“Do Huyền vực này được các vị đại năng bày bố nên khi di chuyển qua đây sẽ không gây ra những phản ứng phụ như khi đột phát không gian nữa. Việc mỗi người cần làm là đi qua hai cánh cửa và một đoạn quảng trường mà thôi! Nhưng cũng nói là Huyền Vực muốn tồn tại thì luôn phải gia cố bằng rất nhiều những trận pháp lớn, nên dù không sử dụng thì Huyên Vực vẫn luôn tiêu tốn một lượng linh thạch không nhỏ. Lại nói khi mở đại môn thì cũng tốn rất nhiều công sức và linh thạch nên không phải sự việc quan trọng thì Huyền Vực không hề được mở ra…”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện một lúc thì cũng đến lượt mình đi vào cánh cổng tiếp theo để đi sang phía bên kia quảng trường.
Ở phía bên kia một cánh cổng lớn xuất hiện, những luồng sáng từ trong cánh cửa kia chiếu xuyên ra bên ngoài. Mà nếu có người chạy ra đằng sau cánh cổng nhìn thì không hề thấy sau cánh cửa này không hề có điểm tựa gì cả, nó như một cánh cửa độc lập giữa không trung vậy. Nếu bình thường không đi theo đoàn mà gặp cánh cửa kiểu này thì không thể nào biết được đầu bên kia là nơi nào nữa? Phía trước hai người Liễu Thiên, mọi người đang theo hàng đi vào và biến mất trong màn sáng của đại môn.
Thấy vậy, hai người Liễu Thiên cũng không dừng lại mà theo đoàn người từ từ đi đến trước đại môn.
Cũng giống lần trước, Liễu Thiên liền dừng một nhịp rồi cũng nhẹ nhàng bước qua đại môn đầy ánh sáng này.
Khi đi một đoạn thì cảm giác trói mắt rất nhanh biến mất, Liễu Thiên mở mắt nhìn ra quang cảnh phía trước.
Phía trước mặt Liễu Thiên lúc này là một cung điện lỗng lẫy uy nghi với cờ hoa rực rỡ, ánh sáng tran hòa bắt mắt. Nhìn quanh thì cung điện cực lớn với những cột nhà mấy người ôm, trần cao mười trượng, trên mái vòm nhiều hoa văn tinh xảo, khắp nơi là đèn nến, khăn lụa, giữa đường đi cũng được giải thám đỏ kéo dài ra tận cửa.
Mà lúc này, những người đi ra trước đều đã tập trung gọn về phía cuối của đại điện sang trọng này. Một nhóm khác gồm mười ba người dẫn đội thi pháp khai môn thì đứng ngay gần đại môn cách chỗ Liễu Thiên vừa ra mấy mét mà thôi, bên cạnh mười ba người còn có một nhóm người lạ ăn mặc trang trọng đang cung kinh tiếp đãi.
Hai người Liễu Thiên vừa đi ra ngoài, sau vài lần đảo mắt đánh giá thì cũng không giám đứng đây lâu mà từ từ đi về phía cuối đại điện mà tập trung cùng mọi người. Vừa đi vừa để ý thì Liễu Thiên thấy hai bên cung điện này còn có nhiều nhóm tỳ nữ cùng lính gác đang đứng nghiêm trang như chờ đợi điều gì đó?
“Đây là Hoàng cung?” Liễu Thiên đi thêm vài bước rồi nhìn lên mấy lá cờ nhỏ cùng mấy kệ nến lung linh bắt mắt thì không khỏi nghi hoặc lẩm bẩm.
“Đúng vậy! Đến rồi! Chúng ta cũng không nên làm bừa ở đây!” Hưa Vĩnh Thiên đi cạnh gật đầu đáp rồi lạ căn dặn.
“Đại ca yên tâm!” Liễu Thiên tỏ vẻ chắc cú đáp, hai người theo thảm đỏ từ từ đi xuống cuối đại điện.
Hai người Liễu Thiên đi một lúc thì cũng đã nhập vào đoàn người, rồi như bao người khác, tất cả tập trung chờ đợi.
Chỉ vài phút sau thì mấy người cuối cùng cũng từ trong đại môn đi ra.
Lúc này đại môn lại được mười ba vị kia kết ấn thi pháp đóng lại, hai phiến đại môn đen sì với nhiều hoa văn hình khắc đồ án xuất hiên hai bên quang môn rồi từ từ di chuyển lại gần nhau. Rất nhanh hai phiến cửa này đã che kín luồng sáng nơi đại môn rồi các đồ án trên hai phiến cửa lớn lại vận động nhiều vòng sau đó khóa chặt lấy nhau. Lúc này một màn sương mù tran ra tạo thành một dải lớn trên không, nó che kín hai cánh cửa đen sì kia.
Chỉ vài nhịp thở, sương mù tan đi để lại một bức tường với nhiều họa tiết. Trên tường đó được trang trí mấy hoa văn cung đình hoàng tộc, một số hình ảnh thiếu nữ nhảy múa, tất cả tuy lộng lẫy nhưng không có gì đặc sắc, đây chỉ là một bức tường của hoàng cung mà thôi. Nó so với đại môn khi trước thì không có gì đáng xem cả.
“Đã đến Hoàng cung! Cũng không cần nghi lễ chào đón làm gì! Mọi người chắc cũng mệt rồi nên sẽ theo sắp xếp của Hoàng tộc, tất cả đi đến Hậu Viện nghỉ ngơi. Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu làm việc! Thân vương thấy thế nào?” Vị trung niên đại hán sau khi thi pháp sau liền hướng một nho sinh ăn mặc trang trọng đứng phía sau hỏi.
“Từ huynh sắp xếp thế nào thì tiểu đệ sẽ nghe theo như vậy!” Nho sinh kia liền gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Nói vậy sao được! Đây dù sao cũng là Hoàng cung, ta tuy ngang ngược nhưng cũng không thể làm chủ được!” Trung niên đại hán kia lắc đầu tỏ vẻ không cho là đúng nói.
“Lão già này quả là ăn cướp còn la làng mà. Ngươi chưa gì đã chủ động phân phó lại mở mồm nói không tự làm chủ ư?” Nho sinh kia thầm mắng nhưng vẻ mặt lại tươi cười nói: “Từ huynh khách sáo làm gì, cứ theo sắp xếp của huynh, bây giờ mời Từ huynh đến tiểu viên thưởng thức chút chân tửu!”
“Haha! Được! Chúng ta đi!” Trung niên đại hán cười lớn gật đầu nói rồi không cần nho sinh kia dẫn đường hay mời mọc gì mà phất áo đi trước. Nho sinh kia thấy vậy có chút khó chịu nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười với đám mười hai người phía sau.
Khi cả đám mười hai người rời đi thì Nho sinh kia thu lại nét cười quay ra căn dặn một tên tướng lĩnh đứng cạnh: “Trường Hùng, ngươi hãy chủ trì ở đây, nhớ phải chăm lo chu đáo cho đám khách này!”
“Trinh vương yên tâm, thuộc hạ sẽ không làm người thất vọng!” Tên kia liền chắp tay nói.
“Các vị thứ lỗi tại hạ không thể ở lại lâu! Mọi người xin cứ tự nhiên!” Nho sinh kia quay ra nói với đám quản thư trong đại điện rồi rất nhanh xoay người đi ra khỏi đại môn của đại điện này.
Đám quan thư có phần lao xao nhưng rất nhanh lại yên ắng lại tập hợp thành hai hàng theo đám thị vệ và cung nữ rời khỏi đại điện.
“Vị trung niên kia là ai mà ngay cả Hoàng tộc cũng phải kiêng nể vậy?” Khi đã đi ra ngoài thì Liễu Thiên mới hỏi nhẹ Hứa Vĩnh Thiên.
“Đó là Từ Tích Diệt một trong chín Cửu tinh của Kỳ Nhân các, đồng thời cũng là thành phó Trung Dương thành. Với địa vị của y trong tông thì một cái hoàng tộc không thể so sánh được!” Hứa Vĩnh Thiên thì thào đáp.
“A! Lợi hại vậy! Mà Cửu tinh là cái gì vậy?” Liễu Thiên tỏ vẻ kinh ngạc, ngưỡng mộ rồi lại nhíu mày hỏi.
“Cửu Tinh là chín vị Vương giả mạnh nhất. Còn Vương giả chính là danh hiệu của người đạt Vũ Linh cảnh đệ nhất thiên.” Hứa Vĩnh Thiên liền đáp rồi không đợi Liễu Thiên hỏi mà liền trả lời tiếp.
Hai người cứ thế vừa to nhỏ bàn chuyện vừa theo đoàn người đi qua từng công trình trong Hoàng Cung.
Hoàng tộc trong Nhất Xuân quốc tuy không có quá nhiều quyền lực nhưng hoàng cung của hoàng tộc thì lại là nơi sang trọng tráng lệ, đồng thời cũng rộng lớn hùng vĩ vô cùng. Ở đây, những dãy nhà san sát, những lầu phủ cao vót, đại điện uy nghi lộng lẫy, quảng trường, đài nước, những hoa viên, đâu đâu cũng có tất cả mọi thứ đều đem một phong cách trang nghiêm mà chỉ có hoàng tộc mới có. Không chỉ công trình mà lượng người trong đây cũng khá đông mà hai phần ba số người đều là thị vệ và cung nữ nên các dịch vụ chăm sóc ở đây khỏi phải bàn cũng biết là chu đáo.
Lúc này, tại một gian phòng lộng lẫy sâu trong Hoàng cung, có mấy người đang ngồi nói chuyện.
“Tỷ tỷ lại phải rời đi sao?” Một cung trang thiếu phụ nhìn một nữ đạo xinh đẹp cô đối diện hỏi.
“Ừ! Muội cũng biết ta vốn có nhiều việc trên người, lần này dẫn tiểu nha đầu này đi sang Trường Thiên quốc du ngoạn một vài tháng tiện đường mới nán lại đây chút thời gia để tiểu nha đầu này khám phá cuộc sống thường nhân quan lại mà thôi! Nhưng xem ra chưa có thu hoạch gì mà đã chọc cho một đám người trong Hoàng Cung sợ mất mật rồi. Làm phiền như vậy muội còn muốn chúng ta ở lại?” Nữ đạo cô gật đầu đáp rồi ánh mắt đảo qua thiếu nữ đứng cạnh từ từ giải thích đến đoạn cuối khi nói đến thiếu nữ thì vẻ mặt đầy bất đắc dĩ như muốn thiếu phụ trước mặt thông cảm vậy.
Mà nhìn thiếu nữ đứng cạnh đạo cô thì nàng tầm mười năm mười sáu tuổi, gương mặt thanh tú, nước da trắng hồng mịn màng, đôi mắt sáng linh động đang đảo quanh, đôi môi hồng đang bĩu ra nhìn rất đang yêu.
“Có gì to tát đâu, đệ tử của tỷ có quậy tung cả Hoàng cung nên thì muội cũng lo được! À nói đến đệ tử thì xem ra tin đồn tỷ thu nhận một để tử có Âm Hàn Tinh thể quả không sai?” Cung trang thiếu phụ lắc đầu khách sáo nói rồi cũng đảo mắt qua thiếu nữ kia tựa cười như không phải cười dò hỏi.
“Không gì qua mắt ngươi được, thôi không nói nhiều nữa, tiểu Linh ngươi hãy đi thu thập chút kiến thức đi, hôm nay có đám người mới đến chắc ngươi sẽ hài lòng đó. Lúc này, ta cùng sư thúc của ngươi còn có chuyện muốn nói.” Nữ đạo cô lúc này lắc lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ nói rồi lại quay sang thiếu nữ kia mà phân phó.
“Vâng! Đệ tử đi trước!” Thiếu nữ kia bị đuổi ra ngoài thì không hề buồn bực mà vẻ mặt đầy cao hứng đáp rồi rất nhanh quay người chuồn mất.
“Ta lần này đến đây còn có chuyện quan trọng muốn bàn!” Chờ thiếu nữ kia đi, đạo cô mới bày ra vẻ mặt ngưng trọng nói.
“Có phải chuyện về thứ kia?” Cung trang thiếu phụ liền hỏi.
“Đúng vậy! Đoàn gia chúng ta lưu giữ nó nhiều đời, bây giờ gia tộc vì đại kế không thành mà sụp đổ nên ta e rằng cũng không thể giữ cho riêng mình nữa!” Đạo cô kia gật đầu đáp rồi lại tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
“Ý tỷ là dùng nó giao cho Kỳ Nhân Các để đổi lấy sự yên bình của gia tộc!” Cung trang nữ tử nghĩ gì đó lại hỏi.
“Sau hơn trăm năm, nam nhân trong tộc đã không còn ai, Đoàn gia đã xuống dốc cùng với đó tông chủ cùng ta và đại tỷ là chỗ quen biết nên Đoàn gia trong Nhất Xuân quốc cũng không bị kỳ thị nữa.” Nữ đạo cô kia lắc đầu từ từ nói.
“Vậy tỷ muốn dùng thứ kia vào việc gì?” Cung trang thiếu phụ nhíu mày nghi hoặc.
“Cái này là do đại tỷ vướng vào Cơ gia, bên đó đang rất căng thẳng nên người đang muốn lấy thứ đó ra làm một vụ trao đổi rất quan trọn nên bảo ta đến hỏi ý muội.” Nữ đạo cô ánh mắt mông lung từ từ nói.
“Cơ gia, cái này cũng khó, muội đối với thứ đó cũng không có hứng thú, mà thực ra với chúng ta thì thứ đó không có mấy tác dụng. Tỷ chuyển lời rằng Đại tỷ muốn dùng ra sao thì dùng, tiểu tam này không hề có nửa lời dị nghị!” Cung trang thiếu phụ nghĩ nghĩ một hồi rồi liền nói.
“Hì hì! Rất hợp ý ta! Đại tỷ vì hai chúng ta mà phải đi đến một bước như bây giờ. Ta cảm thấy dù có dùng thứ kia cũng không đủ đền bù lại!” Nữ đạo cô khẽ cười nói sau đó nàng nhớ lại gì đó rồi gương mặt rất nhanh biến thành buồn rầu nói.
“Thôi đừng nhắc nữa! Qua rồi!” Cung trang thiếu phụ lắc đầu tỏ vẻ không muốn nhớ lại truyện năm xưa.
…..
Trời gần tối, ở phía Tây trong Hoàng cung có khulớn gồm bốn dãy nhà ghép lại thành một hình vuông, ở giữa bốn dãy nhà này là một sân lớn cùng hoa viên, phía trung tâm có một đài phun nước cùng với một vùng giả sơn.
Nhóm người Liễu Thiên chính là được bố trí ở khu nhà lớn này đây. Mỗi dãy nhà chỗ này nên đến năm sáu mươi phòng nên hai người Liễu Thiên và Hứa Vĩnh Thiên cũng không phải ở trung một phòng mà mỗi người được sắp xếp riêng một phòng. Khi này, hai người Liễu Thiên ở hai phòng cạnh nhau ở giữa dãy nhà hướng Đông.
Trong phòng, Liễu Thiên vừa để hành lí lên giường liền đánh giá căn phòng một lượt.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện một lúc thì cũng đến lượt mình đi vào cánh cổng tiếp theo để đi sang phía bên kia quảng trường.
Ở phía bên kia một cánh cổng lớn xuất hiện, những luồng sáng từ trong cánh cửa kia chiếu xuyên ra bên ngoài. Mà nếu có người chạy ra đằng sau cánh cổng nhìn thì không hề thấy sau cánh cửa này không hề có điểm tựa gì cả, nó như một cánh cửa độc lập giữa không trung vậy. Nếu bình thường không đi theo đoàn mà gặp cánh cửa kiểu này thì không thể nào biết được đầu bên kia là nơi nào nữa? Phía trước hai người Liễu Thiên, mọi người đang theo hàng đi vào và biến mất trong màn sáng của đại môn.
Thấy vậy, hai người Liễu Thiên cũng không dừng lại mà theo đoàn người từ từ đi đến trước đại môn.
Cũng giống lần trước, Liễu Thiên liền dừng một nhịp rồi cũng nhẹ nhàng bước qua đại môn đầy ánh sáng này.
Khi đi một đoạn thì cảm giác trói mắt rất nhanh biến mất, Liễu Thiên mở mắt nhìn ra quang cảnh phía trước.
Phía trước mặt Liễu Thiên lúc này là một cung điện lỗng lẫy uy nghi với cờ hoa rực rỡ, ánh sáng tran hòa bắt mắt. Nhìn quanh thì cung điện cực lớn với những cột nhà mấy người ôm, trần cao mười trượng, trên mái vòm nhiều hoa văn tinh xảo, khắp nơi là đèn nến, khăn lụa, giữa đường đi cũng được giải thám đỏ kéo dài ra tận cửa.
Mà lúc này, những người đi ra trước đều đã tập trung gọn về phía cuối của đại điện sang trọng này. Một nhóm khác gồm mười ba người dẫn đội thi pháp khai môn thì đứng ngay gần đại môn cách chỗ Liễu Thiên vừa ra mấy mét mà thôi, bên cạnh mười ba người còn có một nhóm người lạ ăn mặc trang trọng đang cung kinh tiếp đãi.
Hai người Liễu Thiên vừa đi ra ngoài, sau vài lần đảo mắt đánh giá thì cũng không giám đứng đây lâu mà từ từ đi về phía cuối đại điện mà tập trung cùng mọi người. Vừa đi vừa để ý thì Liễu Thiên thấy hai bên cung điện này còn có nhiều nhóm tỳ nữ cùng lính gác đang đứng nghiêm trang như chờ đợi điều gì đó?
“Đây là Hoàng cung?” Liễu Thiên đi thêm vài bước rồi nhìn lên mấy lá cờ nhỏ cùng mấy kệ nến lung linh bắt mắt thì không khỏi nghi hoặc lẩm bẩm.
“Đúng vậy! Đến rồi! Chúng ta cũng không nên làm bừa ở đây!” Hưa Vĩnh Thiên đi cạnh gật đầu đáp rồi lạ căn dặn.
“Đại ca yên tâm!” Liễu Thiên tỏ vẻ chắc cú đáp, hai người theo thảm đỏ từ từ đi xuống cuối đại điện.
Hai người Liễu Thiên đi một lúc thì cũng đã nhập vào đoàn người, rồi như bao người khác, tất cả tập trung chờ đợi.
Chỉ vài phút sau thì mấy người cuối cùng cũng từ trong đại môn đi ra.
Lúc này đại môn lại được mười ba vị kia kết ấn thi pháp đóng lại, hai phiến đại môn đen sì với nhiều hoa văn hình khắc đồ án xuất hiên hai bên quang môn rồi từ từ di chuyển lại gần nhau. Rất nhanh hai phiến cửa này đã che kín luồng sáng nơi đại môn rồi các đồ án trên hai phiến cửa lớn lại vận động nhiều vòng sau đó khóa chặt lấy nhau. Lúc này một màn sương mù tran ra tạo thành một dải lớn trên không, nó che kín hai cánh cửa đen sì kia.
Chỉ vài nhịp thở, sương mù tan đi để lại một bức tường với nhiều họa tiết. Trên tường đó được trang trí mấy hoa văn cung đình hoàng tộc, một số hình ảnh thiếu nữ nhảy múa, tất cả tuy lộng lẫy nhưng không có gì đặc sắc, đây chỉ là một bức tường của hoàng cung mà thôi. Nó so với đại môn khi trước thì không có gì đáng xem cả.
“Đã đến Hoàng cung! Cũng không cần nghi lễ chào đón làm gì! Mọi người chắc cũng mệt rồi nên sẽ theo sắp xếp của Hoàng tộc, tất cả đi đến Hậu Viện nghỉ ngơi. Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu làm việc! Thân vương thấy thế nào?” Vị trung niên đại hán sau khi thi pháp sau liền hướng một nho sinh ăn mặc trang trọng đứng phía sau hỏi.
“Từ huynh sắp xếp thế nào thì tiểu đệ sẽ nghe theo như vậy!” Nho sinh kia liền gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Nói vậy sao được! Đây dù sao cũng là Hoàng cung, ta tuy ngang ngược nhưng cũng không thể làm chủ được!” Trung niên đại hán kia lắc đầu tỏ vẻ không cho là đúng nói.
“Lão già này quả là ăn cướp còn la làng mà. Ngươi chưa gì đã chủ động phân phó lại mở mồm nói không tự làm chủ ư?” Nho sinh kia thầm mắng nhưng vẻ mặt lại tươi cười nói: “Từ huynh khách sáo làm gì, cứ theo sắp xếp của huynh, bây giờ mời Từ huynh đến tiểu viên thưởng thức chút chân tửu!”
“Haha! Được! Chúng ta đi!” Trung niên đại hán cười lớn gật đầu nói rồi không cần nho sinh kia dẫn đường hay mời mọc gì mà phất áo đi trước. Nho sinh kia thấy vậy có chút khó chịu nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười với đám mười hai người phía sau.
Khi cả đám mười hai người rời đi thì Nho sinh kia thu lại nét cười quay ra căn dặn một tên tướng lĩnh đứng cạnh: “Trường Hùng, ngươi hãy chủ trì ở đây, nhớ phải chăm lo chu đáo cho đám khách này!”
“Trinh vương yên tâm, thuộc hạ sẽ không làm người thất vọng!” Tên kia liền chắp tay nói.
“Các vị thứ lỗi tại hạ không thể ở lại lâu! Mọi người xin cứ tự nhiên!” Nho sinh kia quay ra nói với đám quản thư trong đại điện rồi rất nhanh xoay người đi ra khỏi đại môn của đại điện này.
Đám quan thư có phần lao xao nhưng rất nhanh lại yên ắng lại tập hợp thành hai hàng theo đám thị vệ và cung nữ rời khỏi đại điện.
“Vị trung niên kia là ai mà ngay cả Hoàng tộc cũng phải kiêng nể vậy?” Khi đã đi ra ngoài thì Liễu Thiên mới hỏi nhẹ Hứa Vĩnh Thiên.
“Đó là Từ Tích Diệt một trong chín Cửu tinh của Kỳ Nhân các, đồng thời cũng là thành phó Trung Dương thành. Với địa vị của y trong tông thì một cái hoàng tộc không thể so sánh được!” Hứa Vĩnh Thiên thì thào đáp.
“A! Lợi hại vậy! Mà Cửu tinh là cái gì vậy?” Liễu Thiên tỏ vẻ kinh ngạc, ngưỡng mộ rồi lại nhíu mày hỏi.
“Cửu Tinh là chín vị Vương giả mạnh nhất. Còn Vương giả chính là danh hiệu của người đạt Vũ Linh cảnh đệ nhất thiên.” Hứa Vĩnh Thiên liền đáp rồi không đợi Liễu Thiên hỏi mà liền trả lời tiếp.
Hai người cứ thế vừa to nhỏ bàn chuyện vừa theo đoàn người đi qua từng công trình trong Hoàng Cung.
Hoàng tộc trong Nhất Xuân quốc tuy không có quá nhiều quyền lực nhưng hoàng cung của hoàng tộc thì lại là nơi sang trọng tráng lệ, đồng thời cũng rộng lớn hùng vĩ vô cùng. Ở đây, những dãy nhà san sát, những lầu phủ cao vót, đại điện uy nghi lộng lẫy, quảng trường, đài nước, những hoa viên, đâu đâu cũng có tất cả mọi thứ đều đem một phong cách trang nghiêm mà chỉ có hoàng tộc mới có. Không chỉ công trình mà lượng người trong đây cũng khá đông mà hai phần ba số người đều là thị vệ và cung nữ nên các dịch vụ chăm sóc ở đây khỏi phải bàn cũng biết là chu đáo.
Lúc này, tại một gian phòng lộng lẫy sâu trong Hoàng cung, có mấy người đang ngồi nói chuyện.
“Tỷ tỷ lại phải rời đi sao?” Một cung trang thiếu phụ nhìn một nữ đạo xinh đẹp cô đối diện hỏi.
“Ừ! Muội cũng biết ta vốn có nhiều việc trên người, lần này dẫn tiểu nha đầu này đi sang Trường Thiên quốc du ngoạn một vài tháng tiện đường mới nán lại đây chút thời gia để tiểu nha đầu này khám phá cuộc sống thường nhân quan lại mà thôi! Nhưng xem ra chưa có thu hoạch gì mà đã chọc cho một đám người trong Hoàng Cung sợ mất mật rồi. Làm phiền như vậy muội còn muốn chúng ta ở lại?” Nữ đạo cô gật đầu đáp rồi ánh mắt đảo qua thiếu nữ đứng cạnh từ từ giải thích đến đoạn cuối khi nói đến thiếu nữ thì vẻ mặt đầy bất đắc dĩ như muốn thiếu phụ trước mặt thông cảm vậy.
Mà nhìn thiếu nữ đứng cạnh đạo cô thì nàng tầm mười năm mười sáu tuổi, gương mặt thanh tú, nước da trắng hồng mịn màng, đôi mắt sáng linh động đang đảo quanh, đôi môi hồng đang bĩu ra nhìn rất đang yêu.
“Có gì to tát đâu, đệ tử của tỷ có quậy tung cả Hoàng cung nên thì muội cũng lo được! À nói đến đệ tử thì xem ra tin đồn tỷ thu nhận một để tử có Âm Hàn Tinh thể quả không sai?” Cung trang thiếu phụ lắc đầu khách sáo nói rồi cũng đảo mắt qua thiếu nữ kia tựa cười như không phải cười dò hỏi.
“Không gì qua mắt ngươi được, thôi không nói nhiều nữa, tiểu Linh ngươi hãy đi thu thập chút kiến thức đi, hôm nay có đám người mới đến chắc ngươi sẽ hài lòng đó. Lúc này, ta cùng sư thúc của ngươi còn có chuyện muốn nói.” Nữ đạo cô lúc này lắc lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ nói rồi lại quay sang thiếu nữ kia mà phân phó.
“Vâng! Đệ tử đi trước!” Thiếu nữ kia bị đuổi ra ngoài thì không hề buồn bực mà vẻ mặt đầy cao hứng đáp rồi rất nhanh quay người chuồn mất.
“Ta lần này đến đây còn có chuyện quan trọng muốn bàn!” Chờ thiếu nữ kia đi, đạo cô mới bày ra vẻ mặt ngưng trọng nói.
“Có phải chuyện về thứ kia?” Cung trang thiếu phụ liền hỏi.
“Đúng vậy! Đoàn gia chúng ta lưu giữ nó nhiều đời, bây giờ gia tộc vì đại kế không thành mà sụp đổ nên ta e rằng cũng không thể giữ cho riêng mình nữa!” Đạo cô kia gật đầu đáp rồi lại tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
“Ý tỷ là dùng nó giao cho Kỳ Nhân Các để đổi lấy sự yên bình của gia tộc!” Cung trang nữ tử nghĩ gì đó lại hỏi.
“Sau hơn trăm năm, nam nhân trong tộc đã không còn ai, Đoàn gia đã xuống dốc cùng với đó tông chủ cùng ta và đại tỷ là chỗ quen biết nên Đoàn gia trong Nhất Xuân quốc cũng không bị kỳ thị nữa.” Nữ đạo cô kia lắc đầu từ từ nói.
“Vậy tỷ muốn dùng thứ kia vào việc gì?” Cung trang thiếu phụ nhíu mày nghi hoặc.
“Cái này là do đại tỷ vướng vào Cơ gia, bên đó đang rất căng thẳng nên người đang muốn lấy thứ đó ra làm một vụ trao đổi rất quan trọn nên bảo ta đến hỏi ý muội.” Nữ đạo cô ánh mắt mông lung từ từ nói.
“Cơ gia, cái này cũng khó, muội đối với thứ đó cũng không có hứng thú, mà thực ra với chúng ta thì thứ đó không có mấy tác dụng. Tỷ chuyển lời rằng Đại tỷ muốn dùng ra sao thì dùng, tiểu tam này không hề có nửa lời dị nghị!” Cung trang thiếu phụ nghĩ nghĩ một hồi rồi liền nói.
“Hì hì! Rất hợp ý ta! Đại tỷ vì hai chúng ta mà phải đi đến một bước như bây giờ. Ta cảm thấy dù có dùng thứ kia cũng không đủ đền bù lại!” Nữ đạo cô khẽ cười nói sau đó nàng nhớ lại gì đó rồi gương mặt rất nhanh biến thành buồn rầu nói.
“Thôi đừng nhắc nữa! Qua rồi!” Cung trang thiếu phụ lắc đầu tỏ vẻ không muốn nhớ lại truyện năm xưa.
…..
Trời gần tối, ở phía Tây trong Hoàng cung có khulớn gồm bốn dãy nhà ghép lại thành một hình vuông, ở giữa bốn dãy nhà này là một sân lớn cùng hoa viên, phía trung tâm có một đài phun nước cùng với một vùng giả sơn.
Nhóm người Liễu Thiên chính là được bố trí ở khu nhà lớn này đây. Mỗi dãy nhà chỗ này nên đến năm sáu mươi phòng nên hai người Liễu Thiên và Hứa Vĩnh Thiên cũng không phải ở trung một phòng mà mỗi người được sắp xếp riêng một phòng. Khi này, hai người Liễu Thiên ở hai phòng cạnh nhau ở giữa dãy nhà hướng Đông.
Trong phòng, Liễu Thiên vừa để hành lí lên giường liền đánh giá căn phòng một lượt.
Danh sách chương