Bây giờ trong tay Tô Chước chỉ có hơn ba nghìn điểm, cho dù lấy thêm vài ngọc phù cũng không thể vào bảng xếp hạng.
Hiện tại bảng xếp hạng không còn có thể bị lung lay chỉ với một hai nghìn điểm nữa.
Tiểu Tỳ Hưu vẫn đang đào bới.
Tô Chước ngồi xổm bên cạnh nó, quan sát một lát.
Thụy thú rất tốt, huyết mạch của tiểu Tỳ Hưu cũng có thể xem là cao quý.
Chỉ là lực công kích của tiểu Tỳ Hưu thật sự khiến người khác không dám khen.
Trong đầu nàng ngoài ý niệm tiểu Tỳ Hưu truyền tới, còn có câu nói “chuột chũi” của Bát sư huynh.
Đúng là có hơi giống thật.
Tiểu Tỳ Hưu xù lông, đôi mắt tròn đen láy nhìn nàng một cái.
Giận rồi!
Nó quay nửa thân mình, dùng đuôi đối diện với nàng.
Tô Chước vuốt vuốt đuôi nó, cảm giác chạm vào không tệ.
Trong lòng nàng mặc niệm lại Ngự Thú quyết đã xem qua trước đó, muốn thử một chút.
Tiểu Tỳ Hưu quay đầu nhìn nàng, ánh mắt của nó trong khoảnh khắc đó như mang theo chút khinh thường.
Tô Chước cảm nhận được một luồng cảm ứng mơ hồ xuất hiện trong tâm trí mình.
Tiểu Tỳ Hưu không tình nguyện dùng trán cọ cọ vào tay nàng.
Khế ước đã thành.
Tô Chước có thể cảm nhận được tâm trạng háo hức của nó đối với việc đào hố.
Mục Dự Chu cười nói: “Khế ước thành công rồi.”
Không ngờ con chuột chũi nhỏ này bên ngoài thì xù lông, nhưng trong lòng lại rất thành thật.
“Đúng vậy, giờ phải giúp nó đào đất thôi.”
Tô Chước ấn một tay xuống mặt đất, lòng bàn tay chạm vào lớp bùn ẩm dưới lớp cỏ.
Nàng không cảm nhận được điều gì bất thường, nàng suy nghĩ một chút, đại khái xác định phạm vi rồi ném Thạch trận xuống, sau đó bế tiểu Tỳ Hưu ra ngoài.
Mục Dự Chu gãi gãi đầu: “Có thể đào ra thứ gì chứ?”
Tô Chước: “Không biết.”
Lúc tiểu Tỳ Hưu không gấp gáp thì lại chẳng nói gì.
Có lẽ vì học chậm, không biết diễn đạt.
May mắn là nó không phát hiện trong câu nói của nàng có ý chê nó ngốc, nên vẫn nhẹ nhàng vẫy đuôi, chỉ lo lười biếng.
Mục Dự Chu: “Đào kiểu gì?”
Tô Chước cảm nhận ý của tiểu Tỳ Hưu: “Nổ đi.”
Vừa nghe đến nổ, ánh mắt Mục Dự Chu lập tức sáng rực.
Tô Chước chỉ vào Nặc Linh trận: “Nổ nhẹ thôi.”
Hiện tại tu vi nàng quá thấp, nếu không nhờ vào Thạch trận cao cấp thì không thể bày ra trận pháp có lực công kích mạnh.
Mà trận pháp công kích tiêu hao Thạch trận rất lớn, nàng lại không nỡ dùng.
Dùng linh quyết là lựa chọn tối ưu nhất.
Từng luồng linh lưu khiến bùn đá nổ tung rồi cuốn đi, trong Nặc Linh trận nhanh chóng xuất hiện một hố sâu khổng lồ.
Mặt đất rung chuyển.
Tiếng nổ bị trận pháp giam lại bên trong.
Tô Chước vẫn chưa nhìn thấy gì.
Nhưng tiểu Tỳ Hưu đã trở nên kích động.
Nó nhảy xuống hố, hai người lập tức thu lại linh quyết.
Bùn đá tung bay, chấn động vô hình lan tỏa trong không khí, tiểu Tỳ Hưu giơ móng vuốt lên rồi cào mạnh xuống.
Bùm!
Cuồng phong nổi lên, Thạch trận trong Nặc Linh trận rung lắc, linh lực liên kết giữa chúng trong chớp mắt lập tức vỡ vụn.
Bụi đất mù mịt khắp trời, Tô Chước thu Thạch trận lại, lùi về sau, mép hố nứt vỡ lan rộng, nàng lập tức vận linh lực dựng lên kết giới, mãi đến khi mặt đất yên tĩnh lại, nàng mới đứng vững nhìn xuống bên trong hố.
Dưới đáy hố, tiểu Tỳ Hưu đặt chân lên một bề mặt đá bằng phẳng.
Đó là một tấm bia đá bị chôn vùi dưới lòng đất.
Sở dĩ nói là bia đá mà không phải một tảng đá có hình dạng đặc thù, là bởi khí thế của nó khiến Tô Chước cảm thấy rất quen mắt.
Nàng liên tưởng đến Thông Thiên Bia của Thánh Địa Hi Hòa.
Thu Vũ Miên Miên
Những tâm pháp chí cao của thánh địa đều phải thông qua Thông Thiên Bia để lĩnh ngộ, giới hạn của văn bia có thể nhìn thấy, về cơ bản cũng chính là điểm cuối có thể tu luyện đến.
Thánh địa có rất nhiều đại năng, cả đời cũng chỉ nhìn thấy được bảy tám hàng văn bia, nhưng đã đủ để xưng tôn tại thánh địa.
Những truyền thừa huyền diệu như vậy, chính là nơi chứa đựng nền tảng của thánh địa.
Mà tấm bia trước mắt, chỉ nhìn kết cấu thôi đã thấy còn uy nghiêm, dày nặng hơn cả Thông Thiên Bia.
Tiểu Tỳ Hưu cúi thấp người, cái sừng chưa phát triển hoàn chỉnh trên trán nhẹ nhàng chạm vào tấm bia đá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đây là gì?”
Mục Dự Chu cũng cảm nhận được điều gì đó, thì thào hỏi.
Tô Chước đoán: “Truyền thừa của đại năng loài thú?”
Tiểu Kiếm đột nhiên nói: “Là Thú Thần Bia sao? Mau hỏi cái tên ngốc kia có phải Thú Thần Bia không!”
Giọng nói của nó vô cùng kích động.
Hiện tại Tô Chước không tiện quấy rầy tiểu Tỳ Hưu, bèn hỏi Tiểu Kiếm: “Thú Thần Bia là gì?”
“Đó là ân điển mà thần thú để lại cho dị chủng thần thú, ngay cả Thượng giới cũng chỉ có vài tấm! Mau mang đi! Nhưng bây giờ không thể làm phiền nó… Đợi lát nữa đào tấm bia đi là được!”
“Trên đó lưu lại khí tức thú văn, chỉ có yêu thú mang thần huyết trong huyết mạch mới có thể lĩnh ngộ! Đám khỉ kia cũng có thể…”
Lúc này, Tô Chước ngẩng đầu lên.
Mục Dự Chu khẽ nhíu mày.
Trong thần thức, rất nhiều yêu thú đang dần tụ hội về hướng này.
Xung quanh xuất hiện vài con yêu thú nhất phẩm yếu ớt, sợ hãi sự hiện diện của họ nhưng vẫn cố chấp tiến lại gần nơi này.
Cho đến khi nhìn thấy cảnh tượng trong hố sâu, chúng mới không tiếp tục tiến tới.
Nhưng có nhiều yêu thú mạnh hơn đang lao về hướng này.
Tô Chước cảm thấy không ổn: “Bây giờ không thể đi.”
“Tránh tạm vào kia đã.”
Nàng chỉ về phía vách núi.
Mục Dự Chu: “Được.”
Hai người giả vờ rời đi, một lát sau quay lại trên vách núi có thể nhìn thấy nơi này, dùng trận pháp ẩn nấp.
Bên cạnh bia đá đã bị yêu thú bao vây, khung cảnh kỳ lạ mà trang nghiêm.
Những yêu thú đó tuy đã xuất hiện, nhưng không nôn nóng tiếp cận như tiểu Tỳ Hưu, mà chỉ đứng từ xa quan sát, cúi đầu tỏ ý kính trọng, tựa như đang hành hương.
Một con yêu thú tam phẩm bước lên, nhảy về phía bia đá, không con yêu thú nào ngăn cản.
Khoảnh khắc bàn chân chạm vào bia đá, trong cổ họng nó vang lên một tiếng gầm đau đớn, yêu đan vỡ nát, yêu lực từ trong cơ thể bùng phát ra ngoài, m.á.u đỏ lan tỏa.
Ầm.
Dòng m.á.u tan biến, sự tồn tại hoàn toàn tiêu tan.
Tô Chước mím môi, đồng tử khẽ động.
Giữa yêu thú, dã tâm không cần che giấu, quy tắc và tôn ti cũng rất rõ ràng, kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, một khi khiêu khích thì chính là thân tử đạo tiêu*.
*chết thân, đạo lý tiêu tan.
Mục Dự Chu nhìn đến mức mặc mày ngưng trọng, hỏi: “Khi nào con chuột chũi nhỏ mới lĩnh ngộ xong? Ta đi kéo nó ra, Tiểu Cửu, muội trốn kỹ vào.”
Bỏ qua con chuột chũi nhỏ, Tô Chước biết sư huynh chắc chắn có hậu chiêu, nhưng nói thật thì vẫn cảm thấy suy nghĩ này hơi điên rồ: “Cả bia đá cũng mang đi luôn đi… để cho linh thú lĩnh ngộ.”
Có thể đặt nó trên Tụ Linh Phong.
Giữa ánh mắt như hổ rình mồi của vô số yêu thú mà cướp lấy bảo vật, ý tưởng này có thể gọi là táo bạo.
Thế nhưng Tô Chước lại nhìn thấy biểu cảm thấu hiểu như vậy trong mắt sư huynh.
Mục Dự Chu nở một nụ cười khó đoán: “Tìm chút việc cho bọn chúng làm.”
Suốt ngày nhìn bọn họ tu luyện cứ như xem trò vui vậy.
Tô Chước gật đầu.
Những tiểu linh thú không tranh với đời vẫn chưa biết rằng chúng sắp trải qua cái gì.
...
Trong Bí Cảnh Thí Luyện, các đội ngũ thiên tài hội tụ đông đủ, phân phối ngọc phù theo cống hiến, có người đang cố ý che giấu thực lực nên thành tích không quá nổi bật.
Tất nhiên, thứ hạng không nổi bật là so với thực lực của chính họ mà thôi.
Đối với các đệ tử mà nói, chỉ cần có thể lên bảng xếp hạng đã là thành tựu được mọi người chú ý đến.
Dù chỉ lên một lần.
Đệ tử ngoại môn thay phiên nhau lên bảng xếp hạng, muốn lên thì lên, nhưng để giữ kín tiếng, một phần ngọc phù vẫn luôn không lọt vào tay mọi người, bị một vài đệ tử giữ chặt trong tay.
Ngọc phù được cập nhật.
Ngoại môn vang lên tiếng kinh hô.
“Ngươi mau nhìn ngọc phù đi! Ta có nhìn nhầm không?”
“Thứ ba?”
“Sao lại đứng thứ ba! Ở vị trí cao thế này! Bạch sư huynh chỉ xếp sau Đệ Nhất Vực và Đệ Nhị Vực thôi!”
Mãn Tùng nhìn chằm chằm vào ngọc phù, sau đó quét mắt qua đội ngũ: “Mấy người làm cái gì thế?”
Mấy thiếu niên nhỏ tuổi ngơ ngác: “Khi huynh đuổi theo yêu thú, Bạch sư huynh nói lần này cứ giao ngọc phù cho huynh ấy.”
Đệ tử nòng cốt của ngoại môn vốn không nên ham muốn hư danh này.
Lúc này Mãn Tùng mới nhìn về phía Bạch Súng.
Bạch Súng nhìn chằm chằm vào ngọc phù, đôi mắt kích động đến đỏ lên: “Mãn sư huynh, huynh thấy chưa, ngoại môn xếp thứ ba!”
Mãn Tùng vung tay giật lấy ngọc phù trong tay hắn ta: “Ai cho ngươi làm vậy? Ngươi thực sự nghĩ điểm này là của mình sao?”
Bạch Súng gào lên: “Đã lâu như vậy rồi, bọn họ sẽ không trở lại đâu!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương