Bão Hạ vứt hết những quy cũ thường ngày được dạy, nhanh chóng chạy lại: “Tiểu thư, bọn họ đang đi về phía này.”

Nghe động tĩnh đã cách rất gần, Hoa Chỉ ngẩng đẩu: “Tiếp tục đi ra cửa nhìn, lúc này phải để bọn họ nhìn thấy ngươi, sau đó hoảng sợ chạy về.”

Bão Hạ nuốt nước miếng, chạy ra.

“Lát nữa các ngươi cũng phải hoảng loạn, đừng đè nén sự sợ hãi trong lòng.”

“…Vâng.”

Tiếng động đã gần ngay gang tấc, Bão Hạ chạy lại, thông minh vừa chạy vùa hét: “Đại tiểu thư, có quan sai, rất nhiều quan sai.”

Hoa Chỉ đá văng những chiếc hũ nhỏ chạy ra ngoài: “Quan sai gì? Trong nhà sao lại có quan sai?”

Mà lúc này quan sai chỉ chậm hơn Bão Hạ một chút, đi vào theo. Người đàn ông mặc giáp cao to giơ lệnh bài trong tay lên: “Phụng chỉ tịch thu nhà, gia quyến nữ mời tránh đi.”

Đây không phải quan sài bình thường! Hoa Chỉ nheo mắt, đây là cấm vệ quân! Bốn nha hoàn sợ hãi run rẩy, nhưng vẫn cố gắng che chắn tiểu thư ở phía sau người, cảnh giác nhìn nhóm người đàn ông ở trong phòng.

Nam nhân đối với hành động bảo vệ chủ của bọn họ rất tán thưởng, giọng điệu nghe có vẻ ôn hoà hơn một chút: “Mời tránh đi, miễn phải huỷ hoại danh tiếng của Hoa tiểu thư.”

Hoa Chỉ vẻ mặt căng thẳng, gật đầu lùi về sau, nam nhân lại bỗng nhiên lên tiếng: “Đợi đã.”

Bốn nha hoàn đề phòng.

Nam nhân chỉ những thứ trên đầu Hoa Chỉ: “Để lại tất cả những trang sức trên người.”

Đúng vậy, đây là tịch thu nhà, chỉ kêu nàng lấy trang sức xuống đã xem như nhẹ tay rồi. Nàng biết một lần tịch thu nhà, già trẻ nam nữ trong nhà chỉ được phép mặc mặc một bộ đồ bình thường rời đi, cái gì cũng không được mang theo.

Nghênh Xuân đem tất cả trang sức trên người tiểu thư gỡ xuống để ở một bên, lại gỡ những món đồ trên đầu trên tay mình xuống, sau đó lập tức che chắn tiểu thư lùi vào trong viện.

Phất Đông sợ hãi nghiến răng cạch cạch, nhưng vẫn gan dạ đi đến phòng tạp vụ bên cạnh ôm một chiếc ghế đẩu ra, đỡ tiểu thư ngồi xuống. Bốn người che chắn xung quanh, Hoa Chỉ ngay cả mặt cũng không bị lộ ra.

Khoảng một khắc sau, người bên trong liền rời đi, nam nhân mặc áo giáp nhìn bọn họ như vậy, trong lòng thầm khen một câu. Nhìn đầy tớ biết chủ, gia phong của Hoa gia quả thực rất tốt, đáng tiếc rồi.



Cho đến khi tất cả mọi người đều rời đi, Bão Hạ nhón chân bám ở bên cửa, xác nhận người đã đi rồi lập tức đóng cửa lại. Sau đó chân mềm nhũn, dựa vào cửa trượt xuống nền đất, thử mấy lần cũng không thể đứng lên được.

Niệm Thu đi qua đỡ người đứng dậy, tuy rằng chân nàng cũng mềm nhũn, nhưng lúc này không phải lúc mềm nhũn.

Trở về trong phòng, nhìn thấy căn phòng bị hất tung toé, Phất Đông bịt miệng, liên tục lau nước mắt. Những người khác vành mắt cũng đỏ ửng.

Đây là nơi Hoa Chỉ ở hơn mười năm nay, mỗi một chỗ đều dựa theo sở thích của nàng mà bày trí. Ở đây nàng yên bình làm một đại tiểu thư Hoa gia mười lăm năm. Nhưng bây giờ, Hoa gia - nơi bao bọc nàng sống yên bình mười lăm năm này sợ là…sụp đổ rồi.

Hoa Chỉ quay người đi ra ngoài, nàng không yên tâm người mẫu thân khóc nhè và đệ đệ thân cận nhất của mình.

“Tiểu thư, bây giờ người không thể ra ngoài…” Nghênh Xuân ôm lấy nàng: “Bọn họ vẫn chưa rời khỏi, người không thể ra ngoài.”

“Ta phải đi xem mẫu thân và Bách Lâm.”

“Nô tỳ đi, Tiểu thư, để nô tỳ đi. Người ở đây đợi tin tức.” Nói xong, không đợi Hoa Chỉ đồng ý, nàng lau mặt xong liền chạy đi.

“Bão Hạ, ngươi đi đến chỗ công tử, ta đi đến chỗ đại phu nhân.” Niệm Thu vừa nói vừa đi theo ra ngoài, cánh môi Hoa Chỉ khẽ động, rốt cuộc cũng không làm gì để gia tăng thêm gánh nặng cho các nàng nữa.

“Nghênh Xuân, thu dọn những đồ quan trọng, chỗ này sợ là không thể ở nữa rồi.” Nàng không nói ra kết quả xấu hơn, trước giờ tịch thu nhà và lưu đày chém đầu đi liền với nhau, mà thông thường gia quyến nữ sẽ thê thảm hơn. Có thể trở thành hạ nhân của quan là kết cục tốt nhất, vận khí kém hơn, bị đày đi nhạc phòng cũng có khả năng.

Hoa Chỉ nhất thời có chút mơ hồ, không biết nên làm như thế nào. Thời đại hoàng quyền này, nữ nhân không có bất kỳ quyền phát ngôn nào. Nàng vẫn luôn giữ đúng quy củ ở đây, làm một đại tiểu thư không bước ra cửa nửa bước. Ngay cả hôn ước được phụ mẫu sắp đặt cũng không đưa ra bất cứ dị nghị gì. Nàng chấp nhận như vậy nhìn như không có tự do, nhưng cuộc sống yên bình, nàng không muốn thay đổi gì cả.

Nhưng bây giờ đã không phải vấn đề nàng có muốn hay không, nếu như thật sự phải đi đến bước đó, tổ mẫu sẽ đưa mỗi người một mảnh vải trắng, mọi người cùng nhau lên đường cũng không cô đơn.

Ngoài cửa lại truyền đến âm thanh, cửa bị người một chân đá văng, nhìn thấy cảnh Nghênh Xuân và Phất Đông che giấu Hoa Chỉ vào trong thì phì cười, cất cao giọng nói: “Thánh chỉ đến, mời Hoa đại tiểu thư đi đến trước lĩnh chỉ.”

Trước tiên là tịch thu nhà, sau đó là thánh chỉ, Hoa Chỉ không cách nào tưởng tượng ra lúc đó hoàng thượng có bao nhiêu là tức giận.

Lúc này không thể làm chậm trễ đại sự được, chủ tớ ba người nhanh chóng bước đi ra viện trước, bọn họ đến trễ hơn mọi người, Hoa Chỉ nâng mắt nhìn thấy vẻ mặt tổ mẫu bình tĩnh, thân hình đứng thẳng ở hàng đầu, những người khác trong Hoa gia tuy rằng hoảng sợ nhưng cũng không thất lễ. Từ nhỏ bọn họ được dạy dỗ, sớm đã khắc sâu trong xương tuỷ rồi.

Khi tổ phụ không ở đây, tổ mẫu chính là Định hải thần châm, chỉ cần người không ngã, Hoa gia tạm thời sẽ không loạn được.

Hoa Chỉ đi đến bên cạnh người mẫu thân đang cắn chặt môi nhịn khóc, nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay bà, giúp bà chống đỡ. Một bàn tay khác thì kéo đệ đệ Hoa Bách Lâm đến bên cạnh.



Đại phu nhân nhìn nàng một cái, nắm chặt lấy tay nàng, Hoa Bách Lâm theo bản năng dựa sát vào tỷ tỷ, sự hoảng sợ trong ánh mắt khó che giấu được.

“Thánh chỉ tới, quỳ xuống.”

Chủ tớ Hoa gia đều đồng loạt quỳ xuống.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiều viết, Hoa Ngật Chính trưởng viện học sĩ Hàn lâm viện không những không giúp vua phân ưu, ngược lại còn khơi dậy chiến tranh giữa các hoàng tử. Niệm tình tước đi chức quan, tịch thu nhà cửa, nam đinh trên mười tuổi của Hoa gia bị đưa đi lưu đày ở phía bắc. Khâm thử, tạ ân!

“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Trái tim bị siết chắt của Hoa Chỉ thả lỏng, mười tuổi, cũng may Bách Lâm vẫn còn mấy tháng nữa mới tròn mười tuổi!

Đến tuyên chỉ là đại thái giám bên cạnh của hoàng thượng, Lại Phúc. Ngày thường vốn có chút hám tài, nhưng người vẫn được tính là không tồi. Nhìn Hoa gia vẫn bộ dáng không hiểu rõ tình hình thì chủ động giải thích: “Thái hậu kịp thời trần tình bảo vệ, nếu như có cơ hội vẫn nên tạ ơn bà ấy mới được.”

Tổ mẫu không nói lời nào, hướng về phía hoàng cung lạy một lần nữa, những người khác cũng lạy theo, Hoa chỉ cũng cam tâm tình nguyện bái lạy.

Sau đó tổ mẫu nói với Lại Phúc: “Đa tạ Lại Phúc công công.”

Lại Phúc khẽ thở dài: “Hoàng thượng có chỉ, nam định trên mười tuổi của Hoa gia lập tức lên đường.”

Hoa lão phu nhân hít một hơi sâu để ổn định bản thân, quay đầu nhìn con cháu đầy nhà của Hoa gia, giọng nói có chút không vững: “Ngoại trừ lão tam Bình Dương không có mặt, những con cháu khác đều ở đây, mời…công công kiểm kê.”

Lại Phúc mở tranh lụa, điểm danh từng người để đối chiếu, xác nhận chỉ có Hoa Bình Dương không có mặt.

“Lão phu nhân có biết Bình Dương công tử đi đâu không?”

“Trang viên ngoại thành.”

“Đa tạ lão phu nhân cho hay.” Lại Phúc gật đầu với thủ lĩnh cấm vệ quân, hắn liền ra hiệu với thuộc hạ, một đoàn cấm vệ quân có mục tiêu rõ ràng, bọn họ hướng về những nam định trên mười tuổi của Hoa gia.

Thứ tử tam phòng mới vừa tròn mười tuổi cách đây không lâu, ngày thường được nuông chiều quen, lúc này liền kéo lấy tay mẫu thân không buông. Nhị phu nhân cũng khóc lóc thảm thiết, khiến cho những nữ nhân khác vốn nhịn rơi nước mắt cũng khóc lên.

Hoa lão phu nhân nhắm mắt quay người đi, chỉ xem như không nhìn thấy những gì diễn ra trước mắt.

Hoa Chỉ nắm chặt lấy tay đệ đệ Hoa Bách Lâm, đáy lòng có chút vui mừng không thích hợp. Còn những thứ đệ bị dẫn đi, nàng không còn cách nào khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện