“Thiếu gia! Không phải người nói, đây là tâm nguyện của lão gia, nhất định phải hoàn thành sao?” Hắn kích động tiến lên, đẩy Cố Tiểu Giáp ra vài bước.

Cố Tiểu Giáp tức giận đến đạp cửa, “Quyên quan vốn là kế triều đình nghĩ ra để vơ vét của cải! Nếu không phải quốc khố trống rỗng, triều đình là vạn bất đắc dĩ mà thôi, ngươi thật sự cho là với tư chất của thiếu gia ngươi có thể đỗ làm quan? Người quý ở chỗ tự mình hiểu mình, nếu không làm quan được, hà tất ở lại không đi hại người hại mình!”

“Câm miệng!” Hách Quả Tử giận không kiềm chế được, “Cái gì mà không làm quan được, làm quan thì phải làm thế nào? Như Huyện lệnh Lân huyện coi mạng người như cỏ rác? Hay là như Tri phủ Đàm thành không biết phân biệt trắng đen tốt xấu? Ngươi thật cho rằng những văn nhân chi hồ giả dã đó thích hợp làm quan sao? Ta phi! Làm quan chân chính cần phải vì dân chờ lệnh. Quan phụ mẫu quan phụ mẫu, phải yêu dân như con, không phải viết thơ vẽ tranh! Luận về điểm này, thiếu gia nhà ta có điểm nào không bằng người?”

Cố Tiểu Giáp bị hắn rống đến ngây ngốc, nửa ngày nói không nên lời.

Hai người rống qua rống lại như vậy, làm cho Kim sư gia và Lão Đào cũng đi ra rồi.

Kim sư gia nói: “Có đại sự gì, có nên gào to ở hành lang vậy không? Vào phòng rồi nói.”

Lão Đào không nói gì, chỉ nhìn Đào Mặc với ánh mắt đầy thâm ý.

Đào Mặc cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

Kim sư gia thấy hai người đều đứng bất động ở hành lang, đành tự mình đẩy hai người vào phòng, sau đó đóng cửa lại, triệt để ngăn lại ánh mắt những người khác ló đầu ra nhìn.

Vào trong rồi, chỉ thấy Cố Tiểu Giáp đi đến bên cạnh bàn, nặng nề vỗ xuống bàn.

Trà cụ trên bàn bị chấn mà xê dịch.

Kim sư gia vốn muốn nói gì đó, lập tức nhớ tới thân phận Cố Xạ, đem những lời đó nuốt xuống. Trước cửa tể tướng là thất phẩm quan, Cố tướng phủ chính là tể tướng phủ.

Hách Quả Tử lại không nghĩ nhiều như lão, thấy hắn đập bàn trút giận, lửa trong đầu cũng từ từ tỏa ra, cười lạnh nói: “Có chuyện gì dùng miệng nói đi, phát cáu với cái bàn làm gì!”

Cố Tiểu Giáp bất thình lình xoay người, nhìn hắn chằm chằm nói: “Công tử nhà ta bị Đào Mặc liên lụy mới thụ thương, ngươi có thừa nhận hay không?”

(Thiệt tình sao lại hỏi Hách Quả Tử, hỏi Đào Mặc kìa, không phải đương sự là Đào Mặc sao, mà tính Đào Mặc thì chắc chắn là thừa nhận rồi. cần gì phát cáu với cái bàn, với Hách Quả Tử. Bạn bắn gian tình cũng vừa vừa phải phải thôi chớ, sao lại giận cá chém lung tung vậy. Bạn là vì Hách Quả Tử cứ cãi bạn mà giận chứ gì, ai biểu đụng tới Đào Mặc chi =.=)

Hách Quả Tử phản bác: “Sao có thể khẳng định là liên lụy? Rõ ràng là Cố công tử nhà ngươi cam tâm tình nguyện.”

Cố Tiểu Giáp vành mắt đỏ lên, nói: “Công tử nhà ta từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng nếm qua cái đau như vậy. Trước đây phu nhân bảo người luyện võ, người cũng không muốn, huống hồ bây giờ bị thương nặng như vậy.”

Lúc trước Cố Tiểu Giáp hung hăng, Hách Quả Tử còn có thể tranh cãi gay gắt. Bây giờ hắn rơi nước mắt, Hách Quả Tử lại không nói ra được lời trách cứ nào, sắc mặt đờ ra nhìn hắn.

Kim sư gia nghe xong mấy câu, đã tìm ra đại thể chân tướng, nói: “Cố công tử được công nhận là đệ nhất tài tử đương thời, y làm gì cũng đã nghĩ sâu tính kỹ. Thị phi đúng sai, trong lòng y tự có cân nhắc, lý nào để cho người khác xen vào?” Lời lão nói ngoài mặt là tán dương Cố Xạ, lại là ngầm hạ thấp Cố Tiểu Giáp.

Cố Tiểu Giáp ở bên cạnh Cố Xạ nhiều năm như vậy, dù có không được thông minh tuyệt đỉnh, nhưng cũng nhạy bén thông minh, làm sao không hiểu ngụ ý của lão, lập tức hừ hừ hai tiếng nói: “Công tử thông minh thì thông minh, suy cho cùng cơ thể cũng chỉ bằng máu thịt. Y bình thường sống an nhàn sung sướng, đâu chịu được mấy bản tử như vậy? Nhưng có vài người rõ ràng là biết, lại chỉ khoanh tay đứng nhìn.” Lửa đã lây lan sang người Lão Đào từ đầu tới cuối vẫn yên lặng không lên tiếng.

Lão Đào không để ý tới hắn, từ lúc vào cửa cũng chỉ nhìn Đào Mặc, lúc này mới nói: “Thiếu gia có tính toán gì không?”

Hách Quả Tử vội nói: “Thiếu gia nói người không muốn làm quan nữa, lão mau khuyên người đi.”

Lão Đào nhìn về phía Đào Mặc.

Đào Mặc chậm rãi ngẩng đầu, mắt mơ hồ còn lưu lại chút mê man. Nhưng hắn rất nhanh đã trấn định, thấp giọng nói: “Cố Tiểu Giáp nói đúng, ta văn không thành võ không tới, căn bản không có tư cách làm quan.”

Lão Đào trách mắng: “Viện cớ!”

Đây là lần đầu Đào Mặc và Hách Quả Tử thấy Lão Đào nghiêm khắc như vậy, đều có chút giật mình.

Lão Đào nói: “Từ xưa cha truyền con nối là tước vị, là hoàng vị, ta chưa từng nghe còn có thừa kế quan vị. Kim sư gia, ngươi có nghe qua chưa?”

Kim sư gia lão muốn nói cái gì, hết sức phối hợp lắc đầu nói: “Chưa từng nghe nói.”

Lão Đào nói: “Nếu quan vị không phải thừa kế, vậy thì mọi người đều có thể làm được, có phải thế không?”

Kim sư gia nói: “Chỉ cần là đường hoàng mà giành được, thì quả thực là vậy.”

Lão Đào nói: “Quyên quan có phải là chính đạo hay không?”

“Triều đình quy định đã ghi rõ, là chính đạo.” Kim sư gia nói.

Lão Đào nghiêng đầu nhìn Đào Mặc, trong mắt lóe ra tia hận không thể rèn sắt thành thép, “Đã như vậy, vì sao thiếu gia lại giậm chân tại chỗ, lâm trận lùi bước?”

Đào Mặc thấp giọng nói: “Tri phủ nói, chưa hẳn đúng, nhưng những tội trạng của ta ông ta kể ra đều không sai. Ta quả thực chưa từng cùng Thôi Quýnh nghiệm thi, lơ là nhiệm vụ bốn chữ, ta không bị oan.”

Kim sư gia vội nói: “Là ta quên nhắc nhở đông gia, xin đông gia thứ lỗi.”

Đào Mặc lắc đầu nói: “Không không không, đây vốn là bổn phận của ta, không liên quan đến sư gia.”

“Dù đông gia không tính toán, trong lòng ta cũng không yên.” Thu nhận tiền Thôi Quýnh đưa lên làm chi phí tu bổ huyện nha là lão tự chủ trương, bây giờ gây ra họa, lão không thể đổ trách nhiệm cho người khác.

Đào Mặc nói: “Sư gia đừng nói như vậy. Những ngày ta ở Đàm Dương huyện nếu không có sư gia chu toàn bên trong, chỉ sợ một ngày làm quan ta cũng làm không được.” Nhớ tới ngày trước lên công đường, hắn ngay cả hồng đầu thiêm lục đầu thiêm còn không phân biệt được, nhờ Kim sư gia nhắc nhở mới biết sử dụng như thế nào, thực sự mất mặt.

Kim sư gia cười khổ nói: “Xem chừng ta thật lâu cũng chưa từng gặp được một huyện quan như đông gia vậy nha? Ngay cả huyện quan nhìn thấy hợp ý nhất cũng ném hai chữ thanh liêm ra sau đầu, thực sự hổ thẹn.”

May là Kim sư gia trung thực kể ra lỗi sai của mình, đem tất cả sai lầm đều kéo về người lão, cũng không đả động tới Đào Mặc, khiến hắn thay đổi chủ ý.

Lão Đào thấy Đào Mặc chui vào ngõ cụt mà ra không được, đành ra đòn sát thủ, nói: “Không bằng thiếu gia đi hỏi ý kiến Cố công tử đi?”

Đào Mặc nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Y không muốn gặp ta.”

Lão Đào nói: “Người còn chưa hỏi, làm sao biết Cố công tử không gặp người?”

Đào Mặc nhìn chằm chằm Cố Tiểu Giáp.

Cố Tiểu Giáp cười lạnh nói: “Lúc này lại nghĩ tới công tử nhà ta rồi?” Hắn vẫn canh cánh trong lòng chuyện Đào Mặc không đi thăm Cố Xạ.

Lão Đào nói: “Ngươi đi hỏi công tử nhà ngươi trước có muốn gặp thiếu gia nhà ta không, nếu không muốn gặp, thì uổng công.”

Cố Tiểu Giáp suy nghĩ một chút, mở cửa ra ngoài.

Lão Đào ra hiệu cho Đào Mặc, bảo hắn đi theo.

Đào Mặc chần chờ đứng tại chỗ một lát, mới chậm rãi theo sau. Càng đến gần cánh cửa, Đào Mặc lại càng khẩn trương. Lúc này, hắn lại có chút hâm mộ Cố Tiểu Giáp không cần lưu tâm mà ra vào phòng Cố Xạ.

Qua một lát, Cố Tiểu Giáp mới không tình nguyện ra ngoài. Nếu hắn không nói Đào Mặc có ý rời khỏi quan trường, Cố Xạ vốn không định gặp Đào Mặc. Nhưng việc này lại vừa vặn thể hiện Cố Xạ quan tâm Đào Mặc, đây mới là nguyên nhân khiến Cố Tiểu Giáp rất khó chịu.

Đào Mặc cất bước tiến vào phòng, liền nghe thấy mùi thuốc nồng nặc.

Cước bộ hắn nhẹ nhàng chậm rãi, ánh mắt lại khẩn thiết tìm kiếm thân ảnh khiến hắn nằm mơ cũng mơ thấy, cho đến khi ánh mắt nhìn thẳng vào thân ảnh đang nằm trên giường, sự sốt ruột trên đầu mi hắn mới phai đi, biến thành đau lòng và ảo não.

“Ngươi muốn từ quan?” Cố Xạ vào thẳng vấn đề.

Đào Mặc đứng tại chỗ, nhẹ giọng nói: “Ta không đảm đương nổi chức quan.”

Cố Xạ nói: “Vì Tri phủ kia?”

Đào Mặc lắc đầu nói: “Ta không biết chữ, không hiểu luật pháp, thậm chí ngay cả việc cơ bản nhất khi làm quan huyện cũng làm không được, thực sự xấu hổ với triều đình.”

Cố Xạ nói: “Ai nói làm quan nhất định phải không hổ thẹn với triều đình?” (Nói đúng lắm)

Đào Mặc giật mình.

Cố Xạ nói: “Làm quan, không hỗ với bách tính và lương tâm mình là được rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện