Từ trong phòng bệnh VIP đi ra, Nam Kiều đi thẳng vào thang máy xuống dưới lầu.

Con mèo đen Bánh Bích Quy làm ổ trong ngực cô, kêu vài tiếng “meo meo”.

“Mặt cô đỏ lên kìa.”

“Mặt tôi đỏ lên khi nào chứ.” Nam Kiều bày ra dáng vẻ khinh thường, hờ hững nói: “Chẳng qua chỉ là một nụ hôn mà thôi, tôi có gì mà phải đỏ mặt chứ.”

Con mèo đen Bánh Bích Quy nói: “Đây không phải nụ hôn đầu tiên của cô à?”

“Không phải!” Nam Kiều phủ nhận.

Thế nhưng mặt của cô càng lúc càng đỏ, không thể nghi ngờ là đang bán rẻ chân tướng.

Cô ôm mèo đi dạo quanh bệnh viện một vòng, sau cùng đi vào một cửa hàng tiện lợi.

“Ở đây không có đồ ăn cho mèo, cũng không có cá khô, mi chịu khó ăn một ít nhé.”

Từ khi cô xảy ra chuyện, đã một tuần nay, Bánh Bích Quy chưa từng ăn một bữa cơm no.

Cô mua xúc xích và sữa, từ trong cửa hàng tiện lợi đi ra, không nghĩ tới lại bị mấy người xông lên túm lấy quần áo.

“Nam Kiều, cô chính là hung thủ giết người, không ngoan ngoãn ở trong tù, người nào thả cô ra.”

“Con khốn không biết xấu hổ, quyến rũ đàn ông có vợ, còn làm hại người ta một xác hai mạng.”

“Loại người như cô nên bị đày xuống địa ngục.”

Một đám người xúm đến kéo quần áo cô, còn túm cả tóc cô, dáng vẻ oán hận, giống như chỉ ước có thể giết chết cô.

Bánh Bích Quy tức giận đến mức xù lông, vẻ mặt dữ tợn nhe răng, giơ móng vuốt sắc, hung hăng cào mấy cái.

Có lẽ bọn họ kiêng kỵ Bánh Bích Quy quá hung dữ, mấy người phụ nữ này không còn dám đến gần nữa, nhưng thay vào đó, bọn họ lại cầm đồ ném vào trên người cô.

Vừa ném vừa mắng.

“Đồ tuesday không biết xấu hổ, hung thủ giết người.”

“Ngay cả một người phụ nữ mang thai mà cô cũng xuống tay được, cô có còn là con người không?”

“Sao cô không chết đi.”

Nam Kiều cắn răng bế mèo băng qua đường, đi vào bệnh viện ở đối diện.

Bánh Bích Quy nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, nó đưa móng vuốt lên sờ đầu cô, kêu mấy tiếng “meo meo”.

“Cô ngốc đấy à, sao không đánh trả, đâu phải cô không đánh lại được bọn họ.”

Lực chiến đấu của cô, những người này không phải đối thủ.

Nam Kiều bóc một chiếc xúc xích đưa cho nó, vừa cho nó ăn vừa nói.

“Tôi vừa mới được người ta bảo lãnh ra ngoài, bây giờ ẩu đả sẽ bị bắt về.”

Hơn nữa móng vuốt của nó sắc như thế, trên tay và mặt mấy người kia đều bị thương, bọn họ cũng không chiếm được chỗ tốt gì.

Quay lại phòng VIP trên tầng cao nhất, bà cụ Hoắc đang tìm cô khắp bệnh viện.

Nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cô, bà ấy mơ hồ đoán được cô gặp phải phiền phức gì.

“Xin lỗi, vừa rồi chúng tôi nên sắp xếp người đi cùng cháu ra ngoài.”

Nam Kiều chỉnh lại mái tóc rối bời, cười nói.

“Không sao, anh Hoắc sao rồi?”

Trên mặt bà cụ Hoắc đều là nụ cười, cảm kích.

“Nhờ phúc của cháu, thằng bé vừa được kiểm tra xong, không có vấn đề gì, tĩnh dưỡng mấy ngày là có thể xuất viện.”

Vốn dĩ cho rằng bà ấy sẽ phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Không nghĩ đến, quý nhân này thật sự mang đến kỳ tích, bảo vệ đứa cháu trai bảo bối của bà ấy một mạng.

Bà cụ Hoắc dẫn cô đi vào trong phòng bệnh, nhiệt tình giới thiệu.

“Nam Kiều, vừa rồi quên chưa giới thiệu, đây là cháu của bà… Hoắc Vân Tương.”

Trên giường bệnh, người đàn ông đẹp trai tắm mình trong ánh nắng chiều, đường nét trên mặt như tranh vẽ.

Đồng phục bệnh nhân bình thường mặc trên người anh đều có loại cảm giác cao cấp, xa xỉ, được định chế riêng.

Nam Kiều một tay bế mèo, một tay xách theo túi đồ mua ở cửa hàng tiện lợi, trên người còn có vết nước đọng, chật vật giống như vừa mới đi mua cơm về.

“Anh Hoắc, chào anh.”

Hoắc Vân Tương quan sát cô một lượt, sau đó lại nhìn con mèo đen tròn vo trong ngực cô.

“Bọn họ nói là cô đã cứu tôi.”

Nam Kiều gật đầu: “Đúng thế.”

Ánh mắt Hoắc Vân Tương nhìn cô trở nên thâm trầm khó dò.

“Như vậy, cô dùng cách nào để cứu tôi?”

“Chuyện đó…”

Nam Kiều chột dạ cười gượng, sờ con mèo trong ngực, vẻ mặt sâu xa nói: “Là bí thuật tổ truyền, không thể nói cho ai biết.”

Khóe miệng Hoắc Vân Tương hơi giật giật, gần như không thể nhìn thấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện