Nguyên Thiên Y đang đi dọc theo tường thành, thì tâm hồ mảnh liệt rung động, hắn phân một bộ phận tâm thần dò xét tâm hồ thì thấy hắc khí đang kịch liệt rung động phong ấn.

Nhìn nó có vẻ rất gấp gáp muốn truyền đạt đến hắn thứ gì đó nên hắn không còn phong bế thính giác nữa.

Hắc khí nhìn về phía Nguyên Thiên Y nghiêm túc nói:

"Nghe lời ta, nhanh chóng ra khỏi nơi đây, nếu không ta và ngươi đều chết rất thảm."

Nguyên Thiên Y thì thản nhiên đáp trả:

"Ngươi cũng thấy hình ảnh ở cổng thành rồi, gấp cũng vô dụng, điều ta cần làm hiện tại là chậm rãi tìm ra kẻ hở trận pháp của thần thành mà thoát thân."

Giọng nói hắn xoay chuyển, khuôn mặt trở nên nghiêm túc hơn nhìn thẳng về phía hắc khí, hắn lạnh giọng nói:

"Hoặc tình cảnh hiện tại ngươi sớm đã dự định đến, cách nhanh chóng ra khỏi thần thành ngươi cũng đã sớm chuẩn bị."
Hắc khí thản nhiên thừa nhận xuy đoán của Nguyên Thiên Y, nó không còn cố gắng phá giải trận pháp phong ấn nữa mà chuyển sang mê hoặc thần trí đối phương:

"Ngươi biết như vậy là tốt, chỉ cần giao thân thể của ngươi cho ta thì mọi chuyện êm đẹp rồi, ta thành công thoát khỏi vòng vây, ngươi ta một thể nên cũng xem như an toàn, tiếp đó mọi chuyển đều là ta tự thân phấn đấu, ngươi chỉ việc nằm mà hưởng phúc."

Nguyên Thiên Y cười lạnh nhìn về phía hắc khí, ánh mắc đầy mỉa mai đấy làm cho hắc khí tức giận không thôi, nó sống không biết bao nhiêu năm nhưng chưa thấy tên nào hỗn láo như vậy, tuy lửa giận công tâm nhưng hắn không hề biểu lộ ra chút tâm tình nào chỉ tiếp tục mê hoặc:

"Thấy thế nào ngươi đều có lợi, tại sao lại không giao cơ thể cho ta"

Nguyên Thiên Y không chú ý tới lời nói của đối phương mà thản nhiên nói:
"Lời nói vô ích không cần nói nữa rồi, chỉ đường hoặc ta và ngươi cùng nhau chết tại đây."

Hắc khí lâm vào trầm mặt, lần đầu tiên nó thấy một người không có chí tiến thú như vậy, chỉ cần nằm không hưởng phúc nhưng không chịu chấp nhận, ích ra đối với nó đối phương là cái kẻ ngu.

Tuy vậy nó vẫn thành thật cung cấp kẻ hở của thần thành cho đối phương.

Nguyên Thiên Y khi nhận được vị trí chính sát thì nhanh chóng phong bế thính giác, còn thận trọng tăng thêm một tầng phong ấn đề phòng ngừa hắc khí rất nhanh phá giải phong ấn, rồi nhanh chóng rút lui sợi tâm thần đó ra khỏi tâm hồ, chỉ đề lại một luồn hắc khí liên tục va đập mạnh phong ấn.

Hắn đi đến đúng vị trí mà hắc khí đưa cho, trước mắt hắn là một kẻ hở trên hộ thành thần trận, nó tách ra một lối đi vừa đủ một người, nhìn từ bên ngoài thì có vẻ là một vết nức trong lúc vô tình được tạo ra, nhưng thực chất nó là vết nứt do chủ nhân thần thành chuẩn bị.
Đi xuyên ra vết rách hắn nhanh chóng chạy đi không muốn tiếp tục ở nơi thị phi này, khi đang chạy thì tâm hồ hắn lại kịch liệt rung động, không cần nghỉ hắn cũng biết hắc khí lại làm loạn.

Một bộ phận tâm thần được tách ra rồi xâm nhập tâm hồ, hắn đi đến trước mặt hắc khí nhìn châm chú về phía đối phương như thể đang hỏi "Có Việc."

Hắc khí lần này không tiếp tục mê hoặc nữa, nó nói ngay vào điểm chính:

"Mau chóng nới lỏng phong ấn, ta muốn nhanh chóng che đậy thiên cơ nếu không rất nhanh sẽ bị túm lấy."

Nguyên Thiên Y nghi hoặc nhìn về phía đối phương, hắn đang cố gắng xác định lời nói thật giả, thấy Nguyên Thiên Y có vẻ không tin hăc khí lại gấp gút nói:

"Trước kia có thần thành tại, ta có thể thoải máy che giấu thiên cơ, nhưng khi ra khỏi thần thành rất nhanh có thể bị tu luyện giả tính đến."

Nguyên Thiên Y biết việc gấp không thể lại đợi thêm, nên thả lọng một bộ phận phong ấn cho phép hắc khí hoàn toàn che giấu thiên cơ thì lại tiếp tục phong ấn.

Hắn nhìn về phía hắc khí thản nhiên hỏi:

"Vì sao ngươi phải sợ hãy bị tính đến như vậy?"

