác, lẽ ra phải nghĩ đến ngày hôm nay. Người c.h.ế.t vì tiền, chim c.h.ế.t vì mồi, sư huynh, huynh thật sự nghĩ Bí Cảnh Thí Luyện là trò trẻ con sao?”
“Trong bí cảnh, tất cả đều thuộc về kẻ mạnh, cho dù là âm mưu hay vận may cũng là một phần của thực lực, nếu huynh liên thủ với ta, số ngọc phù này đủ giúp chúng ta đứng ở vị trí mấy chục hạng đầu.”
Mãn Tùng đưa tay: “Đưa ngọc phù đây, nếu không đừng trách ta không niệm tình cũ.”
Bạch Súng nhìn ra hắn ta hoàn toàn không bị d.a.o động, giọng mang theo vài phần căm phẫn: “Xuất thân của Lạc Cửu Cửu, huynh còn không rõ sao? Lần này thiếu đi mấy điểm với nàng ta không là gì cả, nàng ta không giống chúng ta, chẳng còn đường lui nào hết!”
Hai người kia tuy có thực lực như quái vật, nhưng lại có thái độ bỡn cợt không quan tâm đối với việc thắng thua, vừa nhìn đã biết không thật sự xuất thân từ phàm nhân.
Trong ngoại môn, có rất nhiều người trẻ không có gia thế hậu thuẫn, giới hạn của họ có thể đạt tới cũng chính là giới hạn của bản thân, thậm chí là của cả gia tộc suốt hàng trăm năm. Bao kẻ lãng phí tuổi trẻ trong ngoại môn mà chẳng làm nên chuyện gì. Bạch Súng chỉ biết rằng, cơ hội vươn lên chưa bao giờ gần đến vậy.
Cạnh tranh thắng cường giả rất khó, nhưng nếu bây giờ đối thủ của hắn ta chỉ là đám người ngoại môn thì sao?
Bạch Súng giơ tay, mấy đệ tử nòng cốt của ngoại môn né tránh ánh mắt của Mãn Tùng, bước đến sau lưng hắn ta.
Mãn Tùng và Kỷ Ngộ ở không xa liếc nhìn nhau, không nói nhiều lời, linh lực trong tay đột nhiên xuất hiện, linh quyết bất ngờ lao thẳng về phía Bạch Súng!
Kỷ Ngộ cũng lao tới chặn một tên đệ tử, mặt mày hưng phấn hét lên với đồng môn: “Cướp nhẫn trữ vật của hắn ta! Lấy lại ngọc phù!”
Mặc dù sự tồn tại của kẻ phản bội khiến người ta lạnh lòng... Nhưng chưa từng trải qua phản bội thì sao có thể xem là một đội ngũ bí cảnh đủ tư cách?
Mãn Tùng vừa mừng vì sớm nhìn rõ lòng người, vừa đau đầu đến mức chẳng còn hơi sức mà nổi giận: “Đánh thì đánh, đừng có la lối om sòm!”
Thu Vũ Miên Miên
Việc này sớm đã nằm trong dự liệu của Cửu Cửu sư tỷ, đối phương tùy tiện đưa ngọc phù ra ngoài, vốn dĩ chẳng quan tâm đến việc có được trả lại hay không, có lẽ ngay từ đầu đã không để ý đến xếp hạng. Nhưng dù sao đi nữa, bọn họ vẫn phải giữ lấy chúng thật tốt.
...
Quanh hố sâu khổng lồ, uy áp của yêu thú ngập trời, yêu thú nhất phẩm đã biến mất không còn dấu vết, những con cố chấp chỉ còn là xác chết, con đứng vững chỉ toàn là yêu thú nhị phẩm với miệng đầy m.á.u tanh.
Đã có sáu bảy con yêu thú tam phẩm kéo đến, toàn là hung cầm mãnh thú, với bài học xương m.á.u từ con yêu thú bị nổ tung mà c.h.ế.t trước đó, chúng chỉ dám đứng nhìn bia đá, không dám tiến thêm dù chỉ một tấc.
Đừng nói đến việc đoạt bảo dưới ánh mắt thèm khát của vô số yêu thú, ngay cả những đệ tử Tiên Thiên cảnh tinh nhuệ nhất nếu rơi vào trong đó cũng khó mà toàn mạng rút lui.
Tiểu Kiếm nói với Tô Chước: “Giờ bọn chúng không dám tới gần Thú Thần Bia, không chỉ vì uy nghiêm của thụy thú, mà còn vì chính sự uy nghiêm của Thú Thần Bia.”
Đối với yêu thú mà nói, sức hấp dẫn của Thú Thần Bia đủ để lấn át mọi toan tính thiệt hơn, lợi ích mà nó mang lại vượt xa nguy cơ mất mạng, chính vì dã tâm khắc sâu trong bản năng nên chúng mới lao vào cuộc tranh đoạt điên cuồng này.
Tiểu Kiếm: “Một khi Tỳ Hưu kết thúc lĩnh ngộ, có hai khả năng xảy ra, một là nó có thể mạnh đến mức khiến vạn thú thần phục.”
“Khả năng khác là nó sẽ rơi vào trạng thái suy yếu, tìm ngươi cầu cứu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Xét theo thực lực của nó, ngươi không cần nghĩ đến khả năng thứ nhất đâu.”
Tiểu Kiếm bắt đầu chêm vào ý kiến cá nhân với giọng điệu khách quan, nó thật lòng cảm thấy con thụy thú này chẳng ra làm sao, ăn thì nhiều, lười thì hết chỗ nói, đã thế còn yếu hơn cả khỉ.
Tô Chước cũng không kỳ vọng gì vào tiểu Tỳ Hưu, bèn dỗ dành Tiểu Kiếm: "Cứ vớt cục lông nhỏ này thêm một lần nữa đi, nếu nó mạnh lên thì chúng ta đâu có thiệt."
Tiểu Kiếm nghĩ thấy cũng đúng: "Có thể lấy được Thú Thần Bia đã là lời rồi. Ngươi là Thụy Thú Chi Vương, Thú Thần Bia sẽ không hủy diệt ngươi đâu."
Khế ước của ngự thú có nhiều loại, nhưng vì thụy thú quá mạnh mẽ, nên sau khi ký kết, cả hai chắc chắn sẽ cùng hưởng vinh quang hoặc cùng chịu tổn thất. Chính vì mối liên kết này, trong vô hình, sự tồn tại của Tô Chước cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi khí cơ của thụy thú, nhiễm lấy một phần thần tính của dị chủng thần thú.
Tô Chước trầm ngâm: "Vậy ta cũng thử lĩnh ngộ một chút?"
Tiểu Kiếm: "Ngươi bình thường chút đi."
Tu võ luyện đao thì thôi đi, ngay cả truyền thừa của thần thú nhà người ta mà cũng muốn nhúng tay vào là sao?
Tô Chước: "Ta về rồi thử lại sau."
Tiểu Kiếm: "…"
"Tùy ngươi vậy."
Dù sao thì Thú Thần Bia cũng chẳng làm gì được nàng.
Những chí bảo như Thú Thần Bia, không chỉ có sức hấp dẫn với thú tộc.
Trong Tu Tiên giới cũng không thiếu tu tiên giả lĩnh ngộ linh quyết của thần thú, chỉ là trường hợp này cực kỳ hiếm thấy, gần như không tồn tại.
Mục Dự Chu liếc nhìn sắc mặt của Tô Chước, thấy nàng vừa căng thẳng vừa có chút kích động như thể chỉ mong chuyện càng náo nhiệt càng tốt, bèn hỏi: "Thế nào?"
"Yêu thú ở đây đều là thật." Tô Chước hoàn hồn.
Mục Dự Chu không chút nghi ngờ: "Là thật? Xem ra bản năng của thú hồn bị khống chế, nhận thức đã thoái hóa đi không ít."
Nếu đây là thú hồn do thần tông đưa vào, bản năng trong tâm bọn chúng chỉ có thể là bảo vệ tài nguyên và đối chiến với đệ tử.
Những con yêu thú có ý thức tự chủ mạnh mẽ thế này thì hẳn là thật.
Mục Dự Chu quét mắt nhìn khu rừng, không khỏi cảm thán: "Số lượng yêu thú trong bí cảnh này nhiều thật đấy."
Hơn nữa, chúng vẫn đang ùn ùn kéo đến.
Cảnh tượng như một trận thú triều bất ngờ ập tới.
Tô Chước trầm ngâm nói: "Muội ra trước bia để Tỳ Hưu quay về không gian, lũ yêu thú sẽ bắt đầu bạo loạn, không biết mất bao lâu để đào đi tấm bia đá đó."
Nói là đào đi, nhưng thực chất chỉ là thu bia đá vào vòng ngọc, không rõ liệu có xảy ra biến cố gì không.
Cũng may không gian trữ vật đủ lớn, nếu không thì đúng là chẳng giấu nổi một tấm bia đá dài rộng mấy mét.
Mục Dự Chu mơ hồ cảm thấy có chút khó giải quyết, trầm ngâm: "Vậy ta đi dẫn dụ năm con kia trước?"
Hắn chỉ vào năm con yêu thú tam phẩm đang đứng ở vị trí khá gần phía trước. Nếu là những đệ tử khác, chắc chắn sẽ thấy điều này hoàn toàn hoang đường, một tu tiên giả Hậu Thiên cảnh nhất trọng mà đối đầu với một con yêu thú tam phẩm đã là chuyện khó tin rồi, đằng này lại là năm con?
"Sư huynh dẫn đi ba con là được, bớt đi chừng đó muội cũng nhẹ gánh hơn rồi."
Tô Chước quét mắt nhìn những con yêu thú còn lại, một con chim ưng toàn thân xám nâu đang đậu trên ngọn cây, bên dưới tán rừng, vô số đầu yêu thú chen chúc nhấp nhô, còn khoảng trống trong rừng thì chật kín yêu thú nhị phẩm.
Mục Dự Chu nhướng mày: "Không đợi ta đưa thêm vài chuyến sao?"
Giọng điệu của hắn vô cùng nhẹ nhàng, hoàn toàn không giống như đang nói về việc đưa năm con yêu thú tam phẩm rời đi.
Tô Chước thật sự muốn thở dài: "Không kịp đâu."
Đùi to ai mà không muốn ôm chứ!
Cách đó trăm mét, móng vuốt của tiểu Tỳ Hưu khẽ động trên bia đá, dường như đã đến giai đoạn cuối cùng của quá trình lĩnh ngộ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương