Đối mặt với biển người mênh mông, Đại tiểu thư chỉ nhàn nhạt nói: “Đứng lên đi.”
Binh lính vẫn quỳ đầy đất, mấy vị quan viên cũng không đứng dậy, vị áo tím ở trung tâm vái lạy nói: “Điện hạ phượng giá tới đây, chúng ta không nghênh đón từ xa, tội không thể tha.”
Lăng Phượng Tiêu nói: “Quên đi.”
Mấy vị quan viên bấy giờ mới kinh sợ đứng dậy: “Không biết điện hạ tới đây ……”
“Không có việc gì.” Lăng Phượng Tiêu nói.
Một câu “Không có việc gì” rơi xuống, Lâm Sơ cảm thấy mấy vị quan viên kia còn kinh sợ hơn —— thà rằng có việc, còn hơn trêu vào điện hạ xuống đây bới lông tìm vết.
Lăng Phượng Tiêu cũng không đề cập đến ôn dịch, chỉ nói: “Ta đến đây du ngoạn mà thôi, không cần đi theo.

Lúc nào có việc, sẽ tự đến tìm các ngươi.”
Quan viên “Vâng” một tiếng, cố nói thêm “Nhất định toàn lực phối hợp” “Tức khắc an bài dịch quán” vân vân.
Đại tiểu thư đáp một tiếng “Lui ra đi”, sau đó ghìm ngựa quay lại, hướng sang con đường khác.
Binh lính đen nghìn nghịt tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ chốc lát sau đã tản ra, trên đường chỉ còn thưa thớt vài người qua lại.
Lâm Sơ thầm nghĩ, Bao Tự phong hỏa hí chư hầu* còn phải cười một tiếng, Đại tiểu thư căn bản không cần, chỉ cần đứng ở nơi đó là được.
*Phong hỏa hí chư hầu: là một điển tịch về Bao Tự.

Chu U vương vì muốn mỹ nhân Bao Tự cười một cái, đốt khói hiệu trên đài lừa chư thần chạy đến.


Nhưng lừa gạt nhiều sẽ bị quả báo, cuối cùng mất nước vì chư thần không còn tin khói hiệu nữa.

Vì thế Bao Tự được gọi là hồng nhan họa thủy.

Chắc ở đây ý tác giả là Đại tiểu thư không cần ai nịnh nọt.
Hắn đưa ánh mắt dời đi, chuyển đến con đường phía trước.
Chiếu Dạ thả chậm bước chân, chậm rãi bước đi trên con phố dài.
Lúc này đã gần giữa trưa, thời tiết không còn lạnh nữa, ánh mặt trời ấm áp, nhưng con đường dài ba dặm này lại quá mức yên tĩnh, nhiều cửa hàng hai bên đường đã đóng cửa, chỉ còn ba bốn người đang bán trái cây điểm tâm.
“Trà ngon Giang Châu đây,”
Lâm Sơ nghe thấy Lăng Phượng Tiêu bảo hắn, “Giữa trưa ta cho ngươi uống thử nhé.”
Lâm Sơ: “Đa tạ.”
Đại tiểu thư: “Không tạ.”
Lại qua một lúc lâu, trước mặt bọn họ chỉ còn sự tiêu điều buồn tẻ.
Thành trấn bọn họ đặt chân lúc trước đều là thành trấn nhỏ, tuy người không nhiều, nhưng cũng không vắng vẻ quạnh quẽ như nơi này, một tòa thành Giang Châu to lớn nhường vậy, mà rất ít người đi lại, có vẻ phá lệ trống vắng.
Lâm Sơ hỏi: “Ngươi không đi tra sao?”

“Tra,” Đại tiểu thư đáp lời hắn, “Ta chỉ là có chút sợ.”
Sợ?
Thế gian này cũng có việc mà Đại tiểu thư sợ ư?
Lâm Sơ vốn tưởng tượng ra cảnh tượng tra án, nên là Đại tiểu thư dẫn theo một nhóm Đồ Long Vệ phi ngựa thẳng đến Giang Châu phủ, ngồi ở đại đường, sau đó đem hộ tịch, sổ ghi chép, địa phương chí, tất cả đều xem hết một lượt, mới lật vài trang đã phát hiện chân tướng, lập tức xoẹt xoẹt xoẹt chém đứt đầu chó của mấy tên quan viên chứ.
Đang tưởng tượng, tay hắn đã bị Đại tiểu thư chậm rãi nắm lấy.
Tay hắn vẫn luôn nhét trong áo choàng, rất ấm áp.

Tay Đại tiểu thư lại bởi vì phải ngự mã mà vẫn luôn đặt bên ngoài, năm ngón tay thon dài như ngọc hiện giờ đúng là lạnh như ngọc.
Hắn cảm giác Đại tiểu thư hơi nghiêng người về phía trước, ép sát vào người hắn một chút, thanh âm cũng đè thấp, hơi hơi lạnh lùng.
“Ta vừa mới nghĩ, ôn dịch Giang Châu, hàng vạn mạng người, liên lụy cực rộng.

Mấy tên quan viên quận phủ, chưa chắc dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như chôn sống toàn bộ người nhiễm bệnh xuống Vạn Quỷ Uyên.

Huống chi chuyện này một khi bị phát hiện, lập tức sẽ kích động dân chúng phẫn nộ, đến tai thiên tử……” Đại tiểu thư càng ngày càng đè thấp giọng nói, gần như sắp biến mất, “Ta sợ việc này, là được bệ hạ cho phép.”
Lâm Sơ: “…….”

Vậy quả thật đáng sợ.
Suy đoán lúc trước là những người nhiễm bệnh đều bị đưa xuống Vạn Quỷ Uyên “xử lý”, vì vậy mới chấm dứt ôn dịch lây lan, cả biểu ca và Thương Mân đều thể hiện cảm xúc tương đối mãnh liệt, có thể thấy được ôn dịch này cũng không phải bệnh truyền nhiễm quá nghiêm trọng, pháp quyền vẫn có thể lo được, không đến mức phải dùng tới thủ đoạn này.
Hắn hỏi: “Làm sao bây giờ?”
“Hôm nay chúng ta giả vờ du ngoạn,” Đại tiểu thư nói, “Đến giờ Tý ban đêm sẽ đến thăm Giang Châu phủ, tìm hộ tịch và địa phương chí, lại tìm xem có chiếu lệnh của bệ hạ năm đó không, nếu không thấy, ngày mai lại tra tiếp, nếu thấy, việc này đành phải bó tay rồi.”
Lâm Sơ “Ừm” một tiếng.
Nếu việc này thật sự là hoàng đế bày mưu tính kế, vậy vô luận thế nào cũng không thể xoay chuyển tình thế được.
Hắn không phải một người lớn lên trong xã hội phong kiến, nghĩ đến chuyện này, nghĩ đến “Thuế quỷ”, nhìn dân sinh khắc khổ nơi đại thành này, nhìn những thành trấn thôn xóm không mấy phồn hoa dọc đường, chỉ cảm thấy e rằng hoàng đế đảm đương không tốt lắm, có chút coi thường tính mạng dân chúng.

(thuế quỷ là nô lệ của thuế)
Nhưng nếu đổi thành Tiêu Linh Dương đảm đương, sợ là sẽ càng tồi tệ hơn.
Tính tới tính lui, tất cả đều không bằng Đại tiểu thư đáng tin cậy nhất.
Nhưng tư tâm hắn cảm thấy, Đại tiểu thư muốn xen vào những việc này, cũng thực phiền.
Đang miên man suy nghĩ, chợt nghe thấy Đại tiểu thư nói: “Nếu là thái bình thịnh thế, ta chỉ muốn cùng ngươi chu du thiên hạ, hoặc tìm một chỗ sơn thủy đẹp đẽ ẩn cư, đàm đạo kiếm pháp.

Hiện giờ lại liên lụy ngươi bôn ba cùng ta, ta cũng không cảm thấy vui vẻ gì.”
Lâm Sơ nói: “Ta không sao.”
Hắn nhìn những khuôn mặt gầy guộc của người đi đường, nghĩ đến núi bạch cốt dưới đáy vực Vạn Quỷ Uyên, rốt cuộc cũng hiểu được thế nào là sinh linh đồ thán, mạng người chẳng khác gì cỏ rác.
Nếu không có Đại tiểu thư, hắn không thể tìm được phương pháp thay đổi kinh mạch, cũng không thể tu tiên, mấy năm qua đi, cũng chỉ là một bộ xương trắng mà thôi.
Đại tiểu thư nói: “Sao lại không sao, Đào Nguyên Quân vốn là tiên quân ẩn cư bất phàm, ngươi là đồ đệ y, cũng nên thoát khỏi thế ngoại mới đúng.


Nhưng ta còn vì nước vì dân, phải ở lại trần thế lâu dài, luôn cảm thấy đối với ngươi không tốt.”
Lâm Sơ nghĩ nghĩ: “Cũng không có gì khác mà.”
Cái gì ở lại thoát khỏi chứ, với hắn mà nói cũng chẳng có gì khác nhau, chẳng qua chỗ nào có nhiều người quá sẽ hơi khó chịu thôi.
Đại tiểu thư nghe lời hắn nói, thanh âm vương chút ý cười: “Ta lại quên mất ngươi là người thế nào rồi —— tiên quân, hôm nay ngài muốn ăn gì?”
Lâm Sơ nhìn những cửa hàng xung quanh, không có gì muốn ăn, cũng không có gì không muốn ăn, suy nghĩ nửa ngày mới nghẹn ra được một câu: “Theo ý ngươi.”
Đại tiểu thư lại trêu chọc hắn: “Theo ý ta, nhỡ ngươi không thích, ăn được mỗi một tí, vậy phải làm sao bây giờ?”
Lâm Sơ đáp: “Ta vẫn luôn ăn ít như vậy.”
Đại tiểu thư nói: “Mỗi ngày ngươi phải ăn nhiều một chút, dần dần sẽ không còn ăn ít như vậy nữa.”
Lâm Sơ: “???”
Hiện tại hắn cảm thấy Đại tiểu thư không phải là nuôi hamster nữa, nhưng đổi thành nuôi lợn lại hơi khó nghe, thôi đổi thành nhồi cho vịt ăn nghe cũng tạm ổn đấy.
Đang nghĩ ngợi, liền cảm giác Đại tiểu thư buông tay hắn ra.
Hắn nghĩ, vừa rồi Đại tiểu thư nghi ngờ hàng vạn người chết ở Vạn Quỷ Uyên là do phụ hoàng đích thân hạ lệnh chôn vùi, lại miên man suy nghĩ chuyện ở lại và thoát khỏi trần thế, tâm tình không tốt, phải nắm nắm tay hắn, nhưng hiện giờ tâm tình chuyển biến tốt đẹp, liền buông ra rồi.
Có thể thấy được, tay hắn ngoại trừ để đánh đàn, còn có tác dụng trấn an Đại tiểu thư nữa, cũng không quá mức vô dụng đi.
Đại tiểu thư công việc bề bộn, hao tổn tinh thần quá độ, thật sự rất phiền lòng.

Nếu nắm nắm hắn một chút có thể xoa dịu cảm xúc, vậy hắn chủ động khắc phục chứng dị ứng, cống hiến thân thể bản thân, cũng không phải sự hy sinh quá lớn lao gì ha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện