Khương Trúc suy nghĩ, cảm thấy mình lại ngộ ra điều gì đó.
Tiên dùng lễ hậu dùng binh mà.
Nàng hiểu rồi.
"Ta đã biết rồi, sư huynh cứ yên tâm đi, ta rất coi trọng con đường tu luyện của mình." Khương Trúc vừa nói vừa giơ tay lắc lắc chuỗi Phật châu hạt bồ đề ngàn mắt, âm thanh va chạm trong trẻo vang lên, nghe thật dễ chịu.
"Mỗi lần chuẩn bị ra tay, ta đều sẽ hỏi Phật Tổ, chắc chắn sẽ không phạm sai lầm nữa."
Độ Chân mỉm cười gật đầu, hắn ta rất hài lòng với sự ngoan ngoãn của tiểu sư muội.
Khi hai người đang ở sân sau của khách điếm hít thở không khí và truyền thụ kinh nghiệm, bỗng dưng có một cánh cửa bị ai đó đẩy mạnh ra từ bên trong.
Vẻ mặt Lục Tiến đen thui, tức giận chạy ra từ đống lộn xộn, có lẽ vì quá giận nên khi hắn ta thấy Khương Trúc và Độ Chân cũng không phản ứng gì.
Chẳng bao lâu sau, đệ tử của Phong Thanh Tông cũng đuổi theo ra, sắc mặt có chút không vui.
Tô Thiên Tuyết theo sau bọn họ, vẻ mặt đầy lo lắng, sau lưng nàng ta còn có một đám đông.
Đó là nhóm người của Quy Nhất Tông.
Nhưng rõ ràng, đệ tử của Quy Nhất Tông lại rất vui vẻ, trên mặt đều nở nụ cười.
Mục Trì nhếch môi: "Sao vậy, không nhìn nổi à? Không nhìn nổi thì thôi, sao còn phải làm mặt khó chịu với chúng ta, chúng ta cũng có lòng tốt mà."
Lục Tiến cười nhạt một tiếng, lập tức tranh cãi với người của Quy Nhất Tông.
Bọn họ phải bỏ ra giá gấp đôi để mua vài phòng chứa củi và kho chứa đồ, có gì mà vui chứ.
Tô Thiên Tuyết cúi đầu không nói gì.
Người của Quy Nhất Tông đã nói, không nỡ nhìn nàng ta chịu khổ, sẽ nhường cho nàng ta một phòng tốt, nhưng mà phòng bình thường thì không còn nhiều, chỉ có thể thiệt thòi cho các sư huynh.
Rõ ràng ban đầu họ phải ngủ ngoài đường, dù chỉ là phòng chứa củi và kho chứa đồ cũng tốt hơn ngủ ngoài đường.
Lúc đó bọn họ đã nói gì? Thà ngủ ngoài đường cũng phải tìm cho nàng ta một phòng, nhưng giờ đây ngủ trong nhà kho thôi cũng không chịu.
Tô Thiên Tuyết cảm thấy đại sư huynh có lẽ không còn thương yêu mình như trước nữa.
Khương Trúc bên cạnh thì xem kịch đến say sưa hứng thú.
"Chậc, chậc, Quy Nhất Tông này..."
Hai lần gặp họ đều là khi bọn họ bắt nạt người khác, một lần là Thiên Diễn Tông, một lần là Phong Thanh Tông.
Độ Chân không thích xem cảnh này, nhưng lại lo lắng tiểu sư muội ở một mình thì sẽ bị bắt nạt, nên đành phải theo dõi một màn kịch lớn.
Người của Phong Thanh Tông và Quy Nhất Tông cãi nhau rất kịch liệt, Tô Thiên Tuyết ở giữa phải giải hòa.
"Các người đừng cãi nhau nữa, tất cả đều là người yêu thương ta, ta không muốn thấy ai trong các ngươi đau lòng."
"Đại sư huynh, Mục Trì, các người vì ta mà hãy hòa giải đi."
"Chúng ta có thể sống hòa thuận với nhau mà."
Khi Tô Thiên Tuyết đang lo lắng không biết làm sao, người của Thiên Diễn Tông từ trên trời rơi xuống, cứu nàng.
"Đừng cãi nhau nữa, phòng của các người đều đã không còn rồi."
Nghệ Phong Dao đứng trên bậc thềm, đôi mắt vô tội cười nói: "Vừa rồi ta đã mua toàn bộ khách điếm này rồi."
Người của Quy Nhất Tông và Phong Thanh Tông: "…???”
Hài hước, quá hài hước.
Khương Trúc dựa vào người Độ Chân, cười đến mức không thể đứng thẳng.
Bây giờ thì tốt rồi, mọi thứ đều công bằng, không ai phải ghen tị với ai cả.
"Nghệ Phong Dao, ngươi có ý gì?" Mục Trì lạnh mặt.
Phòng của họ cũng không còn sao?
Nếu không phải vì Bạch Tử Mục ở bên cạnh, hắn đã đánh bay tên phế vật Trúc Cơ này từ lâu rồi.
"Nghĩa trên mặt chữ, các ngươi cũng biết mà, Thiên Diễn Tông chúng ta không có bản lĩnh gì, chỉ có nhiều linh thạch thôi." Vẻ mặt Nghệ Phong Dao trông rất vô tội.
"Đây là linh thạch của các ngươi, trả lại cho các ngươi đấy."
Một túi linh thạch rơi bịch xuống đất.
Sắc mặt đám đệ tử của Quy Nhất Tông lập tức trở nên xanh mét.
Đây là sự sỉ nhục trắng trợn.
Người của Phong Thanh Tông thì ngược lại, vẻ mặt vui mừng.
"Vừa rồi có người nói chúng ta phải ngủ ngoài đường, nói như bản thân mình không phải như thế vậy."
"Đúng vậy, không chừng ổ của ăn mày còn kiếm không ra nữa.”
"Hay là cầu xin chúng ta, chúng ta sẽ dẫn các ngươi đến tìm một ngôi chùa tạm bợ để ngủ qua đêm?"
"Phong Thanh Tông, các ngươi muốn c.h.ế.t à?"
“Muốn đánh thì ra ngoài mà đánh, đừng có làm loạn trong khách điếm của ta, mau cút hết ra ngoài đi!”
Hiện trường thật sự quá hỗn loạn, ba tông môn chen chúc vào nhau, còn một tông môn khác thì đứng một bên xem kịch.
Ngũ đại tông môn thì đã có bốn cái tụ tập lại với nhau.
Giờ Tô Thiên Tuyết lại càng vội hơn.
“Tử Mục sư huynh, huynh có thể đừng đuổi chúng ta đi không? Chúng ta không có chỗ nào để đi cả.”
“Mục Trì sư huynh, huynh hãy xin lỗi đại sư huynh đi có được không? Chúng ta làm hòa như trước nhé.”
“Đại sư huynh, huynh cũng đừng giận, bọn họ không cố ý đâu, bọn họ không phải là người xấu.”
“Các huynh không được đánh nhau nữa, mau dừng tay lại đi, các huynh đệ đừng đánh nữa. Đầu ta đau quá, các huynh quan tâm ta đi.”
Khương Trúc xem đến quên cả trời đất, không ngừng khen ngợi là một màn trình diễn xuất sắc.
Đang đến cao trào, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu quen thuộc.
Một bóng đen từ xa lao nhanh tới, tốc độ quá nhanh, trực tiếp đụng phải nàng.
Không biết thứ đó làm sao mà không có một chút khí tức nào, ngay cả Độ Chân cũng không kịp phản ứng, khi quay lại thì vừa lúc thấy Khương Trúc bay về phía Nghệ Phong Dao.
Nghệ Phong Dao không kịp phòng bị nên bị Khương Trúc va phải ngã xuống mặt đất.
“Đừng đạp, đừng đạp, dưới đất có hai sinh mạng vô tội.”
“Trời ơi, các người nhìn chút đi, một chân đạp lên khuôn mặt đẹp trai của ta rồi.”
Bạch Tử Mục và Độ Chân vì bảo vệ sư đệ và sư muội của mình, không chút do dự lao vào đám đông.
Còn Tiêu Trường Phong đuổi theo Hắc hồ ly, tay cầm kiếm, không chút do dự c.h.é.m vào.
Hắc hồ ly né trái né phải, chạy loạn trong đám người.
“Yêu quái, mau nhả bảo vật ra!”
“Mẹ nó, Kiếm tu kia ngươi có bệnh à? Nhiều đạo hữu ở đây như vậy, ngươi đang định đại nghĩa diệt thân đấy à?”
“Đại ca, xin ngươi thu hồi kiếm khí lại đi, suýt nữa thì c.h.é.m trúng đầu ta rồi.”
Hắc hồ ly ngửi thấy khí tức của Khương Trúc nên bèn tìm đến.
Trong lòng nghĩ tên hòa thượng c.h.ế.t tiệt này mặc dù có chút xấu xa, nhưng cũng không đến nỗi để nó bị tên ngốc kia c.h.é.m chết.
Kết quả là bên trong đang tổ chức đại hội.
Trong sân nhỏ, Ngũ đại tông môn tập hợp, kèm theo một con Hắc hồ ly linh hoạt nghịch ngợm, khiến tình hình càng thêm hỗn loạn.
Tô Thiên Tuyết sợ hãi lùi lại, không để ý đã đá trúng cái lò than bên chân.
Thật trùng hợp, xung quanh toàn là đồ vật, chỉ trong chốc lát đã bùng cháy dữ dội.
Ngọn lửa lan ra theo mái hiên, càng ngày càng lớn.
“Cháy rồi!”
“Đúng là nhà dột lại còn gặp mưa rào.”
Giờ thì chẳng ai còn tâm trí mà đánh nhau nữa, mọi người đua nhau chạy ra ngoài.
Khương Trúc vội chạy đi, lại bị một con Hắc hồ ly bám chặt vào chân.
“Mẹ nó, ngươi có bị điên không? Ngươi bốn chân, ta hai chân, sao lại chạy theo ta?”
Ừ nhỉ.
Hắc hồ ly rơi thẳng xuống đất.
Chưa kịp chạy hai bước, Tiêu Trường Phong đã bay tới từ phía sau.
“Mau nhả bảo vật ra, ta sẽ tha cho ngươi.”
Trời ạ, tên Kiếm tu này sao mà bám dai thế chứ.
Hắc hồ ly né một đòn kiếm khí, quyết định nhảy vào lòng Khương Trúc.
Khương Trúc vừa chạy vừa dang hai tay ra, nhìn Tiêu Trường Phong với vẻ mặt vô tội, như thể không quen biết con hồ ly kia.
Kết quả là con hồ ly cứ nhảy nhót trên người nàng, không chịu xuống.
Lúc này Tiêu Trường Phong cực kỳ khó xử, không tiện trực tiếp dùng tay bắt, cũng không thể dùng linh lực.
Cảnh tượng trở nên thật hài hước.
Trong ánh lửa, một nữ hòa thượng bị một con Hắc hồ ly dính chặt trước ngực, hai tay dang rộng chạy ra ngoài.
Một tu sĩ cầm kiếm theo sát bên cạnh, ánh mắt luôn dõi theo con hồ ly, tư thế như sẵn sàng c.h.é.m xuống bất cứ lúc nào.
Độ Chân thì ở phía trước mở đường cho hai người họ.