Tô Thiên Tuyết mặc tông phục xanh nước biển, hơi cúi đầu đứng trên đường, đôi mắt ướt đẫm.

Bộ dạng đáng yêu này rất dễ thu hút ánh mắt của những người khác.

“Thiên Tuyết sư muội, đã xảy ra chuyện gì thế?”

Người nói chuyện chính là Mục Trì bị Khương Trúc chọc giận, còn có các đệ tử của Quy Nhất Tông.

Bọn họ đến tìm khách điếm của mình, từ xa đã thấy bộ dạng tiểu sư muội tủi thân cúi đầu.

Lục Tiến thấy người của Quy Nhất Tông, sắc mặt không tốt lắm, toàn bộ quá trình đều lạnh lùng.

Ngũ đại tông môn vốn không hợp nhau, Quy Nhất Tông mắt cao hơn đầu, chỗ nào cũng xem thường bọn họ.

“Các ngươi đến đây làm gì?”

Lục Tiến đưa tay muốn kéo Tô Thiên Tuyết ra sau lưng mình.

Nhưng Tô Thiên Tuyết lại nhào về phía Mục Trì trước, hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu lên nhìn hắn.

“Mục sư huynh, chúng ta đến quá muộn, không còn phòng nữa…”

Sắc mặt Lục Tiến lập tức đen lại.

Ánh mắt Mục Trì trêu chọc nhìn Lục Tiến: “Phong Thanh Tông nhiều người như vậy mà lại không tìm được một khách điếm nào còn phòng trống sao?”

Trương Đồng cười hì hì, nói với Tô Thiên Tuyết: “Tiểu sư muội, chi bằng muội đi với chúng ta đi? Chúng ta có phòng nè.”

Nói xong, hắn ta còn khinh thường liếc nhìn đệ tử Phong Thanh Tông: “Các sư huynh của Phong Thanh Tông sẽ không để tâm chứ?”

Tô Thiên Tuyết đáng thương hỏi: “Thật sao?”

“Đương nhiên là thật rồi.”

Lúc này không chỉ sắc mặt Lục Tiến không tốt, mà sắc mặt của tất cả các đệ tử Phong Thanh Tông cũng không tốt.

Ngũ đại tông môn bọn họ bất hòa, chẳng lẽ Tô Thiên Tuyết không biết sao? Nhất định phải muốn gia nhập Quy Nhất Tông ngay trước mặt bọn họ?

“Tô Thiên Tuyết, muội về ngay.” Giọng điệu của Lục Tiến có chút nghiêm nghị.

Trịnh Phổ nghe thấy giọng hắn ta run lên, trong lòng hơi bất mãn.

Lúc trước khi tiểu sư muội đi cùng hắn ta, Lục Tiến không chỉ nhiều lần ngăn cản mà còn phê bình hắn ta, trong lòng Trịnh Phổ đã có thành kiến từ lâu rồi.

Bây giờ nghe Lục Tiến dùng giọng điệu lạnh lùng này gào lên với Tô Thiên Tuyết, trong lòng hắn ta càng thêm không thoải mái.

Nhưng mà không thoải mái thì không thoải mái, dù sao hắn ta cũng chỉ là một đệ tử nội môn, cho nên chưa bao giờ dám nhiều lời ở bên ngoài.

Tô Thiên Tuyết quay đầu nhìn Lục Tiến, vừa uất ức vừa khó hiểu.

Có người đối xử tốt với nàng ta, tại sao đại sư huynh lại không vui, chẳng lẽ hắn ta muốn nhìn nàng ta ngủ ngoài đường à?

Đây thật sự là yêu nàng ta sao?

Mục Trì sư huynh có nói muốn linh thạch đâu…

Thấy nàng ta còn đang do dự, Lục Tiến tức muốn chết: “Tô Thiên Tuyết, rốt cuộc muội có phải đệ tử Phong Thanh Tông không vậy, muội đừng quên mình là thân truyền đấy.”

Một câu này khiến Tô Thiên Tuyết thu hồi ánh mắt lưu luyến lại.

Mặc dù trong lòng nàng ta cực kỳ không tình nguyện, nhưng vẫn nói với Mục Trì và Trương Đồng: “Cảm ơn ý tốt của các sư huynh, Thiên Tuyết vẫn nên ngủ ngoài đường với các sư huynh vậy, không sao, muội không tủi thân gì đâu.”

Mục Trì khẽ cười một tiếng, khoanh tay trước ngực.

“Được rồi Lục Tiến, ngươi không cần phát cáu với tiểu sư muội như vậy chứ. Quy Nhất Tông chúng ta có rất nhiều phòng, vẫn có thể cho các ngươi mua ba bốn phòng gì đó.”

Vẻ mặt Tô Thiên Tuyết vui mừng: “Thật sao? Cảm tạ Mục Trì sư huynh.”

Lục Tiến và Mục Trì nhìn nhau, bầu không khí như giương cung bạt kiếm.

Cả hai đều biết đôi bên đã đến tình trạng như nước với lửa, không thể nào có lòng tốt được.

Tô Thiên Tuyết chạy về kéo tay áo Lục Tiến, nhỏ giọng nói: “Đại sư huynh, huynh đừng đen mặt như vậy nữa, Mục Trì sư huynh đã nói đồng ý cho chúng ta thuê phòng rồi, chúng ta không cần ngủ ngoài đường nữa.”

Trịnh Phổ lại đổ thêm dầu vào lửa: “Đúng vậy, đại sư huynh, chúng ta đều không đành lòng nhìn tiểu sư muội chịu khổ, một nữ hài tử như muội ấy sao có thể ngủ ngoài đường như chúng ta được.”

Trương Đồng nhìn thoáng qua đệ tử Phong Thanh Tông, cười híp mắt nói: “Các vị đạo hữu Phong Thanh Tông đều cần nơi nghỉ ngơi, thân là đại sư huynh, ngươi có trách nhiệm phải chăm sóc bọn họ, không nên tỏ ra cáu giận như vậy chứ.”

“Quy Nhất Tông chúng ta chỉ là tốt bụng muốn giúp các ngươi mà thôi.”

“Đại sư huynh, mau đồng ý đi mau đồng ý đi, Thiên Tuyết không muốn ngủ ngoài đường đâu.”

“Đại sư huynh, huynh cũng đâu đành lòng nhìn các sư đệ bị người khác xem thường đúng không, hay ít nhất cứ coi như là vì tiểu sư muội đi.”

Người của Quy Nhất Tông phía trước nhất quyết không buông tha, Tô Thiên Tuyết và Trịnh Phổ cứ giúp đỡ người ngoài.

Lục Tiến tức đến mức muốn hộc máu, toàn thân run rẩy.

“Được được được, mua mua mua, mua hết được chưa? Một đám ngu xuẩn.”

Nói xong, Lục Tiến quay lưng lại, không quan tâm cục diện hỗn loạn này nữa.

Tô Thiên Tuyết nhìn thoáng qua Trịnh Phổ, có chút bối rối.

“Sư huynh… Chúng ta làm sao bây giờ?”

Bộ dạng ỷ lại của Tô Thiên Tuyết và các đệ tử khác khiến Trịnh Phổ lâng lâng.

Hắn ta hắng giọng, nói với Quy Nhất Tông: “Ra giá đi.”

Trên mặt Mục Trì treo nụ cười, giơ hai ngón tay lên.

Trong phòng…

Khương Trúc đang ở chính giữa, mấy sư huynh ngồi xung quanh thay phiên giảng đạo lý cho nàng.

“Tiểu sư muội, quân tử không trọng thì không nghiêm (1), vừa nãy hình tượng và hành vi của muội ở bên ngoài thật sự không ổn.”

“Ta hiểu rồi.”

Tam Thanh nâng mắt: “Thật sự hiểu sao?”

Khương Trúc nghiêm túc gật đầu.

“Vậy câu vừa rồi sư huynh nói có nghĩa là gì?”

“Quân tử đánh người không nặng tay thì không thể tạo được uy tín, vừa rồi ta ra tay quá nhẹ, lần sau sẽ chú ý hơn.”

Độ Chân đang uống trà thì bị sặc: “Khụ khụ khụ.”

Các sư huynh khác há miệng, sững sờ không lên tiếng.

Tam Thanh vẫn giữ bình tĩnh, chỉ là khuôn miệng mấp máy nhiều lần rồi mới nói tiếp: “Câu nói kia ý là nếu như quân tử không thận trọng, sẽ mất đi uy nghiêm và sự tôn trọng.”

“Hễ nói tới thận trọng thì không rời khỏi chữ lý, vừa nãy muội có thể lấy lý để khiến người ta tin phục không?”

Khương Trúc suy nghĩ một lát: “Được.”

“?”

Tam Thanh phiền muộn: “Vừa nãy muội dùng lý lẽ gì để thuyết phục người khác?”

“Đạo lý tu sửa.”

Tam Thanh: “...”

Các sư huynh khác: “...”

Cảm giác đại sư huynh sắp bùng nổ rồi.

Lông mày Tam Thanh không ngừng co giật.

Chẳng trách thường xuyên nghe thấy tiểu sư muội bị trưởng lão Thông Trần phạt, như này không phạt thì hơi uổng.

Rốt cuộc mấy người Huyền Tịch kia dạy nàng như thế nào vậy!

Mắt thấy đại sư huynh vẫn luôn bình tĩnh hơi nhíu mày, Độ Chân giả vờ ho khan vài tiếng, vội vàng trấn an.

“Đại sư huynh, tiểu sư muội nói giỡn với huynh thôi, có lẽ là muội ấy ở trong tông môn đã chán muốn c.h.ế.t rồi, ta đưa muội ấy ra ngoài hít thở không khí một chút nhé.”

Tam Thanh ngồi yên không nói gì.

Khương Trúc bị Độ Chân kéo chạy thẳng xuống lầu.

“Ý của đại sư huynh là, nếu muội đã tu Phật thì nên chững chạc và chu toàn một chút. Không phải tu Phật thì không thể phản kích, chỉ là mọi chuyện cần phải giáo dục bằng cảm hóa trước, giữ lại cho người ta vài đường sống.”

Độ Chân mỉm cười, nụ cười kia mang theo chút trấn an, dường như sợ Khương Trúc tổn thương, cố gắng hết sức để giọng của mình trở nên dịu dàng.

“Tiểu sư muội, ta và muội đều có thể đi nhầm đường, làm sai chuyện, sẽ có lúc đầu óc không được tỉnh táo, lúc đó cũng chỉ thiếu một người nói thêm một câu là có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, nhưng nếu như không có ai bằng lòng kiên nhẫn hơn một chút, có lẽ chúng ta sẽ hối hận suốt đời.”

“Có thể bây giờ muội gặp được người không có ý định tỉnh ngộ trong thời gian ngắn, nhưng tuổi thọ của tu sĩ chúng ta rất dài, dù sao vẫn có thể gặp được đủ loại người, dù chỉ có một phần vạn tỷ lệ, chúng ta cũng không thể g.i.ế.c lầm.”

Độ Chân nói rất nghiêm túc, Khương Trúc cũng nghe rất chăm chú, còn về rốt cuộc nghe lọt tai mấy phần thì cũng chỉ có chính nàng mới biết.

“Các sư huynh chỉ sợ muội hoàn toàn quen như vậy rồi, làm hỏng con đường tu luyện của mình.”

Câu nói này xuất phát từ Khổng Tử, ngụ ý quân tử không nghiêm túc, cẩn trọng thì sẽ không tạo được uy nghiêm, cho dù đọc sách có nhiều bao nhiêu thì nền tảng cũng không vững chắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện