“Nói linh tinh cái gì đấy, người chết làm sao đứng dậy được?” Trầm Hi Đoạt giơ chân đá văng tên thiếu khanh đang sợ tới mức run lẩy bẩy ra, xách Trảm Tội đao đi lên trước. Nhưng vừa đi được vài bước hắn đã đờ ra tại chỗ.
Hắn nhớ người này! Một nén nhang trước, hắn đã tự tay đâm một đao vào lồng ngực đối phương.
Hắn quản lý Đại Lý tự nhiều năm, được gọi là Thiên Khải Diêm La, tinh thông các loại hình phạt, là người hiểu rõ nhất thương thế nào có thể đoạt mạng, thương thế nào nhìn thì nghiêm trọng nhưng thực tế không giết chết người, thương thế ra sao mà bên ngoài không chút vết thương nhưng lại lặng lẽ mất mạng. Còn một đao vừa rồi của hắn là chết tới không thể chết hơn.
“Được gọi là Diêm Vương bao năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên ta thật sự thấy quỷ!” Trầm Hi Đoạt vung đao đi tới, hung tợn nói: “Nếu đã giết ngươi được một lần thì cũng có thể giết ngươi lần nữa!” Trường đao của hắn chém thẳng xuống tay của đối phương.
Nhưng đối phương hoàn toàn không phản ứng lại, không la hét cũng không né tránh, mà chỉ giơ tay đấm về phía Trầm Hi Đoạt.
Trầm Hi Đoạt kinh ngạc, vội vàng lùi lại, trước ngực bị đánh một quyền, lui liền mười bước. Mấy tên thiếu khanh vội vàng tiến tới đỡ hắn, Trầm Hi Đoạt sắc mặt tái nhợt: “Tên này lợi hại hơn vừa rồi rất nhiều.”
“Hơn nữa người trúng dược cổ sẽ không thấy đau đớn.” “Sẽ không biết sợ hãi.”
“Bởi vì hắn đã là người chết.”
“Cách duy nhất có thể khiến hắn dừng lại là chặt đầu hắn xuống! Bởi vì cổ
trùng ký sinh trong đầu hắn, chặt đầu hắn xuống, chẳng mấy chốc cổ trùng sẽ chết.”
Tạ Tuyên ngồi trong Khâm Thiên giám, nói với Lý Phàm Tùng, Phi Hiên, Tử Đồng. Bọn họ đều đã đeo kiếm, chuẩn bị ra ngoài trợ giúp cấm quân dẹp loạn.
“Mấy vị hoàng tử trong Thiên Khải thành gặp nguy hiểm, bây giờ đều đóng cửa không ra ngoài. Chỉ có những người không dựa vào cả ba nhà như chúng ta mới rảnh rỗi.” Tạ Tuyên nhìn ra ngoài cửa, đột nhiên biến sắc: “Quốc sư!”
Chỉ thấy Tề Thiên Trần chậm rãi đi từ ngoài cửa vào, hắn như đã già đi vài chục tuổi, giữa hai hàng mi đầy những mỆt mỏi. Hắn gật đầu với Tạ Tuyên một cái: “Phải đặt hy vọng vào Tạ tiên sinh rồi.”
“Quốc sư, tình hình bên ngoài ra sao?” Tạ Tuyên hỏi.
“Tu La quỷ vực.” Tề Thiên Trần thở dài. “Chỉ tiếc hôm nay công lực của ta đã gần như mất hết, không cách nào làm được nhiều hơn. Phi Hiên, Tử
Đồng, các con tu luyỆn Đại Long Tượng Lực là đạo pháp chí thuần trong nhân gian, thứ tà vật như cổ trùng sợ hãi các con. Các con không cần dùng kiếm chém đầu, chỉ cần dùng Đại Long Tượng Lực đánh trúng những xác chết biết đi, cổ trùng sẽ tự tiêu tan.”
“Vâng, đỆ tử đã hiểu.” Phi Hiên và Tử Đồng đồng thời cúi đầu.
Tề Thiên Trần đi tới bên cạnh Tử Đồng, cúi người giơ tay xoa đầu cậu bé, cười nói: “Tử Đồng.”
Tử Đồng ngẩng đầu lên, trong lòng đã đoán ra điều gì, lập tức lỆ rơi đầy mặt: “Sư phụ.”
“Con có mắt tím trời sinh, từ nhỏ đã thấy một số thứ không thể nhìn thấy, là phúc của con khi tu đạo nhưng cũng là họa của con khi tu đạo. Con sẽ
trở thành đạo nhân lợi hại nhất thiên hạ, nhưng chắc chắn không thể sống qua ba mươi. Hôm nay sư phụ mượn cặp mắt tím của con, sau này con phải tự chăm sóc cho mình.” Tề Thiên Trần nhìn Tử Đồng đầy hiền từ.
“Sư phụ, thế này...” Lý Phàm Tùng vội vàng hỏi nhưng bị Tạ Tuyên giơ tay, ra hiệu cho hắn đừng nói tiếp.
Tử Đồng lau nước mắt, dập đầu xuống đất: “Đồ nhi xin ghi nhớ!”
Tề Thiên Trần bàn tay đặt trên đầu Tử Đồng khẽ ấn xuống, sau đó hắn nâng tay lên. Khi Tử Đồng ngẩng đầu lên, màu tím trong tay Tử Đồng đã nhạt dần.
“Đi thôi.” Tề Thiên Trần mỆt mỏi nói.
Tử Đồng đứng dậy nhưng lại lập tức quỳ xuống: “Sư phụ!”
“Thằng ngốc này, con xem, bên ngoài đã là Tu La quỷ vực, những người đó đang chờ con tới cứu. Con ở đây thêm một khắc, sẽ có rất nhiều người ngã xuống.” Tạ Tuyên xoa đầu cậu.
Cuối cùng Tử Đồng cũng hạ quyết tâm đứng dậy, đi tới bên người Phi Hiên: “Sư phụ, chờ con về.”
Tề Thiên Trần đi tới bên ghế, ngồi xuống, lấy hai cánh bánh ngọt ra vẫy với Tử Đồng: “Ta mua bánh ngọt rồi, về thì ăn.”
Tử Đồng gật đầu: “Vâng!”
Tạ Tuyên dẫn hai đứa bé ra ngoài cửa, rút Vạn Quyển Thư ra thở dài nói: “Còn là trẻ nhỏ mà...”
Tề Thiên Trần nhìn bóng lưng bọn họ đi khỏi, thở một hơi dài, đặt bánh ngọt lên bàn, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Trên tòa tiên đảo vô danh cách đó ngàn dặm, Mạc Y áo trắng như tiên đột nhiên mở mắt, khóe mắt hắn chảy ra một giọt lỆ. Hắn giơ tay lau nhẹ giọt nước mắt, ngây ngốc nhìn.
Bách Lý Đông Quân theo hầu bên cạnh kinh ngạc nhìn hắn: “Sao vậy?”
Mạc Y nhìn giọt nước mắt trong tay, khẽ nói: “Ta mơ thấy lần đầu tiên ta gặp sư huynh.”
Sau khi nói xong, nước mắt Mạc Y hóa thành hơi nước tiêu tan. Hắn lại nhắm hai mắt lại, chìm vào giấc mộng.
“Chặt đầu chúng xuống cho ta!” Chặt đầu chúng xuống!” Lúc này trên người Trầm Hi Đoạt đã đầy những vết thương, Trảm Tội đao trong tay hắn đã đỏ chót như máu, sau khi giết ba người chết liền hắn mới phát hiện ra điểm này.
“Đại nhân, đại nhân.” Thiếu khanh bên cạnh hoảng sợ nói. “Làm sao!” Trầm Hi Đoạt nổi giận mắng.
“Kia là... Trần Lạc...” Giọng của tên thiếu khanh gần như sắp khóc.
Người đối diện trên đùi đã bị cắt mất một khoảng thịt lớn, trước ngực có một vết thương trí mạng, tay cầm Trảm Tội đao được phân phối riêng cho Đại Lý tự, ánh mắt thất thần, hung ác nhìn mọi người trước mặt.
Trần Lạc là thiếu khanh nhậm chức ở Đại Lý tự đã gần mười năm, cũng là thủ hạ đắc lực nhất của Trầm Hi Đoạt. Vừa rồi trong khi chiến đấu hắn dẫn một tiểu đội đi theo đường khác.
Trầm Hi Đoạt chỉ do dự trong chốc lát rồi lập tức vung đao, sải bước xông tới.
Tiêu Lăng Trần giơ đao chém về phía hắn. Trầm Hi Đoạt giậm mũi chân né sang một bên, một đao chém bay đầu Trần Lạc. Hắn lạnh lùng nói: “Hắn đã không còn là đồng bọn của chúng ta! Hắn đã chết, nằm xuống đất mới thật sự là yên nghỉ.”
“Tiêu Sắt sao rồi?” Tiêu Vũ hỏi Long Tà vừa từ ngoài phủ chạy vào. “Đã vào Vĩnh An Vương phủ, vẫn chưa ra.”Long Tà trả lời.
“Tiêu Sùng thì sao?” Tiêu Vũ lại hỏi.
“Cũng vậy, từ ngoài cửa cung lui về trong vương phủ rồi không có động tĩnh gì.” Long Tà lắc đầu.
“Bên ngoài thì sao?”
“Bên ngoài đã cực kỳ hỗn loạn, đúng như lời Dạ Nha tiên sinh, có gọi là địa ngục cũng không quá đáng. Trước mắt Cấm Quân, Đại Lý tự, Kinh Triệu doãn phủ đều phái người ra ngoài giữ gìn trật tự, nhưng dược nhân bị giết chết thì binh sĩ của bọn chúng cũng lần lượt biến thành dược nhân, tình hình rất khó khống chế. Vừa rồi có người ra khỏi Khâm Thiên giám, Dạ
Nha tiên sinh từng nói thật ra Khâm Thiên giám có người khắc chế được cổ trùng.”
“Chỉ cần người đi ra không phải quốc sư, như vậy chỉ có thể dẹp loạn nhất thời mà thôi. Nếu Tiêu Sắt và Tiêu Sùng không chịu đi ra thì ép bọn chúng phải ra!”
Hắn nhớ người này! Một nén nhang trước, hắn đã tự tay đâm một đao vào lồng ngực đối phương.
Hắn quản lý Đại Lý tự nhiều năm, được gọi là Thiên Khải Diêm La, tinh thông các loại hình phạt, là người hiểu rõ nhất thương thế nào có thể đoạt mạng, thương thế nào nhìn thì nghiêm trọng nhưng thực tế không giết chết người, thương thế ra sao mà bên ngoài không chút vết thương nhưng lại lặng lẽ mất mạng. Còn một đao vừa rồi của hắn là chết tới không thể chết hơn.
“Được gọi là Diêm Vương bao năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên ta thật sự thấy quỷ!” Trầm Hi Đoạt vung đao đi tới, hung tợn nói: “Nếu đã giết ngươi được một lần thì cũng có thể giết ngươi lần nữa!” Trường đao của hắn chém thẳng xuống tay của đối phương.
Nhưng đối phương hoàn toàn không phản ứng lại, không la hét cũng không né tránh, mà chỉ giơ tay đấm về phía Trầm Hi Đoạt.
Trầm Hi Đoạt kinh ngạc, vội vàng lùi lại, trước ngực bị đánh một quyền, lui liền mười bước. Mấy tên thiếu khanh vội vàng tiến tới đỡ hắn, Trầm Hi Đoạt sắc mặt tái nhợt: “Tên này lợi hại hơn vừa rồi rất nhiều.”
“Hơn nữa người trúng dược cổ sẽ không thấy đau đớn.” “Sẽ không biết sợ hãi.”
“Bởi vì hắn đã là người chết.”
“Cách duy nhất có thể khiến hắn dừng lại là chặt đầu hắn xuống! Bởi vì cổ
trùng ký sinh trong đầu hắn, chặt đầu hắn xuống, chẳng mấy chốc cổ trùng sẽ chết.”
Tạ Tuyên ngồi trong Khâm Thiên giám, nói với Lý Phàm Tùng, Phi Hiên, Tử Đồng. Bọn họ đều đã đeo kiếm, chuẩn bị ra ngoài trợ giúp cấm quân dẹp loạn.
“Mấy vị hoàng tử trong Thiên Khải thành gặp nguy hiểm, bây giờ đều đóng cửa không ra ngoài. Chỉ có những người không dựa vào cả ba nhà như chúng ta mới rảnh rỗi.” Tạ Tuyên nhìn ra ngoài cửa, đột nhiên biến sắc: “Quốc sư!”
Chỉ thấy Tề Thiên Trần chậm rãi đi từ ngoài cửa vào, hắn như đã già đi vài chục tuổi, giữa hai hàng mi đầy những mỆt mỏi. Hắn gật đầu với Tạ Tuyên một cái: “Phải đặt hy vọng vào Tạ tiên sinh rồi.”
“Quốc sư, tình hình bên ngoài ra sao?” Tạ Tuyên hỏi.
“Tu La quỷ vực.” Tề Thiên Trần thở dài. “Chỉ tiếc hôm nay công lực của ta đã gần như mất hết, không cách nào làm được nhiều hơn. Phi Hiên, Tử
Đồng, các con tu luyỆn Đại Long Tượng Lực là đạo pháp chí thuần trong nhân gian, thứ tà vật như cổ trùng sợ hãi các con. Các con không cần dùng kiếm chém đầu, chỉ cần dùng Đại Long Tượng Lực đánh trúng những xác chết biết đi, cổ trùng sẽ tự tiêu tan.”
“Vâng, đỆ tử đã hiểu.” Phi Hiên và Tử Đồng đồng thời cúi đầu.
Tề Thiên Trần đi tới bên cạnh Tử Đồng, cúi người giơ tay xoa đầu cậu bé, cười nói: “Tử Đồng.”
Tử Đồng ngẩng đầu lên, trong lòng đã đoán ra điều gì, lập tức lỆ rơi đầy mặt: “Sư phụ.”
“Con có mắt tím trời sinh, từ nhỏ đã thấy một số thứ không thể nhìn thấy, là phúc của con khi tu đạo nhưng cũng là họa của con khi tu đạo. Con sẽ
trở thành đạo nhân lợi hại nhất thiên hạ, nhưng chắc chắn không thể sống qua ba mươi. Hôm nay sư phụ mượn cặp mắt tím của con, sau này con phải tự chăm sóc cho mình.” Tề Thiên Trần nhìn Tử Đồng đầy hiền từ.
“Sư phụ, thế này...” Lý Phàm Tùng vội vàng hỏi nhưng bị Tạ Tuyên giơ tay, ra hiệu cho hắn đừng nói tiếp.
Tử Đồng lau nước mắt, dập đầu xuống đất: “Đồ nhi xin ghi nhớ!”
Tề Thiên Trần bàn tay đặt trên đầu Tử Đồng khẽ ấn xuống, sau đó hắn nâng tay lên. Khi Tử Đồng ngẩng đầu lên, màu tím trong tay Tử Đồng đã nhạt dần.
“Đi thôi.” Tề Thiên Trần mỆt mỏi nói.
Tử Đồng đứng dậy nhưng lại lập tức quỳ xuống: “Sư phụ!”
“Thằng ngốc này, con xem, bên ngoài đã là Tu La quỷ vực, những người đó đang chờ con tới cứu. Con ở đây thêm một khắc, sẽ có rất nhiều người ngã xuống.” Tạ Tuyên xoa đầu cậu.
Cuối cùng Tử Đồng cũng hạ quyết tâm đứng dậy, đi tới bên người Phi Hiên: “Sư phụ, chờ con về.”
Tề Thiên Trần đi tới bên ghế, ngồi xuống, lấy hai cánh bánh ngọt ra vẫy với Tử Đồng: “Ta mua bánh ngọt rồi, về thì ăn.”
Tử Đồng gật đầu: “Vâng!”
Tạ Tuyên dẫn hai đứa bé ra ngoài cửa, rút Vạn Quyển Thư ra thở dài nói: “Còn là trẻ nhỏ mà...”
Tề Thiên Trần nhìn bóng lưng bọn họ đi khỏi, thở một hơi dài, đặt bánh ngọt lên bàn, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Trên tòa tiên đảo vô danh cách đó ngàn dặm, Mạc Y áo trắng như tiên đột nhiên mở mắt, khóe mắt hắn chảy ra một giọt lỆ. Hắn giơ tay lau nhẹ giọt nước mắt, ngây ngốc nhìn.
Bách Lý Đông Quân theo hầu bên cạnh kinh ngạc nhìn hắn: “Sao vậy?”
Mạc Y nhìn giọt nước mắt trong tay, khẽ nói: “Ta mơ thấy lần đầu tiên ta gặp sư huynh.”
Sau khi nói xong, nước mắt Mạc Y hóa thành hơi nước tiêu tan. Hắn lại nhắm hai mắt lại, chìm vào giấc mộng.
“Chặt đầu chúng xuống cho ta!” Chặt đầu chúng xuống!” Lúc này trên người Trầm Hi Đoạt đã đầy những vết thương, Trảm Tội đao trong tay hắn đã đỏ chót như máu, sau khi giết ba người chết liền hắn mới phát hiện ra điểm này.
“Đại nhân, đại nhân.” Thiếu khanh bên cạnh hoảng sợ nói. “Làm sao!” Trầm Hi Đoạt nổi giận mắng.
“Kia là... Trần Lạc...” Giọng của tên thiếu khanh gần như sắp khóc.
Người đối diện trên đùi đã bị cắt mất một khoảng thịt lớn, trước ngực có một vết thương trí mạng, tay cầm Trảm Tội đao được phân phối riêng cho Đại Lý tự, ánh mắt thất thần, hung ác nhìn mọi người trước mặt.
Trần Lạc là thiếu khanh nhậm chức ở Đại Lý tự đã gần mười năm, cũng là thủ hạ đắc lực nhất của Trầm Hi Đoạt. Vừa rồi trong khi chiến đấu hắn dẫn một tiểu đội đi theo đường khác.
Trầm Hi Đoạt chỉ do dự trong chốc lát rồi lập tức vung đao, sải bước xông tới.
Tiêu Lăng Trần giơ đao chém về phía hắn. Trầm Hi Đoạt giậm mũi chân né sang một bên, một đao chém bay đầu Trần Lạc. Hắn lạnh lùng nói: “Hắn đã không còn là đồng bọn của chúng ta! Hắn đã chết, nằm xuống đất mới thật sự là yên nghỉ.”
“Tiêu Sắt sao rồi?” Tiêu Vũ hỏi Long Tà vừa từ ngoài phủ chạy vào. “Đã vào Vĩnh An Vương phủ, vẫn chưa ra.”Long Tà trả lời.
“Tiêu Sùng thì sao?” Tiêu Vũ lại hỏi.
“Cũng vậy, từ ngoài cửa cung lui về trong vương phủ rồi không có động tĩnh gì.” Long Tà lắc đầu.
“Bên ngoài thì sao?”
“Bên ngoài đã cực kỳ hỗn loạn, đúng như lời Dạ Nha tiên sinh, có gọi là địa ngục cũng không quá đáng. Trước mắt Cấm Quân, Đại Lý tự, Kinh Triệu doãn phủ đều phái người ra ngoài giữ gìn trật tự, nhưng dược nhân bị giết chết thì binh sĩ của bọn chúng cũng lần lượt biến thành dược nhân, tình hình rất khó khống chế. Vừa rồi có người ra khỏi Khâm Thiên giám, Dạ
Nha tiên sinh từng nói thật ra Khâm Thiên giám có người khắc chế được cổ trùng.”
“Chỉ cần người đi ra không phải quốc sư, như vậy chỉ có thể dẹp loạn nhất thời mà thôi. Nếu Tiêu Sắt và Tiêu Sùng không chịu đi ra thì ép bọn chúng phải ra!”
Danh sách chương