Các thương nhân Trung thổ nghe bảo vậy, không ai là không lộ nét mừng vui trên mặt Cốc Chẩn nhoẻn miệng cười, xếp tấm lụa lại, cất "Thiên tôn cẩm" trở lại vào trong cái hộp ngọc, rồi đảo mắt nhìn quanh, thấy mấy người Hồ tuy có vẻ hiếu kỳ, song đều không mang một chút nghi ngại nào. Cốc Chẩn bất chợt thấy quặn thắt trong tim, tự hỏi: "Bọn họ sau khi nhìn thấy cái thần diệu của tấm 'Thiên Tôn cẩm' rồi, tại sao ai nấy vẫn cứ ổn định tâm thần, hay là mụ bà nương đó còn có món gì lợi hại sắp đem trổ ra đây?"

Đúng lúc đó, gã nghe Ngải Y Ti cười nhạt một tiếng, bảo:

- Cái đó hả? Ta thấy nó là một bảo vật. Nhưng ta đây có một bảo bối hay hơn nhiều!.

Mọi người nghe nói, thảy đều biến sắc. Cốc Chẩn hỏi:

- Tức là ngươi có món bảo bối còn hay hơn nữa sao? Ngải Y Ti hứ lạnh một tiếng, nói:

- Cái đó lẽ tất nhiên, để ta cho đem ra!

Vừa nói xong, thấy hai người Hồ từ trong đám họ bước ra, trong tay mỗi người ôm một bó than củi, họ chất thành một đống ở đấy, rồi đốt lên, khói lửa bốc ngùn ngụt, toả ra một mùi thơm là lạ, khiến người ngửi cảm giác tinh thần sảng khoái, phiêu phiêu. Nguyên củi đó có pha trầm hương, khi chụm lên sẽ toát ra mùi trầm, nhưng ai nấy đều thấy kỳ lạ, đang tỉ thí lụa là, gấm vóc, tại sao lại cho đốt lửa? Đang thắc mắc, đã thấy mỹ nhân tóc hoàng kim, Quyên cô nương, từ trong đám của cô tiến ra, trên tay là một cái hộp bằng vàng, sắc kim loại hoà với màu hoàng kim của tóc, phản chiếu ánh sáng chói lọi trên người, trên hộp.

Cô mở nắp hộp, lấy ra một súc lụa trắng như tuyết, rồi cùng Tô cô nương, mỗi người giữ một đầu, từ từ mở rộng ra, thấy nó dài khoảng mười trượng, rộng cỡ năm xích, cả tấm lụa ánh ngần mầu tuyết trắng, không nhuốm chút bụi, áng sáng loang loáng trải dài trên tấm lụa, ngoài ra, không thấy có gì đặc biệt.

Mọi người ông ổng bàn luận, ai nấy đều không dè Ngải Y Ti lớn tiếng khoe khoang, sao lại thấy đưa ra một tấm lụa trắng tầm thường, nhất thời không hiểu, chỉ có mình Cốc Chẩn chăm chú quan sát tấm lụa bạch, đôi hàng lông mày đen nhánh sẽ cau lại.

Lan U cầm trong tay một cái chén thuỷ tinh tiến tới một bước, hắt một chất lỏng màu vàng vàng vào súc lụa, lập tức ngửi thấy mùi bơ. Súc lụa trắng đã là kỳ quái, bây giờ lại đem tẩm bơ, mọi người đồng loạt kêu "ồ" lên, một vài người trong đám thương nhân Trung thổ bắt đầu cất tiếng chê cười nho nhỏ.

Vào lúc đó, hai ả Quyên, Tố khẽ khom mình, đưa tấm lụa trắng vào giữa đống than củi, từng chút từng chút dấn nó vào giữa ngọn lửa, bơ gặp lửa, bốc cháy xèo xèo, không dè súc lụa bị dìm trong lửa như vậy, đã không hề bị một chút hư hao, vẫn giữ sắc trắng y nguyên, mầu sắc không suy xuyển.

Bọn thương nhân cũng thấy choáng, xúm nhau bàn tán, rồi có kẻ bảo:

- Đó là 'Hoả Hoán bố' (vải giặt bằng lửa)!.

Lại có người khác lắc đầu, cãi:

- Ta đã từng được thấy 'Hoả Hoán bố', tấm lụa trắng đó là tơ tằm dệt thành, đường dệt thấy thật rõ ràng, không phải là vải!

Lục Tiệm dòm thấy lụa trắng vào lửa không cháy, cũng lấy làm lạ, nghe mọi người bàn tán, gã không nén nổi thắc mắc, hỏi:

- Cốc Chẩn, họ nói về 'Hoả hoán bố', nó là cái gì vậy?.

Cốc Chẩn mắt dán vào súc lụa trắng, vẻ lơ đãng, thuận miệng trả lời:

- Cái thứ vải đó, gốc gác từ một loại đá nham thạch, đá có chất sợi, lấy sợi đó dệt thành vải, đem đốt vào lửa không cháy, đá đó tên gọi là 'thạch miên'. Ngày xưa, có kẻ đem vải đó may thành áo choàng, giữa buổi yến tiệc, đã bầy trò hý lộng, đem áo đó dìm vào lửa, bao nhiêu thứ đồ dơ bẩn dính trên áo đều cháy ráo trọi, cái áo rút ra, lại trắng sạch như lúc còn mới, giống như đã được giặt bằng lửa. Vì vải áo không giặt bằng nước, mà lại bằng lửa, nên đã được mệnh danh 'Hoả Hoán bố'!

Lục Tiệm nghe giải thích, lại thắc mắc:

- Vậy tấm lụa trắng đó có phải cũng là 'Hoả Hoán bố' không?

Cốc Chẩn khẽ lắc đầu, đáp:

- Không phải!".

Lục Tiệm hỏi:

- Sao vậy?

Cốc Chẩn cười nhạt, nói:

-Cái trò ấy, nguồn gốc ta đã có đoán được trước, chỉ không ngờ cái mụ bà nương đó cũng khá thần thông quảng đại, cũng đã nghĩ ra được nó!

Nói đến đấy, bao nhiêu bơ đã cháy trọn, súc lụa được lôi ra khỏi lửa, trắng ngần như cũ, vì đã được nung nóng, quầng sáng trắng long lanh trên lụa càng uyển chuyển hơn, nom thật bắt mắt. Hai cô gái giữ lụa, đem nó xuống sông, dìm vào trong nước, súc lụa vốn bị thiêu đốt trong lửa, dù không bị thiệt hại, nhưng còn rất nóng, vừa vào nước, đã xèo xèo bốc một vầng hơi nước mờ mịt.

Đến lúc hơi nước đã tản đi hết, hai Hồ nữ vẫn chưa kéo tấm lụa lên, ngâm nó dưới nước một lúc khá lâu. Rồi tấm lụa được lấy ra khỏi nước, đem đến trình ban trọng tài kiểm soát. Bốn trọng tài thần sắc nghiêm trọng, sờ tay vào tấm lụa, khi vừa chạm vào, đã đều lộ vẻ ngạc nhiên, nguyên tấm lụa đem ngâm dưới nước khá lâu như thế mà lúc sờ ngón tay vào, không thấy ẩm ướt, cảm giác mát lạnh, không chút dính tay, dường như chưa hề bị dìm xuống nước. Bốn vị phát giác điều đó, tất cả đều không khỏi kinh tâm, quả phụ Thanh hỏi:

- Tấm lụa trắng này vào lửa không cháy, xuống nước không ướt, thực sự không hiểu dệt bằng cái thứ gì vậy?"

Lã Bất Vi cũng chau mày, nói

- Cái thứ tơ mà truyền thuyết đã nói đến nhiều năm nay, không lẽ lại có thật trên đời?

Tiên sinh kế nhiệm nhạt giọng, bảo:

- Chính là nó rồi! Cái tấm lụa trắng này không cháy, không ướt, mang vằn lụa 'Hàn Băng', đúng là theo truyền thuyết, lụa được dệt lên từ tơ của con Băng Tàm, tên gọi tấm lụa là 'Huyền Băng hoàn'.

Trác Vương Tôn thất kinh, kêu lên:

- Băng Tàm sinh sống ẩn nấp trong vùng núi tuyết không vết chân người, thân mình tiệp màu sắc với băng giá, chuyên ăn sen Tuyết Liên, mười năm mới trưởng thành nhả tơ, kiếm được một con khó bằng lên trời! Ngay cả khi nuôi thuần giống được nó, tơ của một con nhả ra nặng không bằng trọng lượng một đồng tiền, mà tấm lụa này lại nặng như thế, không biết đã phải dùng bao nhiêu con Băng Tàm để dệt nên?

Kế nhiên tiên sanh nhạt giọng nói:

- Nếu bảo không thể làm được như vậy, lấy ở đâu ra cái tấm 'Huyền Băng hoàn' quý báu này?

Ba người kia cùng gật đầu, quả phụ Thanh trầm trồ:

- Chưa kể tấm lụa này một màu trắng tinh, tơ Băng Tàm lại kỵ hoả, kỵ thuỷ, dưới trời này chẳng có cái gì thấm dính vào được nó, ta không thể nhuộm nó, chỉ có thể giữ nguyên sắc trắng của tơ mà thôi. Ôi, trên đời sao mà lại có cái màu trắng tuyệt diệu đến thế, tơ Huyền Băng đem dệt ra vẫn giữ nguyên màu sắc, màu trắng của băng thanh ngọc khiết, ấy mới đúng là nguyên lý!

Lã Bất Vi cũng gật gù mà rằng:

- Không những vậy, đem lụa này may thành áo, mặc lên người, mùa đông thì ấm, mùa hè thì mát, bất kể mùa đông rét tới đâu, mùa hè oi bức đến đâu, chỉ cần một tấm áo đơn dệt bằng lụa đó, coi như đã mặc đủ quần áo thích nghi rồi!

Nói đến đấy, ông ta day sang bên Trác Vương Tôn, bảo ông này ghé sát tai, chụm đầu vào gần, thì thầm trao đổi, rồi đến lúc ban giám khảo lấy quyết định, ông tuyên bố:

- 'Thiên Tôn đoạn', tất nhiên là một kỳ trân rồi, nhưng rốt cục chỉ là phàm vật bình thường chốn thế gian! Tấm lụa 'Huyền Băng hoàn' này, dệt thành từ tơ của trăm ngàn con Băng Tàm, quả là thần vật trời sinh. Ta đã cùng Trác huynh bàn bạc xong xuôi rồi!

Hai người Trác, Lã đồng lúc giơ tay trái lên, tiên sinh kế nhiệm cũng giơ tay trái của y lên, quả phụ Thanh vẻ mặt lưỡng lự, liếc nhìn Cốc Chẩn, rồi bà thở dài, cũng giơ cao cánh tay trái lên. Lã Bất Vi nói:

- Bốn phiếu thuận, trận đấu tơ lụa, bên Tây Tài thần đã thắng.

Lời tuyên bố vừa dứt, đám thương nhân Trung thổ đồng loạt rộ lên tiếng tán thưởng. Ngải Y Ti cười hớn hở, cất giọng kiều mị nói:

- Bất Vi tiền bối, tiền bối đã chỉ ra được khá nhiều cái tuyệt diệu của tấm lụa 'Huyền Băng hoàn' này!

Lã Bất Vi hỏi:

- Tuyệt diệu chỗ nào thế?

Ngải Y Ti đáp:

- Tấm lụa này, vừa ngăn nhiệt, lại vừa chống lạnh, đem dùng cho người lớn tuổi công hiệu thật là lớn lao, tiền bối xưa nay bị chứng lạnh chân, đi đứng gặp khó khăn, ta đem biếu tiền bối tấm lụa này để tiền bối dùng, thì hay biết mấy!

Lã Bất Vi giật mình, đang định từ chối, Ngải Y Ti đã nhanh chóng nói tiếp:

- Ta đưa tặng tiền bối, không phải để mua chuộc, chỉ vì nghĩ đến ngài thân thể khiếm an, tiền bối nếu không nhận, tiểu nữ cũng chỉ xin giúp ngài, lấy nó làm chăn đáp hai tháng, các chứng bệnh vì hàn khí nhờ đó sẽ được thuyên giảm. Còn mấy trận tỉ thí kế tiếp, tiền bối cứ phân xử công bằng, không vì chuyện này mà thiên lệch, như thế, tiểu nữ sẽ đường đường chính chính thắng cái tên tiểu cẩu họ Cốc này!

Hồi trước, Lã Bất Vi từng là một đại cự phú thương gia, thời vận có lúc lên, có lúc xuống, phú quý vinh hoa đối với lão giờ thập phần tẻ nhạt, chỉ có một hàn tật kinh niên đã làm lão khổ không ít, ngay cả lúc lão ngưng kinh doanh rồi, cứ đến mùa đông, toàn thân đau nhức, là mối họa hoạn lão đeo dai dẳng trong tâm! Nếu cái tấm lụa 'Huyền Băng hoàn' đó có công dụng như lời Ngải Y Ti nói, chỉ cần dùng nó vài tháng thôi, lão sẽ khoẻ biết mấy! Nghĩ như thế, dẫu không có ý thiên lệch, lão cũng thấy hảo cảm với Ngải Y Ti tăng lên nhiều.

Các thương gia Trung thổ nghe kết quả trận thi đấu, đều thấy buồn bực. Là nước của tơ lụa, Trung Hoa bị thảm bại về mặt lụa là gấm vóc, thật ra ngoài trí tưởng tượng của mọi người, mất mặt để đâu cho hết. Trong cuộc thi đấu bảo vật này, giờ đã thua mất hai trận, ba trận sau, Tây Tài thần chỉ cần thắng một, coi như toàn thắng. Cốc Chẩn mà thua thêm một trận nữa, không những bị mất nhẫn Tài Thần, vô số nguồn lợi thương mại của Trung thổ sẽ theo cái nhẫn đó mà lọt vào tay ngoại di! Trong một lúc lâu, bọn phú thương im bặt, cả trăm cặp mắt dõi lên trên mặt Cốc Chẩn.

Cốc Chẩn không những chẳng cau mày chút nào, vẫn tươi cười nét mặt như thường, chắp tay nói:

- Chúc mừng, chúc mừng Ngải Y Ti, vậy trận thứ ba này mình sẽ thi đấu gì đây?

Ngải Y Ti cười nhạt, âm trầm bảo:

- Còn phải hỏi? Dĩ nhiên là thi đấu danh hương rồi!

Mọi người nghe thế đều chẳng khỏi biến sắc, nghề hương liệu của Tây Vực, từ thời cổ xưa, đã vượt qua Trung thổ, cái lần thi đấu ở Nam Hải đó, Cốc Chẩn ba thắng một thua, trận thua chính thua về "Diệu Hương" này. Ngải Y Ti vào lúc này, đưa đề nghị thi đấu "Danh hương", rõ ràng muốn đuổi tận giết tuyệt, một trận đánh bại Cốc Chẩn, còn cơ hội nào tốt hơn cho bằng? Một lúc lâu sau, bọn thương gia ồ lên, nhao nhao phản đối:

- Không được, không được! Sao ngươi lại nói thế được? Sao lại thi đấu như vậy được?

- Phiên bà tử (Mụ ngoại di), ngươi không rành quy tắc cuả Trung thổ sao? Khách phải theo chủ sắp đặt, chủ nhân bảo thi đấu thế nào, thì thi đấu làm vậy!

- Ăn nói bậy bạ! Buông lời ô uế ra khỏi miệng, tính té nước theo mưa, tốt hơn hết là cút ngay về nhà đi!

Ngải Y Ti cười cợt, lạnh lùng hỏi:

- Cốc Chẩn, bảo vật trong tay ngươi chỉ có toàn kiểu đó thôi à?

Cốc Chẩn vẫn cười cười, hắn khoa tay một cái, toàn trường chợt lặng im, nín thở. Cốc Chẩn nói:

- Đấu danh hương? Cốc mỗ xin phụng bồi.

Mọi người thấy thần thái gã như vậy, trong lòng cũng được yên tâm một chút. Ngải Y Ti cúi đầu, nghĩ thầm: "Cái thằng tiểu cẩu này không chừng còn có trò trống gì đây? Hừm, nghề hương liệu, là sở trường của ta, xem chừng hắn làm quái gì được! Coi bộ mấy năm không gặp, Cốc tiểu cẩu chẳng tiến bộ hơn chút nào, bữa nay phải đánh cho hắn thua tơi bời, chỉ còn nước quỳ gối xuống mà lạy lục, năn nỉ ta!" Nghĩ như thế, bèn cao giọng gọi:

- Lan U, hiến hương.

Lan U thong thả bước ra, cùng lúc có hai gã Hồ nô khiêng từ trên thuyền đến một cái giá gỗ đàn hương chạm trổ tinh xảo, trên giá bầy cơ man là những lọ, những bình thuỷ tinh lớn, nhỏ, trong đó lọ nhỏ cao độ một tấc, còn bình to cao đến cả xích, có nút đậy nơi miệng, bên trong chứa những chất lỏng sền sệt, với những mầu sắc đỏ, vàng, lam, tím, độ đậm đặc khác nhau.

Cái giá gỗ được đặt trước mặt Lan U, cô thò mấy ngón tay thanh mảnh ra đếm, đưa mắt kiểm tra sơ qua, rồi thưa với bốn vị trọng tài:

- Những thi đấu danh hương vừa qua, toàn dùng danh hương đã được chế tạo sẵn trước đó, đều giông giống nhau. Lần này, Lan U muốn đổi cách thi đấu, sẽ pha chế chúng ngay trước mặt quý vị đây, để các vị lập tức chấm điểm, phẩm bình.

Bốn trọng tài thấy hơi là lạ, Trác Vương Tôn hỏi:

- Cách pha chế đó có phần nguy hiểm, lúc pha trộn vào nhau, chỉ cần sơ suất chút đỉnh, sẽ có thể gây hậu quả thật lớn, nếu một chút lơ đễnh, e rằng sẽ tạo ra loại hương độc?

Ngải Y Ti cười, thưa:

- Vương Tôn công quá lo xa, không có vậy đâu, chỉ xin chờ xem tài cuả thuộc hạ các vị là tiểu nữ đây.

Lã Bất Vi gật gù, nói:

- Cái cô nương này coi bộ niên kỉ còn thấp, sao lại nói là cao thủ về danh hương được? Nếu cô không có kỹ xảo hơn người, chớ có tiện tay pha chế chúng ở đây!

Lan U vẫn cười, thưa:

- Bất Vi Công nói không sai, nghề danh hương rất thâm sâu, Lan U chỉ rành sơ sơ, nhưng nếu không được chủ nhân tin cậy giao phó, đã không dám ra đây làm trò đần độn trước mặt các vị. - Giọng cô khiêm tốn, thần thái cô kiều mị, khiến người nào gặp cô, đều đem lòng ưa mến. Tuy thần thái cô kiều mị, mỗi cất tay cất chân, đều rất ổn định, cho thấy cô rất tự tin. Thương nhân Trung thổ, trước tình cảnh đó, bất giác đều không khỏi áy náy, lo ngại!

Lan U cầm trong tay một cái chén sâm sấp nước, lấy từ trên giá gỗ nhiều lọ, chai khác nhau, rót dung dịnh từ mỗi lọ, mỗi chai vào chén nước, số lượng nhiều ít thay đổi, nhiều thì cỡ nửa thăng, ít thì vài ba giọt, vừa rót, vừa lắc lắc cái chén để hoà tan các thứ nước lại với nhau, cử chỉ thật thuần thục, không cần dùng mũi để ngửi thử mùi hương toả ra từ cái chén, cứ tiếp tục pha chế. Trong số thương nhân hiện diện, có không ít người chuyên về buôn bán điều chế danh hương, song chẳng ai có thể phân biệt được cô đã dùng các thứ vật liệu nào.

Chẳng bao lâu, Lan U đã pha xong được ba chén, dung lượng sàn sàn như nhau, một chén có màu vàng nhạt, một có màu đỏ tươi như ráng chiều, một xanh biêng biếc như nước hồ thu. Lan U ngửi sơ qua, vẻ vừa ý lộ trên nét mặt, cô đem cả ba chén đặt lên giữa mặt bàn, chờ các vị trọng tài thẩm định.

Bốn trọng tài, mỗi người cầm trong tay một khăn tay nho nhỏ bằng lụa màu trắng, nhìn kỹ vào mỗi cái chén, rồi nhẹ nhàng phe phẩy cái khăn tay trên mỗi miệng chén, làm bốc thoang thoảng mùi hương từ trong chén. Quả phụ Thanh là người thử đầu tiên, ngửi xong, bà khẽ nheo mắt lại, ngẩng đầu ngó Cốc Chẩn, ánh mắt có nét lo âu, vì bà biết phe Trung thổ không thể để thua bất cứ trận nào nữa, mà các vị trọng tài ở đây cũng toàn là cao thủ trong nghề danh hương, từng thẩm định qua không biết bao nhiêu hương quý! Bà nhìn ba mẫu danh hương đưa ứng thí, ngầm hiểu Hồ nữ đó có tài pha chế danh hương tuyệt diệu, Cốc Chẩn muốn thắng trận này, thật không phải dễ!

Trong lòng lo âu, các trọng tài ngửi xong ba thứ danh hương dự thí, còn chưa an toạ, vị tiên sinh kế nhiệm vẫn giữ thần thái lãnh đạm, Trác Vương Tôn, Lã Bất Vi đồng có nét dễ chịu, họ lặng yên một lúc lâu, rồi thấy Lã Bất Vi cất tiếng hỏi:

- Ba danh hương này đã được đặt tên chưa?

Lan U vui vẻ trả lời:

- Thứ có màu vàng tên là "Dạ Nguyệt lưu kim".

Trác Vương Tôn khen:

- Cái tên khá đúng, mùi hương này thật thanh cao, mường tượng bóng nguyệt treo trên trời, lại lồng bên trong một chút nét phú quý, tạo cho mình cảm tưởng, dưới ánh trăng, có tiếng đàn ca yến tiệc, có nhiều mỹ nhân mặt hoa da phấn, khiến người ta cảm giác say sưa tuý luý. - Rồi lại hỏi - Cái có màu phấn thoa mặt này, tên nó là gì?

Lan U đáp:

- Tên nó là "Ngu Mỹ nhân".

Lã Bất Vi vỗ tay khen:

- Tên thật hay! Mùi hương đó nồng mà không hắc, ngửi sơ qua có cảm giác như ngồi thuyền qua chỗ nước chảy xiết, thấy như muốn buông bỏ tất cả, ngửi xong rồi, mà dư vị còn man mác, làm người ta nảy sinh mong nhớ, không thua ý tứ của Lý Hậu Chủ trong bài từ "Ngu Mỹ nhân"

Xuân hoa thu nguyệt hà thời liễu,

Vãng sự tri đa thiểu?

Tiểu lâu tạc dạ hựu đông phong,

Cố quốc bất kham hồi thủ nguyệt minh trung.

Điêu lan ngọc thế ứng do tại,

Chỉ thị chu nhan cải,

Vấn quân năng hữu kỷ đa sầu,

Kháp tự nhất giang xuân thủy hướng đông lưu?"

虞美人- 其一

Ngu mỹ nhân - Kỳ Nhất

春花秋月何時了

往事知多少

小樓昨夜又東風

故國不堪回首月明中

雕欄玉砌應猶在

只有朱顏改

問君能有幾多愁

恰似一江春水向東流

Ngu mỹ nhân - Bài thứ nhất (Người dịch: Nguyễn Chí Viễn)

Xuân thu hoa nguyệt bao giờ hết

Dĩ vãng bao nhiêu việc

Đêm qua gác nhỏ lại đông phong

Nước cũ chẳng kham ngoảnh lại dưới trăng trong

Hiên son bệ ngọc chừng nguyên tại

Chỉ có dung nhan đổi

Hỏi ai hay đặng bấy nhiêu sầu

Đầy ngập một dòng xuân thuỷ chảy về đông.

Mùi hương đó, làm cho mình tưởng chừng đã từng sống nơi lầu son gác tía, trải bao xuân hoa thu nguyệt, cuộc đời sung sướng là bao, rồi hệt một giòng sông nước mùa xuân, đến cuốn chảy xiết đưa tất cả về đàng đông, khiến bao phồn hoa, dẫu hay dẫu đẹp, thoắt trông lại, chỉ còn toàn hư không, chỉ còn lưu lại nỗi sầu khôn nguôi. Tiểu cô nương, cô niên kỷ chẳng là mấy, sao cô đã có thể tạo ra được một danh hương ẩn chứa biết bao nhiêu là ý vị như thế?

Lan U hai gò má ửng hồng, giải thích:

- Vãn bối tính tình chỉ thích tụ, chẳng thích tán, lúc tụ thì hay thì đẹp, lúc tán thời tâm tình bỗng dưng sầu não. Vãn bối chỉ đưa chút đỉnh tâm tình đó vào mùi hương thôi!

Lã Bất Vi không ngớt gật gù, nói:

- Tuyệt! Tuyệt... đem tâm tình gửi gấm vào trong hương, cái đó mới là tuyệt đỉnh của Hương Đạo!

Lan U nhoẻn miệng cười nụ, rồi tiếp:

- Cái thứ mãu xanh lục đó, chẳng hay tiền bối có muốn được biết tên của nó?

Lã Bất Vi vội vàng nói:

- Xin cho nghe đi!

Lan U đáp:

- Cái hương hạng nhất phẩm ấy mang tên "Bồ Đề Thụ hạ" (Dưới cội Bồ Đề)

- Thiện tai, thiện tai!

Lã, Trác hai người còn chưa kịp nói, quả phụ Thanh đã nhanh chóng tiếp lời:

- Cái mùi hương nhất phẩm đó "Không Linh xuất kì", ngửi thấy thật lạ, không mang tục khí, làm cho tâm hồn thanh thoát, đưa người ta đến tỉnh ngộ mà tìm về cội nguồn, giống như lúc ngài Thích Ca Mâu Ni đắc đạo dưới cội Bồ Đề bảo thụ, ngài tự giác ngộ, ngài tự mở ra một con đường trí tuệ. Cái hương đó mang tên này, phải chăng vì đã có một duyên cớ nào đó?

Lan U cười lớn, đáp:

- Tiền bối nói đúng quá!.

Quả phụ Thanh lẳng lặng gật đầu, đưa mắt liếc nhanh sang Cốc Chẩn, trên mặt bà nặng trĩu nét lo lắng.

Cốc Chẩn chỉ cười nụ, chợt có một giọng nói vang lên:

- "Không Linh xuất kì", cái đó chưa chắc!

Mọi người đưa mắt tìm, thấy một thân hình gầy gò, thấp bé, cái mũi thật lớn, từ đàng sau lưng Lục Tiệm chầm chậm tiến ra phía trước, cái mũi to khoằm xuống, trông từa tựa mũi chó nhà săn, gương mặt chất chứa nhiều nét sầu khổ, chẳng phải ai khác, chính là tên quỷ "Tô Văn Hương".

Tô Văn Hương không ưa lộ diện, ngày xưa, gã hay ẩn đàng sau lưng Trầm Chu Hư, tuy có chút tiếng tăm., nhưng số người nhận biết mặt gã cực ít, mọi người thấy một tiểu quái nhân, hình dạng cực kỳ cổ quái, vẻ như người mất hồn, và họ cũng chẳng biết lai lịch của gã, chỉ thấy gã chập chững tiến đến đứng trước mặt Lan U, tất cả đều nảy sinh cảm giác chán ghét bực tức, nhìn đôi nam nữ đó, người thì cực kỳ xấu xí, người thì đẹp đẽ vô ngần, cùng đứng ở một nơi, xấu thì xấu đến phát sợ, đẹp thì đẹp muốn mất vía người trông.

Tô Văn Hương đi đến bên cái chén đựng "Bồ Đề Thụ hạ", ngửi khịt khịt, rồi từ từ thuyết:

- Ít hương "Hàng Chân" quá, mùi "An Tức" lại bỏ hơi nhiều, mùi hoa chanh, hoa đinh hương trộn lại là hỏng, hương tủn mủn lại dùng quá tay,màu xanh này quá đậm, Tịch Hương mà lại đem phối vào với hoa nhài, ôi chao, đúng là bát nháo! Hừm... lại còn lấy rượu làm nền, lạm dụng quá nhiều, làm cho cái mùi Cánh Kiến này cứ nồng nặc không thôi, làm cho mùi hương An Tức nó cứ dai dẳng chết thôi, làm cho cái mùi hoa nhài sực nức cả lên, dùng rượu làm nền mà dùng nhiều như vậy, là không có được! Đó là pha chế rượu thơm để uống, chẳng phải pha chế danh hương!

Gã cứ bô bô thuyết, Lan U sắc mặt mỗi lúc một tỏ vẻ kính nể, đôi tròng mắt cô cứ dán chặt vào quái nhân, trong lòng càng lúc càng thấy ngạc nhiên, chỉ vì những hương liệu mà Tô Văn Hương đang thuyết, chằng sai chệch vào đâu cả, chính là những thứ hương liệu mà cô đã dùng để pha chế ra "Bồ Đề Thụ hạ". Cô đã tốn không biết bao nhiêu công sức, trải qua biết bao nhiêu cực khổ mới tạo nên được phương thức pha chế đó, bỗng gã này khơi khơi đến ngửi qua một cái, đem nói ông ổng ra hết mọi thứ! Trên đời này, chuyện kỳ lạ như thế, cô lần đầu tiên chứng kiến. Cô vốn người trẻ tuổi, rất đắc chí vì tay nghề pha chế danh hương cuả mình, cô đã rất tự phụ về cái danh hương "Bồ Đề Thụ hạ" đó, bây giờ bị Tô Văn Hương ba điều bốn chuyện chê bai hết chỗ nói, cơn kinh ngạc thoắt qua, cô nổi giận quá sức, giẩu cái miệng lên, ban cho gã một nụ cười lạnh!

Chẳng dè Tô Văn Hương ngon trớn trên đường Hương Đạo, gã hăm hở tiến tới, chẳng thèm tự kiềm chế, chẳng thèm để ý đến tâm tình người đẹp trước mặt, mũi gã không ngừng khịt khịt, ngửi xong cái "Bồ Đề Thụ hạ" này rồi, gã bèn ngửi tiếp đến cái "Ngu Mỹ nhân", gã tiếp tục lắc đầu lia lịa, phát thanh:

- Cái thứ hương nhất phẩm này hỏng to, không dùng một chút dược liệu nào, rõ là đồ bỏ, nhiều nhũ hương quá, mùi nó chọc thẳng vào tim, dư vị lại không đủ, đó là cái đại kỵ của nghề pha chế danh hương! Tiểu cô nương kia, xem thấy có vẻ thông minh, sao cô lại không thông hiểu cái đạo lý đó? Rồi lại còn cái mùi cánh kiến này nữa, thật tệ quá, nếu cô đừng cho nó vào, cái Hương Cẩu này không chừng lại...

Lan U nghe tới đó, nổi đoá cùng cực, chẳng thèm để ý gì đến giữ gìn phong thái nữa, cô mắng liền:

- Ngươi mới là Cẩu đó!

Nhưng Tô Văn Hương đang cơn cao hứng bình phẩm danh hương, tất cả tinh thần gã đều đặt cả lên ba chén danh hương, gã chẳng nhìn thấy gì hết, chẳng nghe gì hết, giai nhân mắng mỏ bên tai, tuồng như tiếng vo ve gì đó, không khác tiếng muỗi đập cánh là bao, mặc kệ cô chửi mắng, mũi ngửi cứ ngửi, miệng nói, cứ nói:

- Ồ... tiểu cô nương có cái nghề dùng hoa hương khá giỏi, chỉ tội cái, thuỷ tiên thì dùng quá ít, hoa hồng lại quá đậm, hoa nhài quá nồng, phong tín tử quá gắt, ừm... cái món tùng hương đó thật là tối diệu, không có nó, giống như ăn cơm mà đồ ăn nấu không nêm muối!

Tô Văn Hương cứ theo việc luận việc, chê trước khen sau, Lan U thoạt giận, thoạt vui, mừng lên rồi giận dữ, cho đến lúc trở thành hồ đồ, mắt chăm chăm nhìn quái nhân, thần thái cô càng lúc càng mê hoặc, cái mùi hương của "Ngu Mỹ nhân", thật là tế nhị, thật là đa dạng, Tô Văn Hương đem dẫn giải ra, rõ vanh vách, thiếu hương liệu nào, luôn cả chuyện nhiều ít, nặng nhẹ ra sao, Lan U dù không hiểu hết, nhưng cô nghe Tô Văn Hương lập luận quả quyết, trong lòng cô bất giác nảy sinh một thoáng dao động, cô tự hỏi: "Gã này biện luận như vậy, là đúng hay sai?"

Trong lúc lòng cô đang bâng khuâng, Tô Văn Hương ngửi xong "Ngu Mỹ nhân" rồi, bèn quay qua ngửi "Dạ Nguyệt lưu kim", gã bảo:

- Dạ Nguyệt Lưu Kim, mùi hương dẫu tục khí, nhưng cái danh thự nghe thật hay ho! Nói đến "Tam phẩm hương trung", cái này là số một! Số một nhờ ở đâu? Nhờ ở cái hương chủ tể của nó, lấy Xạ hương làm chính, thống lĩnh các thứ hương phụ kia. Tiểu cô nương, pha chế hương, cũng y hệt như cắt thuốc, cũng có quân thần tá sứ, hương liệu cũng có cá tính linh hoạt của chúng, phải tìm đủ mọi cách tránh cho chúng trở thành vật chết, nghĩa là phải biết phân biệt giữa cái chủ và cái phụ của mỗi thứ, tận dụng sở trường của chúng, Chén danh hương này, Xạ hương dẫu có nhẹ, nhưng ngưng mà không tán. Cũng hệt như vậy, Hoắc hương, Trầm hương, Mào gà, Thanh Mộc, Hồng hoa... mùi quá đậm, phải đem dùng vào vai chủ tướng, còn Tử hoa lặc, Bạch đàn hương, Úc kim hương... mùi thoang thoảng, nhè nhẹ, do đó có thể phụ vào hương chính mà không làm nó tản mạn đi, vừa như ánh trăng sáng vằng vặc, vừa như yến tiệc xa hoa thịnh soạn, duy có điều...

Gã giảng giải đến đấy, chợt khịt khịt mũi, gương mặt thoáng lo âu. Lan U trông thấy thế, đang lo gã sẽ chỉ trích nữa, bỗng dưng nhịp tim cô đập mạnh, hơi thở cô dồn dập, đôi gò má cô chợt đỏ bừng lên. Tô Văn Hương chăm chú ngửi hương liệu, không chút bận tâm đến sắc mặt giai nhân, mũi cứ không ngừng hít mùi, rồi gã chậm rãi hỏi:

- Trong số hương liệu dùng ở đây, có phải cô đã pha thêm một vị dư thừa, không cần thiết?,

Lan U rúng động mạnh trong lòng, mặt hoa biến sắc, cô hốt hoảng, nhỏ giọng nói:

- Tiên sinh???...

Tô Văn Hương ngẩng đầu lên, thấy thần thái quẫn bách của Lan U, ánh mắt lộ vẻ cầu khẩn, gã nhất thời không hiểu ý cô, hỏi:

- Ta hỏi cô, tại sao trong số hương liệu dùng ở đây, cô lại cho thêm vào đấy "Trợ Tình Hoa", mặc dù nó không khó ngửi lắm, nhưng bản chất nó là thứ hương khêu gợi tình dục, bà quả phụ Thanh đây, cùng ba vị trọng tài kia, khi ngửi phải nó, sẽ động tình, dâm tính nổi lên, sẽ thật là kỳ cục...

Câu đó vừa thốt ra, mọi người đều "ồ" lên một tiếng, Lan U mắc cỡ đến nỗi không còn đất để mà chui, Ngải Y Ti không dằn được, thét lớn:

- Ngươi, cái đồ nô tài ăn nói bất kể, ngươi có đưa được bằng chứng là trong nước hoa đó có pha "Trợ Tình Hoa" không?

Tô Văn Hương tính tình ngay thẳng, khi nghe có người dám lên tiếng nghi ngờ tài nhận định mùi hương cuả gã, gã nổi đoá, đưa ngón tay ra chỉ vào lỗ mũi của mình, nói:

- Bằng chứng của ta ở đây, mi có thể lường gạt người khác, nhưng cái mũi của ta tuyệt chẳng khi nào lừa dối ta, nếu trong chén nước hoa đó mà không có "Trợ TìnhHoa", ta sẽ cắt cái mũi này đưa cho mi liền!

Ngải Y Ti nhất thời cứng họng, bốn vị trọng tài thảo luận với nhau, tiên sinh kế nhiệm, quả phụ Thanh thảo luận xong, Lã Bất Vi, Trác Vương Tôn thảy đều vừa kinh hãi, vừa nổi giận, nghĩ thầm, sau khi ngửi cái món "Dạ Nguyệt Lưu Kim" đó rồi, họ đều đâm ra say đắm, có cảm giác lâng lâng, mơ màng với ả thiếu nữ đó, chừng như có phần luyến ái... như thế, hoá ra đã bị nàng động thủ động cước trong nước hoa, lén trộn mê hương vào đấy, nếu không có quái nhân đứng ra vạch trần âm mưu, đến lúc chấm điểm. thể nào cũng thiên vị cô ả, chấm cho ả thắng. Bọn họ càng nghĩ càng tức, trừng mắt nhìn cỗ kiệu dát vàng, sắc mặt người nào cũng đều nặng vẻ âm trầm.

Ngải Y Ti thấy tình hình như thế, vội hỏi:

- Các vị phẩm bình chấm điểm ra sao, xin cho biết kết quả?

Lã Bất Vi hừ lạnh một tiếng, cất cao giọng:

- Biết nói gì nữa đây!

Rồi ông đứng vụt lên, vung tay quá đầu, ném tấm "Huyền Băng hoàn" về chỗ cỗ kiệu, thét to:

- Trả lại cho ngươi đó, lão phu đâu có rẻ mạt vậy, lão không ham cái món bảo bối này!

Bọn thương nhân Trung thổ chẳng ngăn nổi, thảy đều cười thầm, Ngải Y Ti trầm mặc một lúc, hứ nhẹ, rồi hỏi:

- Ngay khi có cả "Trợ Tình Hoa" đi nữa, thì đã sao? Dám hỏi chư vị, hương "Trợ Tình Hoa" có phải là một mùi hay không?

Quả phụ Thanh đáp: "Đúng nó là một hương thật, chỉ là...

Ngải Y Ti nói:

- Nếu là thi đấu danh hương, có thể pha chế nhiều hương liệu, vậy có chỗ nào quy định rằng, không được phép dùng ""Trợ Tình Hoa"?

Quỷ kế của mụ bị lật tẩy, mụ đặt câu hỏi cực kỳ vô lại, các trọng tài trước câu quỷ biện đó, không có cách phản bác, chỉ đành nhìn nhau, cười khổ. Trác Vương Tôn bảo:

- Dẫu không có quy định nào về cái đó, nhưng ta chỉ yêu cầu Tây Tài thần, lần tới, khi nào muốn sử dụng cái mùi hương khêu gợi dục tình đó, làm ơn báo trước một tiếng, lão hủ ta đây tuổi già sức yếu, sợ chẳng kham nổi, rồi cứ lăn qua lăn lại trên giường thôi!

Bọn thương nhân Trung thổ hè nhau cười ầm, Ngải Y Ti không trả lời được, trong lòng vừa ngượng, vừa giận.

Tô Văn Hương đưa mũi đánh hơi, tiến đến bên cái giá gỗ, đưa tay lấy một cái lọ thuỷ tịnh, ngửi sơ qua, mặt mày chợt mừng rỡ, kêu lên:

- Đây là nước hoa mơ (Hạnh hoa) nguyên chất!

Rồi chẳng chờ sự ưng thuận của Lan U, gã đậy nắp cái lọ đó lại, cứ tuần tự mở nắp các lọ khác, vừa ngửi, vừa nói:

- Đây là Mộc Tê, đây là Nhục Quế, đây là Hàm Tiếu, đây là Đồ Mi, đây là Mộc Cận...

Ngửi xong mỗi thứ, hai mắt gã chớp sáng, thần thái đam mê, tựa hồ gã, một tay giữ kho đang lạc bước vào một kho tàng vô tận, trước mỗi bình hương liệu, đều thèm rỏ dãi, cầm lên tay rồi, chẳng muốn đặt xuống nữa. Ngải Y Ti bực mình quá thể, không chịu nổi nữa, bảo gã:

- Ngươi đang đến đấy làm cái gì vậy? Nếu không phải để thi đấu danh hương, mau cút đi cho ta, đừng đứng đấy làm gai mắt ta!

Tô Văn Hương nghe mắng, cười mà rằng:

- Bà mà không nhắc, là ta đã quên mất rồi!

Gã quay sang Lan U nói:

- Các chén danh hương của cô, ngửi thích thật đấy, nhưng chỉ có thể ngửi thôi, chẳng thể qua đó mà cho người ta thấy!

Ngải Y Ti giật mình, hỏi:

- Hương vốn để ngửi, đôi mắt thì có dính dáng gì đến nó đâu?

Tô Văn Hương đáp:

- Ta nói thấy, không phải thấy bằng mắt, mà là thấy ở trong lòng. Danh hương tuyệt đỉnh nhất, là thứ có thể làm cho người ta cảm được, thấy được một bức hoạ hiện lên trong đầu.

Lan U ngẫm nghĩ hồi lâu về cái chuyện có vẻ không tưởng đó, rồi cô sẽ nhíu mày, hỏi:

- Ngửi hương mà nhìn thấy bức hoạ trong đầu? Ý muốn nói là sao vậy?

Tô Văn Hương gật đầu, nói:

- Cho ta mượn cô vài hương liệu, để pha chế ba món danh hương, được không?

Lan U dù đã đoán đúng được Tô Văn Hương có cái khứu giác cực kỳ đặc biệt, nhưng nhiều năm nay, cô miệt mài theo đuổi Hương Đạo đến mức độ si mê, cô biết đang đối đầu một đại cao thủ trong nghề, nhưng khi nghe gã thuyết những tân kỳ hấp dẫn của danh hương, cô chẳng dằn lòng được, gật đầu lia lịa đồng ý.

Tô Văn Hương lấy từ trong tay áo ra một cái bình sứ trắng, bắt đầu đem hương liệu từ những chai, lọ trên giá gỗ rót vào bình sứ, hết sức chăm chú trong công việc, ánh mắt tập trung vào pha chế, không hề chớp mi lấy một lần, dường như gã đang lâm trận đối đầu đại địch.

Sau một chặp, pha chế xong, Tô Văn Hương nâng cao lên, rồi lắc nhẹ cái bình sứ vài lần, một mùi hương kỳ lạ bất chợt loang ra khắp không gian sơn cốc, thoang thoảng như có như không, lan dần vào mũi từng người. Một thoáng sau, mọi người chợt thấy trong lòng có cảm giác kỳ lạ, trước mắt phảng phất đột biến, thần hồn bay bổng, cỏ cây chunh quanh dường như tươi thắm hơn lên, dường như mình đang dự yến tiệc nhã nhạc dưới ánh trăng, có người đẹp múa theo nhạc, có thi nhân ngâm vịnh thi từ, trên bàn tiệc đầy ăm ắp những thức sơn hào hải vị, từng đàn giai nhân mặt hoa giồi phấn, làn tóc xanh, mày ngài tô mực đen xậm, đang thướt tha kề cận tầm tay, từng nhóm văn nhân, phương cân trên đầu nghiêng lệch, phong thái nghênh ngang hết sức ngông cuồng.

Cái huyễn ảnh đó chớp thoáng qua nhanh như điện, nhưng đã in dấu thật sâu đậm trong đầu mỗi người, tuỳ theo từng người mà cảm giác thay đổi, những hình ảnh vũ nữ, văn nhân của dạ yến, mỗi người thấy khác nhau chút ít, nhưng nhìn tổng thể thì sống trong cùng một quang cảnh, không gì khác ngoài ánh trăng thanh, cỏ cây tươi thắm, cuồng sĩ, giai nhân, tóc xanh lả lướt, tưởng chừng với tay ra là chạm vào được, trong một khắc, ai nấy đều hiện rõ nét mê mẩn trên khuôn mặt.

Tô Văn Hương nhẹ nhàng lấy tay che miệng bình sứ, chậm rãi hỏi:

- Tiểu cô nương, cái món nhất phẩm "Dạ Nguyệt Lưu Kim" này, xem được chứ?

Lan U sắc mặt như tro tàn, sững sờ, giọng thê thảm:

- Quả tình có giỏi!

Tô Văn Hương chuyển mình bước ra bờ sông, rửa sạch bình sứ, rồi trở về chỗ giá gỗ, lại pha pha chế chế, chẳng mấy chốc, món danhh hương đã xong, gã đến bên đống lửa, than củi rất đượm, vẫn còn ngun ngút cháy, Tô Văn Hương đặt bình sứ lên trên vầng lửa thấp, một mùi thơm ngát toả ra, thoắt một cái, mọi người thấy xuất hiện trước mắt một toà tiểu lâu, hàng lan can chạm trổ tinh vi, mấy bậc thang cẩn đá, lồng đèn quý giá toả sáng rực rỡ, bên trong tiểu lâu trang hoàng xa hoa tráng lệ, bên ngoài toà tiểu lâu, rừng cây mùa thu thưa thớt lá. Trên cao vầng nguyệt toả ánh sáng lành lạnh, tại gác hai, ba bốn tì nữ đang đàn sáo trong tay, phụ hoạ theo nhịp phách gõ của một nam tử, giọng ngâm thơ, tiếng ca hát, dư vận thoang thoảng, vang vọng liên miên bất tuyệt.

Cái huyễn cảnh đó cũng đến và đi trong chớp mắt, nhưng ngắm cảnh sinh tình, cái tình ý đó vương vấn mãi trong tâm tư, phảng phất một cảm giác như mình đang sống thực trong khung cảnh đó.

Lúc mùi hương tan biến hết, Tô Văn Hương lại đem rửa bình sứ, pha chế món danh hương thứ ba. Lan U chẳng ngăn được thắc mắc, hỏi:

- Vừa rồi có phải là danh hương "Ngu Mỹ nhân" của tiên sinh không?

Tô Văn Hương khẽ gật đầu, Lan U lại hỏi tiếp:

- Cớ sao "Dạ Nguyệt Lưu Kim" đã không cần đến lửa, mà cái "Ngu Mỹ nhân" này lại phải đem hơ nóng mới cho thấy được?

Tô Văn Hương đáp:

- "Dạ Nguyệt Lưu Kim", tính hương vốn nhẹ nhàng, chỉ cần tỏa lên một chút, là đều có thể cảm nhận được. Cái "Ngu Mỹ nhân", bản chất thâm trầm, không dùng hơi nóng của lửa, không thể khuếch tán được!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện