Càng nói về sau, Lão Đào càng thấy mệt, thấy Cố Xạ cũng có vẻ nghe lại như không nghe, đơn giản vuốt mặt đi ra ngoài, để người khác nghỉ ngơi. Lão vừa bước ra khỏi cửa phòng, liền nghe mùi cơm ngào ngạt khắp hành lang, trận trận hấp dẫn người, nhịn không được đến thang lầu nhìn xuống, chỉ thấy thực khách đầy cả sảnh đường khách điếm, đang là giờ ăn cơm trưa.

Lão Đào vừa mới nói đến khô cả họng, trong bụng trống trơn, không khỏi do dự có nên xuống lầu dùng bữa hay không, đúng lúc gặp Cố Tiểu Giáp từ dưới lầu đi lên, mắt đỏ như thỏ, hai tay cẩn thận bưng chén thuốc nóng hổi, chỉ sợ vẩy ra nửa giọt. Hách Quả Tử nhắm mắt đi phía sau hắn, hai mắt không rời khỏi Cố Tiểu Giáp, không biết là sợ hắn ngã là rơi thuốc, hay là sợ hắn té lầu.

Chờ hai người đến gần, Lão Đào hơi nghiêng người qua bên, nhường đường đi.

Cố Tiểu Giáp đột nhiên dừng bước, hai mắt đỏ hồng nhìn lên, chằm chằm hướng về Lão Đào nói: “Với võ công của ngươi, ngăn công tử bị đánh hẳn là việc dễ như trở bàn tay?”

Lão Đào nói: “Phải.”

Cố Tiểu Giáp oán hận trừng lão, “Ngươi, thật, tốt!”

Nghe tiếng bước chân phẫn nộ giẫm lên thang lầu bỏ đi của Cố Tiểu Giáp, Hách Quả Tử quay qua than thở với Lão Đào: “Lão hà tất nói thẳng vậy?” Ai cũng biết Cố Xạ chịu đòn là do Cố Xạ tự tìm đến. Cố Tiểu Giáp không trách được Cố Xạ, cũng chỉ có thể trút giận lên Lão Đào.

Lão Đào nói: “Nếu ta nói dối, hắn sẽ tin sao?”

“… Sẽ không.” Chỉ sợ không những không tin, mà còn phẫn nộ thêm. Hách Quả Tử thở dài.

Lão Đào nói: “Ngươi đi bảo điếm hỏa kế nấu một thùng nước nóng để tắm.”

Hách Quả Tử mở to mắt nói: “Cố Xạ bị thương thành như vậy còn muốn tắm rửa?”

Lão Đào nói: “Không phải Cố Xạ, là thiếu gia.”

“Thiếu gia?” Hách Quả Tử chợt nhảy dựng lên, trên mặt không giấu được vẻ vui mừng. Bất quá, hắn lập tức xụ mặt xuống, “Ngay cả Cố Xạ cũng bị đánh, thiếu gia sao có thể trở về?” Hắn hôm nay cũng vừa mới biết vị Cố Xạ Cố công tử bất hiển sơn bất lộ thủy này lại là ái tử của Cố tướng, nổi tiếng thiên hạ Cố Huyền Chi. Nghĩ đến mình lúc trước đối với y đủ loại bất kính, hắn lại cảm thấy nỗi sợ từ đáy lòng vọt lên. Bây giờ hắn thấy thật đáng mừng là thiếu gia và y giao tình không tệ, nể tình thiếu gia, Cố Xạ hẳn là sẽ không quá tính toán với việc sở tác sở vi quá mức của hắn chứ.

“Ngươi yên tâm đi.” Vẻ mặt Lão Đào sâu xa khó hiểu.

Hách Quả Tử cảm thán: “Nhưng mà ai ngờ chứ, y lại là Cố Huyền Chi, Cố Huyền Chi! A, nếu ta có thể có được một con chữ của y thôi, hẳn là cả đời sẽ dễ chịu vô cùng?” Những danh sư đại nho nổi danh đã qua đời từ lâu hắn không có duyên nhìn thấy rồi, nhưng có thể thấy đương đại đệ nhất tài tử, hắn cũng không tiếc.

Lão Đào thấy hắn hãy còn chìm đắm trong suy tưởng của mình không thể tự kiềm chế, cũng lười đáp lại, đi thẳng xuống dưới. Vừa mới đi được hai bước, liền thấy vài người nha dịch dáng vẻ tiền hô hậu ủng hộ tống một người đi vào. Người nọ tuy thần tình uể oải, lại không che giấu được khí chất tinh thuần giữa hàng lông mày, không phải Đào Mặc thì là ai? “Thiếu gia!” Lão Đào kích động tiến lên đón. Tuy đoán được Tri phủ mất bò mới lo làm chuồng, để lấy lòng Cố Xạ chắc chắn sẽ thả người về, nhưng suy đoán tính cho cùng cũng không bằng được tận mắt nhìn thấy.

Hách Quả Tử bỗng nhiên kích động, lập tức xoay người đi theo.

Đào Mặc thấy hắn cũng kích động một trận, tức khắc chạy lên, nhìn Lão Đào lại nhìn Hách Quả Tử, hỏi: “Mọi người vẫn khỏe chứ?”

Lão Đào cong khóe miệng, ánh mắt hướng về nha dịch phía sau hắn.

Nha dịch ngượng ngập, vội vàng tới hỏi han Đào Mặc, lộ vẻ trước khi tới đã được đề điểm một lần.

Đào Mặc bị hỏi mà không hiểu ra sao, chỉ có thể kinh nghi đáp: “Tốt tốt, đều tốt cả.”

Lão Đào ngoài cười trong không cười nói: “Bây giờ mới hỏi tới, có hơi trễ rồi không?”

Nha dịch tất nhiên hiểu được ngụ ý trong lời lão, nói: “Các vị và tể tướng rộng lượng, tất sẽ không tính toán khuyết điểm của tiểu nhân.”

Lão Đào thấy hắn quen mắt, suy nghĩ một chút, mới nhớ hai người trước mắt chính là hai người hôm nay đã chấp hành hình phạt với Cố Xạ, trong lòng cười nhạt, thầm nghĩ Tri phủ quả nhiên rất thủ đoạn, trước thả Đào Mặc lấy lòng, sau lại dùng hai người nhan dịch đến thăm dò thái độ bọn họ. Nếu bọn họ có thái độ cương ngạnh với nha dịch, lộ vẻ mang thù sâu đậm, vậy Tri phủ đương nhiên phải nghĩ biện pháp khác. Nếu bên này bọn họ không tính toán, Tri phủ bên kia tự nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nghĩ như vậy, Lão Đào trong lòng đã có chủ ý, nói: “Ta không phải tể tướng, có rộng lượng hay không cũng không rõ. Chính chủ thì vẫn còn nằm trên giường, có việc thì chờ y tỉnh lại rồi nói.”

Hách Quả Tử không cam tâm bổ sung một câu, “Loại thương tổn này là lần đầu tiên y phải chịu trong đời, cũng không biết phải dưỡng đến khi nào!”

Nha dịch nghe bọn họ nói không thiện cảm, sắc mặt mỗi người đều cứng đờ.

May là Đào Mặc cũng nghe được vài phần tức giận, hỏi: “Phát sinh chuyện gì?”

Hách Quả Tử nhìn nha dịch cười lạnh.

Nha dịch không dám ở lại cũng không muốn tự làm mất mặt, nhanh chóng cáo từ.

Lão Đào thấy Đào Mặc còn mở to mắt nhìn mình, thở dài nói: “Thiếu gia vừa từ nơi đó ra, trên người còn mang theo xúi quẩy, không bằng đi tắm rửa trước rồi nói.”

Đào Mặc vừa muốn gật đầu nói được, nghĩ lại nhớ tới Cố Xạ, liền hỏi: “Huyền Chi đâu?”

Lão Đào bụng dạ thâm sâu, nghe được câu này còn chưa phản ứng, Hách Quả Tử đã chấn động toàn thân, cả kinh nói: “Thiếu gia sớm biết y là Cố Huyền Chi?”

Đào Mặc mờ mịt nói: “Đương nhiên biết. Huyền Chi là tự của y.”

Ba người lúc này vẫn chặn ở cửa, nói chuyện lâu không tiện, Lão Đào liền nói: “Chúng ta về phòng trước rồi hãy nói.”

Đào Mặc nhìn Hách Quả Tử và Lão Đào đều muốn nói mà không mở lời, trong lòng kinh sợ, đợi bọn họ vào phòng, liền hỏi ngay: “Là Huyền Chi xảy ra chuyện?”

Lão Đào nhìn về phía Hách Quả Tử, Hách Quả Tử lại đang mở to mắt nhìn lão. Lão Đào thở dài, đem chuyện hôm nay Cố Xạ lên công đường kể lại.

Lão bên này còn chưa nói xong, vành mắt Đào Mặc đã đỏ lên. Đến khi Lão Đào nói bây giờ Cố Xạ không muốn gặp hắn, nước mắt Đào Mặc tựa như châu lặng lẽ rơi xuống.

Hách Quả Tử vội tìm khăn đưa hắn lau nước mắt. Nhưng không đợi hắn tìm ra, Đào Mặc đã qua quýt dùng tay áo lau lau, nói: “Ta, ta đi tắm trước.”

Hách Quả Tử sững sờ. Hắn còn tưởng thiếu gia sẽ chạy qua thăm Cố Xạ.

Đào Mặc nói: “Y đã cứu ta, ta nên nghe lời y.” Cố Xạ bây giờ không muốn gặp hắn, vậy hắn sẽ không đi, dù trong lòng muốn đi đến nghìn lần vạn lần, hắn cũng sẽ nhịn xuống. Lần này có thể thuận lợi đi ra, là Cố Xạ đã dùng thương thế của y đổi về, cho nên hắn càng không thể tự bỏ mặc mình, tắm rửa, thay y phục, đi ngủ… Hắn hi vọng lần gặp sau, hắn sạch sẽ, mà Cố Xạ, kiện kiện khang khang.

Nhưng nghĩ thì dễ làm mới khó.

Khi Đào Mặc thật sự tắm rửa xong nằm lên giường, mới phát hiện cả người uể oải cũng không đủ kéo hắn chìm sâu vào giấc mộng. Cố Xạ Huyền Chi bốn chữ này cứ dây dưa không ngừng, từng chữ từng chữ chiếm cứ đầu hắn, hắn càng muốn ngủ lại càng trăn trở, dây lại càng quấn càng chặt, càng không chịu buông ra.

Cứ như vậy mở to mắt nằm trên giường một canh giờ, cuối cùng cũng có chút lim dim buồn ngủ, chợt nghe bên ngoài một trận ầm ĩ, ván cửa bị đạp vài cước, sau đó nghe thấy Cố Tiểu Giáp cao giọng hét: “Đào Mặc. Ngươi không có lương tâm!”

Lập tức tức có tiếng bước chân gấp gáp hỗn loạn vang lên.

Hắn loáng thoáng nghe được Hách Quả Tử đè thấp giọng nói: “Thiếu gia không phải là người như ngươi nghĩ.”

Đáp trả hắn là một tràng tiếng u u.

Cố Tiểu Giáp oán hận trừng Hách Quả Tử đang ra sức che miệng hắn, hai dốc sức lắc lắc, muốn van hắn kiềm chế, nhưng hắn ở Cố phủ trước giờ sống an nhàn sung sướng, đâu bì được với Hách Quả Tử luôn làm việc mệt nhọc, hai ba lần đều không thoát ra được, còn bị miễn cưỡng kéo đi.

Đang lúc giằng co, cửa đột nhiên mở ra, Đào Mặc khoác ngoại y đứng ở cửa, thấp giọng nói: “Để hắn vào đây nói đi.”

Cố Tiểu Giáp thừa dịp Hách Quả Tử lỏng tay, lập tức thoát ra, nhảy vào phòng Đào Mặc, nắm thắt lưng mà bắt đầu quở trách Đào Mặc.

Hách Quả Tử đứng sau Đào Mặc, nhỏ giọng nói: “Sau khi Cố Xạ bị thương, hắn cứ như vậy, tóm được ai cũng mắng. Lão Đào cũng mới vừa bị hắn giảng xong.”

Cố Tiểu Giáp nghe thấy mắt trợn trừng nói: “Cái gì gọi là tóm được ai cũng mắng? Ta mắng ngươi chưa? Ta mắng sai sao? Nếu không phải vì hắn, công tử nhà ta cũng sẽ không chịu khuất nhục như vậy! Hắn quay về cũng chẳng hỏi han, người lang tâm cẩu phế như vậy, ta còn mắng sai hay sao?”

Hách Quả Tử nói: “Đương nhiên là mắng sai rồi, thiếu gia nhà ta không đi gặp Cố Xạ, không phải vì không muốn đi, mà là vì Cố Xạ không cho đến!”

Cố Tiểu Giáp nói: “Rõ ràng là không muốn đi! Nếu muốn đi, cho dù bị ai cản trở cũng phải đi!”

Đào Mặc khẽ thở dài nói: “Trước khi đi, ta muốn suy nghĩ kỹ càng một chuyện.”

Cố Tiểu Giáp hừ lạnh nói: “Chuyện gì?”

Đào Mặc nói: “Ta có nên tiếp tục làm quan.”

Hách Quả Tử nghe được thì cả kinh, tròng mắt thiếu chút nữa rơi ra ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện