Không thể không nói, đầu trọc rất tiện, ít nhất buổi sáng không cần phải chải tóc, còn có thể ngủ thêm hai phút.
Lúc này, Khương Trúc đang chạy vội tới Phật đường, nàng thở hổn hển, ngồi phịch xuống đệm hương bồ.
Thấy sắc mặt đen sì của trưởng lão Thông Trần, nàng vỗ ngực.
Nguy hiểm quá, suýt nữa lại bị phạt rồi.
Nàng còn chưa kịp nhập định mà đã thấy nhị sư huynh bước vào từ cửa, không biết nói gì với trưởng lão Thông Trần mà lại xin được cho Khương Trúc theo hắn ta đi ra ngoài.
Huyền Tịch kéo nàng lại, ánh mắt đầy ghen tị, nói một cách nghiêm túc: “Tiểu sư muội, có cần ta đi cùng không?”
Khương Trúc chớp mắt, nghiêm túc nói: “Không cần đâu, ta đi một mình được rồi, tam sư huynh vẫn nên nhập định cho tốt đi, tu luyện quan trọng, tuyệt đối đừng để phụ lòng kỳ vọng của trưởng lão Thông Trần.”
Huyền Tịch: “…”
Minh Huệ khẽ cười, tự tin nhìn Khương Trúc: "Tiểu sư muội…” Mối quan hệ giữa chúng ta tốt như vậy, có được không? “Ngũ sư huynh cũng vậy, hãy chăm chỉ tu luyện, cố lên!” Khương Trúc vô cùng nghiêm túc mà vỗ vai cậu bé.
Minh Huệ: “…”
Muội thật lạnh lùng, thật vô tình, thật ngang bướng.
Huyền Tịch ôm bụng cười đến mức không dậy nổi: "Minh Huệ, đệ cũng cố gắng lên đi.”
Mình thất bại rất khó chịu nhưng đồng đội thất bại lại khiến người ta ấm lòng hơn.
“Yên tĩnh, bắt đầu nhập định!”
Trưởng lão Thông Trần quát một tiếng, những người phía dưới đều trở nên ngoan ngoãn.
Khương Trúc liền nhanh chóng chạy ra khỏi Phật đường.
Thật sảng khoái!
Toàn thế giới đang học mà ngươi thì thoải mái ở bên ngoài.
Cảm giác này như thế nào, không cần nói cũng biết.
Độ Chân thấy bộ dạng nhí nhảnh của nàng thì trong lòng càng thấy khó chịu.
Phải là một cú sốc lớn thế nào mới có thể khiến một nữ tử bình thường trở nên điên loạn như vậy chứ.
Khương Trúc chơi đùa ở bên ngoài một lúc rồi mới chạy đến trước mặt Độ Chân hỏi: “Nhị sư huynh, chúng ta đi đâu vậy?”
Độ Chân nhìn nàng với ánh mắt đầy thương cảm khiến Khương Trúc cảm thấy rất khó hiểu.
“Đi đến Đình Thủy Trúc.”
“Được.”
Khương Trúc lại chạy nhanh về phía trước.
Hai người, một người chạy phía trước, một người đi phía sau nghĩ cách khiến nàng mở lòng hơn.
Đình Thủy Trúc ở ngay bên cạnh viện tử của Độ Chân, vì biết hắn ta thích yên tĩnh nên rất ít người lui tới nơi đó.
Đến nơi, cuối cùng Khương Trúc cũng yên tĩnh lại.
Xung quanh quá tĩnh lặng khiến nàng cảm thấy nói chuyện lớn cũng thành tiếng ồn.
Độ Chân cố gắng dời mắt khỏi cái đầu trọc bóng loáng của nàng: "Tiểu sư muội, lại đây ngồi đi.”
“Ồ, được.”
Độ Chân cẩn thận nói: “Người sống một đời thì chắc chắn sẽ gặp một số việc mình không thể nắm chắc, dù có buồn bã thì cũng không nên đổ tất cả khổ sở lên người mình.”
Khương Trúc nhìn nhị sư huynh với ánh mắt khó hiểu.
Sắc mặt hắn ta nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.
Có phải nhị sư huynh thấy nàng sống thoải mái quá nên muốn truyền đạt kinh nghiệm, thúc giục nàng tu luyện không?
Khương Trúc nghiêm mặt, sợ hắn ta cảm thấy nàng không chăm chỉ: "Nhị sư huynh, ta đang nỗ lực đây, mỗi tiết học đều tham gia.”
Độ Chân vỡ lẽ.
Hóa ra là vì chuyện tu luyện mà nàng buồn bã ủ rũ.
Hắn ta đã nghe các sư đệ nhắc tới, linh căn của nàng rất kém.
Vào tông môn nửa tháng nhưng vẫn chưa có dấu hiệu đột phá, quả thật là kém đến mức độ nhất định.
“Chúng ta là sư huynh muội, có thể trao đổi bất kỳ khó khăn nào, sư huynh nhất định sẽ cố gắng giúp muội.”
Mắt Khương Trúc sáng lên, trong đầu lóe lên nhiều ý tưởng: "Thật không? Giúp bất cứ chuyện gì ư?”
Độ Chân mỉm cười gật đầu: "Đó là điều đương nhiên.”
“Gặp chuyện thì không nên tự mình đau khổ, càng không nên một mình giữ trong lòng, thanh tâm tĩnh tâm là căn bản của tu đạo, dù linh căn có kém một chút cũng không sao, chỉ cần luôn giữ tâm đạo thanh tịnh là được.”
Khương Trúc gật đầu liên tục: "Nhị sư huynh nói rất đúng.”
Độ Chân thấy nàng như đã hồi phục chút ít nên dẫn nàng vào trong viện tử.
Trong viện trồng không ít cây hoa nhưng không có nhiều hoa nở.
Khương Trúc lại gần chậu cây nhìn, hoa không héo, đất và nước cũng màu mỡ.
Quả là kỳ lạ.
“Nhị sư huynh, huynh trồng hoa gì vậy?”
“Hoa Hồng Ngân.”
Khương Trúc tiếc nuối: "Thời kỳ nở hoa sắp hết rồi mà chưa nở, chắc cũng không nở được nữa.”
Độ Chân bước tới cạnh chậu hoa, nhẹ nhàng sờ thân lá, nói với giọng êm dịu: “Không nở cũng không sao, chúng tự có ý riêng của mình.”
Khương Trúc nghe giọng điệu của hắn ta có vẻ không mấy quan tâm đến việc hoa có nở hay không: "Huynh còn muốn chăm sóc chúng sao?”
Độ Chân mỉm cười: "Đã chăm sóc vài năm rồi.”
Khương Trúc gật đầu.
Nàng nhìn quanh, những cái cây không nở hoa cũng không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cả viện tử.
Độ Chân gọi nàng lại gần.
“Tiểu sư muội, qua đây ngồi đi, ta giúp muội thanh lọc tâm trí. Linh căn của muội không tốt, nên dễ dàng tích tụ tạp chất trong cơ thể khi hấp thụ linh lực.”
Khương Trúc trả lời một tiếng rồi chạy lại.
Chỉ thấy Độ Chân ngồi trước một cây đàn, tay hắn ta nhẹ nhàng gảy, âm thanh trong trẻo phát ra.
Âm thanh ấy dường như mang theo điều gì đó huyền diệu, không lâu sau, Khương Trúc nhắm mắt lại, rơi vào trạng thái tĩnh lặng.
Linh lực trong viện cuồn cuộn tràn vào Khương Trúc.
Lưu Ly Tịnh Hoả lơ lửng trước mặt nàng cũng đang hấp thụ linh lực.
Sau nửa canh giờ, tiếng đàn ngừng lại.
Khương Trúc mở mắt, ngạc nhiên nhận ra mình đã đột phá lên Luyện Khí tứ giai kỳ.
Dường như Lưu Ly Tịnh Hoả đã trở nên trong suốt hơn, không còn vàng rực như trước nữa.
“Đa tạ nhị sư huynh.”
Độ Chân lắc đầu cười: "Giữa sư huynh muội thì không cần nói cảm ơn, nếu sau này có việc gì thì có thể tìm ta, bây giờ muội về tu luyện đi.”
Khương Trúc nghe thấy “có việc gì thì có thể tìm ta” còn rất vui vẻ nhưng khi nghe thấy phải về thì lập tức ngừng cười.
“Nhị sư huynh, ta cảm thấy cái đình bên cạnh viện tử của huynh rất thích hợp để tu luyện, ta sẽ đến đó tu luyện.”
Nói xong, nàng không đợi Độ Chân trả lời mà đã chạy thẳng về phía đình.
Độ Chân sửng sốt một chút rồi lắc đầu cười, cũng không ngăn nàng lại.
Khương Trúc trốn vào đình, thấy Độ Chân không đuổi nàng đi thì thở phào nhẹ nhõm.
Mới có bao lâu đâu chứ, nàng còn chưa kịp nhập định mà đã phải trở về nhìn khuôn mặt đen sì của trưởng lão Thông Trần.
Hì hì.
Ở đây vẫn tốt hơn, không bị mắng.
Khương Trúc rất thư thái mà ngồi trong đình, nàng thưởng thức phong cảnh, chán chê thì lại lấy ngọn lửa ra chơi đùa.
“Chán quá, đặt cho ngươi một cái tên đi.”
Lưu Ly Tịnh Hoả nhảy nhót trên người nàng, trông nó rất có linh tính, có lẽ đang vui mừng.
Khương Trúc ngậm một chiếc lá trúc, nàng ngả người ngồi một cách thoải mái, tuỳ miệng nói: “Mong rằng hoa trong vườn không rụng, trăng giữa trời chưa sáng, vậy… gọi ngươi là Đẳng Đẳng nhé.”
Ngọn lửa không vui, nó phì phì phun ra những tia lửa khiến Khương Trúc hoảng hốt nhảy lên, lùi lại một mét.
“Ê ê ê, ngươi không biết rồi, tên càng đơn giản thì càng mạnh, hiểu không? Như Tiểu Minh, Lão Vương vậy đó, đều là những cái tên quen thuộc, mọi người đều biết đến đấy.”
“Đặt một cái tên đơn giản mới dễ nhớ, ngươi hiểu không?”
Có vẻ đã bị thuyết phục, ngọn lửa dần dần bình tĩnh lại.
Khương Trúc lại về vị trí cũ.
Đình Thủy Trúc có địa thế rất cao, lại nằm bên vách đá, từ đây có thể mơ hồ nhìn thấy thành trì nhộn nhịp dưới chân núi.
Kể từ khi vào tông môn, Khương Trúc vẫn chưa từng xuống núi.
Nàng nghĩ đến mức trong lòng ngứa ngáy, liền vỗ đầu một cái rồi chạy đi tìm Huyền Tịch và những người khác.