Căn phòng của hắn rộng tầm năm mươi mét vuông, sàn nát đá hoa cương đen như mực, tường một màu xanh trắng, mành mành khăn lụa vải thêu vèm cửa đầy đủ, lóc nhà cũng được đục đẽo tỷ mỉ, sơn son thếp vàng, tất cả đều được trang trí lộng lẫy.
Trong phòng có một cái giường khung rất đẹp, trên giường chăn gối mới tinh sắp xếp gọn gàng. Nhìn thật giống khuê phòng của một nữ tử quyền quý nào đó.
Ở giữa nhà có đặt một cái bàn tròn và hai cái ghế, phía trong gần tường có một bộ bàn trà, bên cạnh đó có một cái tủ quần áo. Tất cả những thứ này đều được làm bằng gỗ quý và cũng được đục đẽo gia công tinh xảo.
Ở góc phòng còn có cả một giá sách, trên đó có tầm mấy trăm cuốn sách. Cạnh giá sách đó là cửa sổ, trước cửa sổ là một bộ bàn ghế nhỏ, trên bàn có đầy đủ bộ văn phòng tứ bảo(*).
*(Văn phòng tứ bảo là bốn vật không thể thiếu trong phòng học thời xưa gồm bốn thứ là: bút, giấy, mực và nghiên mực.)
Tất cả những thứ trên cũng chưa tính là gì, điều làm Liễu Thiên thích thú là gian phòng này còn có một cái buồng nhỏ, đi vào trong buồng đó là một cái bồn tắm rồng tầm ba mét vuông được thiết kế gòn gàng tỷ mỉ, trang trí sạch sẽ đẹp mắt. Mà cạnh bồn tắm này còn có đủ loại hương liệu cùng dụng cụ để tắm. Cạnh đó lại có một cái giá gỗ để cheo quần áo nữa.
Nhìn qua những thứ này làm Liễu Thiên cảm thán không thôi. Từ lúc đến thế giới này, hắn chưa bao giờ thấy một căn phòng tiện nghi đầy đủ thế này. Hắn lúc này cảm nhận được chút tương đồng với cuộc sống trước kia.
“Người giàu ăn sung mặc sướng, người hầu kẻ hạ, xe đưa xe đón,... Người nghèo thì ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, lao động vất vả, làm tôi làm tớ, làm trò tiêu khiển cho kẻ có tiền. Đây chính là cuộc sống a!” Liễu Thiên suy tư lẩm bẩm.
“Mà cũng không có gì lạ, cái đó là cách vận hành của vũ trụ mà thôi!” Liễu Thiên đang nghĩ thì bỗng lắc đầu lẩm bẩm.
Sau một hồi nghĩ đi nghĩ lại thì hắn nhận ra rằng thế giới nào cũng vậy, Trái Đất đã vậy, mà ở đây cũng thế. Phân biệt địa vị, giàu nghèo là không thể tránh khỏi, mà cũng chỉ có phân biệt này thì thế giới đó mới tồn tại được mà thôi. Không có nơi nào mà tất cả mọi người đều chung một đẳng cẩm, có tài sản và chế độ hưởng thụ như nhau được.
Kể cả xuất phát điểm như nhau nhưng vẫn sẽ có kẻ vượt lên và có kẻ bị bỏ lại. Đây là sự đấu tranh của con người trong một xã hội, không có nó thì xã hội không thể tồn tại được.
Liễu Thiên từng nghĩ đến một nơi mà tất cả mọi người đều như nhau. Như vậy thì còn gì mà phấn đấu, làm sao phải lao động, bỏ sức,… Một thế giới đồng dạng thật đáng sợ, mọi người như một, một người như mọi, khi đó mọi ý thức phát triển trong cuộc sống gần như trở lên mơ hồ và lạc lõng. Vì vậy theo hắn thì sự phân biệt địa vị này là một lẽ đương nhiên để thế giới tồn tại! "Nghĩ đi nghĩ lại thì sự phân biệt đó mà mất đi thì mới đáng sợ!" Liễu Thiên nghĩ nghĩ một hồi vẻ mặt kinh nghi đánh giá.
"Phân biệt là điều cần thiết nhưng các chế độ phải kìm hãm không cho sự phân biệt này quá lớn a!" Liễu Thiên gật gật đầu nói.
"Mà quan tâm nhiều làm gì, chỉ cần có một môi trường bình đẳng là đủ rồi!" Liễu Thiên nghĩ nghĩ rồi nói. Theo hắn thì trong môi trường công bằng một, người phấn đấu sẽ đạt được thành quả như mong muốn. Một kẻ lười nhác sẽ phải bị bỏ lại và dẫn sẽ tụt xuống địa vị thấp hơn. Đây chính là cách hoạt động của mọi thế giới trong vũ trụ, vận động thì sống, đứng im thì chết!
Quay lại với hoàn cảnh của mình lúc này, Liễu Thiên biết trong Nhất Xuân Quốc tuy có một cường giả đứng đầu nhưng cũng rất bình đẳng. Còn quyền lực ở giới vô giả(**) thì không hoàn toàn nằm trong tay hoàng tộc và hoàng thượng, mà quyền lực đó được chia sẻ một phần cho những tổ chức khác. Nếu dùng ngôn ngữ khoa học mà Liễu Thiên biết thì giới vô giả của Nhất Xuân quốc đang theo chế độ quân chủ lập hiến. Có nghĩa là một phần quyền lực được hoàng tộc nắm giữ, một phần được quan lại hội đồng nắm giữ. Mà hội đồng ở đây chính là ba mươi sáu vị chủ tọa của Văn Đài. Tuy chế độ này chưa phải là tuyệt vời nhất trong các chế độ Liễu Thiên từng biết nhưng dù sao thì nó cũng đỡ hơn chế độ quân chủ với một vua và hoàng tộc đứng đầu.
**(Giới vô giả nghĩa là nơi không có dị giả, ý muốn chỉ những người dân bình thường không tu luyện.)
“Ài! Trước kia mình cũng không có sống trong môi trường bất công, phải nói là khá công bằng nhưng chỉ vì chút hoàn cảnh mà vất bỏ bản thân. Cái này cũng là do mình chứ không trách ai được!” Liễu Thiên suy tư một hồi thì lại nhớ lại hoàn cành của mình trước kia mà thở dài lẩm bẩm.
"Để rồi mới đến một ngày đi đến thế giới này. Như vậy cũng được tính là số phận a!" Liễu Thiên vẻ mắt mông lung nói.
“Đại nhân, ta mang đồ dùng đến cho người!”
Liễu Thiên đang trong luồng suy tư thì bỗng nghe thấy bên ngoài có một tiếng nhỏ nhẹ nói vào khiến hắn bừng tỉnh.
“Cửa không khóa! Vào đi!” Liễu Thiên biết đây là cung nữ đến phục vụ mình nên hắn không có đi ra mà chỉ đứng đó phân phó.
Cửa được đẩy ra, một cung nữ đi vào, trên tay nàng có bê một xấp quần áo.
Cung nữ này tầm mười sáu mươi bảy tuổi, nàng mặc một bộ y phục màu xanh nhạt, dáng người cao cao uyển chuyển, gương mặt tuy không nói là xinh đẹp mỹ miều nhưng cũng tạm được, có chút hiền hậu.
Cung nữ này đi vào trong phòng, chưa nhìn thấy Liễu Thiên đâu nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: “Đại nhân, ngài đường xa vất vả hãy để tiểu nữ giúp ngài tắm gội!”
Liễu Thiên nghe vậy liền từ trong gian phòng nhỏ đi ra, hắn vừa ra đã nhìn cung nữ này rồi thầm đánh giá một lượt.
Với hắn thì bộ dáng của cung nữ này tuy không xinh đẹp bằng một số người nhưng lại có cảm giác rất thân thiết, nhất là đôi mắt kia khiến hắn nhớ lại em gái hắn.
Liễu Thiên lúc này rất muốn xưng hô thân mật nhưng sợ làm cho nàng sợ hãi nên chỉ thản nhiên nói: “Ta tự tắm được, ngươi cứ để quần áo xuống đó rồi lui ra đi! Ta tắm xong sẽ gọi vào nói chuyện sau!”
Ở đây dị giả vẫn như là một tầng lớp thượng nhân mà người thường không với tới được. Người thường gặp dị giả đều phải cung cung kính kính.
“Dạ không được! Nếu giờ tiểu nhân ra ngoài sẽ bị trách mắng, thậm trí còn bị ăn đòn vì đã không phục vụ chu đáo nữa!” Cung nữ kia lắc đầu rối rít nói, nàng rất sợ bị đuổi ra ngoài.
Liễu Thiên nghe vậy liền nhíu mày, hắn biết mình là khách sẽ được đối đãi tử tế nhưng thật không hiểu tại sao lại được ưu đãi hầu hạ lớn như vậy, dù sao hắn cũng chỉ là một tên đệ tử quèn đi theo mà thôi. Một tên như hắn mà lại tiếp đãi như vậy có nghĩa là tất cả những người đến đây đều được tiếp đãi như vậy.
Thế chẳng phải nói là những người tu luyện như hắn quá lộng hành sao. Đi đến đâu cũng có kẻ hầu người hạ, ăn sung mặc sướng, hưởng thụ mọi thứ trên đời.
Liễu Thiên nghĩ vậy nhưng không biết rằng dị giả và người thường là hai đẳng cấp khác nhau rất xa. Một dị giả lật tay có thể giết hàng trăm hàng nghìn người thường. Một dị giả có thể rời núi lấp sông. Dị giả chính là nói đến tầng lớp trên cao và họ sinh ra để chiến đấu và bảo vệ những người dân bình thường.
Và khi những người dân bình thường gặp họ cũng phải cung kính với họ, phục vụ những nhu cầu thiết yếu của họ. Đây là hai mối tương quan qua lại rất mật thiết với nhau. Vì thế khi Liễu Thiên và những dị giả khác đến đây cũng sẽ được hoàng tộc đối đãi như thượng khách vậy.
Thấy vẻ khó xử của cung nữ kia, Liễu Thiên thở dài nói: “Thôi được ngươi cứ ngồi đây chơi, như vậy cũng sẽ không có ai biết được!”
Nói xong Liễu Thiên liền đi lại lấy bộ đồ trên tay cung nữ kia rồi quay người đi vào buồng trong.
Cung nữ kia thấy vậy liền xị mặt ra hỏi: “Chẳng nhẽ tiểu nữ xấu xí đến vây?”
“Hì!” Liễu Thiên nghe vậy bỗng dưng cười hì một cái quay lại nói: “Xinh hay xấu có liên quan sao? Ta đâu có tuyển vợ! Ta chỉ không thích người khác tắm cho mà thôi!”
“Gì đây, người này rất lạ!” Nghe những câu nói này cung nữ kia giật mình đánh giá lại thiếu niên tầm mười năm tuổi trước mặt mình. Một thiếu niên mười năm mười sáu tuổi lại có vẻ từng trải ăn nói mạch lạc không tỏ vẻ lúng túng trước mặt một thiếu nữ. Điều này đúng làm cho cung nữ này cảm giác khác về Liễu Thiên.
Thấy bộ dạng ngây ra của cung nữ này, Liễu Thiên liền nói: “Ngươi cứ ở đây đi, ta đi tắm xong rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau!”
Nói xong Liễu Thiên liền đi vào buồng trong, cung nữ kia chỉ khẽ gật đầu một cái. Nàng cũng không có ngồi xuống mà chỉ đứng im nhìn vào phía trong.
Liễu Thiên đi vào trong một lúc bỗng gọi ra ngoài: “Làm sao cho nước chảy ra đây?”
Nghe vậy cung nữ kia liền chạy vào, nàng mỉm cười nhìn Liễu Thiên nhẹ nhàng nói: “Hay là cứ để tiểu nữ giúp ngài tắm, dù sao tiểu nữ cũng thành thạo mấy thứ này hơn!”
“Không! Không!” Liễu Thiên lắc đầu như cuội nói: “Ngươi cứ nói cách lấy nước là được, những thứ khác ta tự lo được!”
Thấy sự phản ứng của Liễu Thiên, cung nữ kia vẻ mặt nghi ngờ nói vu vơ: “Chẳng nhẽ trên người ngài có gì đó không muốn cho người khác biết?”
Liễu Thiên mỉm cười, hắn biết cung nữ này đang kích tướng mình. Hắn nhíu mày nhìn thiếu nữ kia đáp: “Thôi được! Ngươi pha nước tắm đi!”
Liễu Thiên tự nhủ dù sao thì hắn cũng là một nam nhi có gì mà ngại ngùng, thiếu nữ này thích tắm cho mình thì cứ để nàng tắm, tiện thể cũng hỏi luôn chút việc ở Văn Đài này.
Cung nữ như đạt được ước vọng liền rất nhanh hành động. Nàng đi lại cạnh bồn tắm rồi thò tay ra thành bồn tắm từ một chỗ hoa văn trang trí vuốt qua một cái.
Chẳng hiểu sao lúc này, nước trong bồn tắm bỗng nhiên dâng lên, khi nước dâng đến hai phần ba bồn thì tự dừng lại. Liễu Thiên nhìn một màn này liền cảm thán không thôi, ở đây mọi thứ thật hiện đại a! Công nghệ đời sống cũng nâng cao không ít.
Những nghĩ một chút thì cũng hiểu được, nhân loại ở đây cũng đã tồn tại rất lâu rồi vì thế sau quá trình phát triển những thứ này cũng rất bình thường. Nhưng mà dù có nghiên cứu ra nhiều thứ hay thì đa phần cũng chỉ giúp cuộc sống người hàng ngày tiện lợi hơn mà thôi, còn về sức mạnh thì không thể so sánh với những dị giả ngày đêm tu luyện được.
“Mời đại nhân!” Liễu Thiên đang thất thần suy nghĩ thì cung nữ kia đã chuẩn bị xong nước tắm cung kính nói.
Liễu Thiên đi lại gần bồn tắm thì thấy trên mặt nước trong bồn có những cánh hoa nhỏ, nước trong bồn rất trong, có một hương thơm rất dễ chịu lan tỏa.
“Đây là Hiên Linh thủy - loại nước tắm cao cấp tại Văn Đài này! Nó được pha chế từ rất nhiều hương liệu, dược liệu quý hiếm khác nhau. Không những mùi thơm dễ chịu mà còn có khả năng loại bỏ mệt nhọc giúp cho người dùng thoải mái gân cốt thanh tỉnh tinh thần.”
Cung nữ kia liền giới thiệu cho Liễu Thiên về loại nước tắm mà mình vừa pha chế.
Liễu Thiên khẽ gật đầu, hắn bắt đầu cửi đồ chỉ để lại cái quần đùi rồi bước vào bồn tắm.
Nằm trong bồn, Liễu Thiên cảm nhận sự thanh tẩy của nàn nước, mùi thơm của hương liệu xông lên não, dược lực của dược liệu đang tác động lên da. Hắn hai mắt lim dim thỏa mãn, cái đầu thì gật gù tỏ vẻ dễ chịu và buồn ngủ.
Cung nữ kia thấy vậy liền đi lại ngồi bên cạnh, Liễu Thiên thấy vậy liền giật mình, hắn mở to mắt, vẻ mặt sợ hãi hỏi: “Ngươi định làm gì?”
Trong phòng có một cái giường khung rất đẹp, trên giường chăn gối mới tinh sắp xếp gọn gàng. Nhìn thật giống khuê phòng của một nữ tử quyền quý nào đó.
Ở giữa nhà có đặt một cái bàn tròn và hai cái ghế, phía trong gần tường có một bộ bàn trà, bên cạnh đó có một cái tủ quần áo. Tất cả những thứ này đều được làm bằng gỗ quý và cũng được đục đẽo gia công tinh xảo.
Ở góc phòng còn có cả một giá sách, trên đó có tầm mấy trăm cuốn sách. Cạnh giá sách đó là cửa sổ, trước cửa sổ là một bộ bàn ghế nhỏ, trên bàn có đầy đủ bộ văn phòng tứ bảo(*).
*(Văn phòng tứ bảo là bốn vật không thể thiếu trong phòng học thời xưa gồm bốn thứ là: bút, giấy, mực và nghiên mực.)
Tất cả những thứ trên cũng chưa tính là gì, điều làm Liễu Thiên thích thú là gian phòng này còn có một cái buồng nhỏ, đi vào trong buồng đó là một cái bồn tắm rồng tầm ba mét vuông được thiết kế gòn gàng tỷ mỉ, trang trí sạch sẽ đẹp mắt. Mà cạnh bồn tắm này còn có đủ loại hương liệu cùng dụng cụ để tắm. Cạnh đó lại có một cái giá gỗ để cheo quần áo nữa.
Nhìn qua những thứ này làm Liễu Thiên cảm thán không thôi. Từ lúc đến thế giới này, hắn chưa bao giờ thấy một căn phòng tiện nghi đầy đủ thế này. Hắn lúc này cảm nhận được chút tương đồng với cuộc sống trước kia.
“Người giàu ăn sung mặc sướng, người hầu kẻ hạ, xe đưa xe đón,... Người nghèo thì ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, lao động vất vả, làm tôi làm tớ, làm trò tiêu khiển cho kẻ có tiền. Đây chính là cuộc sống a!” Liễu Thiên suy tư lẩm bẩm.
“Mà cũng không có gì lạ, cái đó là cách vận hành của vũ trụ mà thôi!” Liễu Thiên đang nghĩ thì bỗng lắc đầu lẩm bẩm.
Sau một hồi nghĩ đi nghĩ lại thì hắn nhận ra rằng thế giới nào cũng vậy, Trái Đất đã vậy, mà ở đây cũng thế. Phân biệt địa vị, giàu nghèo là không thể tránh khỏi, mà cũng chỉ có phân biệt này thì thế giới đó mới tồn tại được mà thôi. Không có nơi nào mà tất cả mọi người đều chung một đẳng cẩm, có tài sản và chế độ hưởng thụ như nhau được.
Kể cả xuất phát điểm như nhau nhưng vẫn sẽ có kẻ vượt lên và có kẻ bị bỏ lại. Đây là sự đấu tranh của con người trong một xã hội, không có nó thì xã hội không thể tồn tại được.
Liễu Thiên từng nghĩ đến một nơi mà tất cả mọi người đều như nhau. Như vậy thì còn gì mà phấn đấu, làm sao phải lao động, bỏ sức,… Một thế giới đồng dạng thật đáng sợ, mọi người như một, một người như mọi, khi đó mọi ý thức phát triển trong cuộc sống gần như trở lên mơ hồ và lạc lõng. Vì vậy theo hắn thì sự phân biệt địa vị này là một lẽ đương nhiên để thế giới tồn tại! "Nghĩ đi nghĩ lại thì sự phân biệt đó mà mất đi thì mới đáng sợ!" Liễu Thiên nghĩ nghĩ một hồi vẻ mặt kinh nghi đánh giá.
"Phân biệt là điều cần thiết nhưng các chế độ phải kìm hãm không cho sự phân biệt này quá lớn a!" Liễu Thiên gật gật đầu nói.
"Mà quan tâm nhiều làm gì, chỉ cần có một môi trường bình đẳng là đủ rồi!" Liễu Thiên nghĩ nghĩ rồi nói. Theo hắn thì trong môi trường công bằng một, người phấn đấu sẽ đạt được thành quả như mong muốn. Một kẻ lười nhác sẽ phải bị bỏ lại và dẫn sẽ tụt xuống địa vị thấp hơn. Đây chính là cách hoạt động của mọi thế giới trong vũ trụ, vận động thì sống, đứng im thì chết!
Quay lại với hoàn cảnh của mình lúc này, Liễu Thiên biết trong Nhất Xuân Quốc tuy có một cường giả đứng đầu nhưng cũng rất bình đẳng. Còn quyền lực ở giới vô giả(**) thì không hoàn toàn nằm trong tay hoàng tộc và hoàng thượng, mà quyền lực đó được chia sẻ một phần cho những tổ chức khác. Nếu dùng ngôn ngữ khoa học mà Liễu Thiên biết thì giới vô giả của Nhất Xuân quốc đang theo chế độ quân chủ lập hiến. Có nghĩa là một phần quyền lực được hoàng tộc nắm giữ, một phần được quan lại hội đồng nắm giữ. Mà hội đồng ở đây chính là ba mươi sáu vị chủ tọa của Văn Đài. Tuy chế độ này chưa phải là tuyệt vời nhất trong các chế độ Liễu Thiên từng biết nhưng dù sao thì nó cũng đỡ hơn chế độ quân chủ với một vua và hoàng tộc đứng đầu.
**(Giới vô giả nghĩa là nơi không có dị giả, ý muốn chỉ những người dân bình thường không tu luyện.)
“Ài! Trước kia mình cũng không có sống trong môi trường bất công, phải nói là khá công bằng nhưng chỉ vì chút hoàn cảnh mà vất bỏ bản thân. Cái này cũng là do mình chứ không trách ai được!” Liễu Thiên suy tư một hồi thì lại nhớ lại hoàn cành của mình trước kia mà thở dài lẩm bẩm.
"Để rồi mới đến một ngày đi đến thế giới này. Như vậy cũng được tính là số phận a!" Liễu Thiên vẻ mắt mông lung nói.
“Đại nhân, ta mang đồ dùng đến cho người!”
Liễu Thiên đang trong luồng suy tư thì bỗng nghe thấy bên ngoài có một tiếng nhỏ nhẹ nói vào khiến hắn bừng tỉnh.
“Cửa không khóa! Vào đi!” Liễu Thiên biết đây là cung nữ đến phục vụ mình nên hắn không có đi ra mà chỉ đứng đó phân phó.
Cửa được đẩy ra, một cung nữ đi vào, trên tay nàng có bê một xấp quần áo.
Cung nữ này tầm mười sáu mươi bảy tuổi, nàng mặc một bộ y phục màu xanh nhạt, dáng người cao cao uyển chuyển, gương mặt tuy không nói là xinh đẹp mỹ miều nhưng cũng tạm được, có chút hiền hậu.
Cung nữ này đi vào trong phòng, chưa nhìn thấy Liễu Thiên đâu nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: “Đại nhân, ngài đường xa vất vả hãy để tiểu nữ giúp ngài tắm gội!”
Liễu Thiên nghe vậy liền từ trong gian phòng nhỏ đi ra, hắn vừa ra đã nhìn cung nữ này rồi thầm đánh giá một lượt.
Với hắn thì bộ dáng của cung nữ này tuy không xinh đẹp bằng một số người nhưng lại có cảm giác rất thân thiết, nhất là đôi mắt kia khiến hắn nhớ lại em gái hắn.
Liễu Thiên lúc này rất muốn xưng hô thân mật nhưng sợ làm cho nàng sợ hãi nên chỉ thản nhiên nói: “Ta tự tắm được, ngươi cứ để quần áo xuống đó rồi lui ra đi! Ta tắm xong sẽ gọi vào nói chuyện sau!”
Ở đây dị giả vẫn như là một tầng lớp thượng nhân mà người thường không với tới được. Người thường gặp dị giả đều phải cung cung kính kính.
“Dạ không được! Nếu giờ tiểu nhân ra ngoài sẽ bị trách mắng, thậm trí còn bị ăn đòn vì đã không phục vụ chu đáo nữa!” Cung nữ kia lắc đầu rối rít nói, nàng rất sợ bị đuổi ra ngoài.
Liễu Thiên nghe vậy liền nhíu mày, hắn biết mình là khách sẽ được đối đãi tử tế nhưng thật không hiểu tại sao lại được ưu đãi hầu hạ lớn như vậy, dù sao hắn cũng chỉ là một tên đệ tử quèn đi theo mà thôi. Một tên như hắn mà lại tiếp đãi như vậy có nghĩa là tất cả những người đến đây đều được tiếp đãi như vậy.
Thế chẳng phải nói là những người tu luyện như hắn quá lộng hành sao. Đi đến đâu cũng có kẻ hầu người hạ, ăn sung mặc sướng, hưởng thụ mọi thứ trên đời.
Liễu Thiên nghĩ vậy nhưng không biết rằng dị giả và người thường là hai đẳng cấp khác nhau rất xa. Một dị giả lật tay có thể giết hàng trăm hàng nghìn người thường. Một dị giả có thể rời núi lấp sông. Dị giả chính là nói đến tầng lớp trên cao và họ sinh ra để chiến đấu và bảo vệ những người dân bình thường.
Và khi những người dân bình thường gặp họ cũng phải cung kính với họ, phục vụ những nhu cầu thiết yếu của họ. Đây là hai mối tương quan qua lại rất mật thiết với nhau. Vì thế khi Liễu Thiên và những dị giả khác đến đây cũng sẽ được hoàng tộc đối đãi như thượng khách vậy.
Thấy vẻ khó xử của cung nữ kia, Liễu Thiên thở dài nói: “Thôi được ngươi cứ ngồi đây chơi, như vậy cũng sẽ không có ai biết được!”
Nói xong Liễu Thiên liền đi lại lấy bộ đồ trên tay cung nữ kia rồi quay người đi vào buồng trong.
Cung nữ kia thấy vậy liền xị mặt ra hỏi: “Chẳng nhẽ tiểu nữ xấu xí đến vây?”
“Hì!” Liễu Thiên nghe vậy bỗng dưng cười hì một cái quay lại nói: “Xinh hay xấu có liên quan sao? Ta đâu có tuyển vợ! Ta chỉ không thích người khác tắm cho mà thôi!”
“Gì đây, người này rất lạ!” Nghe những câu nói này cung nữ kia giật mình đánh giá lại thiếu niên tầm mười năm tuổi trước mặt mình. Một thiếu niên mười năm mười sáu tuổi lại có vẻ từng trải ăn nói mạch lạc không tỏ vẻ lúng túng trước mặt một thiếu nữ. Điều này đúng làm cho cung nữ này cảm giác khác về Liễu Thiên.
Thấy bộ dạng ngây ra của cung nữ này, Liễu Thiên liền nói: “Ngươi cứ ở đây đi, ta đi tắm xong rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau!”
Nói xong Liễu Thiên liền đi vào buồng trong, cung nữ kia chỉ khẽ gật đầu một cái. Nàng cũng không có ngồi xuống mà chỉ đứng im nhìn vào phía trong.
Liễu Thiên đi vào trong một lúc bỗng gọi ra ngoài: “Làm sao cho nước chảy ra đây?”
Nghe vậy cung nữ kia liền chạy vào, nàng mỉm cười nhìn Liễu Thiên nhẹ nhàng nói: “Hay là cứ để tiểu nữ giúp ngài tắm, dù sao tiểu nữ cũng thành thạo mấy thứ này hơn!”
“Không! Không!” Liễu Thiên lắc đầu như cuội nói: “Ngươi cứ nói cách lấy nước là được, những thứ khác ta tự lo được!”
Thấy sự phản ứng của Liễu Thiên, cung nữ kia vẻ mặt nghi ngờ nói vu vơ: “Chẳng nhẽ trên người ngài có gì đó không muốn cho người khác biết?”
Liễu Thiên mỉm cười, hắn biết cung nữ này đang kích tướng mình. Hắn nhíu mày nhìn thiếu nữ kia đáp: “Thôi được! Ngươi pha nước tắm đi!”
Liễu Thiên tự nhủ dù sao thì hắn cũng là một nam nhi có gì mà ngại ngùng, thiếu nữ này thích tắm cho mình thì cứ để nàng tắm, tiện thể cũng hỏi luôn chút việc ở Văn Đài này.
Cung nữ như đạt được ước vọng liền rất nhanh hành động. Nàng đi lại cạnh bồn tắm rồi thò tay ra thành bồn tắm từ một chỗ hoa văn trang trí vuốt qua một cái.
Chẳng hiểu sao lúc này, nước trong bồn tắm bỗng nhiên dâng lên, khi nước dâng đến hai phần ba bồn thì tự dừng lại. Liễu Thiên nhìn một màn này liền cảm thán không thôi, ở đây mọi thứ thật hiện đại a! Công nghệ đời sống cũng nâng cao không ít.
Những nghĩ một chút thì cũng hiểu được, nhân loại ở đây cũng đã tồn tại rất lâu rồi vì thế sau quá trình phát triển những thứ này cũng rất bình thường. Nhưng mà dù có nghiên cứu ra nhiều thứ hay thì đa phần cũng chỉ giúp cuộc sống người hàng ngày tiện lợi hơn mà thôi, còn về sức mạnh thì không thể so sánh với những dị giả ngày đêm tu luyện được.
“Mời đại nhân!” Liễu Thiên đang thất thần suy nghĩ thì cung nữ kia đã chuẩn bị xong nước tắm cung kính nói.
Liễu Thiên đi lại gần bồn tắm thì thấy trên mặt nước trong bồn có những cánh hoa nhỏ, nước trong bồn rất trong, có một hương thơm rất dễ chịu lan tỏa.
“Đây là Hiên Linh thủy - loại nước tắm cao cấp tại Văn Đài này! Nó được pha chế từ rất nhiều hương liệu, dược liệu quý hiếm khác nhau. Không những mùi thơm dễ chịu mà còn có khả năng loại bỏ mệt nhọc giúp cho người dùng thoải mái gân cốt thanh tỉnh tinh thần.”
Cung nữ kia liền giới thiệu cho Liễu Thiên về loại nước tắm mà mình vừa pha chế.
Liễu Thiên khẽ gật đầu, hắn bắt đầu cửi đồ chỉ để lại cái quần đùi rồi bước vào bồn tắm.
Nằm trong bồn, Liễu Thiên cảm nhận sự thanh tẩy của nàn nước, mùi thơm của hương liệu xông lên não, dược lực của dược liệu đang tác động lên da. Hắn hai mắt lim dim thỏa mãn, cái đầu thì gật gù tỏ vẻ dễ chịu và buồn ngủ.
Cung nữ kia thấy vậy liền đi lại ngồi bên cạnh, Liễu Thiên thấy vậy liền giật mình, hắn mở to mắt, vẻ mặt sợ hãi hỏi: “Ngươi định làm gì?”
Danh sách chương