Tuy bà cụ Hoắc cũng cảm thấy tò mò, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cô không muốn nói, cho nên bà ấy cũng không hỏi nữa.

“Cho dù là phương pháp gì, cháu đã cứu được Vân Tương, đối với nhà họ Hoắc mà nói, đây là một ân tình lớn.”

“Thưa bà, khi cháu đến đây, bà đã nói, nếu như cháu có thể cứu được anh ấy, bà sẽ đồng ý tất cả mọi điều kiện của cháu.” Nam Kiều lẳng lặng nhìn về phía bà cụ Hoắc, sau đó hỏi ý kiến: “Hiện tại những lời này còn có hiệu lực không?”

“Đương nhiên là có hiệu lực rồi, cháu có yêu cầu gì thì cứ việc nói.” Bà cụ Hoắc rất hào phóng.

Cô đã cứu được Hoắc Vân Tương một mạng, cho dù cô có nói ra yêu cầu gì đều không quá đáng, chỉ cần nhà họ Hoắc có thể làm được, bọn họ sẽ dốc toàn lực.

Nam Kiều sờ lên đầu của Bánh Bích Quy, đưa ra điều kiện của mình.

“Chắc hẳn mọi người cũng biết cháu đang gặp phiền phức, vì thế yêu cầu của cháu chính là, mọi người giúp cháu điều tra rõ ràng chân tướng cái chết của Mạnh Yên, rửa sạch hiềm nghi trên người cháu, mặt khác… Giúp cháu hủy bỏ hợp đồng với công ty quản lý hiện tại.”

Bà cụ Hoắc nhíu mày: “Chỉ những chuyện này thôi ư?”

Nam Kiều suy nghĩ một lát, sau đó khẽ gật đầu.

“Vâng, chỉ những chuyện này thôi.”

Bà cụ Hoắc đến gần, cười hết sức từ ái.

“Cháu có thể yêu cầu thêm những điều kiện khác, điều kiện như thế không đủ để biểu đạt lòng biết ơn của gia đình bà.”

Nam Kiều lắc đầu, cô là người rất dễ thỏa mãn.

“Không cần đâu, làm người không thể quá đáng.”

Bà cụ Hoắc sốt ruột, vội vàng nháy mắt với Hoắc Vân Tương.

Hoắc Vân Tương khẽ nhếch miệng nói: “Ý tứ của bà nội, cô có thể đưa ra những yêu cầu quá đáng.”

Nam Kiều thấy bọn họ chân thành như thế, vậy nên cô đành được voi đòi tiên.

“Vậy mọi người có thể cho cháu thêm tiền.”

Ừm, hiện tại cô rất cần tiền.

Bà cụ Hoắc nghe xong yêu cầu của cô, bà cụ vẫn còn thất vọng, cảm thấy yêu cầu của cô không đủ quá đáng.

“Ngoại trừ tiền, cháu có thể đưa ra mấy yêu cầu khác không?”

“…” Vẻ mặt Nam Kiều mờ mịt.

Cô muốn bọn họ giúp mình giải quyết kiện cáo, còn muốn bọn họ giúp cô hủy bỏ hợp đồng với công ty quản lý, hiện tại còn đòi tiền, bọn họ thế mà còn cảm thấy cô chưa yêu cầu nhiều? Bà cụ Hoắc nhìn thấy cô không có ý định đưa ra thêm yêu cầu gì, bà cụ sốt ruột nói.

“Cháu cứu được Vân Tương, chính là ơn lớn đối với nhà họ Hoắc, những chuyện nhỏ nhặt này không đủ để bày tỏ lòng biết ơn của gia đình bà.”

Hoắc Vân Tương hơi cau mày, nhìn dáng vẻ kỳ quái của bà nội.

Cô cứu được anh một mạng, dùng những điều này để trả công, xem như là quá đủ.

Bây giờ người ta không cần, bà nội còn muốn đuổi theo để đưa thêm?

Bà cụ Hoắc đến gần, đưa tay nắm lấy bàn tay không bế mèo của Nam Kiều, nghiêm túc nói.

“Nếu cháu đã cứu được một mạng của Vân Tương, ơn huệ này, gia đình bà thật sự không nghĩ ra được nên báo đáp như thế nào, hay là để thằng bé lấy thân báo đáp cho cháu nhé.”

“…” Nam Kiều hoàn toàn bị làm cho ngây người.

Hoắc Vân Tương đưa tay lên miệng, ho khan một lúc lâu mới dừng lại được.

Muốn anh lấy thân báo đáp, việc này đã hỏi qua anh chưa?

Nam Kiều nhìn thoáng qua trên giường bệnh, người đàn ông có sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn rất anh tuấn, cô kiên quyết lắc đầu.

“Cảm ơn ý tốt của bà, cháu lấy tiền là đủ rồi.”

Hiện tại thù lớn của cô còn chưa báo được, cô không muốn nghĩ đến những tình cảm trai gái.

Bà cụ Hoắc không nghĩ đến cô lại từ chối dứt khoát như thế, bà cụ có chút không hiểu hỏi.

“Cháu không thích thằng bé?”

“Cháu thích tiền.” Nam Kiều cười nói.

“Nếu như cháu không thích con người của thằng bé, cháu có thể thích tiền của thằng bé.” Bà cụ Hoắc nhìn qua cháu trai, nhiệt tình chào hàng với Nam Kiều: “Tuy thằng bé có chút lớn tuổi, nhưng dáng dấp khá tốt, hơn nữa còn biết kiếm tiền, cháu cân nhắc thử xem.”

Nam Kiều: “Cháu… Vẫn nên từ chối.”

“…”

Bị bà nội mình cưỡng ép mang đi tặng, còn bị đối phương từ chối, tâm trạng của Hoắc Vân Tương rất phức tạp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện