"Đã lâu không gặp Lôi Liệt, không biết anh ta có chuyện gì." Kiều Tinh cau mày:
"Điện thoại cũng không gọi được, lại khiến người ta lo lắng."
"Anh ta đang làm trọng án phải không?" Lam Thiên Vũ nói:
"Đôi khi làm việc quan trọng không thể liên lạc với thế giới bên ngoài, anh ta là người như vậy, làm sao có chuyện gì được."
"Đừng quên anh ta là tổ trọng án, tớ sợ rằng những việc không may xảy ra với anh ấy." Kiều Tinh bĩu môi:
"Anh ta như vậy thích cậu, cậu một chút cũng không thèm để ý."
"Nếu tớ quan tâm tới anh ta, tớ sẽ gặp rắc rối." Lam Thiên Vũ cười nói:
"Không phải cậu quan tâm là được rồi sao!"
Hì hì, thật ra…- Kiều Tinh cười ngượng ngùng bẽn lẽn rồi lo lắng nói:
Tớ gọi cho đồng nghiệp của anh ấy, và đồng nghiệp của anh ấy nó rằng anh ta đã có một kì nghỉ dài hạn, đã lâu không đi làm. Lúc cậu phát hiện đã có thai, lúc ấy cậu bị Dạ Diễm mang đi, anh ta còn lái xe đuổi theo cậu, lẽ nào tớ không thấy! Có thể nhà anh ấy có việc gì đó, cậu đừng suy nghĩ nhiều. – Lam Thiên Vũ an ủi nói:
Khi xong việc, anh ta chắc chắn sẽ liên lạc với chúng ta.
Hi vọng là thế! – Kiều Tinh thở dài:
Thiên Vũ, cậu thật sự phải kết hôn với Dạ Diễm sao? Tớ vừa nghe Dạ lão thái gia gọi điện thoại, hình như báo cho mọi người tổ chức đám cưới ở New York.
Mọi việc đã quyết định, ắt sẽ không hối hận.
Lam Thiên Vũ nhắm mắt lại và sống trong Dạ gia một tuần. Cô chỉ đếm thăm Dạ Diễm đúng một lần ở phòng chữa bệnh. Vì cơ thể tốt nên vết thương phục hồi khá tốt nhưng vì vết thương quá nghiêm trọng cho nên đến giờ vẫn không thể ra khỏi giường.
Được rồi, cậu đã quyết định, tớ cũng không ý kiến gì. – Kiều Tinh nói:
Chỉ có thể thành tâm chúc phúc cậu, hi vọng cậu có cuộc sống tốt đẹp!
Cám ơn cậu! Lam Thiên Vũ khẽ mỉm cười
Chớp mắt cái nửa tháng qua đi, Dạ Diễm đã gần bình phục. Dạ lão thái gia cho người sắp xếp một chuyến bay đặc biệt đưa bọn họ về Mỹ tổ chức đám cưới.
Tối nay, Thẩm Hân cũng đến, sau bữa tối, cô cùng Kiều Tinh đưa Lam Thiên Vũ đi dạo trong khu vườn của biệt thự.
Triệu Quân cùng bốn vệ sĩ theo sau, âm thầm bảo vệ họ.
Người nhà của Dạ gia làm việc rất cẩn thận, Lam Thiên Vũ đang mang trong bụng đứa bé nên phải đích thị bảo vệ, tuyệt đối không để xảy ra chuyện gì.
Ba người vừa đi vừa tán gẫu, sau ba mươi phút họ băng qua một vườn hoa, phía trước có hồ nước.
Hồ nước rất đẹp và tĩnh lặng giống như một tấm gương lớn có thể soi rõ ràng diện mạo của họ.
Lam Thiên Vũ đứng bên bờ hồ và nhìn con vịt trôi nổi trong nước. Buồn bã hỏi: "Kiều Tinh, cậu có biết tại sao lục bình không có rễ không?"
Không đợi Kiều Tinh trả lời, Lam Thiên Vũ lại buồn bã nói:
Bởi vì nó không được yêu thương, cho nên phập phồng không chừng, nước chảy bèo trôi, trôi dạt mãi mãi…không thể tìm thấy đích đến của chính mình.
Thiên Vũ, cậu đừng như vậy – Kiều Tinh biết Lam Thiên Vũ là bởi vì nhớ tới bản thân lúc còn nhỏ, cho nên mới tâm tình thương cảm.
Lục bình không có rễ nhưng không hề khô héo, trên thế gian này, có quá nhiều sự mất mát và chỉ đọng lại những kí ức.
Lam Thiên Vũ lẩm bẩm với chính mình và hồi tưởng, khi còn nhỏ chính Tiêu Hàn đã cùng với cô ở bên hồ nước, khi đó anh ta nắm tay cô và nói bên tai anh sẽ bảo vệ cô trọn đời.
Cô nghĩ mình đã dành tình cảm cho anh, không còn nhớ anh nữa, nhưng vẫn không thể không nghĩ đến anh tối nay, có một chút vương vấn chìm sâu trong lòng, thật khó để xóa bỏ.
Thiên Vũ, cậu đã quyết định chắc chắn chưa? Thẩm Hân đang im lặng, bỗng nhiên lên tiếng:
Tiêu Hàn rất buồn, ngày nào cũng uống rượu, anh ta thực sự yêu cậu…
"Điện thoại cũng không gọi được, lại khiến người ta lo lắng."
"Anh ta đang làm trọng án phải không?" Lam Thiên Vũ nói:
"Đôi khi làm việc quan trọng không thể liên lạc với thế giới bên ngoài, anh ta là người như vậy, làm sao có chuyện gì được."
"Đừng quên anh ta là tổ trọng án, tớ sợ rằng những việc không may xảy ra với anh ấy." Kiều Tinh bĩu môi:
"Anh ta như vậy thích cậu, cậu một chút cũng không thèm để ý."
"Nếu tớ quan tâm tới anh ta, tớ sẽ gặp rắc rối." Lam Thiên Vũ cười nói:
"Không phải cậu quan tâm là được rồi sao!"
Hì hì, thật ra…- Kiều Tinh cười ngượng ngùng bẽn lẽn rồi lo lắng nói:
Tớ gọi cho đồng nghiệp của anh ấy, và đồng nghiệp của anh ấy nó rằng anh ta đã có một kì nghỉ dài hạn, đã lâu không đi làm. Lúc cậu phát hiện đã có thai, lúc ấy cậu bị Dạ Diễm mang đi, anh ta còn lái xe đuổi theo cậu, lẽ nào tớ không thấy! Có thể nhà anh ấy có việc gì đó, cậu đừng suy nghĩ nhiều. – Lam Thiên Vũ an ủi nói:
Khi xong việc, anh ta chắc chắn sẽ liên lạc với chúng ta.
Hi vọng là thế! – Kiều Tinh thở dài:
Thiên Vũ, cậu thật sự phải kết hôn với Dạ Diễm sao? Tớ vừa nghe Dạ lão thái gia gọi điện thoại, hình như báo cho mọi người tổ chức đám cưới ở New York.
Mọi việc đã quyết định, ắt sẽ không hối hận.
Lam Thiên Vũ nhắm mắt lại và sống trong Dạ gia một tuần. Cô chỉ đếm thăm Dạ Diễm đúng một lần ở phòng chữa bệnh. Vì cơ thể tốt nên vết thương phục hồi khá tốt nhưng vì vết thương quá nghiêm trọng cho nên đến giờ vẫn không thể ra khỏi giường.
Được rồi, cậu đã quyết định, tớ cũng không ý kiến gì. – Kiều Tinh nói:
Chỉ có thể thành tâm chúc phúc cậu, hi vọng cậu có cuộc sống tốt đẹp!
Cám ơn cậu! Lam Thiên Vũ khẽ mỉm cười
Chớp mắt cái nửa tháng qua đi, Dạ Diễm đã gần bình phục. Dạ lão thái gia cho người sắp xếp một chuyến bay đặc biệt đưa bọn họ về Mỹ tổ chức đám cưới.
Tối nay, Thẩm Hân cũng đến, sau bữa tối, cô cùng Kiều Tinh đưa Lam Thiên Vũ đi dạo trong khu vườn của biệt thự.
Triệu Quân cùng bốn vệ sĩ theo sau, âm thầm bảo vệ họ.
Người nhà của Dạ gia làm việc rất cẩn thận, Lam Thiên Vũ đang mang trong bụng đứa bé nên phải đích thị bảo vệ, tuyệt đối không để xảy ra chuyện gì.
Ba người vừa đi vừa tán gẫu, sau ba mươi phút họ băng qua một vườn hoa, phía trước có hồ nước.
Hồ nước rất đẹp và tĩnh lặng giống như một tấm gương lớn có thể soi rõ ràng diện mạo của họ.
Lam Thiên Vũ đứng bên bờ hồ và nhìn con vịt trôi nổi trong nước. Buồn bã hỏi: "Kiều Tinh, cậu có biết tại sao lục bình không có rễ không?"
Không đợi Kiều Tinh trả lời, Lam Thiên Vũ lại buồn bã nói:
Bởi vì nó không được yêu thương, cho nên phập phồng không chừng, nước chảy bèo trôi, trôi dạt mãi mãi…không thể tìm thấy đích đến của chính mình.
Thiên Vũ, cậu đừng như vậy – Kiều Tinh biết Lam Thiên Vũ là bởi vì nhớ tới bản thân lúc còn nhỏ, cho nên mới tâm tình thương cảm.
Lục bình không có rễ nhưng không hề khô héo, trên thế gian này, có quá nhiều sự mất mát và chỉ đọng lại những kí ức.
Lam Thiên Vũ lẩm bẩm với chính mình và hồi tưởng, khi còn nhỏ chính Tiêu Hàn đã cùng với cô ở bên hồ nước, khi đó anh ta nắm tay cô và nói bên tai anh sẽ bảo vệ cô trọn đời.
Cô nghĩ mình đã dành tình cảm cho anh, không còn nhớ anh nữa, nhưng vẫn không thể không nghĩ đến anh tối nay, có một chút vương vấn chìm sâu trong lòng, thật khó để xóa bỏ.
Thiên Vũ, cậu đã quyết định chắc chắn chưa? Thẩm Hân đang im lặng, bỗng nhiên lên tiếng:
Tiêu Hàn rất buồn, ngày nào cũng uống rượu, anh ta thực sự yêu cậu…
Danh sách chương