Một tên què đang từ từ đi đến hang động giam giử nô ɭệ, tay hắn cầm một sợi dây kéo theo đó là một chiếc xe ngựa, trên xe ngựa chất đầy thùng gổ, bên trong chứa đựng toàn là cháo trắng, đường đi gập ghềnh sỏi đá nhiều lần vì cán phải đá mà xe ngựa bị nảy lên làm cho những thùng cháo giao động không thôi, có không ít cháo văng ra khỏi thùng.

Tên què cũng không quan tâm chút cháo bị văng ra khỏi thùng kia, miệng hắn vẫn ngậm cỏ lao chân đi cà nhắc từng bước tiến về phía trước.

Hai tên canh gác đang lười biếng nằm phơi nắng khi nghe thấy tiếng "lộc cộc" do bánh xe gỗ cùng sỏi đá va vào nhau thì tinh thần tĩnh táu lại, bọn hắn xoa tay cười nịnh nọt nhìn về phía tên què:

"Hồ lão ca, hôm nay cho ăn hơi sớm đi, không biết việc tiểu đệ nhờ hôm qua lão ca có chuẩn bị chưa?"
Tên què ngừng chân lại, ra lệnh cho ngựa ngừng chân còn hắn thì đi ra phía sau thùng xe, lấy từ trong tay nãy ra một cái đùi dê nướng thơm phứt, làn da vàng óng ánh cùng với mùi thơm toả ra làm cho hai tên canh gác không tự chủ được mà nuốt ngụm nước miếng.

Lão Hồ ném cho một tên canh gác cái đùi dê, thì tên còn lại trong mong nhìn về phía lão Hồ hắn xoa nghẹ hai tay nhẹ giọng nói:

"Lão ca cho đồ ăn, chẳng may ăn ngon quá làm mắc nghẹn thì chết bọn đệ."

Lão Hồ nhìn bọn hắn hèn mọn như vậy thì không tự chủ được cười khinh bỉ nói:

"Không thiếu rượu đến mức để các ngươi chết nghẹn, lần sau có thèm thì cứ việc nói thẳng không cần lòng vòng, ta còn lạ gì các ngươi."

Hai tên canh gác đều ngượng ngụng cười trừ, dù sao bọn hắn chút tiểu tâm tư này đều bị đối phương nhìn thấu.
Lão Hồ lấy một bầu rượu quăng về phía tên canh gác hai tay chống trơn kia thản nhiên nói:

"Tự các ngươi chia."

Nói xong hắn nắm lấy dây cương nhàn nhả dẫn theo ngựa đi vào han động để lại hai tên canh gác vì được chút rượu thịt mà quên trức trách tại thân.

Tên cầm đùi dê dùng xức cắn một ngụm lớn miệng nhay nhồm nhoàm, hắn cảm thẩy nuốt không trôi vì lỡ cắn miệng quá lớn thì nhanh chóng thẩy cái đùi dê qua tên còn lại, tay chụp lấy bầu rượu trong tay đối phương dùng sức đổ vào họng, mặc cho rượu chảy ra khỏi miệng, tên kia thấy rượu bị uống lãng phí như vậy thì than trách:

"Ngươi uống cẩn thận một chút, tuy Hồ lão ca không keo kiệt rượu nhưng ngươi uống phung phí như vậy đến lượt ta thì không còn được mấy ngụm."

Tên kia khi đổ đầy miệng rượu thì nuốt xuống luôn miệng nói:
"Tốt Tốt Tốt." Hắn dựa lưng vào vách đá một mặt hưởng thụ, tùy ý cho ánh mặt trời xen qua từng khe lã chiếu gọi trên khuôn mặt hắn, những cơn gió nhẹ dịu êm thổi qua tóc mai của hắn, trong rất thư thái.

Lão Hồ chậm rãi dắt theo xe ngựa đi vào hang động, hắn đi đến từng lồ ng giam phía trước mỗi giam có để một cái máng to, trông như cái máng lợn, bên cạnh đó là xếp thành chồng từng cái chén không.

Hắn quan sát xem bên trong lòng có bao nhiêu người thì ước lượng số chén cháo, rồi hắn lấy một cái rào để vào thùng cháo rồi ra sức đảo lên vì bề mặt phía trên đều là nước lớp cháo đều bị lắng xuống phía đáy thùng, lưu dân đều phải ăn vỏ cây uống xương sớm lâu lâu thì có người hảo tâm phân phát cho ít cháo loảng, thân là nô ɭệ bọn hắn không khá hơn chút nào có chút cháo loảng húp đã là mai phước lắm rồi.

Cháo được múc vào từng máng của các lồ ng giam, những nô ɭệ cũ xem như thức thời bọn hắn ánh mắt u ám như chấp nhận số phận từng người từng người m*t cháo từ trong máng chậm rãi uống lấy, còn những người vừa bị bắt đến đây thì đấu tranh kịch liệt, rất nhiều tiếng phàn nàng cùng chửi bới phát ra cùng lúc:

"Lũ khốn nạn chúng mày sống không được yên thân."

"Tại sao lại bắt vợ con tao bọn họ có làm nên tội tình gì."

Có một số người xem như năng lực tiếp thu mạnh một chút thì phàn nàn về bửa ăn:

"Tại sao lại có thể ăn được thứ này chứ, cho một chén cơm trắng không được hay sao."

Nghe những lời phàn nàn của những kẻ mới đến, những nô ɭệ cũ âm thầm cười nhạo, không biết bọn hắn là cười nhạo bản thân hay là cười nhạo những người mới đến này, nhớ lúc vừa mới bị bắt đến đây bọn hắn có lẽ cũng như vậy đi.

Trương Hướng Đạo ngồi gối đầu trong góc của lồ ng giam, hắn chứng kiến hết thảy nhưng không nói lời nào về phần cháo được phát hắn đã sớm ăn xong, bé gái khóc thút thít khi nãy đang ngồi bên cạnh hắn chậm rãi uống cháo, ban đầu nàng còn rất chóng cự nhưng khi thấy Trương Hướng Đạo đã uống xong thì mới bốp lỗ mũi uống.

Số lượng người được nhốt trong lồ ng giam là không đồng đều có l*иg nhiều có l*иg ít, lồ ng giam được phân chia theo từng tần lớp, như trẻ em nhốt cùng phụ nữ, đàn ông được nhốt riêng lẽ, không thấy bóng dáng của người già, số phận của bọn họ không cần nghĩ cũng biết.

Trương Hướng Đạo lặng lẽ nắm chặc con dao khắc được hắn dấu cẩn thận trong áo, ban đầu hắn định lập tức đi cứu người rồi mau chóng thoát khỏi đây, nhưng khi hắn thấy tên què thì hắn đổi ý, hắn quyết định chờ thời cơ, một cơ hội cứu tất cả mọi người ở đây lúc đó khả năng hắn cùng dân làng thoát đi mới cao hơn một chút, miệng hắn đang chậm rãi nhai như thể đang có thứ gì bên trong vậy.

Bé gái bên cạnh thấy vậy tò mò hỏi:

"Ngươi đang nhai gì đó, có phải trên người ngươi có dấu một ít thịt khô đúng không, nếu có mau lấy ra chia cho ta một ít."

Trương Hướng Đạo nhìn về phía bé gái mỉm cười lắc đầu nói:

"Không có." Nói xong hắn còn không quên há to miệng cho vé gái xem vằu rồi hắn nhai toàn là không khí.

Tên què đang thu dọn đồ đạc thì liếc mắt thấy một đôi thiếu niên đang bàn tán gì đó, cháo trong chén bọn hắn đã sớm hết thì tên què khoé miệng hơi nhếch:

"Ngược lại rất thức thời, tiếp nhận hoàn cảnh bản thân rất nhanh."

Hắn không dừng lại quá lâu mà dắt theo dây cương trở về, dù sao hắn là một đầu bếp của đám sơn tặc, bề bộn rất nhiều việc không thể tốn thời gian ở đây quá lâu, trên đường đi hắn nghe thấy tiếng gào thét từ trong lồ ng giam:

"Lão ca, ta năn nỉ ngươi chỉ cần cho ta thêm một chén cháo nữa thôi, ngươi muốn ta làm trâu làm ngựa cho ngươi cả đời đều được, hiện tại ta thật sự rất đói."

Tiếng gào thét nải nỉ không chỉ của một người mà là của rất nhiều người phát ra cùng một lúc, tên què tập mãi thành thối quen hắn phất tay thản nhiên nói:

"Hết rồi." Hắn không nói thêm bất kỳ câu nào nữa mà thản nhiên đi ra khỏi sơn động, khi đi ra đến cửa hang thì thấy hai tên lính gác đã sớm say quất cần câu, cả hai đều ngồi dựa lưng vào vách đá mà ngủ, tên què thấy không thể trách chỉ có thể hậm hực rời đi.

Trong sơn động khi tên què đi thì bắt đầu tranh cải ầm ỷ, con một thanh niên không ăn cháo mà hậm hực cải nhau với bạn cùng lứa, hắn chỉ chậm một chút thôi cháu đã bị đối phương cùng những người khác ăn hết:

"Tại sao mày lại ăn hết cháo của tao?"

Tên kia thì mỉa mai nói:

"Mày chậm chể không ăn, thì bọn tao tưởng mày không ăn nên đã cùng những người khác chia nhau hết rồi."

Tên chậm chạp khi nghe nói như vậy thì thẹn quá thành giận lao lên đánh đối phương, hắn dùng sức đấm vào mặt đối phương, nhưng khi định thừa thế xông lên thì bị những người khác lao vào ngăn lại, còn bị ăn thêm vài đấm, dù sao ăn cháo không phải mỗi tên kia ăn.

Thiếu niên xem như kém may mắn bị chia vào lồ ng giam toàn là những người đã quen nhau từ trước, nên chỉ có thể hậm hực dùng tay bụm lấy con mắt dần sưng lên của hắn đi vào trong góc.

Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc:

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện