Khương Trúc hiếu kỳ hỏi: “Lưu Ly Tịnh Hoả rất lợi hại sao?”
Tông chủ mỉm cười: “Đương nhiên rồi. Ngươi có biết trong các công phu của tu sĩ chúng ta có một thứ tên là Thần Thông không?”
“Thần Thông chia làm hai loại: một là công pháp, hai là thiên tài địa bảo. Công pháp thì dễ hiểu, chẳng hạn như Phật Kim Đồng của trưởng lão Thông Trần, đó cũng là do Kết Đan mà có. Có người cả đời cũng không lĩnh hội được một Thần Thông.”
“Còn Lưu Ly Tịnh Hoả của ngươi thuộc về loại thiên tài địa bảo, những tu sĩ khác phải do con đường riêng của họ ban cho, còn Phật tu chúng ta thì do Thần Phật ban tặng.”
“Dù thế nào thì người ở giai đoạn Luyện Khí Kỳ mà đã có Thần Thông bổn mệnh như ngươi thì không thường thấy.”
Nào chỉ không thường thấy, quả thực là trăm năm khó gặp.
Khương Trúc vui mừng, lộ ra hàm răng trắng: “Tông chủ, nghĩa là ta là thiên tài sao?”
“Ha ha ha, đó là điều đương nhiên.” Tông chủ nâng tay lên, ngọn lửa vàng lập tức rơi vào tay lão.
“Lưu Ly Tịnh Hoả là một trong những Thần hoả dưới chốn Thần Phật, người ta thường nói về Hồng Liên Nghiệp Hỏa, nhưng Lưu Ly Tịnh Hoả mạnh hơn nó nhiều.”
Tông chủ lại quay đầu nhìn vào linh căn của Khương Trúc.
Rách nát tàn tạ, quả là thiên tư bình thường.
Không, tình hình của nàng thậm chí còn không thể dùng từ bình thường để hình dung mà phải là bình sinh hiếm thấy.
Nếu không phải nàng chọn tu Phật thì e rằng cả đời này khó mà vào Trúc Cơ.
Chẳng lẽ là ý trời? Tông chủ cười lắc đầu, lão dùng linh lực nuôi dưỡng ngọn lửa rồi đưa ngọn lửa đến trước mặt nàng,
“Lưu Ly Tịnh Hoả là bổn mệnh hỏa của ngươi nên đương nhiên sẽ nghe lệnh ngươi. Bây giờ hãy thử thu hồi, giữ vững linh đài, ngưng khí đan điền.”
Khương Trúc nghe vậy vội làm theo ngay.
Ngọn lửa vàng lơ lửng trước n.g.ự.c nàng, linh quang chợt lóe rồi biến mất không dấu vết.
Khi nàng đưa tay ra lần nữa, ánh lửa lập tức xuất hiện.
“Đa tạ tông chủ!”
Biết được ngọn lửa nhỏ này có lai lịch lớn như thế, trên mặt Khương Trúc lộ rõ vẻ vui mừng.
Tông chủ nhìn nàng một hồi, cuối cùng cũng không nhịn được mà ho nhẹ một tiếng, nói:
“Tiểu Trúc à, tuy chúng ta không phải là người nghiêm khắc nhưng lúc ngươi lên Tông Chủ Phong thì nên chú ý hình tượng, sau này đừng xuất hiện với bộ dạng kì quặc này nữa.”
Đệ tử nhỏ này chỗ nào cũng tốt, chỉ có đôi khi tính cách quá hoạt bát thôi.
Nếu một ngày nào đó nàng dùng kiểu tóc này để gặp Thần Phật thì lão thật sự lo là Thần Phật sẽ hối hận vì đã ban cho nàng Thần Thông này.
Nói đến kiểu tóc, nhóm người Huyền Tịch ở bên cạnh lại bắt đầu nhịn cười.
Khương Trúc rất ấm ức gật đầu.
Tông chủ vẫy tay: “Được rồi, các ngươi quay về tiếp tục tu luyện đi.”
Chờ các tiểu bối đi rồi, các trưởng lão mới thoải mái trò chuyện.
“Đạo Ngộ quả thật có mắt nhìn.”
“Con bé này vậy mà lại được Thần Phật yêu thích như vậy! Đệ tử thân truyền này thật giỏi!”
Đạo Ngộ ngẩng đầu, mặt đầy kiêu ngạo: “Đó là đương nhiên, cũng không nhìn thử xem ta là ai, ta có thể sai sao?”
Nếu còn nói ra việc Khương Trúc một hơi đi hết thang Vãng Sinh thì không biết sẽ khiến họ sợ hãi đến mức nào!
Nhưng…
Đạo Ngộ nhìn Thông Trần, người từ đầu đến giờ vẫn im lặng, lão hừ hừ vài tiếng.
Lão sẽ không nói gì!
Lão chỉ muốn đánh vào mặt lão ta, cho lão ta một bài học thôi!
“Nếu Thần Phật đã yêu thích Tiểu Trúc như vậy thì hay là chúng ta hỏi xem Thần Phật có nguyện ý làm thượng sư của con bé không đi?”
Câu này đúng là chạm đến lòng Đạo Ngộ, lão đã có ý định này từ lâu.
“Ta thấy được đấy.”
Trưởng lão Thông Trần nhàn nhạt nói: “Đừng quên bây giờ con bé vẫn chỉ là Luyện khí nhị giai kỳ, Thần Phật đâu có dễ dàng đồng ý làm thượng sư. Lỡ như con bé không đủ tư chất, một ngày nào đó chọc giận Thần Phật thì chúng ta không gánh nổi đâu.”
“Cũng có lý…”
Tông chủ cân nhắc một hồi, cuối cùng đưa ra quyết định: “Chuyện này không cần vội, con bé mới vào tông môn, thậm chí còn chưa có đạo tâm, cứ chờ thêm một chút, dù sao cũng là người của chúng ta.”
Đạo Ngộ không có kiên nhẫn.
Mặc dù lão ủng hộ nàng làm đệ tử của Thần Phật một trăm phần trăm nhưng thật sự không dám đoán xem Thần Phật có đồng ý hay không.
Hơn nữa, Thông Trần nói đúng, Thần Phật sẽ không dễ dàng đồng ý làm thượng sư của đệ tử, thực lực của Khương Trúc quả thật còn kém xa.
Ở một bên khác, trên đường về, Khương Trúc không thể chịu nổi những tiếng nhịn cười của các sư huynh.
Nàng cắn răng muốn đi cạo đầu.
“Tiểu sư muội, muội thật sự muốn cạo à?”
Khương Trúc nhìn cái đầu tóc rối bời trong gương mà không nói nên lời.
Đầu trọc còn trông dễ chịu hơn cái đầu tóc lùm xùm này!
“Cạo!”
“Được thôi!”
Huyền Tịch và Thiền Tâm cầm kéo, soạt soạt soạt cắt tóc nàng đi.
Từng lọn tóc đen rơi xuống đất.
Minh Huệ nhặt một lọn tóc dưới đất giơ lên trước mặt Khương Trúc: “Tiểu sư muội, muội thật sự nghĩ kỹ rồi à, muốn để đầu trọc cả đời sao?”
Khương Trúc liếc cậu bé: “Huynh nghĩ gì vậy, ta chỉ để đầu trọc lúc này thôi, khi nào tóc dài ra thì ta vẫn sẽ giữ lại.”
Minh Huệ gật đầu.
Cắt tóc thì chậm nhưng cạo đầu thì nhanh, lại còn không cần bất kỳ kỹ thuật nào.
Nửa ngày sau, bốn cái đầu trọc xuất hiện trong tông môn, bà lão phát cơm suýt thì không nhận ra, nắm tay nàng hỏi không ngừng.
“Tiểu Trúc, nếu có gì không thoải mái đừng giấu trong lòng nhé.”
Khương Trúc gật đầu, ánh mắt sáng rực: “Ta rất vui mà, bà ơi, cho ta nhiều đậu hũ mà ta thích nhé.”
Bà lão phát cơm nhìn nàng đầy thương yêu: “Được, muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu, sau này có gì không vui thì cứ đến tìm bà, bà sẽ nấu món ngon cho ngươi.”
Mọi người trong thực đường đối xử với nàng tốt hơn cả mong đợi, như thể muốn đuổi hết các đệ tử khác đi để dành cho nàng một suất.
Không chỉ người trong thực đường mà ngay cả tăng thúc quét dọn cũng nhìn nàng với ánh mắt vô cùng trìu mến.
Trước đây, mỗi lần họ nghịch ngợm chạy qua và làm rơi lá thì tăng thúc đều đuổi theo đánh.
Hôm nay thật khác biệt, dường như mọi người đã trở nên dịu dàng hơn.
Nhìn tăng thúc dịu dàng nói bọn họ cẩn thận kẻo ngã, Khương Trúc và ba người còn lại đều nghi hoặc gãi đầu trọc.
“Thật kỳ lạ, chẳng lẽ đang ẩn giấu âm mưu lớn gì à?”
Huyền Tịch đẩy Minh Huệ: “Sư đệ, đệ đi hỏi thử xem.”
Minh Huệ đẩy Khương Trúc: “Tiểu sư muội, muội đi đi.”
Khương Trúc bĩu môi, dùng tay đẩy Thiền Tâm: “Tứ sư huynh, huynh đi đi.”
Mặt Thiền Tâm đen sì, không tranh cãi với họ nhưng hành động lại thể hiện rằng hắn không phải là kẻ ngốc.
Bốn người đứng sau cái cây, không ai chịu động đậy.
Huyền Tịch ho nhẹ một tiếng: “Được rồi, được rồi, ta đếm đến ba rồi chúng ta cùng lao ra.”
“Một.”
“Hai.”
“Ba!”
Một cơn gió thổi qua, bốn người đứng im lìm, chẳng ai nhúc nhích.
“Sao các ngươi không động vậy!”
Khương Trúc thở dài: “Tam sư huynh, huynh cũng không nhúc nhích mà.”
Huyền Tịch cười gượng gạo, hắn ta sờ mũi: “Lần này là thật đấy, ta đi trước.” Nói rồi hắn ta thật sự chạy về phía trước.
Khương Trúc và mọi người theo sau hắn ta, không gần không xa.
“Một cú đá quét!”
Một đống lá rơi lả tả khắp nơi.
Tăng thúc nắm chặt chổi, nhịn một hồi rồi miễn cưỡng nở nụ cười: “Các ngươi đi chỗ khác chơi đi, đừng quậy ở đây.”
Mắt Khương Trúc sáng lên: “Không giận thật này!”
“Ta thử xem.”
Minh Huệ nhảy lên cây, nhảy nhót lung tung trên đó.
Lá rụng bay tứ tung, rơi đầy đất.
Tăng thúc siết tay, cầm chổi lao ra, hét lớn: “Oắt con, các ngươi chán sống rồi, không bị đánh là ngứa da à?”
Mặt Khương Trúc và các sư huynh tái mét, họ nhanh chân chạy đi, đồng thời còn không quên kêu lên: “Đúng vị rồi, đúng vị rồi!”
Tăng thúc cầm chổi đuổi theo sau, thỉnh thoảng còn dùng chổi đánh mạnh vào m.ô.n.g bọn họ khiến họ la hét ầm ĩ.
Cuối cùng, bốn người vừa ôm m.ô.n.g vừa cầm chổi quét lá.
Tăng thúc nghiêm mặt đứng bên cạnh giám sát.
“Đằng kia, quét cho sạch vào.”
“Còn đằng kia nữa, nhanh đi quét đi.”
Minh Huệ vừa quét vừa nói: “Lần sau sẽ không đến gây chuyện nữa.”
Khương Trúc nhịn mãi mới nói: “Ngũ sư huynh, huynh đã nói câu này nhiều lần rồi.”
Kết quả là ngày nào cũng đến gây chuyện.
“Ta chỉ nói chơi thôi có được không!”
Bốn người quét lá mất nửa canh giờ mới xong.
Trên đường về, họ lại không vừa lòng mà lén chạy vào viện của trưởng lão Đạo Ngộ, trộn trà và rượu của lão lại với nhau.
Còn đứng ngoài viện xem náo nhiệt một hồi rồi mới hài lòng trở về ngủ.