Bên ngoài bí cảnh.
Trưởng lão của Đệ Lục Vực đứng im lặng hồi lâu trước trận đồ rồi đột nhiên xoay người rời đi.
Đệ tử ngỡ ngàng hoàn hồn: “Sư tôn, người đi đâu vậy?”
Trưởng lão: “Đi hỏi tông chủ!”
Rốt cuộc thì nha đầu này có lai lịch thế nào vậy?
Với thiên phú như vậy, thủ đoạn cướp đoạt bảo vật đi đến đâu là quét sạch đến đó, đừng nói là ngoại môn, ngay cả trong đệ tử nội môn, con cháu thế gia cũng hiếm có ai tàn nhẫn như thế.
Nếu thực sự không có bối cảnh gì thì Đệ Lục Vực phải nhanh chóng ra tay, cướp lấy tiểu đệ tử này trước mặt tông chủ.
Không để các vực nội môn khác có cơ hội tranh giành thêm nữa!
Linh thú xuất hiện, chở trưởng lão rời đi trong vội vã.
Trưởng lão của Đệ Tam Vực lắc đầu, thở dài trong lòng, quyết định bỏ cuộc trong việc tranh giành người.
Ban đầu, ông ta để ý đến Lạc Cửu Cửu chỉ vì phương pháp bày trận của nàng vượt ngoài dự đoán của ông ta.
Bây giờ nghĩ lại, mình quả là có mắt nhìn nhất!
Nhưng một khi đã nổi bật đứng đầu thì tiểu nha đầu này cũng không thể giấu mình nữa, trong khi Đệ Tam Vực cũng không có lợi thế để tranh giành.
Nếu hỏi ông cảm thấy Lạc Cửu Cửu có khả năng sẽ vào đâu nhất thì hẳn là Đệ Nhị Vực.
Lý do thứ nhất: Nàng dùng đao.
Lý do thứ hai: Phong cách của nàng cực kỳ tương đồng với Đệ Nhị Vực, ra tay vừa ác vừa không nói lý, thậm chí còn nham hiểm hơn vài phần.
“Nha đầu này... Nha đầu này.”
Trưởng lão Nhị Vực lẩm bẩm, mặt mày rạng rỡ.
Từ trước khi Lạc Cửu Cửu đánh lén Man Trinh, ông ta đã linh cảm rằng tiểu cô nương này không phải hạng tầm thường, từng lời từng hành động đều cho thấy thiên phú kiệt xuất để trở thành Võ Tu, dũng cảm nhưng cũng đầy mưu trí.
Trong mắt ông ta, tình hình chiến cuộc bây giờ chẳng khác gì Võ Tu chiếm trọn vị trí thứ nhất và thứ hai, cũng chẳng khác gì việc Đệ Nhị Vực giành được vị trí đứng đầu.
Đã đè bẹp Kiếm Tu một bậc!
Đệ tử thủ tịch của Đệ Nhị Vực cũng lộ ra vài phần hài lòng.
Tiểu sư muội này vào Đệ Nhị Vực là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi!
Nói đến việc tranh giành người thì ngay cả Đệ Nhất Vực mạnh nhất cũng không tranh nổi với Đệ Nhị Vực.
Chỉ mong vị sư muội này đừng lên làm trưởng lão quá nhanh... Chừa một chút thể diện cho các sư huynh.
...
Tại khu vực tập trung những yêu thú cấp thấp, đệ tử nội môn thường không tụ lại một chỗ mà phân tán xung quanh, giữ khoảng cách không xa để dễ dàng ứng cứu lẫn nhau.
Ngọc phù cảnh báo: Phạm vi thi đấu thu hẹp.
Tô Chước xác nhận mình sẽ không vô tình chạy ra khỏi vòng đấu mà bị loại thì mới tiếp tục truy đuổi một con yêu thú nhị phẩm.
Việc có thể chạm trán yêu thú tam phẩm hay không hoàn toàn dựa vào vận khí, đại đa số vẫn phải thắng bằng cách tích lũy số lượng ngọc phù cấp thấp.
Tô Chước cũng không kén chọn.
Đánh mười con yêu thú nhị phẩm vẫn dễ dàng hơn so với việc đấu với một con yêu thú tam phẩm.
Nàng búng nhẹ ngón tay, linh quyết phóng ra một luồng kim quang, phá vỡ linh lưu mà con yêu thú vừa phun ra, xuyên thẳng qua phía sau đầu nó.
Thân thể yêu thú tan biến, ngọc phù rơi xuống.
Nàng lập tức bước tới, nhặt lên.
Ngay khoảnh khắc đó, Tô Chước bỗng nhiên ngẩng đầu!
Một bóng người bất ngờ xuất hiện!
Chiêu thức của hắn ta không nhắm vào yêu thú mà là hướng thẳng về phía nàng.
Ánh mắt Thiếu niên vô cùng tàn độc, ngón tay hóa trảo, sắc bén nhìn chằm chằm vào ngọc phù trong tay nàng. Lúc này, phần lớn mọi người đều đang thả lỏng cảnh giác, chẳng ai đề phòng ai.
Thu Vũ Miên Miên
Hắn ta không ngờ rằng mình lại bắt gặp ánh mắt như đã đoán trước của thiếu nữ.
Cùng lúc đó, Tô Chước thu ngọc phù lại, lập tức vung chưởng phản kích!
Linh lực thiên địa ngưng tụ trong bàn tay mảnh mai của nàng nhưng khi chiêu thức va chạm, dư chấn lại chấn động đến mức đinh tai nhức óc!
“Bùm!”
Thiếu niên vội vàng thu tay, thân hình bị đẩy bật về phía một gốc cây cách đó mấy mét.
“Ơ?”
Hắn ta cau mày, kinh ngạc. Một đòn không trúng thì lập tức bỏ chạy, cứ như sợ bị ai đó theo dõi vậy.
Tô Chước hất nhẹ tay, nhìn theo hướng hắn ta rời đi, không đuổi theo.
“Cũng khá nham hiểm đấy.” Nàng cảm thán.
Tiểu Kiếm: “Cũng giống ngươi thôi.”
Tô Chước: “Ta vẫn còn kém một chút chứ nhỉ? Ngay cả một Trúc Cơ mà hắn ta cũng không tha.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiểu Kiếm: “Ngươi có tìm ra được Trúc Cơ thứ hai nào trong bí cảnh này không?”
Toàn bộ bí cảnh chỉ có mỗi nàng là Trúc Cơ.
Vấn đề không phải là nàng có muốn tha cho đối phương hay không.
Tô Chước: "..."
Nàng tiếp tục nói: "Hơn nữa, hắn ta cũng đủ ranh mãnh, vừa thấy tình hình không ổn đã lập tức bỏ chạy."
Là một Võ Tu nhưng tác phong của đối phương lại hoàn toàn trái ngược với loại kém nhạy bén như Man Trinh.
Tiểu Kiếm: "So với ngươi..." Cũng không khác lắm.
Tô Chước chợt hiểu ra, cắt ngang: "Ta nhớ rồi! Có phải hắn ta là Giang Tức Trạm không?"
Trong Đệ Nhị Vực, thực lực của hắn ta không phải loại nổi bật nhất, đến cả trong trận Đại Bỉ Tân Tú nàng còn chẳng đụng phải hắn ta.
Loại trừ những đệ tử Đệ Nhị Vực mà nàng từng gặp, lại loại trừ nhóm đầu óc chậm chạp thì những cái tên còn lại cũng không quá nhiều.
Tiểu Kiếm cảm thán: "Quả nhiên là muốn giành điểm vẫn phải dựa vào chút thủ đoạn mưu mô."
Tô Chước: "Cảm ơn đã khen! Cuối cùng ngươi cũng nhận ra rồi."
Tiểu Kiếm: "..."
Tô Chước chợt nhớ ra gì đó, lấy ngọc phù ra xem một chút: "Ngươi nhìn đi, hắn ta lại đứng đầu kìa, có vẻ việc cướp giật của hắn ta khá suôn sẻ đấy chứ."
Hắn ta đúng kiểu muốn bao nhiêu thì cướp bấy nhiêu.
Vì quá cẩn thận nên dù có không cướp được thì cũng chẳng đến mức bị phản công lật thuyền.
Tiểu Kiếm cảm thấy Tô Chước không đơn giản chỉ là đang khen người ta.
Nó nhạy bén hỏi: "Ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Tô Chước thở dài: "Cướp sớm như vậy làm gì chứ! Biết đâu lát nữa bị cướp lại thì sao?"
Nàng chính là loại người rất lo sợ bị "đen ăn đen".
Nhưng mà bây giờ mới ngày thứ hai, còn chưa đến lúc xuất hiện kiểu tranh giành đó.
Đều do đệ tử các nơi quá mức chăm chỉ.
Đến chiều, nhiều khu vực nàng đi qua đã bị càn quét sạch trơn.
Thu hoạch không còn dồi dào như trước.
Những vùng hoang vắng chưa có ai quét qua thì may ra còn khá hơn một chút.
Có lẽ do tiểu Tỳ Hưu vẫn chưa tỉnh nên muốn tìm linh thảo linh dược cũng chẳng dễ dàng như trước.
Mãi đến ngày thứ ba, Tô Chước mới có được một cơ hội sáng mắt lên.
"Cuối cùng cũng gặp được linh quả tam phẩm."
Nàng hái Dưỡng Hồn quả tam phẩm vừa chín xuống, đi tới bên cạnh đầm nước, nét mặt hiện lên chút ý cười.
Tiểu Kiếm thấy nàng không cẩn thận cắt nhánh cành rồi lấy hộp ngọc bảo quản mà trực tiếp bẻ cả linh quả xuống thì lập tức cảnh giác: "Ngươi lại muốn cho Thụy Thú ăn sao? Nó còn chưa tỉnh đấy!"
Tô Chước ngạc nhiên: "Ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Ta để ta ăn đấy! Ta đã dùng thần thức tìm cả ngày nay rồi!"
Vừa phải đánh nhau vừa phải tìm linh dược. Dù có là con lừa kéo cày cho đội sản xuất thì cũng không bị bóc lột đến mức này đâu!
Tiểu Thụy Thú đã ăn không biết bao nhiêu thứ tốt rồi, ấm ức một chút cũng không sao, nhưng nàng thì không thể để bản thân mình chịu thiệt được.
Lúc thần thức mệt mỏi chính là thời điểm thích hợp nhất để dùng Dưỡng Hồn quả.
Tô Chước cắn một miếng, linh quả tan ra trong miệng.
Sau khi ăn xong, nàng bày Nặc Linh trận, ngồi xuống nhắm mắt minh tưởng ngay trong hang ổ yêu thú.
Do có áp lực từ yêu thú tam phẩm nên các yêu thú cấp thấp không dám lại gần.
Với sự trợ giúp của Dưỡng Hồn quả, chỉ trong thời gian một tách trà, thần thức của nàng đã khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.
Tô Chước mở mắt, trong đôi đồng tử đen láy ẩn chứa một tia sáng mờ nhạt, chớp mắt một cái thì lập tức biến mất không dấu vết, chỉ còn lại đôi mắt bình thản như mặt hồ lặng sóng.
Nàng hạ quyết tâm: "Quả này đúng là không tệ, hay là đào luôn cả cây đi."
Tiểu Kiếm nhắc nhở: "Có người đến."
Tô Chước: "Ta sẽ đào nhanh một chút."
So với việc bứng Thú Thần Bia thì việc di chuyển cây linh quả cần phải cẩn thận hơn nhiều. Bộ rễ của linh quả mọc rất kỳ dị, nếu vô tình cắt đứt phần rễ quan trọng thì cây rất dễ bị khô héo.
Để chắc ăn, Tô Chước không chỉ đào cả gốc lẫn đất mà còn múc thêm một ít nước đầm mang theo.
Trong lúc đó, nhóm người kia cũng đang tiến lại gần.
Tô Chước thu hồi trận thạch của Nặc Linh trận, bước ra khỏi hang động, đúng lúc chạm mặt bọn họ.
Nhóm đệ tử nội môn nhìn thấy bộ y phục ngoại môn trên người nàng thì đều ngẩn ra.
Tô Chước hơi nhướng mày, giả vờ không quen biết họ.
Đúng ra thì nàng cũng không nên quen biết mới phải.
Thế nhưng, trong nhóm người đối diện có một kẻ bỗng nhiên giận dữ quát lên: "Là ngươi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương