Editor: Waveliterature Vietnam
"Vậy cậu quay lại lúc nào? Giờ ở đâu?" Lam Thiên Vũ hỏi.
"Mình mới về hôm qua, có thuê một căn phòng hơn năm mươi mét vuông, ngay cạnh phố tình nhân." Thẩm Hân tủm tỉm cười: "Còn cậu thì sao? Giờ ở đâu?"
"Tạm thời tớ đang ở chỗ Tiêu Hàn." Vẻ mặt Lam Thiên Vũ có chút mất tự nhiên.
"Cậu đang ở chỗ Tiêu Hàn?" Thẩm Hân quá bất ngờ: "Vậy chồng cậu đâu?"
"Tớ và anh ấy đã không còn quan hệ gì nữa..."
Trong lòng Lam Thiên Vũ rất không thoải mái, đúng vậy, cô và Dạ Diễm xem như là vợ chồng đã kết hôn, anh là chồng cô, nhưng, cô còn chưa hề chính thức được trải qua mối quan hệ này.
"Các cậu... ly hôn??" Thâm Hân hỏi nhỏ: "Lúc trước tớ có đọc được một tin tức, hình như vào ngày hôn lễ của cậu, Thẩm Ngưng Nhược có đến phá đám, Tiêu Hàn vì bảo vệ cho cậu mà bị thương đúng không?"
"Ừm..." Lam Thiên Vũ đau khổ gật đầu, "Chuyện này tớ không muốn nhắc lại nữa, tóm lại tớ và Dạ Diễm đã ly hôn, giờ tớ chỉ tạm thời ở lại chỗ Tiêu Hàn thôi. Thẩm Hân, cậu đang ở một mình à? Có thể cho tớ đến ở cùng không?"
"Cậu chuyển tới đương nhiên là không có vấn đề, nhưng mà... liệu Tiêu Hàn có đồng ý không?" Thẩm Hân nhìn cô thật sâu.
Lam Thiên Vũ thở dài một hơi: "Trước kia tớ ở nhà anh ấy, một là vì tớ sợ Dạ Diễm sẽ tiếp tục dây dưa, nên không dám ở ngoài, hơn nữa là vì anh ấy đang bị thương, mà nguyên nhân lại chính là vì tớ, nên tớ phải chăm sóc anh ấy. Nhưng tới giờ đã lâu vậy rồi, Dạ Diễm cũng chưa từng đến tìm tớ, vết thương của Tiêu Hàn cũng đỡ rồi, tớ chuyển ra ngoài hẳn là sẽ không có vấn đề gì..."
"Nhưng mà... chuyện hai người..."
"Giữa chúng tớ chẳng có gì hết." Lam Thiên Vũ lập tức nói: "Chuyện của tớ và Dạ Diễm mới xảy ra không lâu, sao tớ có thể ở cùng một chỗ với người đàn ông khác nhanh vậy chứ."
"Haha, thực ra Tiêu Hàn yêu cậu như vậy, dù giờ cậu có ở bên anh ta thật thì cũng rất bình thường, không cần phải giải thích với tớ đâu." Thẩm Hân cười cười, "Đúng rồi, tớ dẫn cậu đi xem nhà mới, nhà tớ ngay cạnh phố tình nhân, ở đó rất nhộn nhịp, tiện đường tới chơi luôn."
"Được."
***
Vì Lam Thiên Vũ ngày thường quá xinh đẹp, luôn luôn bị các học sinh nữ khác ghen tị, nên ở trường học cô có rất ít bạn, chỉ có hai người là Kiều Tinh và Thẩm Hân.
Mấy tháng này xảy ra nhiều chuyện như vậy, tâm trạng Lam Thiên Vũ rất ngột ngạt khó chịu, giờ có thể đi dạo phố với bạn thân, tâm trạng cô cũng dễ chịu đi một chút, hơn nữa cô sớm cũng đã muốn chuyển ra ngoài, không muốn ở lại nhà Tiêu Hàn nữa.
...
Đường phố tình nhân rất sầm uất, hàng hóa giá rẻ, đều là đồ dùng bình dân, thỉnh thoảng cũng có chút đồ tốt, nhưng phải xem số bạn đỏ đến đâu, rất nhiều học sinh sinh viên, người tầng lớp thấp thích tới đây mua đồ, quần áo, váy đẹp, đều là những thứ mà bọn cô thích nhất.
Lam Thiên Vũ và Thẩm Hân mỗi người cầm một cây kem, vừa đi vừa ăn.
Lam Thiên Vũ lúc đầu muốn mua ít đồ, Thẩm Hân đã nói: "Những đồ vỉa hè rẻ tiền này không phù hợp với cậu, đừng mua, chúng ta chỉ đi nhìn thôi là được."
"Được..."
Hai người lại tiếp tục đi dạo, trời cũng dần tối, Lam Thiên Vũ nhìn đồng hồ: "Thẩm Hân, đi hết đoạn đường này rồi chúng ta tới nhà cậu đi."
"Được, nhưng tới đó phải đi bộ nửa tiếng, cậu chịu được không?"
"Không thành vấn đề, chúng ta cứ đi từ từ, coi như thể dục." Lam Thiên Vũ kéo Thẩm Hân bước nhanh đi về phía trước, "Đi nhanh một chút, mấy người đàn ông kia nãy giờ cứ nhìn chúng ta chằm chằm."
"Không phải nhìn chúng ta chằm chằm, mà là nhìn cậu chằm chằm!" Thẩm Hân cười đùa, trong lòng cũng rất ghen tị.
Từ nhỏ đến lớn, Lam Thiên Vũ luôn sáng chói như một viên minh châu, dù ở chỗ nào cô cũng có thể phát ra hào quang chói lóa, nhất cử nhất động của cô, một cái nhíu mày, một nụ cười của cô cũng quyến rũ bao người, đàn ông chỉ cần nhìn qua liền yêu.
"Vậy cậu quay lại lúc nào? Giờ ở đâu?" Lam Thiên Vũ hỏi.
"Mình mới về hôm qua, có thuê một căn phòng hơn năm mươi mét vuông, ngay cạnh phố tình nhân." Thẩm Hân tủm tỉm cười: "Còn cậu thì sao? Giờ ở đâu?"
"Tạm thời tớ đang ở chỗ Tiêu Hàn." Vẻ mặt Lam Thiên Vũ có chút mất tự nhiên.
"Cậu đang ở chỗ Tiêu Hàn?" Thẩm Hân quá bất ngờ: "Vậy chồng cậu đâu?"
"Tớ và anh ấy đã không còn quan hệ gì nữa..."
Trong lòng Lam Thiên Vũ rất không thoải mái, đúng vậy, cô và Dạ Diễm xem như là vợ chồng đã kết hôn, anh là chồng cô, nhưng, cô còn chưa hề chính thức được trải qua mối quan hệ này.
"Các cậu... ly hôn??" Thâm Hân hỏi nhỏ: "Lúc trước tớ có đọc được một tin tức, hình như vào ngày hôn lễ của cậu, Thẩm Ngưng Nhược có đến phá đám, Tiêu Hàn vì bảo vệ cho cậu mà bị thương đúng không?"
"Ừm..." Lam Thiên Vũ đau khổ gật đầu, "Chuyện này tớ không muốn nhắc lại nữa, tóm lại tớ và Dạ Diễm đã ly hôn, giờ tớ chỉ tạm thời ở lại chỗ Tiêu Hàn thôi. Thẩm Hân, cậu đang ở một mình à? Có thể cho tớ đến ở cùng không?"
"Cậu chuyển tới đương nhiên là không có vấn đề, nhưng mà... liệu Tiêu Hàn có đồng ý không?" Thẩm Hân nhìn cô thật sâu.
Lam Thiên Vũ thở dài một hơi: "Trước kia tớ ở nhà anh ấy, một là vì tớ sợ Dạ Diễm sẽ tiếp tục dây dưa, nên không dám ở ngoài, hơn nữa là vì anh ấy đang bị thương, mà nguyên nhân lại chính là vì tớ, nên tớ phải chăm sóc anh ấy. Nhưng tới giờ đã lâu vậy rồi, Dạ Diễm cũng chưa từng đến tìm tớ, vết thương của Tiêu Hàn cũng đỡ rồi, tớ chuyển ra ngoài hẳn là sẽ không có vấn đề gì..."
"Nhưng mà... chuyện hai người..."
"Giữa chúng tớ chẳng có gì hết." Lam Thiên Vũ lập tức nói: "Chuyện của tớ và Dạ Diễm mới xảy ra không lâu, sao tớ có thể ở cùng một chỗ với người đàn ông khác nhanh vậy chứ."
"Haha, thực ra Tiêu Hàn yêu cậu như vậy, dù giờ cậu có ở bên anh ta thật thì cũng rất bình thường, không cần phải giải thích với tớ đâu." Thẩm Hân cười cười, "Đúng rồi, tớ dẫn cậu đi xem nhà mới, nhà tớ ngay cạnh phố tình nhân, ở đó rất nhộn nhịp, tiện đường tới chơi luôn."
"Được."
***
Vì Lam Thiên Vũ ngày thường quá xinh đẹp, luôn luôn bị các học sinh nữ khác ghen tị, nên ở trường học cô có rất ít bạn, chỉ có hai người là Kiều Tinh và Thẩm Hân.
Mấy tháng này xảy ra nhiều chuyện như vậy, tâm trạng Lam Thiên Vũ rất ngột ngạt khó chịu, giờ có thể đi dạo phố với bạn thân, tâm trạng cô cũng dễ chịu đi một chút, hơn nữa cô sớm cũng đã muốn chuyển ra ngoài, không muốn ở lại nhà Tiêu Hàn nữa.
...
Đường phố tình nhân rất sầm uất, hàng hóa giá rẻ, đều là đồ dùng bình dân, thỉnh thoảng cũng có chút đồ tốt, nhưng phải xem số bạn đỏ đến đâu, rất nhiều học sinh sinh viên, người tầng lớp thấp thích tới đây mua đồ, quần áo, váy đẹp, đều là những thứ mà bọn cô thích nhất.
Lam Thiên Vũ và Thẩm Hân mỗi người cầm một cây kem, vừa đi vừa ăn.
Lam Thiên Vũ lúc đầu muốn mua ít đồ, Thẩm Hân đã nói: "Những đồ vỉa hè rẻ tiền này không phù hợp với cậu, đừng mua, chúng ta chỉ đi nhìn thôi là được."
"Được..."
Hai người lại tiếp tục đi dạo, trời cũng dần tối, Lam Thiên Vũ nhìn đồng hồ: "Thẩm Hân, đi hết đoạn đường này rồi chúng ta tới nhà cậu đi."
"Được, nhưng tới đó phải đi bộ nửa tiếng, cậu chịu được không?"
"Không thành vấn đề, chúng ta cứ đi từ từ, coi như thể dục." Lam Thiên Vũ kéo Thẩm Hân bước nhanh đi về phía trước, "Đi nhanh một chút, mấy người đàn ông kia nãy giờ cứ nhìn chúng ta chằm chằm."
"Không phải nhìn chúng ta chằm chằm, mà là nhìn cậu chằm chằm!" Thẩm Hân cười đùa, trong lòng cũng rất ghen tị.
Từ nhỏ đến lớn, Lam Thiên Vũ luôn sáng chói như một viên minh châu, dù ở chỗ nào cô cũng có thể phát ra hào quang chói lóa, nhất cử nhất động của cô, một cái nhíu mày, một nụ cười của cô cũng quyến rũ bao người, đàn ông chỉ cần nhìn qua liền yêu.
Danh sách chương