Vĩnh An Vương phủ.

Cơ Nhược Phong, Cơ Tuyết vẫn còn trong phòng chữa thương cho Tiêu Sắt, những người khác đứng ngoài phòng lo lắng chờ đợi.

“Khóa kỹ cửa lớn chưa? Phái người canh gác các chỗ chưa?” Diệp Nhược Y hỏi quản gia.

Quản gia vừa lau mồ hôi vừa gật đầu: “Đã khóa hết rồi, nhưng bên ngoài càng ngày càng ồn ào. Ta phái người ra ngoài nhìn, hắn nói bên ngoài có rất nhiều

người chết đang chạy!”

“Người chết?” Diệp Nhược Y kinh ngạc.

“Đúng, hai vị khách Minh Hầu và Vô Thiền vẫn luôn ở trong phủ, nghe tin này xong đã chạy ra ngoài!” Quản gia vội nói.

“Mấy ngày trước bọn họ đã tìm hiểu, không chỉ Vô Tâm, NguyỆt Cơ cũng đang trên tay Tiêu Sắt, e rằng bọn họ thấy cảnh này nên lo cho an nguy của hai người kia.” Lôi Vô Kiệt tức giận đập tay xuống đất: “Chết tiệt! Ta lại chỉ

có thể chờ ở đây!”

Đường Trạch nhìn gian nhà một hồi, lập tức xoay người: “Ta ra ngoài xem sao.” “Cẩn thận.” Diệp Nhược Y khẽ nói.

“Yên tâm, ta là người của Đường môn, không sợ nhất là mấy chuyỆn quỷ

quái như thế này!” Đường Trạch cười một tiếng, tung người nhảy lên, lao ra ngoài phòng.

“Bướm, bay đi.” Tử Đồng lấy từ trong lòng ra một con bướm giấy, khẽ giơ tay.

Con bướm giấy bay ra khỏi tay hắn, rơi vào giữa đám người, những người vốn đang hung hăng chạy về phía hắn như lập tức mất hết sức lực, tê liệt ngã dưới đất. Những con cổ trùng rất nhỏ chui ra từ lỗ tai họ, nhưng chưa đi được mấy bước đã tan thành bụi bặm.

Phi Hiên lại xuất chưởng đẩy ra, nơi chưởng phong đi qua, dược nhân bị đánh bay ra ngoài ngã lăn trên mặt đất, không đứng dậy nổi.

Tạ Tuyên cười một tiếng: “Đạo pháp ảo diệu đúng là khắc tinh của mấy thứ ma quỷ này.”

Lý Phàm Tùng không biết làm sao: “Nhưng đạo pháp của con không tốt, chỉ biết chút kiếm thuật, con phải chặt đầu bọn họ ư?”

“Tuy con không biết đạo pháp nhưng lại có Thanh Tiêm kiếm bao hàm đạo lý của đạo pháp.” Tạ Tuyên mỉm cười: “Con ở đây đối phó với dược nhân, ta cần tìm một người.”

“Ai?” Lý Phàm Tùng hỏi.

“Đương nhiên là cổ chủ rồi.” Tạ Tuyên nâng kiếm tung người nhảy lên, đi khỏi.

Bây giờ toàn thành đầy dược nhân, nếu chỉ dựa vào Đại Long Tượng Lực của Phi Hiên và Tử Đồng thì cho dù bọn họ dùng hết sức lực cũng không cách nào thật sự giết chết một phần mười số dược nhân. Nhưng đã có dược

nhân chắc chắn sẽ có cổ chủ. Nếu giết cổ chủ, như vậy tất cả cổ trùng trong thân thể dược nhân sẽ lập tức chết hết.

“Quỷ Y Dạ Nha.” Tạ Tuyên trầm giọng nói: “Ngươi đáng chết.” “Đại tổng quản đâu rồi?” Tiêu Vũ hỏi Long Tà.

Long Tà trả lời: “Đuổi theo Tuyên Phi nương nương và Lạc Thanh Dương.”

“Mãu phi... rốt cuộc người thích ai? Diệp Đỉnh Chi, Lạc Thanh Dương còn cả phụ hoàng nữa. Vì sao mỗi lần người lựa chọn đều khiến người khác không thể hiểu nổi vậy.” Tiêu Vũ chắp hai tay sau lưng, ngón tay gõ nhẹ

lên muốn bàn tay.

Đương nhiên, không ai trả lời được câu hỏi này của hắn.

“Đi, chúng ta tới Vĩnh An Vương phủ, đây là cơ hội cuối cùng để giết chết bọn chúng.” Cuối cùng Tiêu Vũ không kiềm chế nổi, đi ra ngoài phòng.

“Vậy bên Bạch Vương phủ thì sao?” Long Tà hỏi.

“Cần gì quan tâm tới kẻ chắc chắn không có mỆnh đế vương.” Tiêu Vũ

cười lạnh một tiếng, hắn dừng bước, xoay người: “Dạ Nha tiên sinh, trong phủ xin nhờ ngươi.”

Dạ Nha cười một tiếng: “Chờ điện hạ chiến thắng trở về.”

“Đăng cơ trong một đêm tanh máu như vậy đúng là chuyỆn thú vị.” Tiêu Vũ nhếch miệng cười nói.

“Cuộc đời này được gặp điện hạ, đúng là may mắn cho ta.” Dạ Nha nói từ tận đáy lòng.

Tiêu Vũ nhún vai một cái: “Đáng tiếc kẻ khác gặp chúng ta lại là bất hạnh của bọn chúng.”

Trong buổi tối được hậu thế gọi là ‘đêm đẫm máu’, Tiêu Vũ dẫn Tô Xương Hà và Vô Tâm rời khỏi Xích Vương phủ, hắn dùng máu tươi và sát phạt tàn khốc nhất kết thúc buổi tối kinh khủng này.

Bọn họ bước lên xe ngựa, đi thẳng về phía Vĩnh An Vương phủ. Đám dược nhân điên cuồng công kích bất cứ ai chúng thấy nhưng lại rối rít tránh né chiếc xe ngựa này. Tiêu Vũ thấy vậy cười lạnh nói: “Ngươi thấy thuật dược cổ này ra sao?”

“Quá âm tà, trừ phi cùng đường mạt lộ, định đồng quy vu tận. Sau tối nay e rằng Thiên Khải thành sẽ bị phá hủy.” Tô Xương Hà nói.

“Vậy thì đổi thành khác làm đô thành thôi.” Tiêu Vũ nhún vai một cái.

Xe ngựa đột nhiên dừng lại, Long Tà đang lái xe quay lại nói: “Phía trước có người.”

Tiêu Vũ ngẩng đầu nhìn, kinh ngạc: “Là hắn?”

Tô Mộ Vũ cầm dù đứng đó, dưới chân hắn đã đầy như thi thể, gần như

đứng trong vũng máu. Hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía xe ngựa, lạnh nhạt nói: “Tô Xương Hà.”

Tô Mộ Vũ đột nhiên giơ tay, cây dù lập tức nổ tung, như một đóa hoa hé nở giữa không trung. Tất cả nan dù vỡ ra để lộ từng lưỡi đao kim loại nhỏ

bé ở trong. Mười bảy nan dù vỡ nát, mười bảy lưỡi đao tỏa ra, xuyên qua đầu đám dược nhân đang định lao tới, cắm lên bức tường hai bên. Cánh tay Tô Mộ Vũ vốn cầm cán dù lộ ra thân kiếm sắc bén. hắn giơ tay, chỉ về

phía xe ngựa.

Tô Xương Hà thở dài: “Xem ra điện hạ phải đi trước một bước rồi, ta xử lý xong chuyỆn ở đây sẽ chạy tới.”

Tiêu Vũ gật đầu một cái: “Vậy mời đại gia trường mau mau một chút. Long Tà, chúng ta đi đường khác.”

Long Tà quay đầu xe, chạy theo đường khác. Xe ngựa đi khỏi, lưu lại một bóng người. Tô Xương Hà gõ nhẹ lên cái mặt nạ bạc: “Tô Mộ Vũ, ta chưa từng nghĩ sẽ có ngày phải giao thủ với ngươi.”

Tô Mộ Vũ xách kiếm từ từ bước tới: “Khi ngươi đưa ra quyết định đó, ngươi nên đoán trước, giữa chúng ta chắc chắn sẽ có trận đánh này.”

Tô Xương Hà lắc đầu: “Chúng ta vốn là người sống trong bóng tối, ta nghĩ ngươi sẽ không đắn đo trong chuyỆn này.”

“Ám Hà chúng ta thân là Ám Hà, không tuân theo quy tắc thế tục, nhưng chúng ta có quy tắc của riêng mình. Mà lựa chọn của ngươi đã vi phạm vào quy tắc của Ám Hà chúng ta. Nó không những không dẫn dắt chúng ta bước vào thời đại mới mà còn chôn vùi toàn bộ Ám Hà. Vì Tô gia, vì toàn bộ Ám Hà, hôm nay ta nhất định phải giết ngươi.” Tô Mộ Vũ lạnh nhạt nói.

“Năm xưa ngươi vốn là lựa chọn tốt nhất cho chức đại gia trường, nhưng ngươi nhường vị trí đó cho ta. Khi đó bất luận điểm nào ngươi cũng mạnh hơn ta.

Diêm Ma chưởng cũng chín năm. Thập Bát kiếm trận tuy lợi hại nhưng không phải đối thủ của ta.” Tô Xương Hà trầm giọng nói.

“Ngươi nói xong chưa?” Tô Mộ Vũ đột nhiên nói.

Đây thường là câu nói cuối cùng của hắn với con mồi khi còn được gọi là Chấp Tán Quỷ.

Tô Xương Hà kinh ngạc, sau đó cúi người: “Vậy ngươi đi Quỷ Môn quan của ngươi, ta lên Đoạn Hồn kiều của ta.”

Năm đó Tô Xương Hà từng là Tống Táng Nhân, bọn họ vốn là sư huynh đỆ lớn lên cùng nhau, cũng từng sóng vai tác chiến, coi đối phương như huynh đỆ ruột thịt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện