Tôi không biết bằng cách nào tôi đến được trung tâm xét nghiệm ADN. Khi đến nơi nhân viên trung tâm xét nghiệm ADN giới thiệu mình tên là Trung và hỏi tôi thông tin cá nhân để xác nhận lại lần nữa. Tôi run run đọc lại thông tin rồi ngồi xuống ghế. Tôi thật sự không đứng nổi bởi đứng có lẽ chân tôi sẽ khuỵ xuống mất. Anh Trung ngồi đối diện đưa cho tôi bản kết quả rồi nói:
– Đây là bản cứng kết quả xét nghiệm ADN của cô và bà Lâm Thu Hằng.
Tôi nhận lấy kết quả, nhìn xuống dòng in đậm cuối cùng. “KHÔNG CÓ QUAN HỆ HUYẾT THỐNG MẸ – CON”. Lần nữa tôi như bị ném từ không trung xuống đáy vực. Dù ban nãy tôi đã được nghe qua điện thoại nhưng tôi vẫn mong chỉ là nhầm lẫn. Thế nhưng dòng thông tin của tôi và mẹ nằm sừng sững trên tờ giấy tôi biết đã không thể là nhầm nữa rồi. Anh Trung thấy tôi như vậy liền nói:
– Cô uống chút nước đi. Tôi sẽ giải thích kết quả một chút. Kết quả xét nghiệm ADN gần như là chính xác tuyệt đối, đúng đến 99,99%.
Tôi không cầm nổi cốc nước, anh Trung nói rất nhiều nhưng tôi đã không còn nghe nổi những gì anh nói. Mẫu tóc tôi mang đến chính xác là của mẹ và tôi, lúc ấy tôi còn cẩn thận đến mức đưa bảy tám sợi tóc của cả tôi và của cả mẹ, trung tâm này cũng là trung tâm nổi tiếng nhất của tỉnh, tôi hiểu sẽ chẳng có sai sót nào ở đây, càng không có sự nhầm lẫn nào cả. Tôi và mẹ tôi không có quan hệ huyết thống, mẹ… không phải mẹ ruột tôi. Tôi như chết lặng, đến cả nhúc nhích cũng không nhúc nhích nổi chỉ thấy toàn thân như bị đóng băng lại.
Từng kí ức như cuốn phim cuộn lên, những ngày mưa gió bố tôi đi xa, mẹ chỉ cho tôi ăn rau và cơm, thậm chí đến cơm tôi cũng không được ăn no. Tôi còn nhớ những ngày dầm mưa đi học, mẹ chưa từng chở tôi đi, về có ốm cũng chưa một lần chăm sóc cho tôi mà để mặc tôi tự đi mua thuốc. Tôi còn nhớ những lần mẹ đánh tôi, vui mẹ cũng đánh, buồn mẹ cũng đánh, từ nhỏ tới lớn không phải ngày nào cũng bị mẹ đánh thì cũng là một tuần ba bốn lần. Mẹ đánh tôi rất ác, không biết bao nhiêu lần mẹ đánh tôi hộc máu mũi, máu miệng, không biết bao nhiêu lần mẹ dùng roi quất tôi đến mức da thịt tôi cũng tróc ra. Có lần mẹ còn dìm tôi xuống bể nước khiến tôi suýt chết, nếu không có hàng xóm can có lẽ tôi đã chết thật rồi. Tôi còn nhớ tôi thích môn Toán thế nào nhưng mẹ nhất quyết bắt tôi không được học Toán, tất cả thời gian học chỉ là trên lớp còn lại ở nhà một quyển sách nâng cao Toán mẹ cũng xé của tôi. Tất cả mọi thứ tôi yêu thích mẹ đều bắt tôi làm ngược lại, chưa một lần tôi được mẹ ủng hộ sở thích của mình. Chỉ cần tôi cãi lại mẹ sẵn sàng cho tôi vài cái bạt tai. Tôi đã từng không hiểu vì sao mẹ luôn hung dữ, tàn nhẫn với tôi như vậy, nhưng chỉ cần hỏi vì sao mẹ lại đánh đập tôi thậm tệ hơn rồi nói tất cả vì muốn tốt cho tôi. Tôi còn nhớ khi học đại học mẹ mới thôi đánh tôi, nhưng mẹ chưa từng cho tôi một đồng nào. Tôi vừa phải đi học, vừa đi làm thuê, tối về lại đi làm gia sư kiếm tiền. Thế nhưng tháng nào không gửi tiền về biếu mẹ tháng đấy mẹ sẽ dùng những lời miệt thị chửi tôi. Đã bao nhiêu lần tôi hỏi mình có phải con mẹ không? Vậy mà giờ đây sao có câu trả lời rồi tôi lại cảm thấy trời như muốn sập xuống? Cả tuổi thơ tôi bị mẹ dày vò, đối xử cay nghiệt, hà khắc như vậy cơ mà, mẹ đối với tôi còn tệ bạc hơn cả người dưng nước lã. Ngay cả cái Ngọc là bạn thân tôi mẹ còn đối xử tốt hơn tôi rất nhiều. Dường như tôi chính là cái gai trong mắt mẹ. Đến tận khi lớn lên mẹ cũng đã từng một lần đối tốt với tôi đâu? Tôi chưa từng oán trách mẹ, tôi chưa từng nghĩ đến việc tôi và mẹ không phải máu mủ ruột già. Đã bao nhiêu lần tôi nghĩ đến rồi lại gạt đi. Tại sao? Tại sao đến ngay cả việc là mẹ ruột tôi cũng không phải. Ít ra bà là mẹ ruột của tôi tôi còn cảm thấy được an ủi, nhưng không, mẹ tôi độc ác đến mức… còn không phải là người dứt ruột đẻ ra tôi nữa.
Tôi cứ ngồi như vậy, không biết mình khóc hay cười, chỉ biết đầu óc tôi đã trống rỗng vô hồn. Bên trung tâm giám định ADN có lẽ cũng gặp nhiều trường hợp như tôi nên không có gì ngạc nhiên mà để tôi tự bình tĩnh lại. Ngồi suốt mấy tiếng đồng hồ tôi mới có thể ra ngoài lấy xe máy đi về. Thế nhưng tôi không về công ti mà gọi điện xin nghỉ rồi về nhà. Lúc này tôi đã bắt đầu trấn tĩnh hơn, dần tiếp nhận được cú sốc này. Trong đầu tôi bắt đầu hiện lên câu hỏi. Tôi không phải con ruột của mẹ tôi thì tôi là con của ai? Tôi nhớ rất rõ bố tôi nói mẹ tôi mang bầu tôi rất khó khăn, đến ngày sinh tôi ra cũng là ngày mưa dầm gió bấc, bố tôi còn nói những lần đi làm xa về đều thấy mẹ nghén rất nặng, đến tận tháng thứ tám mẹ mới bớt nghén, bố còn nói ngày mẹ sinh tôi bố không kịp về, đến ngày hôm sau về mẹ đã ở bệnh viện sinh ra tôi. Vậy… rốt cuộc tại sao tôi lại không phải con ruột mẹ? Mẹ có bầu là thật, sinh đẻ là thật cơ mà? Chắc chắn mẹ biết tôi không phải con ruột, tôi ngửa cổ lên bỗng dưng bật cười thành tiếng. Rõ ràng tôi không phải con ruột của bà, làm gì có người mẹ nào đối xử với con mình độc ác như vậy chứ? Tôi cứ nằm mãi trên giường thấy mình như không gượng được nữa. Hai cú sốc đến liên tiếp khiến tôi như kiệt quệ sức lực. Bỗng dưng tôi nhớ đến lời mẹ Sơn nói với tôi:
– Tôi không chấp nhận cô không phải vì cô nghèo đâu, mà bởi tôi không chấp nhận con gái của một kẻ cướp chồng về làm dâu.
Nghĩ đến đây tôi bỗng như bừng tỉnh. Mẹ Sơn nói gì cơ? Nói mẹ tôi làm kẻ thứ ba đi cướp chồng người khác sao? Lúc ấy tôi đã không tin, đã cho rằng bà ta ngậm máu phun người. Nhưng… lúc này tôi lại thấy hình như… tôi chưa từng hiểu hết về mẹ tôi. Chắc chắn phía sau còn nhiều thứ uẩn khúc mà tôi không biết được mà mẹ của Sơn có thể giải đáp cho tôi. Không thể nào tự dưng tôi không phải con ruột của mẹ được. Lúc này tôi biết gọi cho Sơn sẽ rất nhục nhã. Thế nhưng tôi vẫn kiên định bấm số anh ta. Đầu dây bên kia có lẽ cũng ngạc nhiên khi thấy số của tôi liền hỏi:
– An, em gọi anh có việc gì sao?
Tôi thở một hơi rồi đáp:
– Tôi biết gọi điện cho anh thế này rất phiền anh khi chúng ta đã chia tay rồi. Nhưng… tôi có thể gặp mẹ anh được không?
– Gặp mẹ anh? Có chuyện gì vậy?
– Sơn, anh chỉ cần sắp xếp cho tôi gặp mẹ anh một lúc thôi. Tôi có việc quan trọng rất muốn hỏi mẹ anh…
– Nhưng rốt cuộc có chuyện gì thế? Có chuyện gì em nói ra anh giúp được anh sẽ giúp.
Tâm trạng tôi đã đang rất tệ nghe anh ta hỏi tôi liền gắt lên:
– Tôi bảo anh đừng hỏi, chỉ cần anh sắp xếp cho tôi gặp mẹ anh là được. Đấy là điều duy nhất anh giúp được tôi.
Thấy tôi như vậy Sơn liền đáp:
– Được rồi, mẹ anh đang ở công ti. Để anh qua đón em sang công ti nhé.
– Không cần, tôi tự đi được.
Nói rồi tôi thay quần áo xách túi đến công ti nhà Sơn. Mang tiếng đã từng yêu nhau hai năm nhưng tôi cũng chưa từng đến đây. Sơn đứng ở ngay trước cổng chờ tôi rồi cùng tôi vào. Nếu mà là mấy ngày trước có lẽ tôi cũng không dám đi cùng anh ta thế này nhưng giờ tôi chẳng nghĩ được gì chỉ muốn gặp mẹ anh ta hỏi cho rõ những khúc mắc trong lòng. Vừa vào đến sảnh tôi thấy bà Liên mẹ cái Ngọc cũng từ trong bước ra. Nhìn thấy tôi đi cùng Sơn gương mặt bà ta bỗng chau lại, lộ vẻ khó chịu thấy rõ. Bà ta đi về hướng tôi và Sơn cất giọng:
– Sơn, mẹ cháu tìm cháu có việc gì thì phải, cháu mau lên đi.
Sơn nghe bà ta nói thì vội vàng đáp:
– À dạ vâng, cháu lên luôn, An, em đứng đây chờ một lát nhé
Nói rồi Sơn cũng vội vàng đi về phía thang máy. Lúc này chỉ còn tôi và bà Liên đứng ở sảnh, đột nhiên bà ta vung tay tát bốp vào mặt tôi một phát. Tôi bị bất ngờ chỉ kịp ôm mặt rồi nói:
– Cô bị sao thế? Sao cô đánh cháu?
Ở sảnh không có một ai, nhân viên lễ tân cũng không. Bà Liên nhìn tôi cười nhạt đáp:
– Vì sao tôi đánh cô à? Loại con gái như cô đáng đánh lắm. Người ta có vợ sắp cưới rồi cô vẫn mặt dày bám theo thế này sao? Đừng tưởng rằng con Ngọc nó hiền thì cô thích làm gì thì làm. Tốt nhất cô tránh xa thằng Sơn cho tôi nếu không đừng trách tôi không khách sáo.
Tôi tức nghẹn cổ ngẩng cao đầu gằn giọng:
– Không khách sáo thì cô định làm gì cháu?
Bà Liên nhếch mép đáp:
– Làm gì? Tôi có thể làm bất cứ điều gì đấy. Loại mặt dày như cô tôi không thích ra tay để bẩn tay tôi, chứ tôi ra tay cô không còn đường mà sống đâu.
– Cháu mặt dày? Thay vì cô ở đây chửi cháu mặt dày thì cô về dạy lại con gái mình đi thì hơn. Con gái cô cướp người yêu của bạn thân mặt nó còn dày hơn mặt cháu mà cô lại đứng đây đánh cháu?
– Cướp người yêu? Cô nói không ngượng mồm à?
– Sao cháu phải ngượng? Đừng có mang cái hôn ước vớ vẩn ra để loè cháu, mà cũng đúng thôi, với người coi thường khinh người người khác như cô không biết dạy con cũng đúng.
Từ trước tới nay bà Liên luôn coi thường tôi tôi cũng nhịn vì tôi chơi với con Ngọc. Thế nhưng giờ tôi với nó chẳng còn gì nữa nên tôi không thèm nhịn nữa. Bà ta thấy tôi nói vậy tức giận lao vào tát bốp tôi thêm một cái nữa đến mức bật cả máu môi. Đến khi định tát cái thứ hai Sơn cũng xuống. Lúc này tôi cũng chẳng muốn đôi co với bà ta nữa liên lại nhịn rồi đi theo Sơn lên tầng. Anh ta nói mẹ anh ta đang chờ trên phòng chờ, tôi lau qua đoạn môi bị rớm máu rồi theo anh ta lên. Trên thang máy lên tầng ba tôi có nhắn anh ta tôi muốn nói chuyện riêng nên chỉ cần anh ta đưa tôi đến cửa phòng là được. Sơn biết tính tôi nên cũng không nói nhiều, khi giơ tay nắm lấy cánh cửa tôi phải lấy hết sức can đảm mới dám mở ra. Hôm nay tôi đến đây gặp mẹ Sơn không phải với tư cách là người yêu cũ của Sơn, cũng không liên quan gì đến chuyện yêu đương của tôi và anh ta nhưng tôi vẫn hơi run. Lúc bước vào, mẹ Sơn đang ngồi chờ sẵn trên ghế sofa. Tôi nhìn bà ta chào một câu, bà ta vừa cầm tách trà uống một ngụm rồi lạnh nhạt hỏi:
– Hôm nay cô tìm đến tôi có chuyện gì? Cô với thằng Sơn chia tay rồi, chắc không đến để vòi vĩnh tiền đấy chứ?
Tôi bật cười trong lòng, đám người giàu có này lúc nào cũng nghĩ người nghèo như tôi thèm tiền của họ lắm liền lắc đầu đáp lại:
– Hôm nay cháu đến tìm bác không phải vì tiền, cũng không vì anh Sơn… cháu muốn tìm bác để hỏi chuyện mẹ cháu.
Bà ta nghe tôi nói đến đây hướng ánh mắt ngạc nhiên đến tôi hỏi lại:
– Mẹ cô?
Tôi không vòng vo nữa mà nói luôn:
– Hôm trước bác nói mẹ cháu là tiểu tam, là kẻ cướp chồng… cháu muốn hỏi vì sao bác lại nói mẹ cháu như vậy?
– Cô không tin thì hỏi lại tôi làm gì?
– Cháu tin… cháu tin nên hôm nay mới muốn tìm đến bác để hỏi. Cháu thật sự muốn biết sự thật nên mới tìm đến đây.
Lần này thì mẹ Sơn lộ rõ sự kinh ngạc nhưng rồi bà nhanh chóng đáp:
– Muốn biết thì cô tự hỏi mẹ cô sẽ rõ.
– Nếu mẹ cháu là kẻ cướp chồng, bác nghĩ cháu hỏi mẹ cháu có trả lời hay không? Thật sự cháu cũng không muốn làm phiền bác thế này, nhưng cháu rất muốn biết chuyện là thế nào.
– Chẳng phải mấy ngày hôm trước cô còn nói tôi ngậm máu phun người sao, giờ cô lại đến hỏi tôi tôi thật sự bất ngờ đấy.
Tôi nhìn mẹ Sơn, lần đầu tiên tôi vứt bỏ tất cả liêm sỉ, tự trọng van xin:
– Cháu xin bác, xin bác nói cho cháu biết sự thật được không? Cháu thật sự rất cần nghe…
– Sao tự dưng cô lại muốn nghe, cô biết được những gì?
– Cháu chưa biết gì cả, nhưng cháu thật sự rất cần biết chuyện này. Xin bác nói cho cháu nghe, sau chuyện này cháu sẽ không làm phiền bác, không làm phiền anh Sơn nữa…
Tôi nói đến đây giọng nghẹn đi, mẹ Sơn có lẽ thấy tôi như vậy cũng đành mềm lòng đáp:
– Thực ra chuyện mẹ cô làm tiểu tam cô phải hỏi mẹ con Ngọc mới rõ. Bởi mẹ cô cướp chồng của mẹ nó, tôi chỉ biết được đến đấy, sự việc thế nào tôi không rõ. Thế nên mẹ nó mới ghét mẹ con cô như vậy, cũng đúng thôi, là tôi tôi cũng căm thù đến chết đi sống lại… Thế mà con Ngọc ngây thơ không biết vẫn đối tốt với cô như vậy.
Vừa nghe mẹ Sơn nói đến đây hai chân tôi cũng khuỵ xuống. Là mẹ cái Ngọc sao? Mẹ tôi cướp chồng của mẹ cái Ngọc. Tôi và cái Ngọc sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm. Tôi tưởng mình sắp không thở nổi nữa tim như muốn nổ tung ra. Lúc này Sơn cũng ngoài cũng bước vào, thấy tôi ngồi dưới đất liền hỏi:
– An… em sao thế?
Tôi nhìn anh ta, đột nhiên đứng bật dậy lao thẳng ra ngoài đi về phía nhà mẹ tôi. Trời lúc này cũng nhá nhem tối, số tóc tôi lấy của mẹ tôi đã mang đi xét nghiệm ADN hết cả rồi. Tôi cứ phóng xe một mạch về, thế nhưng mới đến cổng tôi đã thấy xe của con Ngọc đỗ gần đấy. Tôi dựng xe của mình vào góc khuất rồi ngồi lặng lẽ xuống. Con Ngọc đến đây, cô Thoa nói nó rất thường xuyên đến đây. Vậy mà tôi lại không nhận ra những điều tưởng như vô lý ấy. Tôi hiểu rồi, tôi hiểu thật rồi. Bảo sao năm lớp chín mẹ tôi đột nhiên lại chuyển tôi lên thành phố và tìm mọi cách xin cho tôi vào lớp con Ngọc. Bảo sao mỗi lần con Ngọc sang chơi mẹ tôi lại nấu bao món ngon tiếp đãi trong khi với tôi mẹ chỉ cho ăn những món đạm bạc qua ngày. Bảo sao mẹ tôi lại khen nó nhiều như vậy còn tôi thì mẹ cho là đứa vô dụng, ngu dốt. Bảo sao tôi mới chỉ đánh nó một cái mẹ tôi đã lao vào đánh tôi đến chảy cả máu đầu. Bảo sao những lần gặp nó mẹ tôi vui đến vậy còn ở cạnh tôi mẹ luôn hằn học khó chịu. Bảo sao tôi luôn thấy mẹ đối với nó tốt hơn gấp trăm gấp vạn lần đứa con là tôi. Bảo sao mẹ tôi luôn hung dữ với tôi còn với nó lại dịu dàng. Bảo sao mẹ tôi lại ủng hộ những hoài bão của nó còn tôi thì chỉ có chửi bới ngăn cả. Tất cả mọi thứ mẹ đều nói tôi không xứng mà những thứ ấy mẹ lại hiển nhiên cho rằng đó là của nó. Có lần nó cùng tôi bị thương, thế nhưng mẹ tôi lại chọn băng bó cầm máu cho nó trước chứ không phải tôi. Cả đời tôi còn chưa từng được mẹ mua thuốc cho khi ốm vậy mà con Ngọc được mẹ nấu cháo mang đến tận nơi. Ngày tôi và con Ngọc thi đại học, vì sợ tôi điểm cao hơn nó mà mẹ tôi đã cho tôi uống chai nước ép kia khiến tôi đau bụng… Giây phút tôi cũng đã hiểu vì sao.
Tôi ngồi một lúc thì con Ngọc cũng lái xe rời đi, đợi nó đi rất lâu tôi mới phóng xe vào nhà. Vừa thấy tôi mẹ tôi đã kinh ngạc hỏi:
– Sao lại về nhà giờ này?
Tôi cố giữ bình tĩnh đáp lại:
– Mẹ, mẹ thấy giấy khai sinh của con để đâu không? Con tìm không thấy.
Mẹ tôi nghe vậy gắt lên:
– Tao không biết, mà mày với thằng Sơn chấm dứt hoàn toàn chưa? Tao nghe nói con Ngọc với nó sắp làm đám cưới, mày đừng có mà đeo bám nó nữa đấy.
Tôi không nhìn mẹ, nếu là trước kia tôi cảm thấy những lời nói này có cay nghiệt nhưng cũng vẫn chấp nhận nhưng giờ tôi lại thấy tởm lợm và buồn nôn. Phải cố nhịn mãi tôi mới có thể nuốt vào trong giả vờ cố tìm xem thấy giấy khai sinh không. Nhân lúc mẹ tôi không để ý tôi liền lấy nhúm tóc rối ở cái lược để trên bàn nhét vào túi rồi về. Mẹ tôi đang lúi húi bấm điện thoại cũng không để ý, thấy tôi về cũng không giữ lại mà còn mắng nhiếc mấy câu.
Khi trở về nhà trọ trời cũng tối hẳn, đêm hôm ấy tôi không ngủ được chỉ mong trời sáng nhanh. Có lẽ những cú sốc đến quá dồn dập nên tôi đã dần dần bình tĩnh hơn.
Suốt đêm tôi càng nghĩ càng dần dần thông ra. Trước kia tôi chơi với ai mẹ cũng ngăn cấm, chỉ duy nhất với con Ngọc là mẹ ủng hộ hết mình. Mẹ tôi đối với nó tốt một cách thái quá như vậy mà tôi lại không nhận ra. Tôi tự cười mình ngu ngốc quá, có người mẹ nào như vậy đâu mà tôi vẫn tin tưởng đó là người mang nặng đẻ đau ra tôi.
Sáng hôm sau khi trời vừa sáng tôi đã mang mẫu tóc của mẹ tôi, cái Ngọc và mẫu tóc của tôi đến trung tâm xét nghiệm ADN lần nữa. Tôi rút tiền mình tiết kiệm bao nhiêu lâu nay ra và trả thêm chi phí để có kết quả nhanh chóng nhất. Thế nhưng bên trung tâm trả lời dù có nhanh đến đâu cũng phải chiều mai mới có kết quả. Tôi biết dù mình có nóng vội cũng không giải quyết được gì nên chấp nhận chờ đợi. Dù những nghi vẫn của tôi hoàn toàn có cơ sở nhưng tôi muốn một kết quả chính xác chứ không phải suy đoán.
Sau khi đưa mẫu tóc cho bên trung tâm tôi trở về công ty. Dù sao tôi vẫn phải đi làm kiếm cơm ăn. Nhắc lại mới nhớ, từ hôm con Ngọc phản bội tôi tôi và nó không hề gặp lại nhau. Thế nhưng nó vẫn qua lại nhà tôi, thực ra tôi chưa chắc chắn một trăm phần trăm mọi việc nhưng tôi cũng đoán chắc hẳn con Ngọc và mẹ tôi phải có gì đó thì nó mới thường xuyên qua như vậy. Càng nghĩ tôi lại càng mong chờ đến chiều ngày mai. Nếu như mọi việc đúng như tôi nghĩ thì mẹ tôi quả thật độc ác quá rồi.
Đêm hôm ấy lại là một đêm nữa tôi không ngủ. Thời gian chầm chậm trôi khiến tôi làm việc cũng không yên. Đầu óc tôi như sắp phát điên lên đến nơi. Cuối cùng đến tận năm giờ chiều bên trung tâm mới gọi tôi nhận kết quả. Tôi không nhận trả kết quả qua điện thoại mà đi đến tận nơi. Khoảng thời gian trên xe đến trung tâm là khoảng thời gian kinh khủng nhất mà tôi phải trải qua. Cảm giác chân tay người ngợm tôi như muốn buông xuống mà vẫn phải cố gắng lấy hết sức lực để đi.
Khi đến trung tâm, ngồi vào trong bàn, tôi uống sạch một cốc nước rồi mới sẵn sàng nghe anh Trung đọc kết quả. Ba bản kết quả, anh Trung nhìn tôi đọc từng bản:
– Kết quả xét nghiệm lại của cô Trần Hà An và bà Lâm Thu Hằng vẫn là không cùng huyết thống mẹ con.
Ngày hôm qua tôi vẫn mang mẫu tóc của mẹ tôi và tôi đi xét nghiệm lại để khẳng định lần nữa. Nghe anh Trung nói tôi cũng đã không còn bất ngờ như trước mà chỉ thấy mình bị lừa suốt hai mươi mấy năm nay một cách trắng trợn. Anh Trung lại nói tiếp:
– Kết quả xét nghiệm ADN của cô Ngô Hải Ngọc và bà Lâm Thu Hằng có cùng huyết thống quan hệ mẹ con.
Tôi nghe đến đây, phải giữ chặt cốc nước mới không thể buông rơi. Dù đã chuẩn bị trước tinh thần nhưng tôi vẫn cảm thấy đầu như có ai đập mạnh chiếc búa vào.
– Kết quả xét nghiệm ADN của cô Trần Hà An và cô Ngô Hải Ngọc có cùng quan hệ huyết thống chị em.
Từng câu từng chữ anh Trung đọc tôi như muốn nuốt trọn. Nghe rất rõ ràng mạch lạc nhưng tôi lại ngước lên trần nhà cười như một con điên. Anh Trung nhìn tôi, im lặng. Tôi cười đến mức nước mắt chảy dài xuống hai má ướt đẫm mặn chát. Hai mươi mấy năm trong cuộc đời tôi không thể tưởng tưởng ra nổi trên đời này có loại người độc ác và bỉ ổi đến vậy. Hai mươi mấy năm trong cuộc đời tôi không tin nổi cuộc đời mình lại bất hạnh như thế này. Hai mươi mấy năm trong cuộc đời tôi chưa từng nghĩ ra một kịch bản đốn mạt, khốn nạn thế này. Mẹ tôi? Không, bà ta không phải mẹ tôi mà là một con quỷ. Trên đùi tôi còn một vết sẹo mà hồi nhỏ bà đánh tôi. Tôi kéo váy lên, tuy rằng đã mờ rồi nhưng lòng tôi như có ai đang bóp nghẹn. Những vết sẹo trên người mờ dần rồi, nhưng còn vết sẹo chằng chịt trong lòng cả đời này cũng chẳng mở nổi. Tại sao bà ta có thể làm ra những trò kinh khủng thế này? Đến ngay cả mơ tôi cũng chưa từng mơ một giấc mơ nào kinh hoàng như vậy. Rốt cuộc bà ta là loại người thế nào? Càng nghĩ tôi càng không kiểm soát nổi bản thân mình. Tôi cứ cười rồi khóc, không khống chế nổi sự đau đớn trong lòng nữa để mặc cho nước mắt chảy ướt đẫm. Lúc này tôi cũng đã hiểu kẻ đáng thương nhất không phải là tôi mà là mẹ… mẹ ruột của tôi. Tôi dặn mình đừng khóc, có chuyện gì cũng phải mạnh mẽ nhưng nghĩ đến ngày hôm kia ở công ty Sơn tôi lại không kìm nổi nước mắt chảy dài ra. Con Ngọc là bảo bối của bà Liên, bà đã yêu thương chiều chuộng nó thế nào? Một tay bà nuôi nấng nó với một cuộc sống đầy đủ có tinh thần lẫn vật chất, bà coi nó như vàng như ngọc. Còn bà ta thì sao? Bà ta đối xử với tôi có khác gì mụ phù thuỷ độc ác không? Nhớ đến những trận đòi roi không thương tiếc của bà ta tôi lại thấy rùng mình vừa sợ hãi vừa cảm thấy lòng mình cũng như có ai bóp nghẹn. Anh Trung an ủi tôi vài câu nhưng tôi đã không còn muốn nghe. Ba bản kết quả trên tay tôi in rõ mồn một. Dù sự thật nghiệt ngã nhưng tôi hiểu đây không còn là một giấc mơ nữa rồi. Khóc đến khi không khóc nổi tôi đứng dậy cầm ba bản kết quả nhét vào cặp rồi đi ra ngoài. Lúc này tôi cũng có điện thoại gọi đến, là cái Lan lễ tân. Vừa nghe máy nó đã nói:
– Chị An, hôm nay chị đi làm về sớm thế?
Tôi thở một hơi rồi đáp:
– Ừ, chị có chút việc
– Chị biết thông tin gì chưa?
– Thông tin gì thế?
– Thấy bảo sếp cho chị nghỉ việc đấy.
– Nghỉ việc?
– Vâng. Thấy bảo thay đổi nhân sự, có nhân viên mới về thay cho chị. Em nghe thông tin nội bộ thế thôi, sáng qua lúc chị xin nghỉ em thấy chị Ngọc bạn thân của chị với mẹ chị ấy, bà gì nhỉ, bà Liên ở công ti Ánh Dương ấy đến không biết nói gì mà giám đốc bên mình nhận người quen của bà Liên vào thay cho chị. Em còn tưởng chị chơi thân với chị Ngọc lắm cơ không nghĩ chị ấy với mẹ chị ấy lại giới thiệu người khác thay cho chị đâu. Mà bà Liên cơ to nên giám đốc nể nang phải nhận. Chắc mai kia sẽ có thông tin chính thức.
Tôi nghe đến đây không thấy giận bà Liên mà cảm thấy vừa thương vừa uất tột cùng. Mắt tôi sưng húp, tôi ngửa mặt lên trời mặc cho gió thốc vào rồi quyết định đến nhà bà. Tôi muốn gặp bà, muốn xác nhận quan hệ của tôi và bà. Dù bà… có tin hay không tôi vẫn muốn đến gặp bà trước đã. Lúc này cũng đã tám giờ tối. Hoá ra tôi đã ngồi ở đây suốt ba tiếng đồng hồ. Tôi lái con xe máy cứ thẳng hướng khu đô thị mới mà đi. Suốt đoạn đường trên xe tôi thấy mình như không thở được. Thực ra dù chưa có một bản xét nghiệm ADN chính thức của tôi và bà Liên nhưng tôi cũng dám chắc đến chín mươi phần trăm tôi là con bà. Chỉ cần nghĩ đến đây lồng ngực tôi lại đau. Hai mươi mấy năm bà thương yêu con của tiểu tam còn con bà bị tiểu tam bạc đãi. Tôi không biết nhìn thấy bà tôi có kìm được không, tôi sẽ bình tĩnh mà nói không hay vừa thấy tôi đã khóc tức tưởi, khóc vì thương, vì đau, vì hận?
Nhà bà Liên ở khu đô thị mới, đường vào tuy rộng như khá vắng vẻ. Khi vừa từ đường chính vào đường phụ tôi bỗng thấy hình như có ai đi theo mình. Trong lòng tôi bỗng dấy lên một nỗi bất an mơ hồ, mấy bản xét nghiệm vẫn nằm trong túi, tôi cảm thấy dường như có gì đó không ổn liền vội vã quay xe lại. Thế nhưng còn chưa kịp quay tôi đã nghe một tiếng phanh kít, một ánh sáng chói chiếu thẳng vào mắt mình. Tôi đã không còn nghĩ ngợi được gì liền vội chạy thẳng về phía trước. Thế nhưng còn chưa chạy được bao xa đã bị một lực rất mạnh từ đâu đập thẳng vào gáy khiến toàn thân tôi ngã quỵ xuống. Trước khi mất đi ý thức tôi chỉ kịp nghe tiếng người đàn bà quen thuộc đã đày đoạ tôi suốt hai mươi mấy năm cất lên:
– Tống nó đi.
***
Lời tác giả: hôm nay thứ sáu rồi, vẫn như thường lệ tớ nghỉ hai ngày cuối tuần hẹn mọi người thứ hai nha.