Giữa hè, mặt trời mới chỉ ló dạng, mọi người chỉ cần động nhẹ mồ hôi đã chảy khắp người.
Hoa gia chiếm hơn một nửa con đường Hoa Lâm vẫn yên tĩnh như cũ, nha hoàn nhũ mẫu váy đầm đung đưa đi khắp nơi, không chút tiếng động, bận rộn đi vào đi ra. Có gấp gáp cũng chỉ dám bước nhanh, không dám chạy.
Hoa gia – thế gia thanh liêm cao quý trăm năm, nhiều quy củ, nổi tiếng nghiêm khắc với hạ nhân, nhưng cũng bởi vì Hoa gia vốn có thanh danh, mỗi năm vẫn có vô số người chờ mong Hoa gia nhận người. So với những hộ lớn bẩn thỉu kia, Hoa gia chỉ là quy củ nghiêm khắc một chút, chẳng tính là gì. Huống hồ hạ nhân ở Hoa gia có cơ hội được học chữ. Đáng tiếc Hoa gia không thường xuyên mua người vào phủ.
Mặt trời dần lên cao, tiếng ve kêu râm ran, không ngừng khiến lòng người càng thêm vài phần bực dọc.
Trong một căn viện phía nam, đại cô nương của Hoa gia - Hoa Chỉ, nàng đọc sách có chút mệt, bèn đặt sách xuống khẽ xoa mắt, quay đầu nhìn nha hoàn đang quạt mát cho mình: “Ngồi im không động cũng không nóng lắm, ngươi nghỉ ngơi chút đi.”
Nha hoàn mím môi cười: “Nô tỳ không mệt.”
Một nha hoàn đang làm son ở một bên vội vàng đi rửa tay, bưng chén chè đậu xanh được ướp lạnh lại, nhìn tiểu thư nhà mình chầm chậm uống xong, quay người đi đến phía sau để đấm bóp cho nàng.
Rèm cửa khẽ kêu, nha hoàn mặc một thân hồng đào vén rèm lên, một nha hoàn khác mặc chiếc váy màu xanh lục bưng nước đi vào, hai người phối hợp rửa tay cho Hoa Chỉ, lấy ra từng hũ nhỏ để dưỡng tay cho tiểu thư nhà mình.
Mười ngón tay thon dài, đầu ngón tròn mịn, làn da mềm mại trắng trẻo, chỉ nhìn đôi tay này sẽ biết ngay đây nhất định là một đại tiểu thư của gia đình phú quý, chưa từng làm việc nặng nhọc.
Khoé miệng Hoa Chỉ hơi nhếch lên giữa một mảnh yên tĩnh: “Thế nào? Bốn người các ngươi đã nhìn trúng ai chưa?”
Bốn người ai làm việc người nấy, đều không lên tiếng.
“Nghênh Xuân, ngươi nói trước.”
Động tác đấm bóp dừng lại, nhưng rất nhanh lại tiếp tục: “Nô tỳ nghe tiểu thư cả, người nói nô tỳ gả cho ai thì nô tỳ gả cho người đó.”
Đáp án này một chút cũng không thoát khỏi dự liệu của Hoa Chỉ: “Bão Hạ, ngươi thì sao?”
Nha hoàn đang xoa bóp ngón tay cho nàng ngẩng đầu nhìn một cái, lại cúi đầu tiếp tục làm việc: “Nô tỳ nói rồi, nô tỳ không gả, cả đời này đi theo hầu hạ người.”
Niệm Thu đang xoa bóp một bàn tay khác, không cần Hoa Chỉ gọi tên đã gật đầu phụ hoạ theo: “Suy nghĩ của nô tỳ giống với Bão Hạ.”
Cuối cùng còn lại Phất Đông cũng không cần phải hỏi thêm nữa, nàng nhát gan, lại nghe lời, trước giờ đều lấy ba vị tỷ tỷ làm gương.
Hoa Chỉ có chút bất lực: “Hai người có sống được với nhau hay không chỉ có các người mới biết được, không phải ta nói được là được. Bản thân các người nhìn trúng dù sao cũng tốt hơn cuộc sống sau này trải qua không suôn sẻ.”
“Bản thân người cũng là cô nương chưa gả, nói giống như người đã từng trải rồi vậy.” Bão Hạ chu môi: “Dù sao nô tỳ không gả, người cũng đừng nghĩ đem chúng nô tỳ vứt ở Hoa gia, người đi đâu nô tỳ sẽ đi theo đến đó.”
“Theo ta gả đi có gì tốt, Thẩm gia có tốt hơn nữa cũng có thể tốt hơn Hoa gia sao? Nếu như ta có thể lựa chọn, ta thà ở Hoa gia làm một bà cô già.”
Niệm Thu lấy một lớp sáp hương bôi lên mu bàn tay của Hoa Chỉ, cười nói: “Nếu như phu nhân nghe được lời này của người, nhất định bà ấy sẽ khóc cho người xem."
Đúng thật, nữ nhân là nước làm ra, câu nói này ở trên người mẫu thân của nàng là chứng minh đầy đủ nhất. Nước mắt kia nói đến là đến, dáng vẻ mềm yếu, yếu đuối khiến cho Hoa Chỉ mỗi lần thấy mẫu thân nói chuyện đều phải cẩn thận, chỉ sợ dùng từ nào không đúng liền đụng vào tâm can của bà, nàng lại phải dỗ dành cả nửa ngày.
Đây cũng là nguyên nhân nàng không dám biểu đạt việc mình không muốn gả đi, cửa ải của mẫu thân, nàng đã không qua được rồi.
“Muốn đi với ta đến Thẩm gia cũng được, ai tìm được đối tượng của mình ta sẽ dẫn người đó đi. Nếu như các người làm nha hoàn hồi môn của ta đi qua đó, lúc đấy tướng công tương lai kia của ta lỡ nhìn trúng các người thì phải làm sao? Thật là muốn ẫm ờ làm tỷ muội với ta?”
Bốn người lập tức dừng động tác trên tay lại, quỳ một hàng trước mặt Hoa Chỉ. Nghênh Xuân thận trọng nhất thay các tỷ muội nói ra dự định của bọn họ: “Chúng nô ty chết cũng không có tâm tư đó, chỉ là những năm này người chỉ có chúng nô tỳ hầu hạ. Nếu như chúng nô ty đều thành thân, trải qua cuộc sống của riêng mình, người đến Thẩm gia ngay cả một người để nói chuyện cũng không có. Người đừng nói thành thân rồi sẽ dẫn chúng nô tỳ đi, nô tỳ không tin được bản thân mình. Khi thành thân có con rồi, nô tỳ sợ lúc đó sức lực gì cũng đều lo cho nhà, làm sao còn có thể tận tâm hầu hạ người. Chúng nô ty đều quyết định rồi, khi người thành thân, chúng nô tỳ đều trang điểm thành phụ nữ có chồng, để người Thẩm gia đều biết chúng nô tỳ không có tâm tư đó. Với lại trong phủ bọn họ cũng chẳng thiếu mấy người như chúng nô tỳ, xin tiểu thư hay cho phép chúng nô tỳ.”
“Cho dù người có đồng ý hay không chúng nô tỳ đều sẽ làm như vậy.” Bão Hạ mắt phiếm hồng, lúc bọn họ vào phủ mới chỉ bốn năm tuổi, cái gì cũng không hiểu, mở miệng là nói tiếng địa phương. Là tiểu thư đưa bọn họ đến bên cạnh nàng, đặt tên cho bọn họ, dạy bọn họ biết chữ, tính toán, chỉ dẫn bọn họ cách đối nhân xử thế. Nha hoàn nhà nào có mệnh tốt hơn bọn họ? Bảo bọn họ đưa cả mạng mình cho tiểu thư, bọn họ cũng sẽ không nhăn mày, rời đi tuyệt đối không thể nào.
“Thẩm gia cũng không phải nơi nguy hiểm…” Hoa Chỉ đột nhiên dừng lại câu nói: “Bão Hạ, đi ra ngoài xem xảy ra chuyện gì.”
Bão Hạ đứng dậy bước nhanh ra bên ngoài, Hoa Chỉ lại kêu nàng lại: “Đừng chạm mặt với người ta.”
“Vâng.”
Bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng động khiến Hoa Chỉ trong lòng bất an, Hoa gia yên tĩnh quen rồi, đối với gia tộc lớn mà nói, khác thường không nhất định là chuyện tốt.
Nhìn ba người vẫn quỳ ở đó, Hoa Chỉ ra hiệu bảo bọn họ đứng dậy, từng người đi ra cửa.
Còn chưa ra đến cửa Bão Hạ đã chạy vào, thật sự là dùng chạy, nhìn nàng hít thở không thông khiến Nghênh Xuân nuốt xuống lời nói muốn dạy dỗ nàng.
“Tiểu thư, có quan sai, rất nhiều quan sai đến…”
Lòng Hoa Chỉ trầm xuống, dựa vào chức quan nhị phẩm của tổ phụ, quan sai nào dám đến Hoa gia nàng, sợ là…
Lắng nghe động tĩnh bên ngoài, Hoa Chỉ quả quyết: “Bão Hạ đi ra cửa quan sát, đừng lộ mặt. Nghênh Xuân, đem ngân phiếu của ta lấy ra một nửa, vàng lấy ra hết, đừng động vào những món đồ dễ thấy. Niệm Thu, Phất Đông, hai người các ngươi rời chiếc rương kia đi, lấy gạch ra bỏ đồ vào trong, phải nhanh.”
“Vâng.” Ba người vốn dĩ tim đập rất nhanh, nhưng nhìn thấy tiểu thư bình tĩnh như vậy bọn họ cũng ổn định lại tâm trạng, ai làm việc người đấy.
Hoa Chỉ vô cùng vui mừng bản thân cho dù sống thêm một kiếp nữa thì cảm giác nguy hiểm cũng không bị mất đi. Sớm đã làm một chỗ bí mật ở nơi không ai nhìn thấy, chỗ đó không lớn, cũng chỉ đủ để một chút vàng bạc. Nhưng chỉ cần đặt cục gạch lại chỗ cũ, bên ngoài nhìn vào sẽ không nhìn ra được cục gạch đó có để động được.
Mấy người lại nhanh chóng sắp xếp ngăn nắp lại nơi mình vừa làm bừa bộn, sau đó đồng loạt nhìn về phía tiểu thư, đợi chỉ thị tiếp theo của nàng.
Hoa Chỉ ngồi lại trên tấm giường mềm, giơ tay ra: “Tiếp tục.”
Ba người trở lại chỗ ban đầu, xem như chưa từng trải qua sự việc lúc nãy, tay đều hơi run rẩy.
Hoa gia chiếm hơn một nửa con đường Hoa Lâm vẫn yên tĩnh như cũ, nha hoàn nhũ mẫu váy đầm đung đưa đi khắp nơi, không chút tiếng động, bận rộn đi vào đi ra. Có gấp gáp cũng chỉ dám bước nhanh, không dám chạy.
Hoa gia – thế gia thanh liêm cao quý trăm năm, nhiều quy củ, nổi tiếng nghiêm khắc với hạ nhân, nhưng cũng bởi vì Hoa gia vốn có thanh danh, mỗi năm vẫn có vô số người chờ mong Hoa gia nhận người. So với những hộ lớn bẩn thỉu kia, Hoa gia chỉ là quy củ nghiêm khắc một chút, chẳng tính là gì. Huống hồ hạ nhân ở Hoa gia có cơ hội được học chữ. Đáng tiếc Hoa gia không thường xuyên mua người vào phủ.
Mặt trời dần lên cao, tiếng ve kêu râm ran, không ngừng khiến lòng người càng thêm vài phần bực dọc.
Trong một căn viện phía nam, đại cô nương của Hoa gia - Hoa Chỉ, nàng đọc sách có chút mệt, bèn đặt sách xuống khẽ xoa mắt, quay đầu nhìn nha hoàn đang quạt mát cho mình: “Ngồi im không động cũng không nóng lắm, ngươi nghỉ ngơi chút đi.”
Nha hoàn mím môi cười: “Nô tỳ không mệt.”
Một nha hoàn đang làm son ở một bên vội vàng đi rửa tay, bưng chén chè đậu xanh được ướp lạnh lại, nhìn tiểu thư nhà mình chầm chậm uống xong, quay người đi đến phía sau để đấm bóp cho nàng.
Rèm cửa khẽ kêu, nha hoàn mặc một thân hồng đào vén rèm lên, một nha hoàn khác mặc chiếc váy màu xanh lục bưng nước đi vào, hai người phối hợp rửa tay cho Hoa Chỉ, lấy ra từng hũ nhỏ để dưỡng tay cho tiểu thư nhà mình.
Mười ngón tay thon dài, đầu ngón tròn mịn, làn da mềm mại trắng trẻo, chỉ nhìn đôi tay này sẽ biết ngay đây nhất định là một đại tiểu thư của gia đình phú quý, chưa từng làm việc nặng nhọc.
Khoé miệng Hoa Chỉ hơi nhếch lên giữa một mảnh yên tĩnh: “Thế nào? Bốn người các ngươi đã nhìn trúng ai chưa?”
Bốn người ai làm việc người nấy, đều không lên tiếng.
“Nghênh Xuân, ngươi nói trước.”
Động tác đấm bóp dừng lại, nhưng rất nhanh lại tiếp tục: “Nô tỳ nghe tiểu thư cả, người nói nô tỳ gả cho ai thì nô tỳ gả cho người đó.”
Đáp án này một chút cũng không thoát khỏi dự liệu của Hoa Chỉ: “Bão Hạ, ngươi thì sao?”
Nha hoàn đang xoa bóp ngón tay cho nàng ngẩng đầu nhìn một cái, lại cúi đầu tiếp tục làm việc: “Nô tỳ nói rồi, nô tỳ không gả, cả đời này đi theo hầu hạ người.”
Niệm Thu đang xoa bóp một bàn tay khác, không cần Hoa Chỉ gọi tên đã gật đầu phụ hoạ theo: “Suy nghĩ của nô tỳ giống với Bão Hạ.”
Cuối cùng còn lại Phất Đông cũng không cần phải hỏi thêm nữa, nàng nhát gan, lại nghe lời, trước giờ đều lấy ba vị tỷ tỷ làm gương.
Hoa Chỉ có chút bất lực: “Hai người có sống được với nhau hay không chỉ có các người mới biết được, không phải ta nói được là được. Bản thân các người nhìn trúng dù sao cũng tốt hơn cuộc sống sau này trải qua không suôn sẻ.”
“Bản thân người cũng là cô nương chưa gả, nói giống như người đã từng trải rồi vậy.” Bão Hạ chu môi: “Dù sao nô tỳ không gả, người cũng đừng nghĩ đem chúng nô tỳ vứt ở Hoa gia, người đi đâu nô tỳ sẽ đi theo đến đó.”
“Theo ta gả đi có gì tốt, Thẩm gia có tốt hơn nữa cũng có thể tốt hơn Hoa gia sao? Nếu như ta có thể lựa chọn, ta thà ở Hoa gia làm một bà cô già.”
Niệm Thu lấy một lớp sáp hương bôi lên mu bàn tay của Hoa Chỉ, cười nói: “Nếu như phu nhân nghe được lời này của người, nhất định bà ấy sẽ khóc cho người xem."
Đúng thật, nữ nhân là nước làm ra, câu nói này ở trên người mẫu thân của nàng là chứng minh đầy đủ nhất. Nước mắt kia nói đến là đến, dáng vẻ mềm yếu, yếu đuối khiến cho Hoa Chỉ mỗi lần thấy mẫu thân nói chuyện đều phải cẩn thận, chỉ sợ dùng từ nào không đúng liền đụng vào tâm can của bà, nàng lại phải dỗ dành cả nửa ngày.
Đây cũng là nguyên nhân nàng không dám biểu đạt việc mình không muốn gả đi, cửa ải của mẫu thân, nàng đã không qua được rồi.
“Muốn đi với ta đến Thẩm gia cũng được, ai tìm được đối tượng của mình ta sẽ dẫn người đó đi. Nếu như các người làm nha hoàn hồi môn của ta đi qua đó, lúc đấy tướng công tương lai kia của ta lỡ nhìn trúng các người thì phải làm sao? Thật là muốn ẫm ờ làm tỷ muội với ta?”
Bốn người lập tức dừng động tác trên tay lại, quỳ một hàng trước mặt Hoa Chỉ. Nghênh Xuân thận trọng nhất thay các tỷ muội nói ra dự định của bọn họ: “Chúng nô ty chết cũng không có tâm tư đó, chỉ là những năm này người chỉ có chúng nô tỳ hầu hạ. Nếu như chúng nô ty đều thành thân, trải qua cuộc sống của riêng mình, người đến Thẩm gia ngay cả một người để nói chuyện cũng không có. Người đừng nói thành thân rồi sẽ dẫn chúng nô tỳ đi, nô tỳ không tin được bản thân mình. Khi thành thân có con rồi, nô tỳ sợ lúc đó sức lực gì cũng đều lo cho nhà, làm sao còn có thể tận tâm hầu hạ người. Chúng nô ty đều quyết định rồi, khi người thành thân, chúng nô tỳ đều trang điểm thành phụ nữ có chồng, để người Thẩm gia đều biết chúng nô tỳ không có tâm tư đó. Với lại trong phủ bọn họ cũng chẳng thiếu mấy người như chúng nô tỳ, xin tiểu thư hay cho phép chúng nô tỳ.”
“Cho dù người có đồng ý hay không chúng nô tỳ đều sẽ làm như vậy.” Bão Hạ mắt phiếm hồng, lúc bọn họ vào phủ mới chỉ bốn năm tuổi, cái gì cũng không hiểu, mở miệng là nói tiếng địa phương. Là tiểu thư đưa bọn họ đến bên cạnh nàng, đặt tên cho bọn họ, dạy bọn họ biết chữ, tính toán, chỉ dẫn bọn họ cách đối nhân xử thế. Nha hoàn nhà nào có mệnh tốt hơn bọn họ? Bảo bọn họ đưa cả mạng mình cho tiểu thư, bọn họ cũng sẽ không nhăn mày, rời đi tuyệt đối không thể nào.
“Thẩm gia cũng không phải nơi nguy hiểm…” Hoa Chỉ đột nhiên dừng lại câu nói: “Bão Hạ, đi ra ngoài xem xảy ra chuyện gì.”
Bão Hạ đứng dậy bước nhanh ra bên ngoài, Hoa Chỉ lại kêu nàng lại: “Đừng chạm mặt với người ta.”
“Vâng.”
Bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng động khiến Hoa Chỉ trong lòng bất an, Hoa gia yên tĩnh quen rồi, đối với gia tộc lớn mà nói, khác thường không nhất định là chuyện tốt.
Nhìn ba người vẫn quỳ ở đó, Hoa Chỉ ra hiệu bảo bọn họ đứng dậy, từng người đi ra cửa.
Còn chưa ra đến cửa Bão Hạ đã chạy vào, thật sự là dùng chạy, nhìn nàng hít thở không thông khiến Nghênh Xuân nuốt xuống lời nói muốn dạy dỗ nàng.
“Tiểu thư, có quan sai, rất nhiều quan sai đến…”
Lòng Hoa Chỉ trầm xuống, dựa vào chức quan nhị phẩm của tổ phụ, quan sai nào dám đến Hoa gia nàng, sợ là…
Lắng nghe động tĩnh bên ngoài, Hoa Chỉ quả quyết: “Bão Hạ đi ra cửa quan sát, đừng lộ mặt. Nghênh Xuân, đem ngân phiếu của ta lấy ra một nửa, vàng lấy ra hết, đừng động vào những món đồ dễ thấy. Niệm Thu, Phất Đông, hai người các ngươi rời chiếc rương kia đi, lấy gạch ra bỏ đồ vào trong, phải nhanh.”
“Vâng.” Ba người vốn dĩ tim đập rất nhanh, nhưng nhìn thấy tiểu thư bình tĩnh như vậy bọn họ cũng ổn định lại tâm trạng, ai làm việc người đấy.
Hoa Chỉ vô cùng vui mừng bản thân cho dù sống thêm một kiếp nữa thì cảm giác nguy hiểm cũng không bị mất đi. Sớm đã làm một chỗ bí mật ở nơi không ai nhìn thấy, chỗ đó không lớn, cũng chỉ đủ để một chút vàng bạc. Nhưng chỉ cần đặt cục gạch lại chỗ cũ, bên ngoài nhìn vào sẽ không nhìn ra được cục gạch đó có để động được.
Mấy người lại nhanh chóng sắp xếp ngăn nắp lại nơi mình vừa làm bừa bộn, sau đó đồng loạt nhìn về phía tiểu thư, đợi chỉ thị tiếp theo của nàng.
Hoa Chỉ ngồi lại trên tấm giường mềm, giơ tay ra: “Tiếp tục.”
Ba người trở lại chỗ ban đầu, xem như chưa từng trải qua sự việc lúc nãy, tay đều hơi run rẩy.
Danh sách chương