Giang Ly lạnh lùng đáp:

“Thành thật mà làm việc đi.”

Sau bài học, Nghiêm Trân Hương không dám làm gì sai trái nữa.

Bà nhanh chóng sắp xếp văn phòng của Nghiêm Phong gọn gàng. Dù rất muốn ngắm con trai lâu hơn, bà chỉ dám liếc trộm qua khóe mắt vài lần.

Dọn dẹp xong, bà cố lấy dũng khí để hỏi một câu duy nhất:

“Còn chỗ nào cần dọn nữa không?”

Nghiêm Phong lắc đầu:

“Không, hết rồi.”

Dù lưu luyến muốn ở lại lâu hơn, Nghiêm Trân Hương vẫn cắn răng rời đi.

Vì xoay người rời đi quá nhanh, Giang Ly và Nghiêm Trân Hương đều không nhận ra ánh mắt của Nghiêm Phong đang dõi theo bóng lưng Giang Ly.

Ánh mắt ấy đầy phức tạp, vừa kinh ngạc, vừa đau buồn, lại thoáng nét hoài niệm. Khi cánh cửa văn phòng khép lại, đôi mắt Nghiêm Phong dần đỏ hoe.

Khi Nghiêm Trân Hương bước ra khỏi văn phòng, Giang Ly lập tức thu lại quyền kiểm soát cơ thể và dẫn linh hồn Nghiêm Trân Hương ra khỏi người mình, sau đó đeo lại vòng tay gỗ hoè cho bà.

Cô chờ đợi một lúc lâu nhưng không thấy ánh sáng chỉ dẫn Nghiêm Trân Hương đi đầu thai xuất hiện, trong lòng không khỏi thất vọng.

Cô đã giúp Nghiêm Trân Hương hoàn thành tâm nguyện tự tay dọn dẹp phòng cho con trai, tại sao bà vẫn chưa thể buông bỏ chấp niệm? Nghiêm Trân Hương rời khỏi cơ thể Giang Ly, rụt rè hỏi:

“Tôi có thể quay lại nhìn con thêm một lần nữa được không?”

Giang Ly nhìn dáng vẻ của bà, thở dài và nhận ra lý do ánh sáng dẫn dắt không xuất hiện.

Cô gật đầu bất lực:

“Đi đi, muốn nhìn bao lâu thì nhìn.”

Cô hy vọng rằng Nghiêm Trân Hương sau khi nhìn đủ sẽ có thể buông bỏ chấp niệm.

Nửa ngày sau, Nghiêm Trân Hương quay lại, thở dài nói:

“Tôi thấy Tiểu Phong lại nhặt ba lon cà phê từ thùng rác, rửa sạch rồi uống liền hai lon.”

Giang Ly: …

Nam thần của khuôn viên trường học, tiết kiệm đến mức này sao? Không biết các đàn chị thầm ngưỡng mộ Nghiêm Phong liệu có vỡ mộng không.

Nghiêm Trân Hương tiếp tục lẩm bẩm:

“Đến giờ ăn trưa, mọi người trong công ty đều gọi đồ ăn bên ngoài, dường như ngày nào cũng như vậy. Không biết mấy món đó có sạch sẽ không, nguyên liệu chắc chắn không phải loại tốt. Ai đi mua thịt ngon, rau tươi để nấu cho họ chứ? Dầu ăn chắc cũng là loại rẻ nhất…”

Bà nói, giọng đầy tiếc nuối:

“Tôi thật sự muốn tự tay nấu cho nó một bát mì.”

Giang Ly giật mình khi nghe thêm một câu “thật muốn” từ Nghiêm Trân Hương.

Cô cẩn thận lấy từ ba lô ra một lá bùa, dán lên trán Nghiêm Trân Hương rồi quan sát kỹ.

Trên lá bùa, từng đường nét đỏ từ từ hiện lên, phác họa hình một… bát mì?

Giang Ly xác định, đây chính là chấp niệm mới của Nghiêm Trân Hương.

Cô nghĩ thầm: “Một bát mì? Thật là lần đầu tiên nghe thấy.”

Quyết tâm ghi chú lại ví dụ này vào sách học thuật sau khi trở về, cô nghĩ: “Ít nhất các thế hệ sau sẽ biết rằng một người c.h.ế.t cũng có thể mang chấp niệm về bát mì.”

Giúp Nghiêm Trân Hương tự tay nấu mì không khó, cái khó là làm sao khiến Nghiêm Phong ăn bát mì ấy.

Nếu như với việc dọn phòng, Giang Ly có thể giả dạng nhân viên dọn dẹp, thì việc nấu mì lại phức tạp hơn nhiều. Không lẽ cô phải mở quán mì sao?

Sau một hồi suy nghĩ, cô quyết định tận dụng lý do lần trước Nghiêm Trân Hương vứt ba lon cà phê của Nghiêm Phong vào thùng rác.

Mặc kệ lý do có gượng ép hay không, Giang Ly mang theo bát mì do Nghiêm Trân Hương tự tay làm đến Công ty Phong Gia.

Nhìn thấy Giang Ly bỏ khẩu trang, Nghiêm Phong hơi bất ngờ. Khi nghe cô xin lỗi vì chuyện lần trước “lỡ tay” vứt cà phê, và mang đến một bát mì để bù đắp, anh hoàn toàn không biết nên phản ứng ra sao.

Trong lòng anh thầm nghĩ:

“Cô gái trước mặt đẹp như vậy, nhưng đầu óc có vấn đề sao? Vứt cà phê của tôi, bồi thường thì cứ trả tiền hoặc mua cà phê mới là được. Bồi thường bằng một bát mì là sao?”

Dù vậy, với phong thái điềm đạm, Nghiêm Phong không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Anh nhận bát mì, quyết định đợi cô rời đi rồi sẽ vứt bát mì này đi.

Nhưng sau khi Giang Ly rời khỏi, sự tò mò thôi thúc anh mở nắp bát mì. Nhìn thấy bên trong, anh sững người.

Đây là một bát mì thủ công, những sợi mì to bằng nửa ngón tay, chính là loại mì thô mà anh thích nhất.

Mì có màu vàng nhạt, vì trong bột được trộn rất nhiều lòng trắng trứng, tạo độ dai mềm, không dính khi nấu. Mỗi sợi mì có dấu vết của bàn tay nhào nặn, khiến chúng trở nên đặc biệt chắc và dẻo.

Trên bát mì có một quả trứng ốp la, lòng đỏ vừa chín tới, và một ít thịt đầu heo – món anh thích nhất. Kèm theo là một túi ớt nhỏ, được chia riêng, lượng ớt cũng vừa đủ.

Ngay lập tức, Nghiêm Phong quên mất ý định vứt bát mì.

Anh mở túi ớt, đổ toàn bộ vào bát, khuấy nhẹ rồi nhanh chóng gắp một đũa mì lớn cho vào miệng.

Do ớt chưa kịp trộn đều, miếng mì đầu tiên của anh thấm đầy vị cay nồng. Cảm giác cay xộc thẳng lên mũi, khiến mắt anh đỏ hoe, nước mắt trào ra.

Nhưng Nghiêm Phong không dừng lại. Anh tiếp tục ăn từng miếng mì, nước mắt không ngừng rơi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện