Thịnh dường như không quan tâm đến mình là bác sĩ nữa, cũng không quan tâm đến thể diện, anh hỏi tôi, từng câu từng câu như muốn lột hết lớp vỏ mà tôi đang nguỵ trang. Bản xét nghiệm ADN trên tay anh, dù có muốn phủ nhận tôi cũng đã hoàn toàn yếu thế không thể phủ nhận được nữa. Tôi không biết phải làm gì, không biết trả lời thế nào cứ trân trân nhìn bản xét nghiệm ấy. Mấy năm nay tôi luôn nhớ anh, kể từ lần đầu tiên cùng anh ở khách sạn ấy tôi luôn mang một nỗi nhớ nhung khắc khoải. Dù cho tôi đã cố nguỵ biện bởi vì anh là người đầu tiên của mình nên mới như vậy, nhưng suốt năm năm tháng tháng dài đằng đẵng như vậy tôi chưa một lần quên. Tất cả mọi chuyện tôi đều dám đối mặt, chỉ duy nhất việc đối mặt với anh tôi chưa từng đủ can đảm. Giờ đây bí mật chôn vui suốt bao nhiêu năm anh lại biết, tôi gần như trống rỗng không biết mình phải làm thế nào. Phải mất một lúc rất lâu tôi mới ngẩng đầu lên bình tĩnh đáp:

– Phải! Nó là con của anh. Anh đã biết rồi thì cố mà chữa khỏi bệnh cho nó đi, nếu như tôi không hợp tuỷ thì anh hiến tuỷ cho nó. Nhưng tôi nói cho anh biết, anh đừng mơ mà giành con với tôi, tôi không để ai mang nó đi đâu.

Thịnh nghe tôi nói thoáng ngây người, nhưng rồi anh liền bấu lên tay tôi lắc đầu:

– Anh chưa từng có ý định giành con với em.

– Vậy anh muốn gì? Anh biết nó là con anh rồi thì anh muốn làm gì? – Anh không muốn gì, anh chỉ muốn ở cạnh em và con thôi.

Lần này thì đến lượt tôi ngây ra. Thịnh đột nhiên kéo tôi vào lòng, giọng vẫn khàn đặc:

– Vì sao? Vì sao lại luôn cự tuyệt anh như vậy?

Tôi bị Thịnh ôm, mùi thuốc sát trùng thoang thoảng qua mũi. Muốn đẩy anh ra nhưng không có sức mà đẩy, anh ôm tôi rất chặt, siết mạnh đến mức tôi không phản kháng nổi. Bỗng dưng tôi thấy mũi mình cay xè, khoảnh khắc này thấy mình thật yếu lòng. Thế nhưng rồi tôi vẫn cố đẩy anh ra lạnh nhạt đáp:

– Buông tôi ra, tôi chỉ là một đứa con gái mạt hạng, anh cũng biết thừa mà, bán trinh cho anh thì tôi là loại người thế nào rồi đấy.

Thế nhưng Thịnh vẫn không buông vừa siết mạnh tôi, hình như anh khóc, giọng lạc đi:

– Đừng nói dối nữa, anh không muốn nghe. Vì sao phải như vậy chứ? Vì sao cứ tự chịu khổ một mình như vậy?

– Anh thì biết cái gì chứ? Buông tôi ra.

– Sao không biết? Anh biết cả rồi, mấy năm nay từng chuyện từng chuyện anh đều biết cả. Sao trước mặt anh cứ phải cố gắng biến mình thành người xấu như vậy? Làm như vậy em thấy hạnh phúc lắm à?

Nghe đến đây tôi bất chợt ngước mắt lên chợt phát hiện hoá ra mắt mình cũng ầng ậc nước. Tôi nhìn Thịnh, khoảng cách chỉ như một tờ giấy mỏng manh, hai mắt anh đỏ lên, gương mặt vốn dĩ thanh cao giờ lại chất chứa đầy những đau thương. Cổ họng tôi nghẹn lại, giọng lạc đi:

– Tôi vốn dĩ là người xấu như vậy. Anh vốn dĩ chẳng biết gì cả.

– An. Em đừng nói những lời như vậy nữa. Anh biết cả rồi, đừng nói những lời như vậy nữa, anh thật sự rất đau lòng. Anh thật sự không chịu nổi nữa rồi.

Rõ ràng tôi bảo mình phải mạnh mẽ, rõ ràng tôi bảo mình phải cự tuyệt anh. Tôi và anh vốn dĩ là ở hai thế giới khác nhau, vĩnh viễn chẳng thể chạm vào. Vậy mà lúc này đây, từng câu từng chữ anh nói lại khiến tôi thấy mình không cố gắng được nữa. Cuối cùng tôi cũng để mặc anh ôm oà khóc đáp lại:

– Phải. Tôi luôn nói dối anh, mấy năm nay tôi thật sự rất cực khổ. Lần ấy bán trinh cho anh, tôi đã mang thai, tôi đã trốn khỏi chỗ của mụ Hoa, một mình lang bạt trên Hà Nội, một mình mang thai, một mình sinh con, anh nói đi, tôi cực khổ như vậy thì anh có trách nhiệm thế nào đây? Anh định có trách nhiệm thế nào với tôi hả? Anh định cưới tôi à? Hay cho tôi và con một gia đình hạnh phúc? Anh định thế nào anh nói đi.

Tôi khóc đến đâu lồng ngực quặn lên đến đấy. Trên mái đầu tôi cũng có những giọt nước nóng hổi đang rơi, rớt xuống cả từng sợi tóc rồi thấm vào da đầu. Tiếng Thịnh nghẹn ngào cất lên:

– Anh xin lỗi.

– Tôi không cần anh xin lỗi. Anh trả lời tôi đi, anh trả lời câu hỏi của tôi đi, anh biết Bình là con anh rồi, biết tôi cực khổ rồi thì anh sẽ làm gì? Anh có trách nhiệm gì thì anh nói đi. Còn không thì anh buông tay tôi ra, anh đi đi. Anh đi đi.

– Anh cưới em!

Ba chữ “Anh cưới em” của Thịnh phát ra tôi còn tưởng mình nghe nhầm. Cả người tôi đơ ra mất vài giây giọng vẫn lạc đi:

– Anh nói gì cơ?

– Anh nói anh sẽ cưới em. Đợi Bình khoẻ lại anh sẽ cưới em.

Tôi đẩy mạnh Thịnh ra khoé môi nhếch lên lắc đầu:

– Anh bị điên rồi à? Anh cưới tôi? Anh có bình thường không đấy? Anh biết thừa quá khứ của tôi thế nào cơ mà.

– Anh không điên! Quá khứ của em thế nào chứ? Em là người duy nhất của anh, cũng chưa từng vấy bẩn mình với bất cứ người đàn ông nào khác, lại sinh con cho anh, vì sao không thể cưới? Thậm chí có vấy bẩn anh cũng vẫn có thể cưới em cơ mà?

Cả người tôi sững sờ, bất giác lùi lại mấy bước đáp:

– Anh điên thật rồi.

Thịnh túm lấy tay tôi, vẫn không chịu buông nói:

– Đừng cự tuyệt anh nữa. Bình là con trai anh, vì sao phải cự tuyệt anh, vì sao không thể mở lòng cho anh một cơ hội.

– Anh buông tôi ra.

– Anh không buông.

– Tôi bảo anh buông ra, nếu không tôi sẽ hét lên đấy.

– Em hét đi, hét to lên, sáng mai thôi cả cái bệnh viện này sẽ biết Bình là con anh.

Tôi nghe Thịnh nói vậy thấy anh thật giống người điên. Không màng liêm sỉ, không màng tự tôn, cuối cùng cũng may có y tá bước vào Thịnh mới buông tay tôi ra. Cô y tá nhìn Thịnh, thấy anh nắm tay tôi thì hơi giật mình. Thế nhưng rồi vẫn nhìn Thịnh cười nói:

– Bác sĩ Thịnh, người nhà bệnh nhân Nguyễn Minh Trang muốn gặp anh, đang chờ anh ở phòng rồi đấy ạ.

Thịnh hơi liếc nhìn tôi, cuối cùng cũng đi ra khỏi phòng. Khi Thịnh đi khuất tôi mới nằm xuống giường. Thế nhưng tôi lại không sao có thể nhắm mắt nổi. Tôi không biết vì sao anh biết Bình là con trai anh, cũng không biết anh đã biết từ bao giờ. Mới đây thôi hay là từ lâu rồi. Tôi khẽ cười chính mình, gần ba năm trước khi tôi sinh Bình ra, anh đã hỏi tôi Bình có phải con anh không? Thịnh là bác sĩ, sao anh có thể ngốc hơn tôi được? Có thể anh đã biết từ lúc ấy rồi, chẳng qua chưa từng nói ra. Thế cũng tốt, tôi cố tự an ủi mình. Bình đang nằm viện, anh là bác sĩ điều trị chính cho Bình, biết Bình là con trai chẳng phải cũng là điều tốt sao? Huống hồ thì Bình còn cần cấy ghép tế bào gốc, nếu như tôi không phù hợp anh có thể thử.

Có điều dù nghĩ như vậy nhưng tôi lại thấy mình vẫn không thể nào vui nổi. Tôi không phải kẻ ngốc, tôi chưa đến mức không nhận ra nổi tâm tình của Thịnh. Chỉ là… tôi không dám đối mặt với nó. Nếu Thịnh muốn giành con với tôi thì anh đã làm từ lâu rồi, đây chỉ là cái cớ để tôi lấp liếm vì không đủ dũng cảm đối mặt mà thôi. Ba chữ “anh cưới em” của Thịnh cứ liên tục bám lấy tôi. Dù tôi cố gạt đi, dù tôi nhắc mình đừng hão huyền những thứ mộng tưởng xa vời. Nhưng… hình như khi con người ta khổ quá lại khao khát một câu chuyện cổ tích thật đẹp.

Suốt đêm ấy tôi nằm nhìn ra bầu trời bên ngoài. Trời không trăng, không sao, chỉ có vài cơn gió lạnh bị ngăn lại bởi lớp kính trong suốt. Bình nằm ngủ rất ngoan, còn tôi hết quan sát con lại nhìn ra mảng trời tối tăm kia. Tôi nằm đó cả đêm, nhìn sắc trời dần sáng, ánh mặt trời ban sớm xuyên qua tầng mây mỏng, phủ ánh vàng nhàn nhạt lên những tòa nhà. Đến khi trời sáng hẳn tôi mới nhận ra hoá ra mình đã một đêm thức trắng. Trong lòng là những nỗi buồn vô hạn, là cả những nỗi khát khao chẳng bao giờ mong tới. Tôi khẽ thở dài, thấy toàn thân như bị đóng băng, chẳng thể suy nghĩ được gì, cũng không muốn suy nghĩ nữa.

Sáng sớm Bình dậy, khi đang định đi xuống mua chút cháo cho Bình thì cái Hiền cũng tới. Nhìn thấy nó tôi kinh ngạc hỏi:

– Sao mày lại tới đây?

Cái Hiền lừ mắt đáp:

– Tao phải hỏi mày, chuyện lớn như vậy sao mày lại không nói mới đúng? Hôm qua tới nhà trọ của mày, nghe bà chủ nhà nói tao mới biết. Thật không hiểu cái số mày sao lại khổ vậy nữa.

Cái Hiền nói đến đâu, thở dài đến đấy. Tôi không biết đáp lại thế nào chỉ cúi đầu. Nó nhìn tôi nói:

– Tao mang ít đồ dùng cá nhân cho mày đây, thiếu gì gọi tao. Trên lớp có chị Trang trông, tao cũng linh động chạy qua chạy lại được.

– Ừ tao cảm ơn nhé.

– Ơn huệ gì chứ? Thôi đi mua cháo cho Bình đi, tao ở đây trông cho, tí tám giờ tao quay lại lớp nữa.

Tôi nghe cái Hiền nói thì vội vàng gật đầu đi xuống dưới căng tin. Lúc đi qua phòng của trưởng khoa tôi đột nhiên lại nghe thấy tiếng trưởng khoa cất lên:

– Bệnh nhân của cậu cậu tự đi mà lo, tại sao không làm được? Phẫu thuật cấy ghép tế bào làm cả trăm ca rồi, có gì mà không làm được? Nói đi, rốt cuộc thì Trần An Bình đó là gì của cậu mà hết hôm qua mang mẫu máu đến trung tâm xét nghiệm ADN giờ lại bảo tôi điều trị cho nó? Đừng có nói đấy là con đẻ của cậu đấy nhé.

Tôi vốn định không nghe nhưng thấy nhắc đến Trần An Bình không thể không nghe. Chắc chắn trong kia là Thịnh, dù không nghe tiếng anh đáp cũng có thể đoán ra ngay. Tiếng trưởng khoa lại rít lên:

– Tôi biết ngay mà, bảo sao từ lúc tiếp nhận bệnh nhân tôi đã thấy cậu luống ca luống cuống. Không ngờ thằng bé đó thật sự là con trai cậu với cô ta. Hoá ra gần ba năm trước cậu bỏ ca mổ vì cô ta sinh con sao? Thật uổng công tôi luôn nghĩ cậu là người hiền lành, sao lại gây ra chuyện thế này chứ? Còn ngây ra đó làm gì? Đưa bệnh án đây.

– Cháu cảm ơn chú.

– Cảm ơn cái chó gì, tôi còn tưởng cậu ngoan ngoãn nhất ở cái bệnh viện này, bình thường gái cũng không thèm nhìn, đùng cái có con rơi. Thật không ngờ, đi đâu đừng có nhận là học trò của tôi. Mất mặt lắm.

– Cháu xin lỗi chú.

– Cút ra ngoài đi. Vứt bệnh án ở đây, tôi sẽ trực tiếp điều trị.

Tôi nghe đến đây cũng vội vã rảo bước đi trước. Thực ra không phải tôi cố ý nghe lén. Nhưng trưởng khoa chửi Thịnh rất to, chẳng qua giờ này y tá vào ca nên không ai nghe được, nếu không chắc chắn cả bệnh viện này thực sự biết Bình là con của Thịnh mất. Mua cháo xong trở về thấy cái Hiền đang ngồi đọc truyện cho Bình nghe. Thằng bé thấy cô giáo đến vui vẻ lắm, sắc mắt cũng hồng hào thấy rõ còn ăn hết cả một cốc cháo đầy. Đợi Bình ăn xong cái Hiền mới về, lúc này trưởng khoa cũng lên thăm khám cho Bình. Sáng nay Bình sẽ điều trị tấn công lui bệnh, vì đây là bạch cầu cấp nên việc điều trị cũng phải nhanh chóng. Lúc đi qua tôi trưởng khoa vẫn liếc nhìn một cái. Ngày hôm qua khi trưởng khoa nhìn mình tôi chỉ nghĩ đơn giản là nhìn theo kiểu bác sĩ nhìn bệnh nhân. Thế nhưng hôm nay, sau khi biết mọi chuyện tôi hiểu thực sự trưởng khoa không hề có thiện cảm với tôi. Cũng đúng thôi, trong mắt ông tôi là người huỷ hoại sự nghiệp của Thịnh, lại còn sinh con ngoài giá thú với học trò cưng của ông. Không có thiện cảm cũng đúng.

Vì điều trị bệnh người nhà chỉ có thể ở ngoài, dẫu sao cũng là trưởng khoa trực tiếp nhận ca bệnh của Bình, lại biết trưởng khoa rất quý trọng Thịnh, thế nên dù không mấy thiện cảm với tôi tôi tin trưởng khoa vẫn sẽ dốc sức chữa trị cho con trai mình.

Buổi tối sau ngày điều trị đầu tiên trưởng khoa thông báo với tôi Bình đáp ứng khá tốt với phác đồ điều trị, còn nói với tôi nếu như sau đợt điều trị này diễn biến tốt, con có thể làm phẫu thuật cấy ghép tế bào. Ca phẫu thuật thành công coi như có thể thở phào nhẹ nhõm. Ở độ tuổi này có thể chữa trị gần như khỏi hoàn toàn, vậy nên nghe trưởng khoa nói tôi cũng yên tâm phần nào. Khi từ phòng trưởng khoa lên tôi thấy mẹ tôi cũng đang ở phòng với Bình. Mẹ nắm tay Bình, xoa nhẹ mấy ngon tay thủ thỉ:

– Đau chỗ nào bà bóp cho con nhé.

Tôi đứng ngoài cửa, nghe mẹ nói với Bình tự dưng tim cứ nhói lên. Mẹ lên lúc nào tôi cũng không biết, từ Hạ Long lên đến Hà Nội mấy mấy tiếng đi xe, mẹ thật sự cũng vất vả quá rồi. Tôi đứng đó rất lâu, rồi mới bước vào nói:

– Mẹ lên lâu chưa?

– Mẹ vừa lên thôi. Thấy Bình kêu đau, chắc là do điều trị nên người mệt mỏi, mẹ xoa bóp cho nó một chút rồi về khách sạn.

Tôi gật gật đầu ngồi xuống đối diện mẹ đang định hỏi mẹ ăn gì chưa thì thấy trên bàn có điện thoại của mẹ. Là cái Ngọc gọi đến, thế nhưng mẹ không còn lưu nó là Con Yêu nữa mà lưu thành Con Ngọc. Mẹ cầm điện thoại, ra ngoài hành lang nghe, không biết mẹ nói gì, tôi cũng không dám tò mò mà ngồi xuống xoa bóp tay chân cho Bình.

Tôi nhìn Bình tự dưng tôi thấy hình như con trai thật sự rất giống Thịnh, nhất là đôi mắt và cái mũi. Nghĩ đến đây tôi mới nhớ suốt cả buổi hôm nay chưa nhìn thấy Thịnh ở đâu. Không biết anh đi đâu trong lòng tự dưng lại thấy hơi lo lắng. Khi đang suy nghĩ miên man thì mẹ tôi vào. Mẹ không ở lại nữa mà xách túi tạm biệt Bình rồi nói có chút việc phải quay về khách sạn luôn. Tôi không biết có việc gì, chỉ đoán có liên quan đến công việc của mẹ. Dẫu sao tôi và mẹ cũng mới gặp lại, khoảng cách hai mươi mấy năm quá dài. Tôi không thể biết được cuộc sống của mẹ thế nào cũng giống như mẹ không thể nắm rõ tôi đã lớn lên ra sao. Vậy nên có những chuyện, dù tôi có mơ hồ cũng không dám hỏi mẹ chỉ có thể lặng lẽ nhìn mẹ đi khuất.

Đêm qua một đêm tôi không ngủ nên khi mẹ đi khuất, đợi Bình ngủ tôi cũng nằm xuống ngủ ngon lành. Nửa đêm khi đang ngủ tôi buồn đi vệ sinh. Dù phòng này là phòng Vip nhưng tôi cũng không dám đi vệ sinh trong phòng sợ tiếng xả nước làm Bình tỉnh giấc nên đứng dậy ra ngoài về phía nhà vệ sinh công cộng. Khi đi vệ sinh xong, mắt nhắm mắt mở tôi lại trở về phòng. Thế nhưng mới đi được mấy bước dọc hành lang tôi đã thấy một bóng đen kéo tôi lại. Còn chưa kịp định hình tôi đã thấy mình bị lôi vào một căn phòng gần đó. Đến khi định thần lại mới phát hiện ra mình đang đứng ở phòng của Thịnh, bóng đen đó chính là Thịnh. Tôi định gỡ tay anh ra nhưng đã bị anh nắm chặt. Đột nhiên anh cúi xuống, đôi môi có chút lạnh lẽo đặt lên môi tôi rồi hôn mạnh. Trong căn phòng chỉ có tôi và anh, có chút ánh sáng lờ mờ chiếu qua. Tôi bị bất ngờ không kịp phản ứng gì. Đôi môi kia dần dần bớt lạnh, thay vào đó là hơi ấm nóng thơm thoang thoảng toả ra. Trong một giây phút tôi bỗng như hoàn toàn quên mất vỏ bọc của mình, giống như đã không thể nào từ chối nổi đưa tay chạm vào lưng anh. Thật ra tôi cũng nhớ anh, thật ra tôi cũng khắc khoải nhớ nhung suốt mấy năm nay. Dù tôi đã cố gắng cự tuyệt, nhưng hình như tôi thật sự không cự tuyệt nổi nữa rồi. Nụ hôn này khiến đầu óc tôi u mê, ngọt ngào lại xen lẫn đắng cay, tôi không còn đủ sức lực chống lại, chỉ muốn được dựa vào anh một chút, một chút thôi. Anh hôn tôi rất sâu, có cảm giác như anh đã chờ đợi suốt những tháng năm quá dài không thể chờ thêm được nữa. Đầu lưỡi anh the mát vị bạc hà, cuốn chặt lấy lưỡi tôi, hai tay anh ôm lấy lưng tôi, cả người run lên. Tôi thở rất mạnh, chợt thấy mũi cay xè. Tôi phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Phải từ chối anh thế nào đây tôi thực sự không làm nổi. Cảm giác được anh ôm chặt đã hoàn toàn khiến tôi mộng mị. Bên ngoài chợt có tiếng bước chân. Tôi khẽ đẩy Thịnh ra, anh cũng buông tôi ra rồi khẽ nói, giọng nói vừa khẩn khoản, lại vừa tha thiết:

– An. Đừng cự tuyệt anh nữa được không? Vì con… cho anh một cơ hội được không?

Tôi ngước nhìn anh, thoáng phút chốc tưởng mình đã gật đầu. Thế nhưng rồi cuối cùng lý trí đã ùa về hai tay tuyệt tình gỡ tay Thịnh ra khỏi người mình rồi lắc đầu đáp:

– Xin lỗi.

Chỉ hai chữ xin lỗi thôi Thịnh cũng buông thõng tay ra. Ánh mắt anh vừa tuyệt vọng lại vừa bi thương, tôi lùi chân lại mở cửa phòng chạy ra ngoài. Thịnh không đuổi theo tôi, chỉ có tôi đi từng bước từng bước về phòng. Khi về đến phòng tôi mới dám thở hắt ra một hơi nằm xuống mà tim vẫn đập thình thịch. An! Mày sao thế này? Sao mày lại như vậy? Tôi khẽ trách mình mấy câu nhưng đầu óc lại hoàn toàn trống rỗng. Trong đầu chỉ duy nhất nghĩ đến nụ hôn vừa rồi. Rõ ràng tôi tự nghĩ tôi không hề yêu anh, rõ ràng tôi tự nhủ không thể yêu anh, cớ làm sao tôi lại bị u mê bởi nụ hôn vừa rồi chứ? Là vì thoáng chút yếu lòng tôi đã buông thả bản thân? Hay vì tôi thật sự khao khát một tình yêu xa vời? Thế nhưng dẫu có thế nào cái lắc đầu tuyệt tình ban nãy có lẽ cũng chấm hết rồi. Tôi không thể, không thể yêu anh!

Tôi nằm đấy đến gần sáng mới ngủ được. Khi vừa dậy đi mua cháo cho Bình mới biết sáng nay Thịnh đã đi công tác. Tự dưng nghe vậy tôi lại cũng cảm thấy có chút hụt hẫng trong lòng mà không rõ tại sao.

Những ngày tiếp theo Bình điều trị tấn công một cách nhanh chóng. Trưởng khoa nói điều trị cần cấp tốc, càng nhanh chóng càng tốt để có thể cấy ghép tế bào sớm nhất. Khoảng thời gian này Thịnh đi công tác, mẹ tôi cũng về Quảng Ninh chỉ còn mình tôi ở lại chăm Bình. Hằng ngày những lúc con điều trị là khoảng thời gian rảnh rỗi, để tránh suy nghĩ linh tinh tôi vẫn lấy máy tính làm nốt một số công việc của công ty. Mấy ngày trước tôi đã gọi điện xin nghỉ không lương hai tháng, cũng xin giám đốc huỷ bỏ quyết định bổ nhiệm tôi làm phó phòng. Thế nhưng Hưng nói còn một số văn bản cần tôi hoàn thành, công ty sẽ tào điều kiện cho tôi làm việc tại nhà. Thấy giám đốc nói như vậy, cũng đã tạo điều kiện hết sức tôi cũng không thể nào từ chối được.

Một tuần sau sau ngày Bình bắt đầu điều trị, trưởng khoa gọi tôi xuống rồi nói:

– Tình hình bệnh nhân đáp ứng rất tốt, có khả năng sẽ phẫu thuật cấy ghép tế bào gốc sẽ sớm hơn dự định. Đã có mẫu tuỷ phù hợp, người nhà chuẩn bị tinh thần cho cuộc phẫu thuật này nhé

Tôi nghe trưởng khoa nói vậy không khỏi kinh ngạc. Bản thân tôi còn chưa lấy mẫu tuỷ đã có tuỷ phù hợp liền hỏi;

– Trưởng khoa, tế bào gốc phù hợp đã có rồi ạ? Tôi còn chưa từng đi chọc tuỷ mà?

Trưởng khoa nhìn tôi, đẩy cao cặp kính lên đáp:

– Bác sĩ Thịnh không nói gì với cô sao? Ngay hôm chuyển bệnh án cho tôi cậu ta đã đi chọc tuỷ, mẫu tuỷ của cậu ta phù hợp với bệnh nhân Trần An Bình, thế nên không cần phải lấy thêm mẫu tuỷ khác nữa. Cậu ta đã chuẩn bị sẵn mọi thứ rồi.

Tôi nghe vậy hoàn toàn bất ngờ, Thịnh chưa từng nói với tôi, và tôi cũng chưa từng biết. Suốt gần một tuần nay Thịnh đi công tác, tôi vì chăm lo cho Bình nên không hay biết gì. Thấy biểu cảm của tôi như vậy trưởng khoa liền nói:

– Cũng dễ hiểu, cậu ta trước nay đều như vậy, có chuyện gì cũng tự mình làm, có khổ đau gì cũng tự gánh vác. Cô cũng có phúc đấy, ở viện này bao nhiêu cô gái thích cậu ta đều bị cậu ta từ chối thẳng thừng. Cô cũng về chuẩn bị đi, tôi sẽ thăm khám lại cho bệnh nhân, chắc nhanh thôi sẽ tiến hành cấy ghép tế bào.

Tôi không biết trưởng khoa nói có phúc là là ý gì, vả lại tôi biết trưởng khoa không ưa mình nên cũng không dám hỏi nhiều mà trở về phòng. Thịnh hôm nay vẫn chưa đi công tác về. Bình đã ngủ rồi, con nằm ở giường cách tôi một lớp kính ngủ ngon lành. Tôi đặt xuống, co quắp người nhìn con, trong lòng đầy những suy tư.

Không biết tôi đã nằm bao lâu, hình như phải rất rất lâu sau mới có thể ngủ được. Nửa đêm bỗng cảm thấy hơi lành lạnh, gió thốc vào người khiến tôi bừng tỉnh. Vừa mở mắt ra tôi bỗng thấy Thịnh đang cầm chăn đắp lên người mình. Dưới vầng sáng lờ mở của những ánh đèn tôi còn tưởng mình nhìn nhầm. Chẳng phải anh đi công tác sao? Tôi không biết mình mơ hay thật, chỉ thấy anh đắp chăn cho tôi còn sang kiểm tra thân nhiệt cho Bình đến khi tỉnh hẳn mới biết không phải mơ mà là thật. Anh đứng đó rất lâu, phía sau bờ vai lộ rõ sự cô đơn. Nếu là năm năm trước có lẽ tôi đã chẳng ngần ngại mà yêu anh. Thế nhưng giờ khác rồi, tôi không phải không yêu anh… mà là không dám yêu anh. Anh đứng lặng lẽ như vậy, tôi cũng lặng lẽ nhìn anh như vậy. Chỉ là một khoảng không nhỏ hẹp, nhưng dường như đến một cái ôm cũng thật khó khăn. Có lẽ sau lần cự tuyệt ấy anh đã hoàn toàn buông tay tôi.

Những ngày tiếp theo Thịnh trở về viện. Thế nhưng vì bận rộn cho cuộc phẫu thuật nên tôi và anh gần như không có thời gian để nhìn thấy nhau. Cuối cùng sau bao nhiêu ngày điều trị cũng đến ngày phẫu thuật của Bình. Những ngày Bình còn điều trị tôi rất mong đến ngày con được phẫu thuật vậy khi đến ngày phẫu thuật tôi lại rất lo lắng. Cả đêm ấy tôi không sao ngủ được, cứ đi đi lại lại trong phòng suốt. Thịnh được xếp phòng riêng để chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật, tôi không biết anh có như tôi không nhưng tôi đoán có lẽ anh cũng không sao ngủ được. Cả đêm ấy tim tôi cứ đập thình thịch, đến tận sáng vẫn thấy đầu óc mơ hồ, mông lung. Không chỉ riêng tôi mà đêm qua cả mẹ tôi cũng vậy. Đến sáng khi dậy mắt tôi và mẹ cũng sưng lên. Bình được nằm trên giường đẩy ra ngoài, ở bên phòng Thịnh, anh cũng được đẩy ra. Mọi người trong viện không hề biết việc Thịnh là bố của Bình, mọi người chỉ nghĩ đơn giản tôi và mẹ không phù hợp tuỷ, bác sĩ Thịnh lại có tuỷ phù hợp với Bình nên hiến tuỷ để cấy ghép tế bào gốc cho Bình. Đến cả mẹ tôi cũng không hề biết việc này, trưởng khoa có lẽ cũng không muốn công khai mối quan hệ này nên có giải thích với mẹ rằng không cần nhất thiết phải cùng huyết thống mới có thể cho tuỷ nhất là khi Thịnh vừa trẻ, vừa có một sức khoẻ tốt để hiến tuỷ, chỉ cần phù hợp là được. Mẹ tôi tất nhiên cũng nghe theo, bác sĩ đã nói như vậy mẹ cũng không thắc mắc nhiều, chỉ cần cứu được Bình là được, chỉ cần ca phẫu thuật thành công là được.

Tôi và mẹ đi theo xe đến khu phẫu thuật, hai chiếc giường đi song song cùng nhau. Một bên là một người đàn ông cao lớn, một bên là một cậu bé nhỏ. Tôi đứng ở dưới chân, trong lòng chợt thấy hơi quặn lên. Tự dưng giờ anh nằm đây, cùng con trai tôi vào phòng phẫu thuật. Dù trăm ngàn vạn lần phủ nhận anh thì tôi vẫn phải chấp nhận một sự thật. Anh là bố của con trai tôi.

Thịnh nhìn tôi, ánh mắt vẫn đầy khẩn khoản như buổi đêm hôm ấy. Tôi không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy mà nhìn sang Bình. Thằng bé vẫn chưa hề biết nó sắp trải qua một cuộc phẫu thuật lớn. Miệng vẫn gọi:

– Mẹ, mẹ.

Tôi cúi xuống hộn lên trán con rồi trấn an con cũng như tự trấn an mình:

– Con trai mẹ nhất định phải khoẻ lại, cuộc phẫu thuật này nhất định phải thành công nhé.

Bình mới gần ba tuổi, có nói vậy con cũng chẳng hiểu gì chỉ gật đầu cười toe toét. Khi cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, hai chiếc giường được đẩy vào đột nhiên Thịnh nắm lấy tay tôi. Tôi hơi bất ngờ, vừa nhìn anh đã nói:

– Chờ anh và con.

Chỉ là bốn từ thôi tôi bất chợt thấy tim mình hơi nhói lên. Anh không nói nhiều, chỉ vỏn vẹn bốn chữ như vậy. Trưởng khoa nhìn Thịnh, bình thường có lẽ ông sẽ mắng Thịnh vài câu nhưng lần này thì mặc kệ giục y tá đẩy xe vào bên trong. Cánh cửa phòng phẫu thuật cũng khép lại.

Khi cánh cửa vừa khép lại tôi thấy mình cũng có chút hụt hẫng. Tôi còn chưa kịp nói gì, cảm thấy cả tiếc nuối xen lẫn chút ân hận. Bác sĩ nói không riêng thì Bình, ngay cả Thịnh cũng có thể xảy ra biến chứng khi phẫu thuật nên trong lòng đầy những lo lắng. Thế nhưng lúc này cánh cửa đã khép lại, tôi đã thật sự không thể nói gì được với Thịnh nữa rồi.

Mẹ tôi ngồi cạnh, khẽ đưa tay xuống nắm tay tôi. Cái nắm tay của mẹ giống như trấn an, lại giống như một đôi cánh dang ra bảo vệ lấy tôi.

Không biết tôi và mẹ ngồi bao nhiêu lâu. Cánh cửa phòng cấp cứu im lìm, chỉ cách nhau có một cánh cửa nhưng tôi lại thấy xa xôi vạn dặm. Thời gian nhích dần từng giây, chưa bao giờ tôi cảm thấy thời gian trôi chậm chạp đến vậy. Từng giây từng giây như cả một dòng sông rất dài. Tôi ngồi như vậy không hề nhúc nhích, chỉ đến khi cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra liền lao đến, nhưng người y tá lại đẩy tôi ra gấp gáp nói:

– Tránh ra… tránh ra

Nói rồi chị ta chạy vội trên nền nhà với những bước chân vội vàng. Đột nhiên một linh cảm bất an khẽ dấy lên. Bên trong căn phòng phẫu thuật lại được khép kín, người y tá trở lại cầm một bịch máu rồi mở cửa bước vào. Tim tôi run lên, cả người cũng run lên, mẹ tôi bên cạnh khẽ an ủi:

– Chắc không sao đâu, đừng lo, không sao đâu con.

Cánh cửa phòng cấp cứu lại mở ra, lại những bước chân chạy vội trên nền đất, tôi chỉ kịp nhìn vào trong thấy những bộ quần áo xanh che khuất tất cả. Không hiểu sao tôi lại luôn cảm thấy lo lắng tột độ, người y tá lại trở lại, tôi không kìm được lao đến hỏi:

– Có chuyện gì vậy… phẫu thuật có vấn đề gì à?

– Cô ra ghế chờ đi, đang diễn biến xấu, huyết áp đang giảm mạnh, cô ra ngoài chờ đi, đừng làm phiền chúng tôi làm việc.

Nói rồi cánh cửa cũng đóng lại. Diễn biến xấu? Tôi nghe xong tai ù đi loạng choạng ngồi phịch xuống ghế. Những tai biến trong phẫu thuật tôi đã được phổ biến nhưng lúc này đây tôi vẫn không giữ nổi bình tĩnh. Nếu con tôi mà có mệnh hệ gì, có lẽ tôi cũng không còn thiết tha gì cuộc sống này nữa, cuộc đời tôi đã quá nhiều khổ đau, nếu như… nếu như con tôi làm sao, tôi thật sự gục ngã, tôi thật sự không sống nổi. Cánh cửa phòng phẫu thuật vẫn im lìm như vậy, từng giây từng phút trôi qua càng khiến tôi cảm thấy lo sợ. Phòng phẫu thuật là nơi khó nói nhất, bất cứ cái gì cũng có thể xảy ra. Tôi nuốt nước bọt, cắn chặt môi, bấu tay vào nhau đến độ chảy cả máu. Cả người tôi mồ hôi túa ra như mưa, đến ngay cả cử động cũng hoàn toàn không cử động nổi.

Phải một lúc rất lâu sau cánh cửa phòng cấp cứu lại mới mới mở ra, bác sĩ khẽ tháo khẩu trang bước ra ngoài. Tôi và mẹ nhanh như cắt lao đến run run hỏi:

– Bác sĩ… ca phẫu thuật sao rồi?

Tôi mới hỏi đến đây bất chợt thấy đầu óc tối sầm lại, toàn thân như có một cơn thuỷ triều ập đến rồi cuốn lấy chỉ thấy một màu tối đen rồi đổ xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện