Dạ lão thái gia xử lý mọi việc quả nhiên là sấm rền gió cuốn. Khi vết thương ban đầu của Dạ Diễm cơ bản ổn định, ông cùng Lam Thiên Vũ nhanh chóng quay về biệt thự bên bờ biển, mời bác sĩ chuyên gia mỗi ngày đến thăm khám cho Dạ Diễm.
Ngoại trừ Lãnh Nhược Băng và Kiều Tinh ở ngoài, Dạ lão thái gia từ chối nói chuyện với mọi người.
Đã xảy ra quá nhiều chuyện như vậy, tâm trạng Lam Thiên Vũ rất không ổn định, may thay có Kiều Tinh đi cùng cô.
Lãnh Nhược Băng lúc nào cũng kiệm lời, chỉ hỏi cơ thể của Lam Thiên Vũ và mang tới cho cô một bát súp bổ dưỡng.
Lam Thiên Vũ không từ chối cô như trước đây, tuy rằng không quan tâm, không nói chuyện với cô nhưng đã đã chấp nhận cô hỏi thăm.
Có lúc, Lãnh Nhược Băng mang súp đến cho Lam Thiên Vũ đúng lúc điện thoại rung, cô lấy điện thoại ra nhìn một chíu, nhíu mày rồi cất điện thoại, đối mặt Lam Thiên Vũ nói:
"Thiên Vũ, cô hãy dùng đi."
"À không có việc gì, cô không cần phải xen vào." Lãnh Nhược Băng bình tâm nói:
Gần đây cô ăn uống không được tốt, tôi làm cho cô một chút đồ bổ dưỡng, cô xem có hợp khẩu vị không? Lam Thiên Vũ cười nhẹ và bắt đầu uống súp. Cô thực sự thừa nhận rằng suy nghĩ của cô và Nhược Băng giống nhau, và ngay cả ý tưởng cũng vậy.
"Món này thực sự rất ngon!" Lam Thiên Vũ thản nhiên nói:
" Nó tốt hơn tổ yến hay vi cá mập."
"Haha! Có vẻ như cô giống tôi, thích ăn những món đơn giản." Lãnh Nhược băng nhẹ nhàng nở nụ cười:
"Khi tôi mang thai, tôi cũng thích ăn súp chân lợi hay củ cải chua mỗi ngày…"
Nói tới điều này, cô đột nhiên khựng lại và thấy khuôn mặt của Lan Qianyu trở nên lúng túng, và nhanh chóng đứng dậy:
"Tôi nên quay lại, cô nghỉ ngơi thật tốt nhé."
Cô xoay người rời đi, đến cạnh của thì Lam Thiên Vũ đột nhiên hỏi:
"Cô có yêu anh ấy không?"
Lãnh Nhược Băng đứng lại, không quay đầu mà nói:
"Dĩ nhiên là có yêu, nếu không yêu sao tôi có thể sinh con!"
"Vậy phải vì cái gì mà cô phản bội anh ta? Vì cái gì mà chia ly?" Câu hỏi này là khúc mắc trong tâm trí Lam Thiên Vũ đã lâu, bây giờ cô mới can đảm hỏi.
Trầm mặc một lúc, Lãnh Nhược Băng quay đầu lại nhìn cô sâu thẳm: "Thiên Vũ, mọi thứ sẽ thay đổi theo thời gian, có lẽ qua vài năm nữa, cô sẽ hiểu ra tôi trước kia…".
Được rồi! – Lam Thiên Vũ cắt ngang lời cô:
Cô đi đi, tôi cần nghỉ ngơi một chút!
Lãnh Nhược Băng cúi đầu, im lặng rời đi.
"Ôi trời!" - Lam Thiên Vũ cười nhạt, nghĩ bụng rằng tình yêu dù sâu đậm thế nào cũng dễ dàng thay đổi...
"Thiên Vũ!" - Kiều Tinh bưng một dĩa hoa quả đi vào, " Lãnh Nhược Băng làm sao vậy? Sắc mặt cô ta có vẻ không bình thường, hai người cãi nhau à?"
"Không có." Lam Thiên Vũ thản nhiên đáp.
"Ăn chút hoa quả đi." Kiều Tinh ngồi bên giường, tính nói gì rồi lại thôi.
"Làm sao thế? Cậu có tâm sự gì à?" - Lam Thiên Vũ hỏi.
"Giống như là cậu đã lâu không gặp Lôi Liệt, không biết anh ta là có chuyện gì"
Ngoại trừ Lãnh Nhược Băng và Kiều Tinh ở ngoài, Dạ lão thái gia từ chối nói chuyện với mọi người.
Đã xảy ra quá nhiều chuyện như vậy, tâm trạng Lam Thiên Vũ rất không ổn định, may thay có Kiều Tinh đi cùng cô.
Lãnh Nhược Băng lúc nào cũng kiệm lời, chỉ hỏi cơ thể của Lam Thiên Vũ và mang tới cho cô một bát súp bổ dưỡng.
Lam Thiên Vũ không từ chối cô như trước đây, tuy rằng không quan tâm, không nói chuyện với cô nhưng đã đã chấp nhận cô hỏi thăm.
Có lúc, Lãnh Nhược Băng mang súp đến cho Lam Thiên Vũ đúng lúc điện thoại rung, cô lấy điện thoại ra nhìn một chíu, nhíu mày rồi cất điện thoại, đối mặt Lam Thiên Vũ nói:
"Thiên Vũ, cô hãy dùng đi."
"À không có việc gì, cô không cần phải xen vào." Lãnh Nhược Băng bình tâm nói:
Gần đây cô ăn uống không được tốt, tôi làm cho cô một chút đồ bổ dưỡng, cô xem có hợp khẩu vị không? Lam Thiên Vũ cười nhẹ và bắt đầu uống súp. Cô thực sự thừa nhận rằng suy nghĩ của cô và Nhược Băng giống nhau, và ngay cả ý tưởng cũng vậy.
"Món này thực sự rất ngon!" Lam Thiên Vũ thản nhiên nói:
" Nó tốt hơn tổ yến hay vi cá mập."
"Haha! Có vẻ như cô giống tôi, thích ăn những món đơn giản." Lãnh Nhược băng nhẹ nhàng nở nụ cười:
"Khi tôi mang thai, tôi cũng thích ăn súp chân lợi hay củ cải chua mỗi ngày…"
Nói tới điều này, cô đột nhiên khựng lại và thấy khuôn mặt của Lan Qianyu trở nên lúng túng, và nhanh chóng đứng dậy:
"Tôi nên quay lại, cô nghỉ ngơi thật tốt nhé."
Cô xoay người rời đi, đến cạnh của thì Lam Thiên Vũ đột nhiên hỏi:
"Cô có yêu anh ấy không?"
Lãnh Nhược Băng đứng lại, không quay đầu mà nói:
"Dĩ nhiên là có yêu, nếu không yêu sao tôi có thể sinh con!"
"Vậy phải vì cái gì mà cô phản bội anh ta? Vì cái gì mà chia ly?" Câu hỏi này là khúc mắc trong tâm trí Lam Thiên Vũ đã lâu, bây giờ cô mới can đảm hỏi.
Trầm mặc một lúc, Lãnh Nhược Băng quay đầu lại nhìn cô sâu thẳm: "Thiên Vũ, mọi thứ sẽ thay đổi theo thời gian, có lẽ qua vài năm nữa, cô sẽ hiểu ra tôi trước kia…".
Được rồi! – Lam Thiên Vũ cắt ngang lời cô:
Cô đi đi, tôi cần nghỉ ngơi một chút!
Lãnh Nhược Băng cúi đầu, im lặng rời đi.
"Ôi trời!" - Lam Thiên Vũ cười nhạt, nghĩ bụng rằng tình yêu dù sâu đậm thế nào cũng dễ dàng thay đổi...
"Thiên Vũ!" - Kiều Tinh bưng một dĩa hoa quả đi vào, " Lãnh Nhược Băng làm sao vậy? Sắc mặt cô ta có vẻ không bình thường, hai người cãi nhau à?"
"Không có." Lam Thiên Vũ thản nhiên đáp.
"Ăn chút hoa quả đi." Kiều Tinh ngồi bên giường, tính nói gì rồi lại thôi.
"Làm sao thế? Cậu có tâm sự gì à?" - Lam Thiên Vũ hỏi.
"Giống như là cậu đã lâu không gặp Lôi Liệt, không biết anh ta là có chuyện gì"
Danh sách chương