Lượng Lượng đã hôn mê rất nhiều ngày, ngoại trừ nhịp tim thường xuyên thay đổi, những cái khác đều giống như một người thực vật, đây là lần đầu tiên cậu bé có phản ứng, mẹ của Lượng Lượng đột nhiên đứng lên, run rẩy nhấn nút gọi ở đầu giường.
Dì cắn chặt môi, sợ mình phản ứng quá mạnh sẽ khiến Lượng Lượng đang hôn mê giật mình.
Tiểu Tê Vô nghe được tiếng động bên kia điện thoại, có hơi khó hiểu, nhưng vẫn có thể cảm nhận được, thân thể của Lượng Lượng bên cạnh mình dường như đã trở nên trong suốt.
“A?”
m thanh trong di động nhắc nhở mẹ của Lượng Lượng có người vẫn đang nghe điện thoại, vội vàng nói: “Tiểu Tê Vô, bây giờ dì phải chăm sóc Lượng Lượng, dì tắt điện thoại trước có được không? Chờ Lượng Lượng tỉnh rồi con đến nhà dì chơi nhé, dì sẽ chiêu đãi con thật tốt.”
Lượng Lượng tỉnh lại, Lượng Lượng là đang ngủ sao? “Được ạ.” Tiểu Tê Vô học theo lời của dì ấy: “Tê Vô sẽ chờ Lượng Lượng tỉnh lại ạ.”
Trong di động truyền đến âm thanh của rất nhiều người, sau đó điện thoại bị tắt, Tiểu Tê Vô vẫn tiếp tục di động vào tai mình, nhìn Lượng Lượng sắp biến mất
Dường như Lượng Lượng cũng nhớ ra gì đó, cậu bé cúi đầu nhìn tay mình: "Hình như mình bị bệnh.”
Người có sinh lão bệnh tử.
Làm Diêm Vương, Tiểu Tê Vô hiểu rất rõ, rất nhiều người sau khi bị bệnh đều đi xuống Địa phủ.
Vậy Lượng Lượng bị bệnh, cũng sẽ đi xuống Địa phủ sao?
Nhưng Sổ Sinh Tử lại không có tên cậu bé.
Khi bé vẫn chưa nghĩ ra, Tô Văn và hiệu trưởng cùng nhau đi ra, ánh mắt hắn dừng lại trên người Tê Vô, nhẹ nhàng lướt qua Lượng Lượng bên cạnh, thấp giọng gọi một tiếng: “Tê Vô.”
“Ba ơi!” Tiểu Tê Vô lập tức đứng lên, nói với Lượng Lượng: “Ba mình đến rồi, ba mình rất lợi hại, ba nhất định sẽ biết”
Hiệu trưởng nhìn bé đáng yêu đang lao về phía này, ánh mắt sáng lên: “Đây là Tê Vô sao! Đáng yêu quá.”
Tiểu Tê Vô chớp mắt nhìn bà ấy, có hơi xa lạ.
“Đây là hiệu trưởng của nhà trẻ, sau này con sẽ học tập ở đây.” Tô Văn cúi người bế Tê Vô lên: “Chào hiệu trưởng đi Tê Vô.”
Tiểu Tê Vô ngoan ngoãn gật đầu nói: “Chào hiệu trưởng.”
Nhưng bây giờ cô bé đang rất sốt ruột, lập tức ghé vào bên tai Tô Văn nói: “Ba ơi, con có chuyện muốn nói với ba.”
“Được, ba biết rồi.” Tô Văn đảo mắt qua Lượng Lượng đang nơm nớp lo sợ, xoay người nói với hiệu trưởng: “Vậy ngày mai tôi sẽ đưa bé đến.”
Hiệu trưởng gật đầu: “Được, anh Tô cứ yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc Tê Vô thật tốt.”
Tô Văn: “Cảm ơn, chúng tôi đi trước.”
Hiệu trưởng rất chu đáo, tự mình đưa Tô Văn và tiểu Tê Vô xuống lầu.
Tiểu Tê Vô ôm cổ Tô Văn, nhìn Lượng Lượng luống cuống ở phía sau, nháy mắt, không tiếng động ý bảo: Mau đi cùng đi!
Lượng Lượng phản ứng nhanh chóng, chân ngắn nhanh chóng đuổi kịp.
Tô Văn đi rất chậm, thấy Lượng Lượng chật vật chạy theo, lập tức nhẹ nhàng búng đầu ngón tay một cái, cơ thể Lượng Lượng lập tức bay lên, lơ lửng ở phía sau.
Dì cắn chặt môi, sợ mình phản ứng quá mạnh sẽ khiến Lượng Lượng đang hôn mê giật mình.
Tiểu Tê Vô nghe được tiếng động bên kia điện thoại, có hơi khó hiểu, nhưng vẫn có thể cảm nhận được, thân thể của Lượng Lượng bên cạnh mình dường như đã trở nên trong suốt.
“A?”
m thanh trong di động nhắc nhở mẹ của Lượng Lượng có người vẫn đang nghe điện thoại, vội vàng nói: “Tiểu Tê Vô, bây giờ dì phải chăm sóc Lượng Lượng, dì tắt điện thoại trước có được không? Chờ Lượng Lượng tỉnh rồi con đến nhà dì chơi nhé, dì sẽ chiêu đãi con thật tốt.”
Lượng Lượng tỉnh lại, Lượng Lượng là đang ngủ sao? “Được ạ.” Tiểu Tê Vô học theo lời của dì ấy: “Tê Vô sẽ chờ Lượng Lượng tỉnh lại ạ.”
Trong di động truyền đến âm thanh của rất nhiều người, sau đó điện thoại bị tắt, Tiểu Tê Vô vẫn tiếp tục di động vào tai mình, nhìn Lượng Lượng sắp biến mất
Dường như Lượng Lượng cũng nhớ ra gì đó, cậu bé cúi đầu nhìn tay mình: "Hình như mình bị bệnh.”
Người có sinh lão bệnh tử.
Làm Diêm Vương, Tiểu Tê Vô hiểu rất rõ, rất nhiều người sau khi bị bệnh đều đi xuống Địa phủ.
Vậy Lượng Lượng bị bệnh, cũng sẽ đi xuống Địa phủ sao?
Nhưng Sổ Sinh Tử lại không có tên cậu bé.
Khi bé vẫn chưa nghĩ ra, Tô Văn và hiệu trưởng cùng nhau đi ra, ánh mắt hắn dừng lại trên người Tê Vô, nhẹ nhàng lướt qua Lượng Lượng bên cạnh, thấp giọng gọi một tiếng: “Tê Vô.”
“Ba ơi!” Tiểu Tê Vô lập tức đứng lên, nói với Lượng Lượng: “Ba mình đến rồi, ba mình rất lợi hại, ba nhất định sẽ biết”
Hiệu trưởng nhìn bé đáng yêu đang lao về phía này, ánh mắt sáng lên: “Đây là Tê Vô sao! Đáng yêu quá.”
Tiểu Tê Vô chớp mắt nhìn bà ấy, có hơi xa lạ.
“Đây là hiệu trưởng của nhà trẻ, sau này con sẽ học tập ở đây.” Tô Văn cúi người bế Tê Vô lên: “Chào hiệu trưởng đi Tê Vô.”
Tiểu Tê Vô ngoan ngoãn gật đầu nói: “Chào hiệu trưởng.”
Nhưng bây giờ cô bé đang rất sốt ruột, lập tức ghé vào bên tai Tô Văn nói: “Ba ơi, con có chuyện muốn nói với ba.”
“Được, ba biết rồi.” Tô Văn đảo mắt qua Lượng Lượng đang nơm nớp lo sợ, xoay người nói với hiệu trưởng: “Vậy ngày mai tôi sẽ đưa bé đến.”
Hiệu trưởng gật đầu: “Được, anh Tô cứ yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc Tê Vô thật tốt.”
Tô Văn: “Cảm ơn, chúng tôi đi trước.”
Hiệu trưởng rất chu đáo, tự mình đưa Tô Văn và tiểu Tê Vô xuống lầu.
Tiểu Tê Vô ôm cổ Tô Văn, nhìn Lượng Lượng luống cuống ở phía sau, nháy mắt, không tiếng động ý bảo: Mau đi cùng đi!
Lượng Lượng phản ứng nhanh chóng, chân ngắn nhanh chóng đuổi kịp.
Tô Văn đi rất chậm, thấy Lượng Lượng chật vật chạy theo, lập tức nhẹ nhàng búng đầu ngón tay một cái, cơ thể Lượng Lượng lập tức bay lên, lơ lửng ở phía sau.
Danh sách chương