Editor: Waveliterature Vietnam
"Đừng có đùa nữa, mau đi thôi."
Lam Thiên Vũ kéo Thẩm Hân nhanh chóng rời đi, lúc này, điện thoại của cô vang lên, đây là điện thoại mà Tiêu Hàn mới mua cho cô mấy hôm trước, chỉ có một mình anh ta biết được số di động của cô, đương nhiên người gọi điện đến chính là anh ta.
Lam Thiên Vũ nghe điện thoại: "Tiêu Hàn!"
"Thiên Vũ, em đang ở đâu vậy? Tại sao anh đến trường đón em, nhưng bảo vệ lại nói em đã đi rồi?" Tiêu Hàn lo lắng hỏi.
"Em và Thẩm Hân đang đi dạo ở phố tình nhân, đang chuẩn bị về nhà cô ấy chơi một lát." Lam Thiên Vũ nói: "Anh không cần phải đến đón em đâu, tối nay em sẽ tự bắt xe đi về."
"Tại sao em lại chạy đến chỗ quỷ quái đó hả?" Tiêu Hàn buồn bực nói: "Ở đó tốt xấu lẫn lộn, lung tung rối loạn, hơn nữa ở đó toàn là hàng hóa kém chất lượng, có gì hay ho mà đi dạo chứ?"
Nghe thấy anh ta nói như vậy, trong lòng Lam Thiên Vũ rất khó chịu, lạnh lùng nói: "Tiêu Hàn, trước đây em vẫn mua quần áo đồ dùng ở đây, em không thấy chỗ này có cái gì không tốt cả."
"Thiên Vũ..."
"Được rồi, tối nay em sẽ về."
Lam Thiên Vũ trực tiếp cúp điện thoại, cô phát hiện tư tưởng quan niệm của cô hoàn toàn khác hẳn với Tiêu Hàn, giá trị quan, nhân sinh quan của hai người cũng có rất nhiều khác biệt, suy nghĩ muốn dọn ra ngoài của cô lại càng kiên định hơn nữa.
"Thiên Vũ, sao thế? Hình như cậu không vui vẻ lắm, Tiêu Hàn gọi điện cho cậu à?" Thẩm Hân ân cần hỏi.
"Anh ta nói tớ không nên đến đây, còn nói chỗ này lung tung rối loạn." Lam Thiên Vũ không vui nói: "Anh ta đã thay đổi rồi, trước đây anh ta vẫn thường xuyên cùng chúng ta tới đây dạo phố, khi đó anh ta còn nói chỗ này rất thú vị nữa, còn giúp tớ đào ra được một chiếc quần, bây giờ anh ta lại chê bai nơi này không đáng một đồng."
"Anh ta nói cũng không sai mà." Thẩm Hân đúng lý hợp tình nói: "Nơi này vốn dĩ toàn là hàng hóa kém chất lượng, trước đây ba người chúng ta không có tiền, cho nên chỉ có thể mua những thứ đồ giá rẻ này, bây giờ cuộc sống tốt hơn trước rồi, đương nhiên phải có mong muốn cao hơn, huống chi Tiêu Hàn là tổng giám đốc đàng hoàng của công ty đã đưa ra thị trường, anh ta lại càng chướng mắt những nơi như thế này, nước chảy chỗ trũng, người lại bước lên chỗ cao, đây là chuyện rất bình thường, tại sao cậu lại nói anh ta thay đổi được?"
Lam Thiên Vũ nhìn chằm chằm Thẩm Hân một lúc, không nói gì, thật ra Thẩm Hân nói cũng có lý lẽ của cô ấy, có lẽ cô ấy và Tiêu Hàn là cùng một loại người, theo đuổi đời sống vật chất ở tầng lớp cao nhất, nhưng Lam Thiên Vũ cảm thấy, cuộc sống có chất lượng thì không chỉ dựa vật chất, mà cảm giác thật sự của linh hồn và nội tâm còn quan trọng hơn nhiều.
Nếu một thứ không thể làm cho cô xúc động, thì cho dù nó có giá trị lớn đến mức nào cũng chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì cả.
Ngược lại, nếu một thứ có thể khiến cô cảm động, cho dù giá cả có rẻ đến mức nào, cô cũng sẽ coi như báu vật.
Nơi này mặc dù hơi hỗn loạn, hàng hóa cũng rất rẻ, nhưng chỗ này là nơi chứng kiến tình bạn của bốn người bọn họ, có rất nhiều ký ức trong sáng đẹp đẽ...
Cho nên Lam Thiên Vũ vẫn có chút tình cảm với nơi này.
"Được rồi, cậu cũng đừng tức giận nữa, anh ta cũng vì muốn tốt cho cậu thôi, sợ cậu xảy ra chuyện gì không may ở đây thôi." Thẩm Hân cười dỗ dành.
"Nào có lắm chuyện không may như vậy chứ, Tiêu Hàn quá chuyện bé xé ra to rồi."
Lam Thiên Vũ bất đắc dĩ cười nói, dù sao cũng chỉ là một cô gái trẻ tuổi, khao khát tự do, vẫn muốn trải qua một cuộc sống bình thường giống như những cô gái khác, đi dạo phố, kết bạn, mà không phải tất cả thế giới chỉ có một người.
Trải qua chuyện kia, Lam Thiên Vũ càng ngày càng cảm thấy sự quý giá của tự do, trước đây khi ở bên cạnh Dạ Diễm, cô gần như không có chút tự do gì, bây giờ ở Hồng Kông, Tiêu Hàn cũng quản lý cô rất chặt chẽ.
Đôi khi cô cảm thấy áp lực nặng nề, rất ngột ngạt, chỉ muốn thoát khỏi ràng buộc của bọn họ, sống cuộc sống thật sự của riêng mình...
"Đừng có đùa nữa, mau đi thôi."
Lam Thiên Vũ kéo Thẩm Hân nhanh chóng rời đi, lúc này, điện thoại của cô vang lên, đây là điện thoại mà Tiêu Hàn mới mua cho cô mấy hôm trước, chỉ có một mình anh ta biết được số di động của cô, đương nhiên người gọi điện đến chính là anh ta.
Lam Thiên Vũ nghe điện thoại: "Tiêu Hàn!"
"Thiên Vũ, em đang ở đâu vậy? Tại sao anh đến trường đón em, nhưng bảo vệ lại nói em đã đi rồi?" Tiêu Hàn lo lắng hỏi.
"Em và Thẩm Hân đang đi dạo ở phố tình nhân, đang chuẩn bị về nhà cô ấy chơi một lát." Lam Thiên Vũ nói: "Anh không cần phải đến đón em đâu, tối nay em sẽ tự bắt xe đi về."
"Tại sao em lại chạy đến chỗ quỷ quái đó hả?" Tiêu Hàn buồn bực nói: "Ở đó tốt xấu lẫn lộn, lung tung rối loạn, hơn nữa ở đó toàn là hàng hóa kém chất lượng, có gì hay ho mà đi dạo chứ?"
Nghe thấy anh ta nói như vậy, trong lòng Lam Thiên Vũ rất khó chịu, lạnh lùng nói: "Tiêu Hàn, trước đây em vẫn mua quần áo đồ dùng ở đây, em không thấy chỗ này có cái gì không tốt cả."
"Thiên Vũ..."
"Được rồi, tối nay em sẽ về."
Lam Thiên Vũ trực tiếp cúp điện thoại, cô phát hiện tư tưởng quan niệm của cô hoàn toàn khác hẳn với Tiêu Hàn, giá trị quan, nhân sinh quan của hai người cũng có rất nhiều khác biệt, suy nghĩ muốn dọn ra ngoài của cô lại càng kiên định hơn nữa.
"Thiên Vũ, sao thế? Hình như cậu không vui vẻ lắm, Tiêu Hàn gọi điện cho cậu à?" Thẩm Hân ân cần hỏi.
"Anh ta nói tớ không nên đến đây, còn nói chỗ này lung tung rối loạn." Lam Thiên Vũ không vui nói: "Anh ta đã thay đổi rồi, trước đây anh ta vẫn thường xuyên cùng chúng ta tới đây dạo phố, khi đó anh ta còn nói chỗ này rất thú vị nữa, còn giúp tớ đào ra được một chiếc quần, bây giờ anh ta lại chê bai nơi này không đáng một đồng."
"Anh ta nói cũng không sai mà." Thẩm Hân đúng lý hợp tình nói: "Nơi này vốn dĩ toàn là hàng hóa kém chất lượng, trước đây ba người chúng ta không có tiền, cho nên chỉ có thể mua những thứ đồ giá rẻ này, bây giờ cuộc sống tốt hơn trước rồi, đương nhiên phải có mong muốn cao hơn, huống chi Tiêu Hàn là tổng giám đốc đàng hoàng của công ty đã đưa ra thị trường, anh ta lại càng chướng mắt những nơi như thế này, nước chảy chỗ trũng, người lại bước lên chỗ cao, đây là chuyện rất bình thường, tại sao cậu lại nói anh ta thay đổi được?"
Lam Thiên Vũ nhìn chằm chằm Thẩm Hân một lúc, không nói gì, thật ra Thẩm Hân nói cũng có lý lẽ của cô ấy, có lẽ cô ấy và Tiêu Hàn là cùng một loại người, theo đuổi đời sống vật chất ở tầng lớp cao nhất, nhưng Lam Thiên Vũ cảm thấy, cuộc sống có chất lượng thì không chỉ dựa vật chất, mà cảm giác thật sự của linh hồn và nội tâm còn quan trọng hơn nhiều.
Nếu một thứ không thể làm cho cô xúc động, thì cho dù nó có giá trị lớn đến mức nào cũng chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì cả.
Ngược lại, nếu một thứ có thể khiến cô cảm động, cho dù giá cả có rẻ đến mức nào, cô cũng sẽ coi như báu vật.
Nơi này mặc dù hơi hỗn loạn, hàng hóa cũng rất rẻ, nhưng chỗ này là nơi chứng kiến tình bạn của bốn người bọn họ, có rất nhiều ký ức trong sáng đẹp đẽ...
Cho nên Lam Thiên Vũ vẫn có chút tình cảm với nơi này.
"Được rồi, cậu cũng đừng tức giận nữa, anh ta cũng vì muốn tốt cho cậu thôi, sợ cậu xảy ra chuyện gì không may ở đây thôi." Thẩm Hân cười dỗ dành.
"Nào có lắm chuyện không may như vậy chứ, Tiêu Hàn quá chuyện bé xé ra to rồi."
Lam Thiên Vũ bất đắc dĩ cười nói, dù sao cũng chỉ là một cô gái trẻ tuổi, khao khát tự do, vẫn muốn trải qua một cuộc sống bình thường giống như những cô gái khác, đi dạo phố, kết bạn, mà không phải tất cả thế giới chỉ có một người.
Trải qua chuyện kia, Lam Thiên Vũ càng ngày càng cảm thấy sự quý giá của tự do, trước đây khi ở bên cạnh Dạ Diễm, cô gần như không có chút tự do gì, bây giờ ở Hồng Kông, Tiêu Hàn cũng quản lý cô rất chặt chẽ.
Đôi khi cô cảm thấy áp lực nặng nề, rất ngột ngạt, chỉ muốn thoát khỏi ràng buộc của bọn họ, sống cuộc sống thật sự của riêng mình...
Danh sách chương