Lượng Lượng: “Oa, mình bay được này!”

Tiểu Tê Vô: “Mình cũng biết… Ưm!”

Tô Văn quay đầu lại giơ tay bịt miệng bé, bất lực thở dài một hơi.

Lúc này Tiểu Tê Vô mới nhớ ra, bảo vệ bí mật trước mặt người ngoài, bé nhanh chóng bịt miệng lại, dựa đầu vào vai ba Phán Quan: “Xin lỗi ạ.”

Bước chân Tô Văn hơi dừng một chút, sắc mặt trở nên dịu dàng hơn.

Sau đó giả vờ thuận miệng hỏi một câu: “Xin hỏi trong nhà trẻ có đứa trẻ nào tên Lượng Lượng không?”

Tiểu Tê Vô và Lượng Lượng lập tức ngước mắt lên.

Hiệu trưởng sửng sốt một chút, hỏi: “Lượng Lượng? Mọi người quen nhau sao?”

“Tê Vô…” Tô Văn do dự hai giây mới nói tiếp: “Là bạn của Tê Vô.”

Hiệu trưởng thở dài: “Thật sự có một đứa trẻ như vậy, rất đáng thương, là một đứa trẻ của gia đình đơn thân, không có ba, chỉ có mẹ…”

Bà ấy còn chưa nói xong, Tiểu Tê Vô nằm trong ngực Tô Văn đã động đậy, bé rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, nên đã nhìn thấy sắc mặt Lượng Lượng trở nên ảm đạm.



Lượng Lượng nghe được hoàn cảnh đáng thương của mình.

Bé nghiêng đầu, đột nhiên nói: “Mẹ Lượng Lượng rất yêu cậu ấy.”

Hiệu trưởng và Tô Văn đều sửng sốt.

Tiểu Tê Vô vặn vẹo, ý bảo mình muốn đi xuống.

Tô Văn buông bé ra, Tiểu Tê Vô đi đến trước mặt Lượng Lượng, Lượng Lượng cũng chậm rãi hạ xuống.

Đôi mắt đen của Tô Văn khẽ nhíu, nói: “Tê Vô, con đi phía trước.”

Tiểu Tê Vô gật đầu, dẫn Lượng Lượng đi về phía trước.

Sau đó mới nhỏ giọng nói: “Lượng Lượng không đáng thương, Tê Vô chỉ có ba, không có mẹ, nhưng Tê Vô cũng không đáng thương.”

Vốn dĩ Lượng Lượng đang cảm thấy mất mát, bởi vì có rất nhiều người nói cậu bé đáng thương, là một đứa trẻ không có ba, lần đầu có người nói mình không đáng thương, cậu bé kỳ quái hỏi: “Vì sao cậu lại không có mẹ?”

Tê Vô suy nghĩ một lát, những đứa trẻ khác đều được mẹ sinh ra, nhưng mình không có mẹ, vì thế bé nói: “Tê Vô sinh ra từ cục đá.”

Lượng Lượng: “Oa, vậy cậu chính là Tôn Ngộ Không!”

“Tôn Ngộ Không?”



“Tề Thiên Đại Thánh, siêu lợi hại luôn, hắn cũng sinh ra từ cục đá!”

Tiểu Tê Vô nghĩ, mình thật sự rất lợi hại, là Diêm Vương luôn đó.

Vì thế bé gật đầu, kiêu ngạo nói: “Đúng vậy, mình là Tôn Ngộ Không.”

【 Đứa bé đó đang lẩm bẩm cái gì vậy? 】

【 Bé nói mình sinh ra từ cục đá ha ha ha ha 】

【 Không có mẹ, chẳng lẽ lại không nghĩ mình do cục đá sinh ra? Thật đáng thương. 】

【 Tuy rằng như vậy, nhưng cũng không cần luôn miệng nói đáng thương trước mặt đứa trẻ, đối với đứa trẻ thật sự không tốt. 】

【 Có phải Tô Văn đã nghĩ đến việc này, mới để đứa trẻ đi phía trước. 】

【 Tiểu Tê Vô cũng rất hiểu chuyện, còn nói Lượng Lượng không đáng thương nữa. 】

【 Nhưng mà, dường như Tê Vô đang nói chuyện một mình. 】

Lượng Lượng ngưỡng mộ nhìn Tiểu Tê Vô, bé có thể biết rõ mình là ai, thật sự lợi hại giống như Tôn Ngộ Không vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện