Anh không biết mình khóc vì bị cay, hay vì bát mì mang hương vị thân quen nhất, gợi lên bao ký ức về người mẹ đã khuất.

Lần trước khi Giang Ly đến dọn dẹp, Nghiêm Phong đã để ý rằng rất nhiều thói quen nhỏ trong cách cô làm việc giống hệt mẹ anh khi còn sống.

Lúc đó, anh chỉ nghĩ đó là sự trùng hợp, nhưng lần này, sau khi ăn bát mì có hương vị giống y hệt mì mẹ anh từng làm, anh không kiềm được mà bắt đầu muốn tìm hiểu về Giang Ly.

“Cô gái này chắc là đồng hương của mình nhỉ? Nếu không sao có thể làm ra món ăn đúng vị quê nhà như vậy? Nhìn tuổi tác, chắc vẫn còn đi học, vậy mà đã phải ra ngoài làm việc theo giờ rồi.”

Nhớ đến quê nhà, Nghiêm Phong chợt cảm thấy xót xa. Ở quê anh, những người trẻ tuổi như Giang Ly thường phải nghỉ học sớm để đi làm. Kinh tế vùng quê nghèo khó, nhiều người thậm chí chưa học hết cấp 2 hoặc cấp 3 đã lên đường đến các tỉnh phía Đông để tìm việc làm.

Nghiêm Phong thầm nghĩ: “Giờ mình đã kiếm được tiền, giúp đỡ một hai người trẻ tiếp tục học hành cũng chẳng khó khăn gì. Nếu Giang Ly thực sự muốn học lên cao, mình có thể tài trợ cô ấy. Dù sao cũng là một cơ duyên hiếm có, cô ấy làm mình nhớ đến mẹ đã khuất…”

Vì công việc bận rộn, Nghiêm Phong giao nhiệm vụ tìm hiểu thông tin về Giang Ly cho nhân viên công ty – chính người đã thuê cô đến dọn dẹp lần trước.

Tuy nhiên, kết quả điều tra khiến Nghiêm Phong hoàn toàn bất ngờ.

Nhân viên công ty báo lại với anh:

“Giang Ly không phải đồng hương của anh, quê của hai người cách nhau cả ngàn cây số, khẩu vị cũng khác hẳn nhau. Cô ấy cũng không phải người nghèo bỏ học sớm để đi làm. Thực tế, cô ấy chính là đàn em của anh, đang học năm nhất ở Đại học Z, và còn đứng nhất chuyên ngành kỳ vừa rồi.”

Nhân viên trẻ tuổi hào hứng nói tiếp, vẻ mặt tràn đầy phấn khích như vừa phát hiện ra một tin tức chấn động:

“Ôi trời, sếp Nghiêm, rõ ràng cô gái này đang ‘crush’ anh mà! Cô ấy giả làm nhân viên dọn dẹp để tiếp cận anh, còn tự tay nấu ăn cho anh nữa. Quá tốn tâm tư rồi!”

“Sếp, anh thử nghĩ xem? Từ trước đến giờ, không thiếu người thích anh, nhưng cô ấy là người xinh đẹp nhất đấy! Lại còn là học bá! Hoàn toàn xứng đôi với một người trẻ tuổi tài giỏi như anh mà!”

Nghiêm Phong trừng mắt nhìn nhân viên:

“Không được nói linh tinh!”

Sợ rằng tính cách thân thiện của mình khiến lời nói không đủ trọng lượng, anh tiếp tục:

“Nếu cậu dám đồn thổi trong công ty, từ tháng sau chúng ta sẽ bắt đầu điểm danh mỗi sáng. Và tôi sẽ nói với cả công ty rằng vì cậu đi làm muộn quá thường xuyên nên tôi mới phải đưa ra quy định này.”

Nhân viên nghe vậy lập tức hít một hơi lạnh, hoảng sợ ra hiệu kéo khóa miệng mình lại. “Sếp Nghiêm từ khi nào trở nên ác thế này? Nếu đúng như anh nói, chắc chắn đồng nghiệp sẽ ‘nuốt sống’ tôi mất!”

Nghiêm Phong cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Không hiểu vì sao, mặc dù hành động của Giang Ly nhìn qua giống như đang thích thầm anh, nhưng trong lòng anh lại vô cùng chắc chắn rằng Giang Ly không có chút tình cảm nam nữ nào với mình.

Nếu là cô gái khác, với ngoại hình và trí thông minh như vậy, có lẽ anh sẽ bị thu hút, ít nhất cũng muốn tìm hiểu thêm.

Nhưng khi nghĩ về Giang Ly, trong lòng anh hoàn toàn không có ý định đó, thậm chí cảm thấy suy đoán của nhân viên rằng cô thích anh giống như một lời nói đại nghịch bất đạo.

“Làm sao mình dám nghĩ đến chuyện có tình cảm nam nữ với cô ấy chứ? Không thể nào! Không thể nào!”

“Mỗi khi nhìn thấy Giang Ly, mình chỉ cảm giác như đang nhìn thấy mẹ vậy!”

Trong khi đó, Nghiêm Trân Hương lại tiếp tục khóc sau khi nhìn thấy con trai ăn sạch bát mì không sót một giọt nước.

Giang Ly kiên nhẫn chờ bà khóc xong, ngẩng đầu nhìn lên, mong rằng ánh sáng dẫn đường sẽ xuất hiện. Nhưng cô lại thất vọng lần nữa.

Cô đã giúp Nghiêm Trân Hương hoàn thành hai chấp niệm, tại sao bà vẫn không chịu đi đầu thai? Gần đây, Nghiêm Trân Hương mỗi ngày đều đến Công ty Phong Gia quan sát. Bà nắm rõ từng ngóc ngách trong công ty, từ số lượng văn phòng đến số người làm việc trong mỗi phòng. Nhưng càng hiểu rõ, bà càng thêm lo lắng.

“Công ty toàn là mấy đứa trẻ mới ngoài hai mươi, trẻ thế này thì làm ăn được bao lâu? Lẽ ra phải tìm công việc ổn định hơn chứ!”

“Những người khác thì không làm chủ, chỉ đi làm công kiếm tiền là xong. Còn nó lại ngốc nghếch làm ông chủ, tự gánh lãi lỗ. Lỡ công ty phá sản, người khác chỉ mất việc, còn nó nợ ngập đầu!”

“Thật không ổn, phải sớm khuyên nó đóng cửa công ty. Tìm một công việc ổn định, như làm công chức chẳng hạn. Tôi nghe nói công chức ở đây lương rất cao, có thể tới 200 triệu một năm cơ mà…”

Giang Ly nghe đến phát mệt, định ném một bùa “khóa miệng” lên người bà, nhưng nghĩ đến công đức bà vừa tích lũy, cô lại nhẫn nhịn.

Cuối cùng, khi Nghiêm Trân Hương nói:

“Chỉ cần nó có công việc ổn định, lập gia đình, sinh một đứa cháu, tôi sẽ an tâm rời đi…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện