Tôi không biết mình đã ngất đi bao lâu khi tỉnh dậy đã thấy mình ngồi trong một căn phòng cũ kĩ. Chiếc túi đựng mấy bản xét nghiệm ADN của tôi đã không cánh mà bay. Lúc này tôi mới phát hiện hai tay mình bị trói không thể nhúc nhích được liền gào lên:
– Thả tôi ra, thả tôi ra
Vừa gào được hai câu thì bên ngoài cũng có tiếng mở cửa, một mụ đàn bà to béo cùng mẹ tôi – à không tôi phải gọi là bà Hằng mới đúng đang bước vào. Trên tay bà Hằng đang cầm nguyên ba bản xét nghiệm ADN. Mới nhìn đến đây tôi cũng bàng hoàng hiểu ra bà ta đã biết tất cả. Tôi nhìn bà ta, khó nhọc mãi mới cất được tiếng:
– Mẹ.
Tôi vẫn gọi bà ta là mẹ. Thực lòng dù cho tôi hận bà ta đến chết đi sống lại thì bà ta vẫn có công dưỡng dục tôi. Huống hồ giờ tôi không biết bà ta sẽ làm gì nên cũng phải cố nhịn mà gọi như vậy. Khoé môi bà ta hơi cong lên rồi cầm ba bản xét nghiệm ADN rồi hỏi lại:
– Mày gọi tao là gì cơ?
– Mẹ…
– Mẹ? Mày biết sự thật rồi vẫn gọi tao là mẹ cơ à? Nói cho tao biết mày định mang mấy bản xét nghiệm này đi đâu?
– Con… con không mang đi đâu cả.
Bà ta đột nhiên lao vào tát mạnh tôi một phát rồi rít lên:
– Mày thích nói dối không? Mày định mang đến cho mẹ ruột của mày đúng không? Nhưng thật tiếc mày sẽ không có cơ hội đó đâu.
Tôi nhìn bà Hằng, giây phút này bà ta đã lộ mặt. Không hề chối, không hề nguỵ biện, những lời bà ta nói khẳng định tôi chúnh là con ruột của bà Liên. Bà ta đánh tráo tôi và con Ngọc, để con gái bà ta sống một cuộc đời sung sướng còn tôi thì bà ta tàn nhẫn tra tấn cả tinh thần lẫn thể xác. Tôi không kìm được nữa giọng nghẹn đi:
– Mẹ muốn làm gì? Mẹ định làm gì con, mẹ tráo đổi con để đạt mục đích của mình, giờ mẹ còn định làm gì con?
– Làm gì à? Tao sẽ làm cho mày sống không bằng chết, mày định cướp hết những thứ của con Ngọc sao? Mày đừng có mơ.
– Mẹ, vốn dĩ những thứ đó không phải của nó.
Còn chưa dứt lời bà ta lại tát tôi một phát rồi cười hềnh hệch:
– Không phải của nó thì của ai? Của mày à? Nói cho mày biết chẳng có cái gì là của mày hết, mày chẳng xứng đáng có cái gì cả. Thứ mày xứng đáng có đang chờ mày ở nơi khác cơ. Đừng có ảo tưởng rằng mày biết sự thật thì mày sẽ có được những thứ mày muốn. Tao không cho mày được toại nguyện đâu.
Bà ta có thể đánh tráo tôi và con Ngọc suốt hai mươi mấy năm. Tôi hiểu bà ta là loại người bất cứ điều gì cũng có thể làm được ra. Giờ đây bà ta sợ bà Liên phát hiện ra con gái bà ta sẽ không còn gì. Lúc này tôi thực sự sợ hãi van xin
– Mẹ thả con ra đi. Con xin mẹ thả con ra đi. Con sẽ coi như mình không biết gì, con sẽ coi như con vẫn là con của mẹ, con sẽ không tìm bà Liên nữa, con xin mẹ thả con ra.
– Mày nói thế mày tưởng tao sẽ tin mày sao?
– Mẹ, con cầu xin mẹ đấy, thả con ra. Dù cho con không phải con ruột mẹ thì hai mươi mấy năm nay mẹ cũng nuôi con, chẳng lẽ mẹ không có một chút tình cảm nào với con sao?
Bà ta cười lớn hơn đáp:
– Tao hận mày còn không hết mà mày bảo tao có tình cảm với mày. Bao nhiêu lần tao muốn bóp mày cho chết đi rồi còn ở đấy mà tình cảm. Mày là con sao chổi, nếu không vì mày công ty của bố mày đã không phá sản, tao đã không phải sống khổ sở như thế này. Mày biết sự thật tao cũng sẽ không để mày yên ổn đâu, muốn cướp vị trí của con gái tao thì đợi kiếp sau đi.
– Sao mẹ lại làm như vậy với con? Sao lại làm như vậy với con chứ? Hai mươi mấy năm nay mẹ muốn con làm gì con đều nghe theo, hai mươi mấy năm nay con đã làm gì trái ý mẹ? Sống cùng nhau ngần ấy năm, mẹ tàn nhẫn đến mức thế này sao mẹ? Dù mẹ đánh tráo con với mục đích gì thì con và mẹ đã cùng nhau sống suốt một khoảng thời gian dài như vậy, rốt cuộc mẹ máu lạnh như vậy sao?
– Tao còn tàn nhẫn, máu lạnh hơn cả thế cơ. Mày đừng xưng mẹ con với tao, mày không phải con tao. Tao chưa bao giờ và cũng không bao giờ coi mày là con.
Tôi cố vùng vẫy thoát khỏi dây thừng đang trói mình nhưng càng vùng vẫy càng thấy đau. Người đàn bà tôi gọi mẹ suốt hai mươi mấy năm hoá ra coi tôi như kẻ thù. Bà ta lại nói:
– Mày cũng ghê gớm thật, dám bí mật xét nghiệm ADN. Nhưng tao nói rồi, những thứ không thuộc về mày đừng cố chấp mà giữ lấy. Bọn bay mang nó đi đi, đi càng xa càng tốt
Vừa nói đến đây mụ béo đã lôi mấy tên đàn ông cao to đến. Tôi nhìn thấy thì run rẩy bật khóc:
– Mẹ, mẹ định làm gì con? Mẹ không sợ báo ứng sao?
– Báo ứng? Báo ứng là cái gì? Báo ứng là mẹ mày và mày cả đời này sẽ không tìm được nhau nữa, báo ứng là mẹ mày vĩnh viễn không bao giờ biết sự thật về mày đấy.
– Con xin mẹ đừng như vậy, con xin mẹ. Mẹ quên rồi sao? Mẹ quên mỗi lần mẹ ốm con đều chăm mẹ thế nào rồi sao, mẹ quên dù mẹ đánh con con vẫn nói con yêu mẹ sao…
– Tao không muốn nghe mày câm mồm lại đi. Còn đứng đấy làm gì lôi nó đi.
Tôi bị túm lấy lấy hết sức lực vùng vẫy gào lên tức tưởi:
– Buông tôi ra, tại sao bà lại làm thế với tôi? Bà cướp chồng của mẹ tôi, bà đánh tráo tôi với con bà để con bà, bà bạc đãi tôi rồi còn định làm gì tôi? Sao bà lại làm như vậy? Sao bà lại làm như vậy chứ?
– Mày nói gì cơ? Mày nói ai cướp chồng mẹ mày?
– Tôi nói bà đấy, bà là một con tiểu tam vô liêm sỉ. Tôi không dám tin trên đời có loại bỉ ổi, bẩn tưởi như bà. Mẹ tôi nuôi con bà như vàng như ngọc, bà thật sự không có chút liêm sỉ nào.
– Ngậm mồm lại. Lôi nó đi mau.
– Buông tôi ra, tôi sẽ báo công an.
– Báo công an? Mày nghĩ mày có cái phúc đó sao? Bọn mày không nhanh mà mang nó đi đi, bịt mồm nó vào.
– Đồ khốn nạn, sao bà lại làm như vậy, sao lại làm như vậy. Bà là một con ác quỷ chứ không phải là con người nữa rồi. Nhất định tôi sẽ không để bà được đắc ý.
– Không để tao đắc ý mày làm gì được tao? Mày định trả thù tao sao? Mày nghĩ tao cho mày cơ hội đó à?
– Bà sẽ bị báo ứng thôi, buông tôi ra, buông tôi ra…
Câu nói chưa kịp hết tôi đã bị đám người bịt chặt miệng. Nước mắt ướt đẫm cả mặt. Người đàn bà to béo nói với hai gã đàn ông:
– Gọi lái xe luôn đi, đi luôn ra, bọn nó chờ sẵn ở đó rồi, dạo này bộ đội làm nghiêm lắm, mình phải đi đường rừng thôi, đợt này có tận tám đứa nhưng mỗi con này con trinh nên phải cẩn thận.
Nghe đám người nói tôi cũng lờ mờ nhận ra mình sẽ bị đem qua biên giới. Tôi nhìn mụ béo đưa cho bà Hằng mấy tập polime mà muốn thoát ra rồi dù có chết cũng cùng bà ta chết. Thế nhưng lúc này đến ngay cả nói tôi cũng không thể mở miệng ra. Những giọt nước thấm vào chiếc khăn trong miệng mằn mặn. Đám người lôi tôi thẳng ra ngoài, phía sau tiếng bà Hằng dịu dàng cất lên:
– Con yên tâm nó không có cơ hội tìm bà ta đâu, tất cả những thứ của con thì mãi là của con thôi.
Trên trời không một vì sao nào, bầu trời đêm đen kịt như cuộc đời tăm tối của tôi. Tại sao tôi lại không biết sớm hơn? Tại sao bà ta lại có thể độc ác đến mức này. Cổ họng tôi như muốn cháy đi, thở cũng khó khăn. Tôi bị tống lên thùng sau của một con xe tải chân tay vẫn bị trói chặt. Cả người tôi chỉ có một bộ quần áo mỏng manh. Thùng xe tối đen như mực, tôi nằm ở đó nước mắt chảy dọc xuống cả thái dương, trong vô thức tôi khẽ gọi:
– Mẹ.
Tôi muốn gặp mẹ tôi, muốn gặp mẹ ruột của mình. Tim tôi như có ngàn vạn mũi kim đâm vào, nếu như mẹ biết sự thật mẹ có đau lòng không? Tôi khóc đến mức mắt cũng không thể mở được ra, khóc đến mức kiệt sức rồi cuối cùng thiếp đi. Không biết con xe đã chạy suốt quãng đường bao xa. Chỉ đến khi xe dừng lại tôi cũng bừng tỉnh. Hoá ra không phải mơ mà là thật, có tiếng mụ béo cất lên:
– Mẹ kiếp, đường rừng cũng bị bộ đội chặn rồi.
– Vậy giờ phải làm sao?
– Còn làm sao nữa, quay lại quán. Bọn chó chết này làm căng quá, đường rừng cũng chặn ăn mả bố chúng mày à.
Tôi mở mắt ra nhìn vẫn chỉ thấy tối om. Xe lại lăn bánh, độ mười lăm hai mươi phút sau xe cũng dừng lại. Hai gã đàn ông mở cửa thùng xe rồi lôi tôi xuống. Mắt tôi sưng húp nhưng cũng nhìn thấy một căn nhà khá to trước mặt, xung quanh toàn rừng núi. Căn nhà này trông gần giống một quán massage, nửa lại giống quán rượu. Tôi bị lôi vào trong, bên trong còn có bảy tám cô gái khá trẻ ngồi trong đó. Mụ béo giục hai tên đàn ông cởi trói cho tôi rồi nói:
– Đưa chúng nó lên tầng, đóng cửa vào. Giờ biên nó quản chặt thế này cứ ở tạm đây, mày liên hệ các mối quen kiếm khách, nếu có khách thì cứ cho chúng nó tiếp không thì đói nhăn răng đấy.
Tên đàn ông chỉ vào tôi hỏi:
– Con này thì sao?
– Nó còn trinh, để tao tính xem thế nào, đ** mẹ cái lũ bộ đội, vượt được biên sang bên kia con này bán được giá cao phải biết, vừa gái tơ còn đẹp thế này.
Tôi nghe đám người nói trong lòng cảm thấy rùng rợn. Bao nhiêu năm nay tôi chỉ biết bán người qua biên giới có trên ti vi không ngờ cuối cùng có ngày lại rơi vào mình. Hoá ra bấy lâu nay tôi sống trong nguy hiểm rình rập mà không nhận ra. Nghĩ đến bà Hằng tôi lại căm hận đến thấu xương thấu tuỷ. Không bao giờ tôi tưởng tượng được có người như bà ta trên đời này. Thế nhưng có hận giờ tôi cũng chẳng thể làm gì được, mai sống chết ra sao tôi cũng còn không biết, đây là nơi nào tôi cũng còn chẳng hay.
Tôi và tám cô gái kia bị đưa lên trên tầng, cho vào một căn phòng có hai cái giường. Trong số tám người thì chỉ có một cô gái bằng tuổi tôi còn lại đều hơn tuổi. Bọn họ kể với tôi bọn họ đều là những kẻ mạt hạng đường cùng mà đi làm gái. Đợt này có chuyến vượt biên, bọn họ chấp nhận sang bên kia để lấy chồng đổi đời thay vì ở đây cho đàn ông dày vò. Nghe bọn họ nói vậy tôi mới biết chỉ có tôi và Hiền – cô gái bằng tuổi là bị lừa bán còn lại tất cả đều tự nguyện. Cái Hiền quê ở Hải Dương xuống huyện Hải Hà – Quảng Ninh làm việc thì bị người yêu lừa bán vào đây. Đây không phải lần đầu mà là lần thứ hai rồi, thế nhưng nó bảo nó không có ý định trốn mà chấp nhận đi sang bên kia. Tôi không biết vì sao nó lại chấp nhận ở đây để vượt biên nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Đêm ấy tôi nằm nhưng không ngủ được. Tôi không thể ở đây được, tôi phải quay về, nhất định phải quay về để trả lại cho bà Hằng, con Ngọc những gì mà hai người đã làm với nhưng trốn đi bằng cách nào tôi lại không thể nghĩ được ra. Gần sáng tôi mệt quá thiếp đi, đến khi tỉnh dậy không thấy bọn cái Hiền đâu nữa. Lúc định ra ngoài tôi thấy tiếng tên đàn ông cất lên:
– Sáng nay vớ được đoàn khách thế là có tiền rồi. Còn con An kia cứ để nó ngủ thế à?
– Thôi để nó ngủ lấy lại sức, không phải mấy khi mới có hàng ngon như nó, tao không muốn nó tiếp lũ ô hợp kia.
– Nhưng giờ cứ mãi không ra khỏi Việt Nam được thì thế nào? Tình hình này tôi nghĩ còn lâu mới đi được. Sáng nay vừa nghe ngóng thấy bảo lũ thằng Minh bị bắt rồi, giờ có khi cả tháng cũng không qua được.
– Tạm thời cứ để nó vậy đã, xem vài hôm có thằng đại gia nào đến không thì bán mẹ trinh cho nó đi. Cỡ con này cũng phải trăm triệu mới bõ. Tao còn phải đưa cho con mẹ nó năm chục triệu nên hàng này không thể để phí được. Bán trinh xong thì cho nó đi khách giá cao tí.
Tôi nghe đến đâu gai ốc nổi lên đến đấy. Đây chính là địa ngục trần gian, đây chính là nơi sống không bằng chết mà bà Hằng đẩy tôi vào. Cái giá bà ta bán tôi cũng rẻ mạt quá rồi. Tôi biết bà ta thực ra không phải cần tiền mà muốn tống tôi đi vì sợ tôi cướp đi vị trí của con Ngọc. Bà ta thất đức đến mức này tôi cũng thật không dám nghĩ ra. Ngồi trong giường rất lâu mà tôi không dám cử động, tôi chỉ sợ nhìn thấy tôi mụ béo lại lôi tôi xuống dưới kia. Hôm nay tôi có thể không phải tiếp khách, không phải bán thân nhưng ngày mai ngày kia thì tôi lại thấy mờ mịt không rõ. Căn phòng này chỉ có một cánh cửa nhỏ còn bị chắn lại bởi những song sắt. Làm sao tôi thoát ra khỏi nơi này bây giờ?
Vì còn trinh tôi được yên bình ở căn nhà đó ba ngày. Đến ngày thứ tư mụ béo bắt tôi phải xuống tiếp rượu. Mụ ta bảo không thể mua tôi về để tôi ăn không ngồi rồi như thế mãi được. Tôi cứ tưởng ở nơi khỉ ho cò gáy này thì khách qua đường ít nhưng tôi đã nhầm. Thực ra tôi cũng không rõ tôi đang ở đâu, căn nhà này ở đoạn đường nào tôi càng không rõ. Nghe bọn cái Hiền nói đây thuộc huyện Hải Hà, tuy cùng trong một tỉnh nhưng tôi thật sự lại không hề biết gì về nơi này. Cái Hiền bảo ở đây đông khách là bởi nó gần biên giới, nhiều ông muốn giải quyết nhu cầu sinh lý thì tạt vào đây. Ngoài ra nếu khách có nhu cầu đi gọi gái ra chỗ khác thì mụ béo sẽ cho người đưa đi dưới sự quản lý của mấy gã đàn ông lử đây. Lúc tôi xuống dưới mới biết ở đây tạp nham đủ thể loại người. Nhiều tiền thì mụ béo xếp cho người trẻ ngon, ít tiền thì để cho mấy chị già. Tôi thực sự kinh tởm nơi này, có điều khi tôi phản kháng đã bị mụ béo gọi mấy tên đàn ông quật cho tôi vài phát đau điếng. Ngoài tám người chúng tôi ở đây còn rất nhiều tên to cao lực lưỡng dưới quyền mụ béo. Một tên còn xé toạc áo trên người tôi gằn lên:
– Một là mày xuống tiếp rượu, hai là bọn tao thay nhau hiếp mày, chọn cái nào tuỳ mày.
Nghe hắn nói như vậy tôi biết ở đây chỉ có hai con đường, một là sống nhục nhã, hai là chết. Tôi không muốn sống như vậy nhưng tôi cũng không thể chọn cái chết cuối cùng vẫn phải ra rót bia rượu cho mấy gã đàn ông. Thực ra đàn ông vào chốn này thì chỉ muốn giải quyết nhanh gọn lẹ nhu cầu sinh lý. Nhưng vì chúng tôi có tất thảy tám người tiếp khách nên mụ béo đành phải để tôi tiếp rượu trong lúc chờ đợi. Tôi bị mụ béo dí chai rượu vào tay rồi nói:
– Còn đứng đực người ra đấy làm gì, mang ra ngoài kia rót rượu cho anh Huy đi
Mấy gã đàn ông khác đã được đi vào mấy căn phòng bên trong chỉ còn một gã tên Huy đang ngồi ở ghế. Gã ta nhìn rất to béo, tay cầm túi tiền giống mấy người buôn bất động sản mà tôi hay gặp. Mụ béo thấy tôi cứ chần chừ liền kéo tôi qua rồi nói:
– Anh Huy, uống chút rượu rồi cái Hiền ra luôn bây giờ. An, mày rót rượu cho anh Huy đi nào
Mụ ta nói đến đâu lừ mắt nhìn tôi đến đây. Cuối cùng tôi cũng đành phải rót rượu ra ly. Huy nhìn tôi một lượt rồi quay sang mụ béo hỏi:
– Tôi muốn cô ta.
Mụ béo nghe vậy cười giả lả:
– Cô ta không tiếp khách được, anh chờ cái Hiền ra nó sẽ tiếp anh nhiệt tình.
Thấy mụ béo nói vậy Huy liền gằn giọng:
– Sao cô ta không tiếp được? Hàng mới à? Còn trinh hay sao?
– Vâng…
– Giá?
– Một trăm triệu.
Huy nghe xong trợn mắt rít lên:
– Một trăm triệu, bà định cắt cổ người ta à? Con Hiền trước cũng chỉ có năm mươi triệu thôi.
– Cô ta khác, nhìn xem cô ta cao mét bảy, ba vòng ngon thế này, đảm bảo đẹp tự nhiên không phẫu thuật, tôi đã test thử qua. Thực ra anh Huy là khách quen, tôi cũng có thể bớt tầm năm mười triệu…
Huy nhìn tôi lại một lượt nữa. Ánh mắt anh ta khiến tôi kinh tởm tột cùng, đôi bàn tay thô bạo sờ vào mông tôi rồi bóp mạnh. Tôi không khỏi buồn nôn, cổ họng trào lên một thứ rất lợm giọng liền lùi lại. Huy nhìn mụ Hoa cười nói:
– Cái giá này quá đắt. Mụ hơi ảo tưởng thì phải, ở cái chốn này mụ nghĩ ai bỏ ra một trăm triệu mua trinh đây? Bảy mươi triệu, mụ xem hợp lý thì để cho tôi.
Mụ Hoa chưa kịp đáp Huy đã đứng dậy đưa cái mồm bẩn thỉu hôn lên môi tôi. Tôi bị bất ngờ đẩy gã ta ra khiến gã ta loạng choạng suýt ngã. Gã ta trợn mắt nhìn tôi định tát cho tôi một cái còn mụ béo thì há hốc mồm như muốn ăn tươi nuốt sống tôi nhưng cũng may lúc ấy cái Hiền vừa đến. Hình như nó là khách quen của Huy nên thấy gã liền tiến vào cười lả lơi:
– Anh Huy mới đến đấy à?
Huy nhìn cái Hiền tay túm lấy ngực nó bóp giữa thanh thiên bạch nhật đáp:
– Lâu rồi mới thấy em Hiền, đi đâu mấy tháng nay thế?
Mụ Hoa liếc tôi, đợi cái Hiền với Huy đi vào trong mụ ta liền bạt tai tôi một cái nghiến răng nghiến lợi nói:
– Mày cũng to gan gớm nhỉ, dám đánh khách của tao, mày thích chết không?
Tôi bị đánh ù cả tai, mụ béo tát tôi thêm vài phát rồi gọi mấy tên đàn ông kéo tôi lên tầng nhốt lại không cho ăn cơm. Tôi bị nhốt trong phòng, vừa đau cả thể xác vừa đau lòng. Bà Hằng tráo con cũng thôi đi sao bà ta lại còn đày đoạ tôi vào nơi quái quỷ này. Tôi muốn chết quách đi, tôi không muốn như cái Hiền nhưng tôi phải làm sao bây giờ? Tôi không ngờ thật sự có một nơi thế này ở trên đời, thật sự bất lực tột cùng không biết mình phải làm thế nào nữa.
Tôi cứ nằm như thế, cái đói, cái lạnh khiến tôi co quắp lại một chỗ rồi kiệt sức lả đi. Trong lúc mơ màng tôi chợt thèm một bữa cơm có thật nhiều thịt. Bóng đêm bao phủ lấy tôi, tôi nằm như vậy, cô đơn giữa cuộc đời nghiệt ngã này. Tôi hận bà Hằng, hận con Ngọc, hận chính tôi, hận số phận trớ trêu luẩn quẩn một vòng không lối thoát.
Tôi không biết mình nằm vậy bao lâu chỉ đến khi có ai đó gọi mình mới tỉnh lại. Lúc này tôi mới phát hiện ra đó là cái Hiền. Nó đưa cho tôi bát cơm rồi nói:
– Cơm của tôi, tôi ăn ít nên còn một nửa cô ăn đi.
Tôi đói đến hoa mắt chóng mặt vội vàng nhận lấy bát cơm ăn. Có lẽ trong đời này đây là bát cơm ngon nhất tôi từng ăn. Ăn xong tôi nhìn cái Hiền giọng lạc đi:
– Hiền, tôi không muốn ở đây, tôi xin cô giúp tôi trốn khỏi nơi này được không?
Tôi vừa nói vừa khóc, khóc nấc lên rồi kể lại mọi chuyện cho nó nghe. Nó nghe xong cười buồn:
– Đã bị vào đây rồi chỉ có hoặc là nghe lời hoặc là chết thôi, cô đừng tìm cách trốn.
Tôi nghe nó nói cảm tưởng như mình đã không còn con đường nào để đi. Hai tay tôi níu lấy tay nó vừa khóc vừa nói:
– Tôi không thể ở đây được, tôi xin cô giúp tôi trốn khỏi nơi này đi. Tôi không thể ở đây được đâu, xin cô đấy.
– Cô đừng khóc, muốn trốn khỏi đây không dễ dàng đâu. Thật sự muốn trốn không khác gì chơi dao…
Nó nhìn tôi rất lâu mắt cũng hơi đỏ lên rồi nói tiếp:
– Ở phía sau nhà vệ sinh có một cái lỗ rất to, trước tôi trốn đi đường đấy, thoát ra rồi nhưng cuối cùng vẫn bị tên súc sinh kia bán lại đây lần thứ hai. Tôi cũng chẳng còn trinh trắng, vào đây cơ thể đã bị dấy bẩn nên mặc kệ số phận, ở đây thân cô thế cô nên chấp nhận thôi.
Tôi nghe vậy chợt loé lên một tia hi vọng gạt nước hỏi lại:
– Cô… nói phía sau nhà vệ sinh có lỗ trốn được sao? Cô… cô giúp tôi được không?
– Cô không sợ sao? Nếu bị bắt lại sẽ bị đánh đập không thương tiếc, có khi đánh chết luôn ấy. Cô thật sự không biết mụ béo và mấy gã ở đây đánh người ác thế nào đâu.
– Tôi không sợ, dù thế nào tôi cũng muốn thử.
– Cô nghĩ kĩ chưa? Tôi vẫn phải nhắc lại đám người ở đây nếu tìm được thì cô chết chắc rồi.
Ở đây cũng không khác gì chết tôi nhìn cái Hiền kiên định gật đầu. Thấy tôi như vậy cuối cùng cái Hiền cũng thở dài đồng ý giúp tôi. Có điều nó cũng nói trước với tôi giờ ở đây canh rất nghiêm ngặt, nó chỉ có thể chỉ cho tôi cách trốn còn trốn được hay không nó không dám chắc. Chỉ cần như vậy tôi cũng cảm kích lắm rồi. Tôi không muốn mình cứ ngồi đây chờ đến ngày bị bán trinh, tôi muốn thoát khỏi nơi này bằng mọi cách.
Đêm ấy tôi và cái Hiền không ngủ, nửa đêm khi mọi người ngủ say tôi và nó đi vào nhà vệ sinh. Nó rút tấm phản phía gần bồn cầu lên, lúc này hiện ra một khoảng trống khá to. Nó nhìn tôi nói nhỏ:
– Cô ôm vào đường ống nước rồi tụt xuống, ở đây là rừng, cô chạy theo hướng bắc thấy có con đường mòn thì cứ thế mà đi. Tôi chỉ giúp cô được đến đây thôi
Tôi nhìn cái Hiền, chưa kịp nói lời cảm ơn nó đã giục:
– Xuống luôn đi, nhanh lên.
Tôi lúc này cũng không nghĩ ngợi thêm được gì nữa liền lao ra ngoài bám vào đường ống nước. Đường ống nước này khá to nhưng lại rất trơn. Tôi bấu cả tay cả chân lên đó rồi tụt xuống. Xung quang tôi bốn bề rừng núi, thi thoảng lại nghe tiếng hú lên đầy sợ hãi. Khi tụt xuống đến đất tôi thấy lồng ngực mình như sắp không còn hô hấp nổi. Không điện thoại, không tiền bạc, chỉ có duy nhất chiếc đèn pin cái Hiền đưa cho, tôi không dám bật lên cứ thế mà chạy. Ánh trăng đêm nay rõ vành vành, tôi mặc kệ gai nhọn kéo toạc cả da thịt chạy thẳng theo con đường cái Hiền chỉ. Cả người tôi mồ hôi túa ra như mưa.
Gióc thốc từng cơn vào người, tôi cứ thế cắm đầu cắm cổ mà chạy, mặc kệ máu trên người đang rỉ. Tôi nhất định phải sống, tôi nhất định phải thoát khỏi nơi này. Tôi còn rất nhiều điều phải làm, tôi còn muốn gặp mẹ…
Tôi không biết mình đã chạy bao xa, không biết đoạn đường kia dài ngắn thế nào. Thế nhưng khi sắp kiệt quệ sức lực bỗng dưng tôi thấy phía sau những ánh đèn pin lập loè, tiếng người gào thét trong đêm:
– Bắt lấy nó, bắt nó nhanh lên.
Nghe đến đây hai chân tôi bỗng như muốn ngã. Nhưng rồi tôi lấy hết sức để chạy nhanh hơn, sống hay chết tôi không biết chỉ biết mình phải chạy trước đã.