Không phải ai trong đám đệ tử Đệ Nhất Vực cũng nhận ra nàng ngay lập tức. Việc bị cướp mất một con yêu thú tam phẩm đã là chuyện của hai ngày trước.
Nhưng Tô Chước thì khó mà quên được, dù gì đó cũng là ngọc phù tam phẩm đầu tiên của nàng. Có lẽ thông qua một phương thức nào đó, đối phương đã muộn màng mà phát hiện rằng tiểu Tỳ Hưu chỉ là đang ngụy trang.
Có thể là do Lưu Ảnh thạch.
"Chính là nàng ta!"
"Chính nàng ta đã mang con linh thú biết ngụy trang kia đi nhặt ngọc phù của chúng ta!"
Nghe vậy, ánh mắt đám đệ tử Đệ Nhất Vực lập tức trầm xuống, vẻ mặt lộ vẻ thù địch.
Một đệ tử khác nheo mắt, đánh giá nàng rồi chậm rãi hỏi: "Ngươi chính là Lạc Cửu Cửu?"
Không ngờ một tên Trúc Cơ kỳ lại to gan đến thế.
Không chỉ dám giở thủ đoạn trước mặt người của Đệ Nhất Vực mà còn dùng cách mờ ám nào đó để leo lên hạng nhất. Lần đầu tiên nàng lọt vào bảng xếp hạng cũng chính là vì chơi xỏ bọn họ.
Nàng đang dừng chân trong hang ổ yêu thú tam phẩm, có vẻ cũng không hoàn toàn vô dụng.
Tô Chước thầm nghĩ, thực ra Đệ Nhất Vực cũng chẳng thể làm gì được nàng cả.
Thế nên nàng không chạy, chỉ bình tĩnh gật đầu.
Tên đệ tử kia thấy nàng không hề tỏ ra sợ hãi thì càng thêm tức giận. Hắn ta vẫn không tin nàng có thể là đối thủ của mình, giọng nói mang theo ý bức ép: "Nếu vậy thì giao ra đây!"
Thiếu niên ra tay như chớp, thân hình chỉ thoáng động đã áp sát trước mặt Tô Chước, bàn tay chộp thẳng vào ngọc phù trong tay nàng.
Với tốc độ này thì trong mắt Tô Chước, không có động tác nào là không thể nhìn thấu.
Nàng khẽ dịch người, linh khí thiên địa lưu chuyển trên đôi chân thon dài.
"Bốp!"
Đối phương chưa kịp rút tay về thì đã trúng một cú đá. Đồng tử hắn ta co lại, cánh tay tê rần khiến động tác cũng chậm lại một nhịp.
Có người quát lớn: "Rút lui!"
Vị đệ tử kia vừa nghe lệnh thì lập tức thoái lui.
Cùng lúc đó, người dẫn đầu Đệ Nhất Vực - Mạnh Ti Man bước lên đối diện nàng.
Hắn không lập tức ra tay mà chỉ nhíu mày đánh giá Tô Chước.
Người có thể đạt hơn vạn điểm, dù là nhờ săn g.i.ế.c yêu thú trong bí cảnh hay cướp từ tay kẻ khác thì đều không phải hạng tầm thường.
Tô Chước liếc qua những người trong đội của hắn, thấp nhất cũng là Hậu Thiên cảnh ngũ trọng: "Các ngươi bắt nạt kẻ yếu mà cũng có giới hạn đấy nhỉ, lại còn không xông lên cùng một lúc?"
Khóe môi Mạnh Ti Man khẽ giật: "Ngươi yếu à?"
Không hiểu sao mà giọng nói xa lạ kia lại khiến hắn có cảm giác quen thuộc đến kỳ quái.
Tô Chước tốt bụng giơ tay lên, để hắn nhìn rõ linh lực Trúc Cơ tứ trọng của mình.
Mạnh Ti Man thấy vậy thì chân mày khẽ động: "Chúng ta chỉ muốn lấy lại ngọc phù, không phải đang cố ý làm khó ngươi."
Dù gì thì trước đó bọn họ đã đánh nhau lâu như vậy, cuối cùng lại làm áo cưới cho người khác, ai mà không tức cho được?
Tô Chước hiếu kỳ hỏi: "Có mỗi một ngàn điểm thôi, đáng để các ngươi làm tới mức này sao?"
Một đệ tử khác tức giận quát: "Không đáng thì ngươi trả đây!"
Tô Chước: "Ta đâu có ngọc phù tam phẩm trong tay."
Hôm qua và hôm nay, ngoài tên chuyên đi cướp bóc kia, đám thủ lĩnh các đội khác đều không có nhiều thay đổi về chiến tích.
Mọi người đều đang giấu bài, nếu nàng không giấu thì chẳng phải lạc quẻ sao.
Tên đệ tử kia trừng mắt đầy kinh ngạc: "Tự bản thân ngươi có tin nổi lời này không?"
Làm gì có ai trơ trẽn đến mức này?!
Người đứng thứ hai trên bảng xếp hạng mà lại không có ngọc phù trong tay?
Sao nàng không nói thẳng luôn rằng một vạn điểm của mình toàn là tự tay g.i.ế.c yêu thú thật sự đi?
Tô Chước gật đầu: "Dù có cũng không thể tặng không cho các ngươi được. Nhặt được thì là của ta, không ngờ các ngươi chạy nhanh đến vậy."
Mạnh Ti Man nhíu mày: "Không cần nhiều lời, ra tay đi."
Nếu kẻ giở trò chỉ là một tiểu đệ tử vô danh không có thực lực gì, vậy thì lấy lại ngọc phù là chuyện đương nhiên. Không chỉ xả giận mà còn đỡ mất công chiến đấu với yêu thú tam phẩm.
Nhưng trực giác của Mạnh Ti Man nói với hắn rằng, người này không phải kẻ dễ đối phó.
Có điều, nếu hắn dám nói ra suy nghĩ ấy với đồng môn thì chắc chẳng ai tin đâu.
Ngược lại, nếu hắn tỏ ra e ngại trước một đệ tử ngoại môn Trúc Cơ kỳ thì chẳng phải sẽ khiến người khác hiểu lầm rằng hắn bị dọa sợ bởi thành tích không biết thật giả của nàng sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tô Chước tiện tay phóng xuất linh quyết.
Mạnh Ti Man vung kiếm quét ngang, kiếm phong sắc bén.
Tô Chước dùng linh quyết quấn lấy hắn một lúc nhưng chẳng biết từ lúc nào mà mũi kiếm đã áp sát ngay trước mặt nàng. Nàng thầm thở dài, chỉ có thể đưa tay lên đỡ. Linh khí thiên địa tụ lại trên cánh tay nhỏ nhắn, xoáy thành một vòng xoáy nhỏ, nuốt chửng kiếm khí.
Khoảnh khắc tiếp theo, cánh tay nàng va chạm trực tiếp với mũi kiếm.
"Ầm!"
Dư chấn linh khí khuếch tán, Tô Chước bật lùi lại, rơi xuống mặt đất cách đó không xa.
Hoàn toàn không hề hấn gì.
Đám đệ tử vây xem đều nhìn nhau đầy kinh ngạc, đột nhiên cảm thấy có lẽ thực lực của đối phương không hề đơn giản như bọn họ vẫn tưởng.
Nhưng người bất ngờ nhất chính là Mạnh Ti Man.
Hắn đứng yên tại chỗ, như thể quên mất mình vẫn còn đang giao đấu.
Trong mắt hắn nổi lên những con sóng dữ dội, đồng tử đột ngột co lại: "Ngươi là... ngươi là..."
Tô Chước nhướng mày, ngắt lời hắn: "Ngươi cái gì mà ngươi."
Sắc mặt Mạnh Ti Man thay đổi liên tục, môi mấp máy vài lần nhưng vẫn không nói ra được, chỉ có thể nghẹn lại: "Ta biết rồi."
Tô Chước hiếu kỳ: "Ngươi biết cái gì?"
Mạnh Ti Man: "..."
Tô Chước: "Thôi, ngươi đừng nói, ta cũng chẳng muốn biết."
Mạnh Ti Man hoàn toàn á khẩu. Hắn quay người, dứt khoát nói với đồng đội: "Đi thôi!"
Tô Chước buột miệng: "Đi luôn à?"
Mạnh Ti Man: "..." Chứ ngươi còn muốn thế nào nữa?!
Hắn là một trong số ít người ở Đệ Nhất Vực đã thực sự giao thủ và trò chuyện với Tô Chước. Hắn cũng rõ ràng hơn ai hết chuyện gì đã xảy ra sau khi hắn rời khỏi yến tiệc hôm đó.
Thánh tử của thánh địa từng mất hết mặt mũi vì Tô Chước, ngay cả linh khí bản mệnh cũng bị tổn hại. Với tiền đề như vậy, chẳng đời nào Mạnh Ti Man lại muốn đối đầu với nàng chỉ vì một cái ngọc phù.
Bước chân hắn thoáng dừng lại, suy nghĩ chốc lát rồi quay đầu, trầm giọng nhắc nhở: "Cẩn thận Giang Tức Trạm, hắn không đơn giản như vẻ ngoài đâu."
Tô Chước chẳng hề bất ngờ: "Ngọc phù của hắn là do cướp được?"
Mạnh Ti Man gật đầu: "Đồng môn của ta đi lẻ gặp phải hắn thì bị loại luôn, ngay cả một mảnh ngọc phù cũng không còn lại."
Để phòng ngừa bất trắc, bọn họ đã chia ngọc phù ra ba người có tu vi cao nhất cất giữ. Ấy vậy mà vẫn sơ ý trúng kế.
Tô Chước cau mày: "Nếu người bị loại thì các ngươi làm sao biết được?"
Mạnh Ti Man đáp: "Lưu Ảnh thạch!"
Tô Chước chợt bừng tỉnh: "Đúng là bảo bối... Hiện tại các ngươi có không? Ta đổi bằng ngọc phù."
Mạnh Ti Man không nói gì, tiện tay ném cho nàng một viên đá trong suốt: "Cầm đi."
Tô Chước đưa thần thức vào kiểm tra, phát hiện trong đó ghi lại hình ảnh tiểu Tỳ Hưu hóa thành hung thú rồi lộ nguyên hình.
Thật không ngờ bọn họ còn đặc biệt gửi nàng cả bằng chứng phạm tội.
Lưu Ảnh thạch đặt ở khoảng cách khá xa, bóng dáng nàng chỉ hiện ra chỉ là một cái thoáng qua rất nhỏ, vậy mà đối phương vẫn có thể nhận ra được.
Tô Chước chẳng chút chột dạ, cười híp mắt: "Ngươi đúng là người tốt."
Mạnh Ti Man truyền âm, giọng đầy phức tạp: "Ta biết ngươi rất mạnh."
Hắn do dự một chút, rồi lại nói tiếp: "Nhưng ngươi cũng đừng khinh địch, kẻ mạnh nhất của Đệ Nhị Vực không phải là Giang Tức Trạm đâu."
Kẻ mạnh nhất Đệ Nhất Vực cũng không phải bọn họ.
Thu Vũ Miên Miên

Có điều, hắn không tiện tiết lộ thông tin về người của mình, chỉ có thể nhắc nhở bóng gió nàng một chút.
Tô Chước: "..."
Vì cớ gì lại có người nghĩ rằng một Trúc Cơ kỳ như nàng sẽ khinh địch chứ?!
Mạnh Ti Man lại bày ra vẻ mặt "Ngươi không nghe thì ta cũng hết cách", sau đó khẽ gật đầu: "Gặp lại sau."
Nói thì nói thế nhưng ngay giây sau, hắn lập tức nhận ra rằng tốt nhất là đừng bao giờ gặp lại Tô Chước trong bí cảnh này nữa.
Dù sao thì, trước khi nàng tự hủy linh mạch, bọn họ từng cho rằng đối thủ cạnh tranh mạnh nhất trong bí cảnh chính là nàng.
Không chỉ biết đánh mà còn đầy mưu mô quỷ kế.
Ngay cả bây giờ, Mạnh Ti Man cũng không muốn dây vào nàng.
Không chỉ bởi vì chuyện lúc đó nàng thay Thần Tông giao đấu với thánh địa, mà còn vì... Nàng thực đúng là một đối thủ khó nhằn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện