Chương 61
Lưu Tham mang theo một bụng bực tức đi về lều, khi vừa định bước vào thì sau lưng hắn chuyền đến tiếng nói:
"Đã về rồi sao, đi uống vài ly không?"
Lưu Tham quay đầu lại thì thấy một tên què đang đi cà nhắc về phía hắn, nên buồn bực gật đầu:
"Được."
Tên què kia chậm rãi đi đến một mô đất tương đối cao ráo, hắn nhanh chóng ngồi xuống lấy ra bình rượu cùng một ích một đồ nhắm thô sơ, hắn khuyên nhủ Lưu Tham:
"Không cần tức giận như vậy, Hứa Nhuyễn tuy ba hoa trích troè nhưng không hoàn toàn là ý xấu, còn ngươi, những sợi râu đó có quan trọng như vậy sau, mất một hai sợi cũng không chết được."
Lưu Tham đưa tay chụp lấy bầu rượu hậm hực không nói, hắn uống lấy một ngụm rượu rồi nắm lấy ích viên lạc trong dĩa bỏ vào miệng nhai.
Tên què thấy đồng bọn như vậy cũng không nói lời nào mà chậm rãi uống lấy rượu.
Trong lều trại của thủ lĩnh có không ít người tập họp lại, có bảy người đã bao gồm cả thủ lĩnh, tên đầu lĩnh chỉ huy Hứa Nhuyễn khi nãy lấy ra một mảnh giấy để lên bàn trầm giọng nói:
"Theo nguồn tin mà gián điệp của ta truyền lại thì dạo gần đây quân đội của Ngu Lang lại có động tỉnh rồi, thủ lĩnh ta nghĩ dạo gần đây chúng ta nên ít hoạt động lại thì hơn."
Không ít người phụ hoạ theo lời của tên đầu lĩnh:
"Đúng vậy đó thủ lĩnh, chúng ta nên hạn chế lại một chút để tránh gây ra quân đội chú ý."
Bọn hắn ai nghe nhắc tới quân đội của Ngu Lang thì không tự chủ được mà run rẩy, dù sao hiện tại thiết kỵ của Ngu Lang đi đến đâu thì nơi đó là đất của Ngu Lang, những năm gần đây sơn tặc hoành hành nhưng cũng không có băng cướp nào dám đánh chủ ý của Ngu Lang quốc.
Thủ Lĩnh lười biếng nằm nơi đó hắn phất tay ý bảo những tên thuộc hạ không cần nhiều lời:
"Chỉ cần đánh thắng lần này, chúng ta có thể xem như là nhóm sơn tặc đầu tiên dám đối đầu với Ngu Lang mà còn sống, thì sao này danh tiếng của chúng ta theo nước lên thì thuyền lên, sẽ có rất nhiều người tham gia với chúng ta, nhưng đây là truyện liên quan đến tính mạng của các ngươi cùng đàn em của mình, ta cũng không tự tiện quyết đoán các ngươi về tranh thủ suy nghĩ rồi đưa ra đáp án, là đánh là chạy nằm ở các ngươi."
Những tên thuộc hạ kia âm thầm thở nhẹ một hơi, lần này đầu lĩnh không tự tiện đưa ra quyết định ít nhiều còn cần bọn hắn thương lượng, nhưng cũng có không ít tên động tâm không thôi, đều là sơn tặc ít ai là kẻ nhát gan chưa đánh mà chạy, toàn là những người hung ác bọn hắn muốn địa vị và danh vọng hơn hết thảy, có một tên định mở miệng trực tiếp đồng ý thì bị thủ lĩnh dơ tay ngăn cản, ý bảo đợi những tên khác suy nghĩ kỷ rồi đưa ra đáp án.
Đợi những kẻ có mặt ở đây rời đi hết thì từ đằng sau tắm rèm của túp liều một người phụ nữ trậm rãi đi ra, nàng dáng người rất tốt nhưng khuôn mặt lại có một vết sẹo rất to, nó to tới mức dù đã dùng khăn che mặt nhưng vẫn không thể chỉ hết vết sẹo được, nàng chậm rãi đi đến sau lưng thủ lĩnh dùng tay khéo léo soa bốp vai cho đối phương, thủ lĩnh khi nhận thấy có người bóp vai cho mình thì biết người đến là ai thì quay lại đưa tay xoa nhẹ lên khuôn mặt của nàng, vị trí vừa đúng với vết sẹo, đôi mắt nhu tình chàng đầy tha thiết nói:
"Rất nhanh thôi, ta có thể trị hết được vết sẹo trên mặt của nàng, lúc đó nàng lại trở thành một mỹ nhân như trước kia, thậm chí càng đẹp."
Người phụ nữ kia không đáp lời lại mà tiếp tục xoa bóp, nhưng khi thấy tên thủ lĩnh gật đầu thoả mảng thì nàng nhanh chóng lui xuống, từ đầu tới cuối không nói một lời, tên thỉ lĩnh thì chậm rãi nhắm mắt lại, hắn luôn luôn bộ dáng như vậy không phải vì lười mà là vì công pháp hắn tu luyện rất đặc thù, chiêu thức yêu cầu cần không ngừng diễn luyện trong đầu, tuy không tốn sức nhưng gánh nặng đặt lên tinh thần là rất lớn nên hắn mới thường xuyên xuất hiện với dáng vẽ mõi mệt.
....
Trương Hướng Đạo đang quan sát lấy hoàng cảnh xung quanh của mình, hắn vừa tĩnh lại không lâu đầu óc vẫn còn một mãnh hổn độn, hắn chỉ nhớ lấy lúc bản thân giật lấy chòm râu của tên hói thì bị hắn đập mạnh xuống đất sao đó là hôn mê đi, trong lúc hôn mê hắn tựa hồ nhớ đến tiên sinh, người đã trăm sóc cho hắn khoảng thời gian qua, có lần hắn thấy tiên sinh lộ vẻ khó sử trước mặt một người phụ nữ trong làng vì đối phương đến không cho con mình ở chổ tiên sinh học nữa với lý do là nhà khó khăn còn về phần học phí thì nàng dùng cớ lấp li3m qua rồi.
Tiên sinh vẫn rật đầu đồng ý, không nhận lấy tiền học phí dù sao thoả thuận ban đầu với trưởng làng là chỉ cần chổ ở, hắn nhẫn nhịn rất lâu mới dám hỏi tiên sinh:
"Tiên sinh tại sao lại không ngăn người phụ nữ ấy, cho con nàng đi học không phải rất tốt sao?"
Tiên sinh chỉ xoa nhẹ đầu hắn mỉm cười trả lời:
"Mỗi người đều có hoàn cảnh khác nhau, như ta là kẻ lưu lạc từ nơi khác đến, con là đứa trẻ cũng từ nơi khác đến, những học sinh ở đây có người là con nhà khá giá có người thì không khắm khá mấy, gia đình của phụ nhân kia xem như là nghèo nhất rồi, chồng nàng khi lên rừng săn bắt gặp chuyện không mai, hiện tại chỉ còn hai mẹ con nương tựa lẫn nhau, nàng biết để cho con mình đi học là điều tốt, nhưng nàng đã ránh không nỗi nữa."
Khi đó hắn cái hiểu cái không gật đầu coi như thôi, vì lúc đó có một số việc hắn không nhận thức được, như hắn bản thân chỉ cô đơn một người chịu mọi cực khổ, theo quan điểm của hắn thì những đứa trẻ có cha mẹ chắc hẳn phải sống tốt hơn, chung quy là hắn thiếu hiểu biết về những thứ xung quanh mà thôi.
Hắn đang chậm rãi hồi ức thì bị tiếng thúc thít của một bé gái làm cho bừng tĩnh, hắn quay sang thì thấy một bé gái đang ôm đầu gối ngồi trong góc mà lặng lẽ lau nước mắt, hắn đi đến bên cạnh an ủi đối phương:
"Không cần khóc, mọi truyện rồi sẽ sớm trôi qua."
Hắn nói xong thì bé gái càng khóc kịch liệt, Trương Hướng Đạo chỉ đành thở dài từ trước đến giờ an ủi người khác không phải sở trường của hắn, hắn chỉ có một cái tài lẽ là chỉ cần nhìn qua cái gì một lần thì sẽ không quên cùng với đôi mắt nhìn thấy cái chết.
Bé gái thấy Trương Hướng Đạo yên tĩnh thì nhìn về phía đối phương, nàng rất ngạc nhiên vì cùng là người bị bắt để bán làm nô ɭệ tại sao đối phương lại có thể bình tĩnh như vậy, nàng định lên tiếng hỏi thì bị Trương Hương Đạo cắt ngang:
"Thời điểm hiện tại ngồi một chỗ khóc có ý nghĩa sao, chi bằng bình tĩnh lại tìm cách thoát thân."
Hết câu thì hắn cũng không nói nữa mà chỉ yên lặng quan sát xung quanh, hắn đang cố gắng xác định vị trí của thôn dân, nơi bọn hắn bị nhốt là bên trong một sơn động nằm phía sau những lều trại của bọn sơn tặc, sơn động chỉ có duy nhất một cửa ra vào nhưng nơi đó luôn luôn có kẻ túc trực, vì bọn họ có thể xem như những món hàng hoá có giá trị, sơn động không lớn lắm rất nhanh thì hắn tìm được vị trí lồ ng giam của những thôn dân hắn quen biết, thôn dân từng làng đều được nhốt ở mỗi l*иg riêng biệt, khi nhìn đến cái lồ ng giam những người hắn quen biết thì chỉ thấy ở đó giam dữ toàn trẻ em cùng phụ nữ.
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc
Lưu Tham mang theo một bụng bực tức đi về lều, khi vừa định bước vào thì sau lưng hắn chuyền đến tiếng nói:
"Đã về rồi sao, đi uống vài ly không?"
Lưu Tham quay đầu lại thì thấy một tên què đang đi cà nhắc về phía hắn, nên buồn bực gật đầu:
"Được."
Tên què kia chậm rãi đi đến một mô đất tương đối cao ráo, hắn nhanh chóng ngồi xuống lấy ra bình rượu cùng một ích một đồ nhắm thô sơ, hắn khuyên nhủ Lưu Tham:
"Không cần tức giận như vậy, Hứa Nhuyễn tuy ba hoa trích troè nhưng không hoàn toàn là ý xấu, còn ngươi, những sợi râu đó có quan trọng như vậy sau, mất một hai sợi cũng không chết được."
Lưu Tham đưa tay chụp lấy bầu rượu hậm hực không nói, hắn uống lấy một ngụm rượu rồi nắm lấy ích viên lạc trong dĩa bỏ vào miệng nhai.
Tên què thấy đồng bọn như vậy cũng không nói lời nào mà chậm rãi uống lấy rượu.
Trong lều trại của thủ lĩnh có không ít người tập họp lại, có bảy người đã bao gồm cả thủ lĩnh, tên đầu lĩnh chỉ huy Hứa Nhuyễn khi nãy lấy ra một mảnh giấy để lên bàn trầm giọng nói:
"Theo nguồn tin mà gián điệp của ta truyền lại thì dạo gần đây quân đội của Ngu Lang lại có động tỉnh rồi, thủ lĩnh ta nghĩ dạo gần đây chúng ta nên ít hoạt động lại thì hơn."
Không ít người phụ hoạ theo lời của tên đầu lĩnh:
"Đúng vậy đó thủ lĩnh, chúng ta nên hạn chế lại một chút để tránh gây ra quân đội chú ý."
Bọn hắn ai nghe nhắc tới quân đội của Ngu Lang thì không tự chủ được mà run rẩy, dù sao hiện tại thiết kỵ của Ngu Lang đi đến đâu thì nơi đó là đất của Ngu Lang, những năm gần đây sơn tặc hoành hành nhưng cũng không có băng cướp nào dám đánh chủ ý của Ngu Lang quốc.
Thủ Lĩnh lười biếng nằm nơi đó hắn phất tay ý bảo những tên thuộc hạ không cần nhiều lời:
"Chỉ cần đánh thắng lần này, chúng ta có thể xem như là nhóm sơn tặc đầu tiên dám đối đầu với Ngu Lang mà còn sống, thì sao này danh tiếng của chúng ta theo nước lên thì thuyền lên, sẽ có rất nhiều người tham gia với chúng ta, nhưng đây là truyện liên quan đến tính mạng của các ngươi cùng đàn em của mình, ta cũng không tự tiện quyết đoán các ngươi về tranh thủ suy nghĩ rồi đưa ra đáp án, là đánh là chạy nằm ở các ngươi."
Những tên thuộc hạ kia âm thầm thở nhẹ một hơi, lần này đầu lĩnh không tự tiện đưa ra quyết định ít nhiều còn cần bọn hắn thương lượng, nhưng cũng có không ít tên động tâm không thôi, đều là sơn tặc ít ai là kẻ nhát gan chưa đánh mà chạy, toàn là những người hung ác bọn hắn muốn địa vị và danh vọng hơn hết thảy, có một tên định mở miệng trực tiếp đồng ý thì bị thủ lĩnh dơ tay ngăn cản, ý bảo đợi những tên khác suy nghĩ kỷ rồi đưa ra đáp án.
Đợi những kẻ có mặt ở đây rời đi hết thì từ đằng sau tắm rèm của túp liều một người phụ nữ trậm rãi đi ra, nàng dáng người rất tốt nhưng khuôn mặt lại có một vết sẹo rất to, nó to tới mức dù đã dùng khăn che mặt nhưng vẫn không thể chỉ hết vết sẹo được, nàng chậm rãi đi đến sau lưng thủ lĩnh dùng tay khéo léo soa bốp vai cho đối phương, thủ lĩnh khi nhận thấy có người bóp vai cho mình thì biết người đến là ai thì quay lại đưa tay xoa nhẹ lên khuôn mặt của nàng, vị trí vừa đúng với vết sẹo, đôi mắt nhu tình chàng đầy tha thiết nói:
"Rất nhanh thôi, ta có thể trị hết được vết sẹo trên mặt của nàng, lúc đó nàng lại trở thành một mỹ nhân như trước kia, thậm chí càng đẹp."
Người phụ nữ kia không đáp lời lại mà tiếp tục xoa bóp, nhưng khi thấy tên thủ lĩnh gật đầu thoả mảng thì nàng nhanh chóng lui xuống, từ đầu tới cuối không nói một lời, tên thỉ lĩnh thì chậm rãi nhắm mắt lại, hắn luôn luôn bộ dáng như vậy không phải vì lười mà là vì công pháp hắn tu luyện rất đặc thù, chiêu thức yêu cầu cần không ngừng diễn luyện trong đầu, tuy không tốn sức nhưng gánh nặng đặt lên tinh thần là rất lớn nên hắn mới thường xuyên xuất hiện với dáng vẽ mõi mệt.
....
Trương Hướng Đạo đang quan sát lấy hoàng cảnh xung quanh của mình, hắn vừa tĩnh lại không lâu đầu óc vẫn còn một mãnh hổn độn, hắn chỉ nhớ lấy lúc bản thân giật lấy chòm râu của tên hói thì bị hắn đập mạnh xuống đất sao đó là hôn mê đi, trong lúc hôn mê hắn tựa hồ nhớ đến tiên sinh, người đã trăm sóc cho hắn khoảng thời gian qua, có lần hắn thấy tiên sinh lộ vẻ khó sử trước mặt một người phụ nữ trong làng vì đối phương đến không cho con mình ở chổ tiên sinh học nữa với lý do là nhà khó khăn còn về phần học phí thì nàng dùng cớ lấp li3m qua rồi.
Tiên sinh vẫn rật đầu đồng ý, không nhận lấy tiền học phí dù sao thoả thuận ban đầu với trưởng làng là chỉ cần chổ ở, hắn nhẫn nhịn rất lâu mới dám hỏi tiên sinh:
"Tiên sinh tại sao lại không ngăn người phụ nữ ấy, cho con nàng đi học không phải rất tốt sao?"
Tiên sinh chỉ xoa nhẹ đầu hắn mỉm cười trả lời:
"Mỗi người đều có hoàn cảnh khác nhau, như ta là kẻ lưu lạc từ nơi khác đến, con là đứa trẻ cũng từ nơi khác đến, những học sinh ở đây có người là con nhà khá giá có người thì không khắm khá mấy, gia đình của phụ nhân kia xem như là nghèo nhất rồi, chồng nàng khi lên rừng săn bắt gặp chuyện không mai, hiện tại chỉ còn hai mẹ con nương tựa lẫn nhau, nàng biết để cho con mình đi học là điều tốt, nhưng nàng đã ránh không nỗi nữa."
Khi đó hắn cái hiểu cái không gật đầu coi như thôi, vì lúc đó có một số việc hắn không nhận thức được, như hắn bản thân chỉ cô đơn một người chịu mọi cực khổ, theo quan điểm của hắn thì những đứa trẻ có cha mẹ chắc hẳn phải sống tốt hơn, chung quy là hắn thiếu hiểu biết về những thứ xung quanh mà thôi.
Hắn đang chậm rãi hồi ức thì bị tiếng thúc thít của một bé gái làm cho bừng tĩnh, hắn quay sang thì thấy một bé gái đang ôm đầu gối ngồi trong góc mà lặng lẽ lau nước mắt, hắn đi đến bên cạnh an ủi đối phương:
"Không cần khóc, mọi truyện rồi sẽ sớm trôi qua."
Hắn nói xong thì bé gái càng khóc kịch liệt, Trương Hướng Đạo chỉ đành thở dài từ trước đến giờ an ủi người khác không phải sở trường của hắn, hắn chỉ có một cái tài lẽ là chỉ cần nhìn qua cái gì một lần thì sẽ không quên cùng với đôi mắt nhìn thấy cái chết.
Bé gái thấy Trương Hướng Đạo yên tĩnh thì nhìn về phía đối phương, nàng rất ngạc nhiên vì cùng là người bị bắt để bán làm nô ɭệ tại sao đối phương lại có thể bình tĩnh như vậy, nàng định lên tiếng hỏi thì bị Trương Hương Đạo cắt ngang:
"Thời điểm hiện tại ngồi một chỗ khóc có ý nghĩa sao, chi bằng bình tĩnh lại tìm cách thoát thân."
Hết câu thì hắn cũng không nói nữa mà chỉ yên lặng quan sát xung quanh, hắn đang cố gắng xác định vị trí của thôn dân, nơi bọn hắn bị nhốt là bên trong một sơn động nằm phía sau những lều trại của bọn sơn tặc, sơn động chỉ có duy nhất một cửa ra vào nhưng nơi đó luôn luôn có kẻ túc trực, vì bọn họ có thể xem như những món hàng hoá có giá trị, sơn động không lớn lắm rất nhanh thì hắn tìm được vị trí lồ ng giam của những thôn dân hắn quen biết, thôn dân từng làng đều được nhốt ở mỗi l*иg riêng biệt, khi nhìn đến cái lồ ng giam những người hắn quen biết thì chỉ thấy ở đó giam dữ toàn trẻ em cùng phụ nữ.
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc
Danh sách chương