Hắc khí thì tự giễu nói:

"Từ xưa đến nay luyện khí sĩ cùng thần linh vốn không một đường, luyện khí sĩ thì tôn thờ sức mạnh tự thân, còn thần linh thì nhờ chúng sinh niệm lực đễ gia tăng sức mạnh, cả hai lý niệm là xung đột lấy."

Nguyên Thiên Y nghe đến đây thì lại phong bế thính giác rút lui khỏi tâm hồ, trước khi đi hắn lại gia tăng thêm một tầng phong ấn, lời của hắc khí hắn không thể hoàn toàn tin tưởng chỉ nghe một chút liền có thể.

Hắn nhanh chóng che giấu bản thân rồi duy chuyển, một bên tính toán lấy phương hướng để rút lui.

....

Ngọc Cảnh Long tay bấm pháp quyết, trước mặt hắn rất nhanh đã ngưng tụ ra một mảnh giấy trên giấy chữ viết dần hiện ra, rồi mảnh giấy ấy lại chuyển sang hình dạng phi kiếm, tay hắn nắm lấy phi kiếm rồi miệng niệm pháp quyết.

Phi kiếm nhanh chóng lao đi, rất nhanh thì có một phi kiếm như vậy hồi đáp, hắn đưa tay nắm lấy phi kiếm, phi kiếm dần chuyển về hình dạng mảnh giấy, hắn đọc lấy nội dung trên thư viết rồi bóp nát nó, linh khí tin thuần tản mạng khắp nơi.

Nham Vô Thứu đứng bên cạnh, hắn khoanh hai tai về phía trước ngắm nhìn toàn cảnh trước mắt thản nhiên nói:

"Bao nhiêu tên chạy thoát."

Ngọc Cảnh Long đi đến bên cạnh thản nhiên đáp:

"Sáu."

Hai tên kim đan nhìn nhau cười cười, nhưng ai cũng có thể nhìn ra trên nét tươi cười ấy tràn đầy đắng chát.

Ngọc Cảnh Long nhìn khung cảnh trước mắt thở dài, trước mặt hắn đây là cổng thành nơi thi cốt thành đống, đại địa bị nhộm đỏ một mảnh trong thi sơn đó có không ít người là đệ tử môn phái của hắn, bọn họ là những tiểu bối tu đạo tiểu thành xuống núi cùng hắn rèn luyện, nhưng bọn họ không biết bản thân chỉ là một nhóm người có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

"Sư phụ không cần tự trách, bọn hắn sống chết đều có định số."

Sau lưng hắn truyền đến tiếng nói thanh thúy của một cô gái, nàng ngủ quan tinh sảo làn da trắng nỏn, tóc đen như mực rồi lại có một đôi mắt phượng sắt bén, một thân đạo bào càng tôn lên vẻ đẹp của nàng.

Nàng chính là đệ tử chân truyền cũng là duy nhất của Ngọc Cảnh Long, cũng là một tu đạo thiên tài ngàn năm không được một.

Ngọc Cảnh Long quay lại nhìn đệ tử duy nhất của mình chỉ cười không đáp trả câu nói của nàng, hắn hỏi:

"Gϊếŧ bọn hắn có cảm giác như thế nào, dù thế nào đây cũng là lần đầu con gϊếŧ người."

Thiếu nữ thản nhiên trả lời:

"Trừ ma vệ đạo mà thôi không đáng nhắc đến, mong sư phụ đừng để tâm."

Không nghe ra bất cứ tâm tình chập trờn nào, như thể gϊếŧ những người kia như là gϊếŧ những con côn trùng có hại cho mùa màng, không có tâm lý gánh nặng.

Ngọc Cảnh Long chỉ cười không nói, để tử của hắn sao hắn không hiểu được, bên cạnh khoanh tay nhìn trời nhìn đất Nham Vô Thứu khoé miệng hơi nhếch lên, nhưng vẫn không chen ngang cuộc trò chuyện của hai sư trò họ.

Thiếu nữ nhìn về phía Ngọc Cảnh Long rồi chấp tay trước ngực thỉnh cầu:

"Mong sư phụ giao trọng trách bắt giữ sáu tên kia cho con."

Ngọc Cảnh Long hơi suy nghĩ một chút rồi chịu tập thêm năm người, trong đó có hai người là cùng tông với hắn, ba người còn lại cùng tông với Nham Vô Thứu.

Hắn nhìn về phía sáu người trẻ tuổi trước mắt này khoé miệng hơi cười rồi nói:

"Có sáu tên không biết dùng phương háp nào bỏ qua cổng thành mà rời khỏi nơi đây, ta hy vọng các ngươi mỗi người đi giải quyết một kẻ, nếu được thì cố gắng thuyết phục bọn hắn gia nhập tông môn."

Sáu người khi nghe thấy mời trào sáu tên kia vào tông môn tuy nghi hoặc nhưng không hỏi nhiều, chỉ có ba tên không cùng tông môn là nhìn về phía Nham Vô Thứu, khi thấy đối phương phất tay thì nghe theo Ngọc Cảnh Long an bài mà hành động.

Sáu người sau khi nhận được vị trí đại khái từ Ngọc Cảnh Long thì mau chóng chia ra các hướng khác nhau gấp rút lên đường.

Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc:

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện