Trước khi gặp được Đồng Tâm, khi hắn tính kế hoạch này vốn định nhờ ít nhất hai cung phụng bên mình Long Dận hộ tống đi. Nhưng có Đồng Tâm, quyết định của hắn cũng thay đổi theo đó, mười cung phụng cũng không thể so được với một Đồng Tâm. Với hắn mà nói, nơi có Đồng Tâm ở bên là nơi an toàn nhất trên thế giới cũng không quá đáng.

- Được rồi, nếu con đã quyết định thì chúng ta sẽ không nói thêm gì nữa. Nhưng bất kể thế nào, nhất định phải trở về an toàn, nếu không… Ai. –Diệp Uy thở dài một tiếng. Cho dù Diệp Vô Thần có biểu hiện lòng tin nhiều hơn nữa thì y cũng không cách nào ung dung nổi.

- Thần Nhi, con định xuất phát khi nào? –Diệp Nộ hỏi.

- Sáng ngày kia.

- Gấp như vậy? –Vương Văn Thù nhất thời luống cuống:

- Thần Nhi, có thể muộn thêm vài ngày hay không? Nương cũng có thể chuẩn bị nhiều hơn chút.

- Đúng sáng ngày kia, đi sớm chút thì cũng có thể về sớm chút. Kéo dài thời gian ngược lại không hay lắm. –Diệp Vô Thần ngắm nghía chén trà trong tay nói.

Vương Văn Thù mềm xụi, bất đắc dĩ nói:

- Thế được rồi, bây giờ nương chuẩn bị một ít cho con.

- Tiểu tử Diệp gia! Ra đây cho ta!

Vương Văn Thù vừa muốn rời đi thì một hồi rống hét từ bên ngoài truyền tới, khiến chén trà trên bàn đều loáng thoáng rung rinh. Mà có thể phát ra thanh âm này, ngoại trừ Hoa Chấn Thiên sẽ không có người thứ hai.

Không bao lâu sau, Hoa Chấn Thiên liền giẫm bước chân nặng nề đi vào, trực tiếp không thèm nhìn Vương Văn Thù và cha con Diệp Nộ, lôi Diệp Vô Thần kéo ra phía ngoài:

- Đi, hỗn tiểu tử ngươi, lão tử có lời muốn nói với ngươi!

- Thế này… Nhạc phụ đại nhân, ta tự đi được rồi.

Hoa Chấn Thiên dường như không nghe thấy, vẫn kéo Diệp Vô Thần đi ra bên ngoài, phảng phất như đã động nộ.

Diệp Uy vội vàng tiến lên kéo Hoa Chấn Thiên hỏi:

- Không biết liệu có phải Thần Nhi nhà ta đã làm sai chuyện gì hay không? Sao lại chọc Hoa tướng quân nổi giận đùng đùng như thế.

- Nói nhiều, nó không làm cái gì liệu có thể khiến ta như vậy sao? –Hoa Chấn Thiên thổi râu trợn mắt nói, sau đó chỉ vào Diệp Vô Thần, quát:

- Hỗn tiểu tử, lão tử nhận được tin tức nói ngươi sắp tới Thiên Diệt Hỏa Sơn gì gì kia… Tiểu tử ngươi chán sống rồi phải không? Nó là nơi con người có thể tới ư? Vốn dĩ chuyện sống chết của chẳng liên quan *** gì đến lão tử nhưng hiện tại người trong toàn thành đều biết con gái của Hoa Chấn Thiên đã vì hỗn tiểu tử ngươi mà ngay cả tiểu tử Lâm gia kia đều không cần. Mẹ nó, nếu ngươi chết thì con gái ta phải thế nào đây? Ta nói cho ngươi biết, Hoa Chấn Thiên ta chỉ có một đứa con gái như vậy, nếu ai dám khiến nó không vui…

Câu nói đằng sau Diệp Vô Thần đã nghe qua không dưới mười lần, hắn vội xua tay nói:

- Mong nhạc phụ đại nhân bớt giận, ta đang chuẩn bị khởi hành đi Thiên Diệt Hỏa Sơn là không sai, nhưng ta bảo đảm sẽ không xuất hiện nguy hiểm gì đến tính mạng… À không, ngay cả lông tóc cũng không tổn hao, nhạc phụ đại nhân cứ yên tâm đi. Thủy Nhu còn chưa gả cho ta, ta sao có thể nỡ mất mạng được.

- Đừng đôi co, lập tức theo lão tử đi một chuyến, lão tử muốn ngươi nói từ đầu chí cuối với ta. –Hoa Chấn Thiên không cho phân bua, túm Diệp Vô Thần ra khỏi nhà.

Diệp Uy và Diệp Nộ hơi có chút khóc cười không xong, chỉ cần là chuyện liên quan đến con gái thì tính tình của Hoa Chấn Thiên liền sẽ dữ dằn vô cùng.

Hoa gia.

Hoa Chấn Thiên và Diệp Vô Thần ngồi xuống đối ẩm… Đương nhiên, dùng đều là kiểu chén rượu rất nhỏ. Từ sau lần Hoa Chấn Thiên được giáo huấn, ở trước mặt Diệp Vô Thần đã không còn dám nhắc tới chuyện đấu rượu nữa. Lúc này cũng nhấp từng ngụm nhỏ rượu lên.

- Ta nói, rốt cuộc trong lòng tiểu tử ngươi đang nghĩ thế nào vậy? Với sự thông minh của tiểu tử ngươi, sao lại đáp ứng loại chuyện có thể mất mạng như thế. Hơn nữa còn là vì hoàng thượng lúc trước suýt nữa hại chết ngươi... Chuyện này quá kỳ lạ, quá quá kỳ lạ! –Hoa Chấn Thiên lúc này đã không còn nóng nảy như lúc nãy, thanh âm rất là ngưng trọng. Y là một kẻ thô lỗ nhưng tuyệt không phải kẻ ngốc. Điểm này, Diệp Vô Thần biết rất rõ ràng.

Diệp Vô Thần ậm ờ cười, nhấp khẽ một ngụm, cảm thụ một vị cay xè từ giữa yết hầu lan xuống đến dạ dày. Luận về đấu rượu, ở thế giới này hắn cũng gánh nổi hai chữ "tông sư".

- Nhạc phụ đại nhân mắt sáng như đuốc, chuyện này đích thật kỳ quặc...

- Như đuốc cái ***, mau nói đi, kỳ quặc cái gì. –Hoa Chấn Thiên vươn cổ nói. Y rất nóng lòng muốn biết tiểu tử này rốt cuộc muốn làm gì.

- Điều này xin thứ cho ta phải giữ bí mật. Nhưng ta có thể bảo đảm chuyện này sẽ không tổn hại đến lợi ích của bất kỳ ai, hoàng thượng và hoàng hậu đương nhiên cũng bình an vô sự. Ta chỉ đang làm một vài chuyện cho ta thôi. –Diệp Vô Thần thành thật nói.

Hoa Chấn Thiên rụt cổ về, trầm ngâm nói:

- Nếu ngươi đã nói như vậy ta ngược lại cũng yên tâm vài phần. Nếu là làm chuyện vì mình, hẳn sẽ không ngốc đến mức đi chịu chết... Thôi thôi, ngươi không nói đương nhiên là có lý do, cũng chẳng cần nói với ta đâu. À, cho ngươi cái này.

Hoa Chấn Thiên móc tay xuống dưới ghế, moi ra một bọc lớn đen thui, sau đó tiện tay lẳng tới trước mặt Diệp Vô Thần.

Cái mùi nhàn nhạt kia khiến Diệp Vô Thần lập tức đoán được bên trong chứa thứ gì. Hắn mở ra nhìn, phát hiện bên trong quả nhiên đựng đầy hắc cầu thuần một sắc. Hắn tùy tiện cầm một quả lên đong đo trọng lượng, sắc mặt khẽ biến, hô:

- Chấn Thiên Lôi!

Một bọc Chấn Thiên Lôi lớn như vậy cứ thế tiện tay lẳng qua, chẳng trách Hoa gia ông bị nổ chết hết người này tới người khác...

- Không sai, đây là năm mươi quả Chấn Thiên Lôi, Chấn Thiên Lôi năm nay Hoa gia ta làm ra toàn bộ đều ở trong này, có những thứ này ở bên chỉ cần không gặp phải đám biến thái Thiên cấp, thì tiểu tử ngươi muốn chết cũng không phải dễ dàng.... Hử? Tiểu tử ngươi sao biết đây là Chấn Thiên Lôi? À! Ta biết rồi, nhất định là con gái ta nói với ngươi có phải không? Ai, nha đầu này, thật là có nam nhân cái gì đều không giấu nổi, Chấn Thiên Lôi này cũng xem như là một bí mật của Hoa gia ta đó.

Hoa Chấn Thiên làu bàu khiến Diệp Vô Thần không khỏi bật cười, hắn lưỡng lự nói:

- Một năm mới có thể làm ra năm mươi quả Chấn Thiên Lôi?

- Nói nhảm, ngươi cho rằng Chấn Thiên Lôi dễ làm như đậu phộng à. Nếu dễ làm còn gọi gì là Chấn Thiên Lôi chứ! Chế tạo Chấn Thiên Lôi này còn khó hơn Lôi Chấn Tử, Hỏa Độc Tử nhiều. –Hoa Chấn Thiên đắc ý nói.

Diệp Vô Thần duỗi tay trái, hắc quang lóe lên, thu chỗ Chấn Thiên Lôi này vào Kiếm Thần chỉ hoàn ngay trước mặt Hoa Chấn Thiên. Sau đó cảm kích nói:

- Đa tạ nhạc phụ đại nhân…

- Tạ cái ***. –Hoa Chấn Thiên trừng mắt, hung tợn nói:

- Lần này ngươi ra ngoài nếu dám xảy ra chuyện, ta nhất định sẽ lập một bài vị trong phòng ta cho ngươi, sau đó mỗi ngày chỉ vào ngươi chửi ba trăm lần, biết chưa!!

Hoa Thủy Nhu bưng mấy món ăn vừa vặn đi vào bị tiếng quát lớn của phụ thân dọa giật nảy mình, chén đĩa trong tay suýt nữa rơi xuống. Diệp Vô Thần vội đứng dậy đi tới bên người nàng:

- Để ta.

Hoa Thủy Nhu dịu dàng mà kiên quyết cự tuyệt, nhỏ giọng nói:

- Loại chuyện này sao có thể để phu quân làm chứ…

- Cái gì? Phu quân? –Cổ họng và thính lực của Hoa Chấn Thiên rất tỷ lệ thuận với nhau, thanh âm nhỏ cách rất xa như vậy y vẫn nghe thấy rõ ràng rành mạch, nhất thời đứng dậy quát tháo:

- Tiểu tử, nghe thấy chưa, ngay cả phu quân đều gọi hết rồi, nếu ngươi dám khiến con gái ta thành quả phụ…

Diệp Vô Thần vội xua tay nói:

- Nhạc phụ đại nhân quá lời rồi, ta nhất định sẽ không khiến Thủy Nhu chịu ủy khuất.

Hoa Thủy Nhu lại nghe ra điều gì đó, nàng đặt đồ ăn lên bàn, khá nóng lòng hỏi:

- Cha… lúc nãy người nói...

- Hừ, tự con hỏi tiểu tử kia đi. –Hoa Chấn Thiên tự biết suýt nữa lỡ miệng, nhưng lại không lấp liếm, đá thẳng sang cho Diệp Vô Thần.

Diệp Vô Thần cười nói:

- Không sao đâu. Là hoàng thượng sai ta ra ngoài làm một việc, tuy là việc nhỏ nhưng khoảng cách hơi xa, đi tới đi lui khả năng phải mất hai tháng nên nhạc phụ đại nhân sợ trong hai tháng này Tiểu Nhu Nhu nhớ ta đến hao gầy, thế nên đang bộc phát tính tình ấy mà.

Toàn thân Hoa Chấn Thiên nổi da gà, ngửa cổ nốc một chén rượu nhỏ, lúc này mới hơi thoải mái.

- Hai tháng? Lâu như vậy ư… -Hoa Thủy Nhu thừ người một lát sau đó hơi ủy khuất kéo y phục của hắn:

- Có thể… Sớm hơn không?

- Ừm, ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để làm xong việc, sau đó ngày đêm chạy gấp trở về. Ta sao có thể không nhớ Tiểu Nhu Nhu của ta chứ…

Hoa Chấn Thiên lại nổi da gà một lần nữa, rốt cuộc không nhẫn nại nổi, giận dữ đứng dậy, không chút lưu tình đuổi cổ hai người ra ngoài:

- Đi đi đi đi mau… Phu thê các ngươi có lời gì thì tự mình tìm phòng mà nói, đừng ở đây làm lão nhân gia ta mắc ói.

…………………………………………� � �…..

Nếu một cô gái ngoan ngoãn đến cực điểm thì sẽ quen với nhẫn nhịn chịu đựng. Hoa Thủy Nhu chính là cô gái như thế, một khi giao trái tim cho nam nhân nào thì sẽ một lòng một dạ với người đó, tuyệt không hai lòng. Lúc này cho dù mỗi ngày Diệp Vô Thần đánh mắng nàng thì nàng cũng sẽ ngoan ngoãn như nhất, không có nửa điểm phản kháng, càng đừng nói là phản bối. Cô gái như vậy vĩnh viễn sẽ không trở thành hồng hạnh hoặc hoa dại, là người được chọn làm thê tử hoàn mỹ nhất.

Hưởng nhu tình mật ngọt suốt buổi chiều với Hoa Thủy Nhu, lúc này Diệp Vô Thần mới chạy về nhà. Vừa mới bước vào cửa nhà lập tức ngửi thấy một mùi không bình thường cho lắm. Cảm giác mông lung nói cho hắn biết tuyệt không phải chuyện tốt gì cả… Nhưng cũng không coi là chuyện xấu gì. Tóm lại, là một phiền phức không lớn cũng không nhỏ đã tới.

Quả nhiên, khi hắn vào tiểu viện, "phiền phức" kia liền từ trong đại sảnh chạy ra ngoài. Quả nhiên là Gia Cát Tiểu Vũ thần sắc phấn khởi, Diệp Vô Thần không khỏi đau đầu một trận. Từ ngày hôm qua bất hạnh gặp phải Gia Cát Tiểu Vũ này, hắn đã dự cảm rằng hôm nay nàng nhất định sẽ tự mình tìm tới cửa.

- Hì hì! Ngươi đi đâu thế, người ta chờ đã rất lâu rồi đấy. –Gia Cát Tiểu Vũ nhún nhẩy tung tăng hệt như một chú thỏ con chạy tới bên người hắn, hai tay ôm chặt tay phải của hắn vào trong ngực, như thể sợ hắn chạy mất. Diệp Vô Thần thử giãy thoát vài cái nhưng không thể thành công, chỉ đành ngán ngẩm nói:

- Gia Cát đại tiểu thư, nam nữ thụ thụ bất thân, cô bị người ta nhìn thấy thế sẽ không tốt lắm đâu, cô có lời gì trước tiên có thể buông ta rồi hãy nói có được hay không?

- Hừ, còn lâu mới sợ, người ta chính là theo chắc ngươi rồi, người khác muốn nói thế nào ta còn lâu mới quan tâm. Còn nữa, ngươi lại quên rồi, phải gọi ta là Tiểu Vũ! –Gia Cát Tiểu Vũ bất mãn dẩu môi, điệu bộ ấy… đã hoàn toàn coi Diệp Vô Thần thành người của mình.

- Được rồi, Tiểu Vũ đại tiểu thư đường xa tới đây có việc gì thì phải làm sao… À, bây giờ sắc trời đã tối, một cô gái như cô muộn thế này còn một thân một mình chờ trong nhà người khác, chắc hẳn phụ thân và mẫu thân cô nhất định cũng chờ sốt cả ruột rồi, nếu không phải có chuyện gì gấp gáp, chi bằng ngày mai hoặc ngày kia hãy đến được không? –Diệp Vô Thần vẻ mặt quan tâm hỏi.

- Ta không sợ, cha mẹ ta còn mong ta ngày ngày không về nhà nữa đó. –Nàng kéo kéo cánh tay Diệp Vô Thần, thẹn thùng vô tả nói:

- Hôm nay người ta tới là muốn hỏi ngươi lúc nào kết hôn với người ta đây?

Đôi con ngươi đảo như rang lạc, vẻ mặt "thẹn thùng" kia nhìn thế nào cũng là giả vờ… Diệp Vô Thần ồm ồm nói:

- Tiểu Vũ tiểu muội muội, ta khi nào từng nói muốn kết hôn với cô chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện