Lạy thần thì không ít, nhưng lạy Diêm vương thì rất ít nghe nói, cũng không biết lạy Diêm vương có thể được cái gì.
Nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của bé gái trước mắt, mọi người không nói ra lời từ chối.
Hoàng Bằng và Lý Kha nhìn nhau, Hoàng Bằng nói: "Tới cũng tới rồi.
Ở trước mặt quỷ thần, bầu không khí hơi nghiêm túc, hình như trở nên thành kính hơn.
Vì vậy một đám người của tổ chương trình đặt dụng cụ xuống đất, mỗi người cầm một nén nhang, thật chỉnh tề đứng trước tượng Diêm vương.
Đốt nhang. Hoàng Bằng và Lý Kha dẫn đầu, lúc đang muốn cúi người, lại thấy Tô Văn ôm Tiểu Tê Vô đặt lên bàn thờ, ngồi đàng hoàng ở chính giữa.
Mà bé gái còn vụng về chỉnh lại quần áo trên người, tay nhỏ bé đặt ngay ngắn trước người, bộ dạng "Ta chuẩn bị xong rồi".
Hoàng Bằng kinh hoảng hỏi: "Các người làm gì vậy?"
Tô Văn bình tĩnh không chút sợ hãi, cũng cầm một nén nhang, “Tê Vô là người coi miếu của miếu Diêm vương này, là thân phận được truyền xuống nhiều đời, đây là tập tục trong miếu chúng ta."
Sau đó mọi người trơ mắt nhìn Tô Văn cầm nhang thành kín lạy ba lạy, không chỉ có như vậy, con chó chăn cừu kia cũng ngoan ngoãn đi đến, giống như có nhân tính, giơ chi trước cũng cuối người chào ba cái.
Mà Tiểu Tê Vô ngồi ở chính giữa, lại vô cùng ngoan ngoãn, giống như linh vật cát tường, nhìn kỹ cũng có mấy phần dáng vẻ thần linh.
Nếu không phải đang ôm một cái bình sữa.
Hoàng Bằng: ... Trở về nhất định sẽ đọc thuộc xã hội chủ nghĩa nòng cốt giá trị quan tám trăm lần.
Một nhà này thật là quá quỷ dị.
Vấn đề dùng điện của máy quay phim mà tổ chương trình lo lắng trái lại không xảy ra, chỉ là... đi vào miếu, trong lòng của tất cả mọi người đều có suy nghĩ: Cái chỗ này là phòng ở của niên đại nào vậy? Viện nhỏ sau miếu, trừ đèn ra thì không có những đồ điện xài trong nhà khác, toàn bộ bố cục trong nhà nhỏ đến mức liếc một cái là có thể nhìn thấy hết.
Phía trên bàn ghế cũ kỳ đơn giản bày một ít trái cây và chén trà làm bằng gốm, trên bàn đặt giường dựa vào tường, ở một bên khác đặt một ít đồ rửa mặt, nhìn quần áo chắc là mới mua, còn có nhang nến tiền giấy.
Trừ cái này ra, không còn những cái khác.
Thứ đáng tiền duy nhất chính là đệm chăn đặt trên giường gỗ, rất nhiều, nhìn qua cũng biết vô cùng mềm mại, hình vẽ thêu bên trên cũng vô cùng tinh xảo, nhưng bộ đệm giường này nhìn qua cũng không biết là niên đại nào, màu sắc đỏ thẫm có chút tím.
Hoàng Bằng thiếu chút nữa cho là mình chuyển kiếp.
Tâm trạng của ông ấy thật sự rất phức tạp: "Các người ở nơi như này?"
Một lớn một nhỏ một con chó đồng loạt gật đầu.
Tô Văn ôm tiểu Diêm vương đặt trên ghế, rồi sau đó thẳng người lên, bình tĩnh nói: "Nhà không có ghế dư thừa, các người..."
Hắn còn chưa nói xong, những người khác chỉnh tề lắc đầu: "Không có ghế cũng không sao, chúng tôi không ngồi."
Nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của bé gái trước mắt, mọi người không nói ra lời từ chối.
Hoàng Bằng và Lý Kha nhìn nhau, Hoàng Bằng nói: "Tới cũng tới rồi.
Ở trước mặt quỷ thần, bầu không khí hơi nghiêm túc, hình như trở nên thành kính hơn.
Vì vậy một đám người của tổ chương trình đặt dụng cụ xuống đất, mỗi người cầm một nén nhang, thật chỉnh tề đứng trước tượng Diêm vương.
Đốt nhang. Hoàng Bằng và Lý Kha dẫn đầu, lúc đang muốn cúi người, lại thấy Tô Văn ôm Tiểu Tê Vô đặt lên bàn thờ, ngồi đàng hoàng ở chính giữa.
Mà bé gái còn vụng về chỉnh lại quần áo trên người, tay nhỏ bé đặt ngay ngắn trước người, bộ dạng "Ta chuẩn bị xong rồi".
Hoàng Bằng kinh hoảng hỏi: "Các người làm gì vậy?"
Tô Văn bình tĩnh không chút sợ hãi, cũng cầm một nén nhang, “Tê Vô là người coi miếu của miếu Diêm vương này, là thân phận được truyền xuống nhiều đời, đây là tập tục trong miếu chúng ta."
Sau đó mọi người trơ mắt nhìn Tô Văn cầm nhang thành kín lạy ba lạy, không chỉ có như vậy, con chó chăn cừu kia cũng ngoan ngoãn đi đến, giống như có nhân tính, giơ chi trước cũng cuối người chào ba cái.
Mà Tiểu Tê Vô ngồi ở chính giữa, lại vô cùng ngoan ngoãn, giống như linh vật cát tường, nhìn kỹ cũng có mấy phần dáng vẻ thần linh.
Nếu không phải đang ôm một cái bình sữa.
Hoàng Bằng: ... Trở về nhất định sẽ đọc thuộc xã hội chủ nghĩa nòng cốt giá trị quan tám trăm lần.
Một nhà này thật là quá quỷ dị.
Vấn đề dùng điện của máy quay phim mà tổ chương trình lo lắng trái lại không xảy ra, chỉ là... đi vào miếu, trong lòng của tất cả mọi người đều có suy nghĩ: Cái chỗ này là phòng ở của niên đại nào vậy? Viện nhỏ sau miếu, trừ đèn ra thì không có những đồ điện xài trong nhà khác, toàn bộ bố cục trong nhà nhỏ đến mức liếc một cái là có thể nhìn thấy hết.
Phía trên bàn ghế cũ kỳ đơn giản bày một ít trái cây và chén trà làm bằng gốm, trên bàn đặt giường dựa vào tường, ở một bên khác đặt một ít đồ rửa mặt, nhìn quần áo chắc là mới mua, còn có nhang nến tiền giấy.
Trừ cái này ra, không còn những cái khác.
Thứ đáng tiền duy nhất chính là đệm chăn đặt trên giường gỗ, rất nhiều, nhìn qua cũng biết vô cùng mềm mại, hình vẽ thêu bên trên cũng vô cùng tinh xảo, nhưng bộ đệm giường này nhìn qua cũng không biết là niên đại nào, màu sắc đỏ thẫm có chút tím.
Hoàng Bằng thiếu chút nữa cho là mình chuyển kiếp.
Tâm trạng của ông ấy thật sự rất phức tạp: "Các người ở nơi như này?"
Một lớn một nhỏ một con chó đồng loạt gật đầu.
Tô Văn ôm tiểu Diêm vương đặt trên ghế, rồi sau đó thẳng người lên, bình tĩnh nói: "Nhà không có ghế dư thừa, các người..."
Hắn còn chưa nói xong, những người khác chỉnh tề lắc đầu: "Không có ghế cũng không sao, chúng tôi không ngồi."
Danh sách chương