Mấy ngày này, Lâm Sơ được Đại tiểu thư cho đi du ngoạn một số di tích lịch sử nổi tiếng ở Giang Châu, trên đường đi thì mua kẹo hồ lô, về dịch quán thì ăn canh cua vịt muối, còn phải uống trà Vân Vụ do đích thân Đại tiểu thư tự tay pha.
Bởi vì bị nhồi liên tục, bụng hắn sắp no quá mà nổ, nhưng hình như Đại tiểu thư rất vui sướng sau quá trình nhồi nhét này.
Tuy nhiên, còn chưa đến chạng vạng, hắn đã bị Đại tiểu thư cưỡng chế đi ngủ.
Không có chuyện gì phiền lòng, hắn vừa nằm lên giường một lúc đã thiếp đi.

Đến nửa đêm nghe thấy tiếng động mới tỉnh lại.
Đại tiểu thư không rõ bước vào phòng từ bao giờ, nói với hắn: “Đi thôi.”
Lúc sáng bọn họ đã hẹn nhau ban đêm sẽ đến thăm Giang Châu phủ.
Trong mấy truyện võ hiệp ngày xưa, ban đêm muốn đột nhập đâu đó, đều phải mặc vào y phục dạ hành, nếu không sẽ thể hiện thái độ không nghiêm túc.

Đại tiểu thư cũng miễn cưỡng đeo lên một cái khen che mặt, tạm che được nửa khuôn mặt dưới.
Bọn họ bước ra cửa.
Dịch quán này được Giang Châu phủ dùng để chiêu đãi khách quý, nơi nơi đều có hộ vệ, cửa chính cũng có hai người.
Đại tiểu thư nói: “Ánh trăng đêm nay thật đẹp.”
Lâm Sơ: “Đúng vậy.”
Đại tiểu thư: “Nửa đêm được cùng ngươi ngắm trăng, vẫn có thể xem là một việc phong nhã ha.”
Lâm Sơ: “Đúng vậy.”
Đại tiểu thư lại nói: “Nơi đây lầu các so le, không tốt, chúng ta ra đằng sau đi.”
Lâm Sơ: “Được.”
Sau đó, bọn họ liền công khai mà rời đi.
Sau khi trốn vào một bụi cây ở hậu hoa viên sau dịch quán, lại chờ vệ binh tuần tra đi xa, Lâm Sơ mới được Đại tiểu thư ôm lên, nhảy nhót bay đến Giang Châu phủ.
Kỹ thuật ôm người của Đại tiểu thư so với biểu ca rất có tiến bộ.

Vừa không di xuống quá nhiều làm đau bụng, vừa không di lên quá nhiều gây tắc thở.

Nửa khắc sau, hai người đã rơi xuống ngoại vi Giang Châu phủ.
Cả tòa Giang Châu phủ chỉ gồm nha môn và chính sự đường.

Nha môn ở phía trước, gặp mặt bá tính, phụ trách xử lý dân sự, chính sự đường ở phía sau, giống như một triều đình thu nhỏ ở các châu, bên trong phân thành nhiều bộ phận, phụ trách tất cả công văn sự vụ.


(châu là tỉnh)
Hiện tại, nha môn và chính sự đường đều đã đóng cửa, chỉ còn mấy ngọn đèn leo lắt, chắc là mấy người gác đêm.
Bọn họ đi một vòng quanh tường ngoài, quan sát cấu trúc toàn bộ phủ xong, Lăng Phượng Tiêu lại ôm lấy Lâm Sơ bay lên, nhẹ nhàng vượt tường, vượt mái cong, vượt nóc nhà, thân hình tựa như lá rụng mưa rơi, chốc lát đã vút qua một nửa chính sự đường.
Y phục Đại tiểu thư được lụa mỏng bao quanh, vừa bay một cái đã phiêu lên, cuối cùng cọ lên mặt Lâm Sơ.
Vị trí của người gác đêm vô cùng xảo quyệt, có thể thấy được tình hình bốn phương tám hướng, chẳng qua Đại tiểu thư khinh công khéo léo, đều nương nhờ bóng cây thưa thớt vút qua, cuối cùng đáp xuống nóc một phòng ốc đang được người gác đêm canh giữ.
Lại vượt nóc băng tường vài cái, cuối cùng rơi xuống giữa một nóc nhà ở phía tây bắc.
Nhà này được khóa bằng một cái khóa đồng rất lớn, tuy rằng có thể dùng bạo lực phá vỡ, nhưng chung quy vẫn sẽ để lại dấu vết, không ổn.
Sau đó, Đại tiểu thư hạ một đạo kết giới, bắt đầu dỡ ngói.

Lâm Sơ hỗ trợ, đem mấy viên ngói được dỡ ra chồng ở một bên.
Hắn thực sự không ngờ trong đời mình lại có trải nghiệm mới lạ thế này, cùng Đại tiểu thư leo lên nóc nhà người ta dỡ ngói.
Ngói được xếp dày đặc, phía dưới là thanh gỗ và khớp mộng, dỡ khoảng một trăm viên, cuối cùng mới đủ cho một người chui qua.
Sau khi lấy dạ minh châu chiếu sáng, mới phát hiện bên dưới cái lỗ là một giá sách rắn chắc, vừa lúc có thể đỡ được người.
Mèo nhảy xuống trước, tiếp theo là Lâm Sơ, nhưng cái lỗ kia thật quá nhỏ hẹp, đang chui thì bị kẹt ở giữa, Đại tiểu thư phải đẩy đẩy mới hoàn toàn xuống được, đáp xuống nóc giá sách.
Mà Đại tiểu thư lúc xuống lại vô cùng dễ dàng, không biết là bởi vì dáng người thon thả, hay là bởi vì cái thứ “Huyền Tuyệt Hóa Cốt Công” gì đó.
Đáp xuống đất xong, dạ minh châu mới chiếu sáng khu vực xung quanh.
Căn phòng này trưng bày rất nhiều kệ sách lớn, lưu trữ vô vàn cuốn sách, có lẽ đều là các loại văn kiện khế đất vân vân.
Lăng Phượng Tiêu nói: “Quy tắc của chính sự đường ở tất cả các châu đều giống nhau, xem ra ta không nhớ lầm.”
Mục đích chuyến này của Lăng Phượng Tiêu chính là muốn kiểm chứng xem vạn người vùi mình ở Vạn Quỷ Uyên rốt cuộc là do quan viên lừa trên gạt dưới, hay là do chiếu lệnh của hoàng đế.
Tuy nhiên, Đại tiểu thư cũng không tìm kiếm chiếu lệnh, mà trước tiên xem xét những biến động nhân sự và thăng chức của quan viên Giang Châu phủ.
Đang lật xem, chân mày hơi hơi nhíu lại.
Lâm Sơ đứng bên cạnh cũng thấy rất nhiều điểm kỳ quái.
Mùa thu năm Vĩnh Khang thứ mười ba, sứ trưởng Giang Châu bị cách chức vì tội phỉ báng, biếm đến Lật Dương.

(biếm giống như giáng chức)
Mùa hè năm Vĩnh Khang thứ mười bốn, Tư Đồ Vương Kính Chi ở Giang Châu bị biếm đến Chu Lâm.
Mùa đông năm Vĩnh Khang thứ mười bốn, thứ sử Giang Châu Tư Bỉnh Quang được triệu hồi về kinh.
Mùa đông năm Vĩnh Khang thứ mười bốn, thái thú Giang Châu Triệu Tân cáo lão hồi hương.


(hồi hương là về quê)
……
Hiện tại niên hiệu của vương triều đã đổi sang năm Quang Hòa thứ hai, nói cách khác, năm Vĩnh Khang thứ mười ba, mười bốn đã là bốn, năm năm trước rồi.
Hai năm sau khi ôn dịch kết thúc, quan viên thượng tầng Giang Châu cứ lần lượt thay máu, hầu hết đều không rõ nguyên nhân bị điều chuyển sang địa phương khác, không còn ở Giang Châu nữa.
“Lão chết rồi.” Lăng Phượng Tiêu bỗng nhiên nói.
Lâm Sơ nhìn qua, thấy ngón tay Đại tiểu thư chỉ vào tên của thứ sử Giang Châu được triệu hồi về kinh: “Ba năm trước, vì liên quan đến kéo bè kết đảng mà bị cách chức thành thứ dân, cuối cùng buồn bực quá mà chết.”
Nói tới đây, Đại tiểu thư nhàn nhạt nói: “Mấy người kia ta không rõ, chỉ là không biết còn bao nhiêu người toàn mạng.”
5 năm trước, ôn dịch Giang Châu, mấy vạn người bị ném xuống Vạn Quỷ Uyên.
Mà trong vòng hai năm sau đó, các quan viên quan trọng đều lần lượt bị thay thế, trong đó, có một người được xác nhận là đã chết.
Lăng Phượng Tiêu lại chuyển qua giá sách khác thẩm tra hộ tịch ghi chép ba năm một lần.
Một tủ đầy công văn bị lôi ra mấy quyển, vừa mở ra, tất cả đều là chữ màu đỏ tươi nhìn thấy ghê người.
XX ở trấn nào đó, nhiễm dịch bệnh mà chết.
Thê tử của XX, nhiễm dịch bệnh mà chết.
Trưởng tử của XX, nhiễm dịch bệnh mà chết.

(trưởng tử là con cả)
Con thứ của XX, nhiễm dịch bệnh mà chết.
Những chữ đỏ này đều có quy luật, người một nhà, toàn bộ thiệt mạng, người một thôn, cũng toàn bộ thiệt mạng.
—— gì đến nỗi này.
Lâm Sơ nhìn sang Lăng Phượng Tiêu, nhất thời hai người đều không nói gì.
Cần gì phải tìm kiếm chiếu thư mật lệnh chứ.

Thảm án Vạn Quỷ Uyên kinh thiên động địa, chắc chắn là có thiên gia đứng sau bày mưu tính kế.
Phàm là người nhiễm bệnh, một hộ gia đình, đều phải dọn dẹp sạch sẽ, cả một thôn xóm, cũng không cho phép thoát nạn, sau đó, còn phải khống chế tin tức.
Một tên quan viên, cho dù có quyền thế ngập trời đến đâu, làm sao có thể giọt nước không lọt mà làm ra chuyện này?
Cho nên, nhất định phải có các bộ phận phối hợp thiên y vô phùng*.


(không chê vào đâu được)
Mà sau khi dịch bệnh yên ổn, còn phải điều chuyển tất cả các quan viên có thể biết được chân tướng, hoặc hồi hương, hoặc giáng chức, hoặc qua đời.
—— sao có thể không có ý chỉ từ quốc đô?
Thật lâu sau, Lăng Phượng Tiêu mới đặt quyển sách xuống: “Đi thôi.”
Ra khỏi mái nhà, lợp mái ngói lại, trở về dịch quán.
—— sau khi biết được chân tướng, bọn họ cũng không thể làm gì.
Lâm Sơ biết Đại tiểu thư lúc này tâm tình không tốt, cho nên cũng không dám nói gì, quay về phòng của mình.
Nhưng sau nửa đêm hắn ngủ không ngon giấc, miên man suy nghĩ rất nhiều mới mơ mơ màng màng thiếp đi.
Ngày thứ hai, rời Giang Châu, hồi Học Cung.

(hồi là trở về)
Sau khi ra khỏi thành, Đại tiểu thư ghìm ngựa quay đầu lại, nói: “Ngươi nhìn xem.”
Lâm Sơ nhìn những người thưa thớt đi trên đường, không biết Đại tiểu thư muốn hắn nhìn cái gì.
Đại tiểu thư nói: “Đa số đều là nữ tử.”
Lâm Sơ lại quan sát, phát hiện quả thật đúng là như vậy.
Hắn ở hiện đại lâu rồi, trên đường nhìn thấy rất nhiều phụ nữ, cho nên thoạt nhìn cũng không hiểu gì.

Nhưng nơi này là thế giới cổ đại, tiên đạo còn đỡ, chứ trên thế gian đa phần nữ tử đều sẽ không xuất đầu lộ diện.
“5 năm sau trận chiến Trường Dương, Bắc Hạ lại lần nữa liên tục tấn công.

Biên quan tình thế khẩn cấp, triều ta đành phải sửa thuê dịch pháp (luật lao động) thành phục dịch pháp (nghĩa vụ quân sự), nam tử trưởng thành trong mỗi hộ gia đình, lần lượt phải đi phục lao dịch.” Lăng Phượng Tiêu nhàn nhạt nói, “Biên cảnh cần binh sĩ, binh sĩ một khi nhiều lên, nuôi quân lại cần thuế ruộng, bắt buộc lại phải tăng thuế.

Mười năm qua, quốc khố đã cạn kiệt, sức dân cũng mỏng manh.”
“5 năm trước, lũ lụt tràn qua nơi đây, liên lụy đến mấy chục vạn người khắp năm châu.

Cứu tế, cứu nạn, xử lý ôn dịch, đòi hỏi một lượng lớn tiền và lương thực.

Quốc lực có hạn, chỉ có thể dao sắc chặt đay rối*, đem người bệnh chôn vùi, có lẽ là bất đắc dĩ ……” Giọng nói Lăng Phượng Tiêu dần dần thấp xuống: “Chỉ là lòng ta, rốt cuộc vẫn không thể bình yên.” (giải quyết nhanh gọn)
Lúc nói những lời này, Đại tiểu thư vẫn luôn nắm tay Lâm Sơ.
Lâm Sơ cũng biết Đại tiểu thư đang khó chịu, dùng cái tay không bị nắm kia nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Đại tiểu thư, tỏ vẻ trấn an.
Sau đó, cái tay còn lại của Đại tiểu thư vòng từ sau lưng ra đằng trước, ôm trọn cả người hắn —— cái tay đang vỗ vỗ kia cũng bị ôm lấy.
Chỉ nghe Đại tiểu thư nói tiếp: “Căn nguyên nguồn gốc của chuyện này, tất cả đều bắt nguồn từ chiến tranh, đợi võ công ta tinh tiến ——”
Lời còn chưa nói hết, nhưng Lâm Sơ đã hiểu ý của Lăng Phượng Tiêu rồi.
Hắn nói: “Ngươi nhất định có thể.”

Lăng Phượng Tiêu cười nói: “Đa tạ.”
Lâm Sơ nghĩ, Đại tiểu thư muốn tiến bộ, vậy sau khi hắn quay về Học Cung cũng không được lười biếng, phải càng chăm chỉ dụng công luyện đàn, học tập 《 Tịch Diệt 》.
Chiếu Dạ ngân dài một tiếng, phi nước đại về phía Thục Châu.
Bọn họ ban ngày lên đường, ban đêm nghỉ ngơi, sau ba ngày ba đêm đã trở lại Thượng Lăng sơn.
Lăng Phượng Tiêu an bài Chiếu Dạ ở chuồng linh thú sau núi xong, cùng Lâm Sơ sóng vai quay về Bích Ngọc Thiên.
Thượng Lăng sơn linh khí ngập tràn, trong không khí luôn có hương thơm cây cỏ, khác hẳn với thế giới phàm trần, sau khi quay về, tinh thần liền nhanh chóng thả lỏng.
Mèo trong vòng tay Lâm Sơ tò mò mà đánh giá bốn phía: “Meo.”
Đại tiểu thư sờ sờ nó: “Ngươi muốn ở với ai?”
Mèo rúc vào vòng tay Lâm Sơ: “Meo.”
Đại tiểu thư nói: “Vậy ngươi phải bảo vệ hắn.”
“Meo.”
Lâm Sơ nhìn Đại tiểu thư cùng mèo nghiêm trang một hỏi một đáp, cảm thấy thật thú vị, không khỏi bật cười.
Đại tiểu thư thấy hắn cười, cũng cong môi theo.
Nhưng ngay sau đó, đã dập tắt ý cười, khẽ cau mày.
Lâm Sơ cảm thấy biểu cảm này rất không đúng lúc —— chớp mắt một cái, đã thấy Đại tiểu thư giơ tay đỡ trán, thân hình lảo đảo, sắp đổ về phía trước!
Tim hắn tựa như ngừng đập, lập tức thả con mèo xuống, đỡ lấy Đại tiểu thư.
Nhưng mọi chuyện xảy ra quá nhanh, hắn cũng không hoàn toàn đỡ được, chỉ kéo được cánh tay Đại tiểu thư, hơn nữa trọng tâm không vững, cuối cùng hai người nặng nề mà lăn trên đường núi.
Mèo cũng bị va đập, tức giận kêu: “Méo!”
Lâm Sơ bò dậy, chỉ thấy Lăng Phượng Tiêu ngất xỉu mà không có dấu hiệu báo trước nào.
Hắn thử thăm dò trán Đại tiểu thư, suýt nữa thì bị bỏng.
Lại cảm nhận linh lực —— linh lực nóng rực đang điên cuồng kích động, hỗn loạn chảy khắp kinh mạch.
Đây không phải tình trạng xuất hiện trên người Lăng Tiêu mấy hôm trước sao? Tại sao cũng xuất hiện trên người Đại tiểu thư vậy?
Bất quá, không cần biết lý do tại sao, Lâm Sơ coi như cũng biết nguyên nhân của căn bệnh này, liền bớt căng thẳng hơn một chút.
Căn bệnh xấu xa này, hắn vừa vặn có thể trị.
Chẳng qua phải vận công ít nhất nửa canh giờ, vô luận thế nào, cũng phải đưa người về trúc xá đã.
Vì thế Lâm Sơ vòng một tay ôm lấy eo Đại tiểu thư, để Đại tiểu thư dựa vào lồng ngực mình, tay kia lại vòng xuống đầu gối, ý định bế ngang người này lên.
Bế ngang.
Bế lên.
—— bất động.
Lâm Sơ: “……”
Là hắn quá yếu sao?
Mèo ngay ngắn ngồi ở một bên, chế giễu: “Meo meo meo.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện