Đế Thính nghe vậy thì nghĩ thầm: Loài người không có mắt nhìn, ta là thần thú.

Nó liếc mắt, đứng dậy đi vào trong miếu.

Người của tổ chương trình cũng đi theo, kết quả liếc mắt đã thấy một bé gái vô cùng xinh đẹp ngồi ở chính giữa bàn thờ, một tay cầm bình sữa đang vui vẻ uống, một tay khác thì ôm hương nến, lỗ mũi ngửi một cái.

Bé còn mặc bộ quần áo Diêm vương ngày hôm qua, lưu châu trên đỉnh đầu lắc lư qua lại, chân nhỏ ngắn ở trước bàn vui sướng đung đưa, nhìn qua vô cùng hưởng thụ.

Mọi người: "..."

Má nó, sao càng cảm thấy hoảng sợ luống cuống hơn vậy.

Thấy có người đến, Tiểu Tê Vô mở đôi mắt thật to: "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng Tiểu Tê Vô." Hoàng Bằng ho nhẹ một tiếng: "Ba của cháu có ở nhà không?"

"Có." Tiểu Tê Vô muốn từ trên bàn thờ đi xuống, chỉ là bây giờ không có Phán Quan, bé suy nghĩ một chút, thật ra tự mình cũng có thể xuống, cho nên đứng lên chuẩn bị bay xuống.

Chỉ là mới vừa nhấc vạt áo của pháp bào đứng ở bên mép bàn, thì thấy sắc mặt của mọi người trước mặt đều thay đổi.

Hoàng Bằng: "Quá nguy hiểm!"

Tiểu Tê Vô lắc đầu, nghiêm túc giải thích: "Ta biết bay."

"?"

Hoàng Bằng không biết phải làm sao: "Ông ôm cháu xuống được không, ba cháu cũng thật là, sao có thể để một đứa con nít tự chơi chỗ này, té xuống thì phải làm sao?"

Tiểu Tê Vô không muốn làm phiền người khác, vì vậy nói: "Ta biết bay, sẽ không té."



Hoàng Bằng sao có thể nghe lọt lời này, đi đến cướp lấy nhan nến trong tay của Tiểu Tê Vô: "Còn có những thứ nhang nến này, nếu cháu ăn nhầm thì phải làm sao!"

Đồ ăn ngon lập tức bị cướp đi, Tiểu Tê Vô lập tức vươn tay nhỏ ra, nhot giọng nói: "Bây giờ không thể ăn."

"Còn chưa đốt.”

Hoàng Bằng nghe vậy mới miễn cưỡng thở ra một hơi.

Lúc này lại thấy bên trong có một bóng người màu đỏ đi ra, không thể không nói, mỗi lần nhìn thấy người đàn ông này, đều bị kinh diễm, gien của một nhà này thật sự quá thần kỳ.

Nhưng ông ấy vẫn không nhịn được: "Cậu làm ba như thế nào vậy! Để cho một mình đứa bé bò cao như vậy."

Tiểu Tê Vô kỳ quái nhìn nhân loại này, mình đã nói mình biết bay mà.

Bé nói: "Không cao nha, ta biết bay, không tin các ngươi nhìn đi."

Ở bên trong Tô Văn đã đại khái nghe được chuyện gì xảy ra bên ngoài, hắn bình tĩnh đi đến, ôm tiểu Diêm vương muốn biểu diễn kỹ năng bay, nhỏ giọng nói bên tai bé: "Đại nhân, bây giờ không thể bay."

Lập tức Tiểu Tê Vô che miệng lại, cũng bắt chước nhỏ giọng nói: "Như vậy sao? Vậy ta không bay nữa..."

"Ừ."

Ngay sau đó, Tô Văn nhìn nhang nến bị cướp, nghĩ cái gì đó, nhíu mày nói: "Nếu đã đến, không bằng các vị thắp một nén hương cho Diêm vương đại nhân đi."

Tiểu Tê Vô nghe vậy đôi mắt lập tức sáng lên, như thế mình có thể ăn ngon ngon rồi, vì vậy cũng nói: "Các ngươi muốn thắp nhang không?"

"Bổn, ừ... Diêm vương đại nhân, sẽ phù hộ cho các người."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện