Diệp Vô Thần một đường chậm chạp trở về Diệp gia, tùy tiện chào hỏi với phụ mẫu trên danh nghĩa của mình một lần rồi về phòng mình, đóng cửa lại.

- Xuất hiện đi, Đồng Tâm.

Theo câu gọi của hắn, một luồng hắc mang xẹt qua trước mắt hắn, Đồng Tâm di chuyển như chớp mắt xuất hiện ở trước mặt hắn, sau đó tựa lên ngực hắn chà chà thân thiết. Diệp Vô Thần nâng mái tóc đen nhánh của nàng, nói:

- Đồng Tâm, gã lúc nãy đã nhớ kỹ chưa?

Đồng Tâm vươn đầu ngón tay ra, gật đầu, dùng phương thức của mình nói cho hắn biết mình đã nhớ kỹ.

- Ừm, tốt lắm. Rất nhanh thôi, ta sẽ cần muội giúp ta làm một việc… Bây giờ, ta và muội cùng nhau tới chỗ tỷ tỷ gọi Ngưng Tuyết về. Còn nhớ chỗ tỷ tỷ đi thế nào không?

Đồng Tâm lại gật đầu lần nữa, nhón người từ trong ngực hắn, mở cửa phòng chạy ra ngoài trước dẫn đường cho Diệp Vô Thần.

Cuộc sống của Diệp Thủy Dao rất đơn điệu, tiểu viện của nàng chính là cả thế giới của nàng, hiếm khi ra khỏi Diệp gia cho người ta ngắm dung nhan tuyệt mỹ ngay cả tiên đều phải ghen tỵ của nàng. Ngay cả phụ mẫu nàng đều không rõ vì sao nàng luôn thích trốn ở trong đó không chịu ra ngoài, rồi rốt cuộc muốn gì, làm gì.

Nhưng từ sau khi Diệp Vô Thần tới Diệp gia, thế giới của nàng vẫn đơn điệu như trước, nhưng trong đó lại bị nhuộm lên đủ mọi màu sắc – màu sắc nguy hiểm.

Khi Diệp Vô Thần và Đồng Tâm đi tới phòng của Diệp Thủy Dao, nàng vẫn đang vẽ tranh. Rất lâu trước kia, vẽ tranh đã trở thành lối phóng thích tình cảm chủ yếu nhất của nàng, mà Diệp Vô Thần khiến nàng càng thêm thích vẽ tranh. Nguyên nhân… nàng không biết. Đó là một loại cảm giác mông lung nói không rõ ràng.

Không biết từ khi nào, trái tim bình tĩnh gần như chết đã trở nên rối loạn, càng lúc càng loạn. Bởi vì một người đang dùng đủ mọi phương phức đảo loạn nó. Hơn nữa, là cố ý.

Khi trong tiểu viện vang lên tiếng bước chân thì nàng liền biết hắn đã tới, nàng đã bắt đầu vô ý thức chú ý hết thảy về hắn, vô tình ngay cả tiếng bước chân của hắn đều nhớ rõ ràng như vậy. Nhưng mãi đến khi hắn tới, nàng đều không quay đầu, chỉ là bàn tay cầm bút rõ ràng đã loạn. Có vài thứ không thể đắm chìm, bằng không sẽ vạn kiếp bất phục.

- Tỷ tỷ, hai ngày nữa ta có việc phải rời khỏi một khoảng thời gian. Có lẽ là một tháng, có lẽ là hai tháng. –Diệp Vô Thần một tay kéo Ngưng Tuyết, một tay kéo Đồng Tâm, khẽ nói.

- Ừm. –Nàng bình thản ứng tiếng, vẫn không buồn ngẩng đầu, như không hề để trong lòng.

- Nếu tỷ tỷ nhớ ta, thì cứ nhìn bức tranh ta vẽ cho tỷ tỷ là được. –Diệp Vô Thần mỉm cười, dẫn hai thiếu nữ rời đi.

Khi họ sắp bước ra khỏi cửa phòng, Diệp Thủy Dao rốt cuộc đã xoay người lại, bình tĩnh hỏi:

- Ngươi muốn đi đâu?

- Một nơi rất nguy hiểm, cũng rất vui. –Diệp Vô Thần đáp, sau đó nhẹ nhàng chốt cửa lại.

Nghe thấy hai chữ "nguy hiểm", nội tâm nàng như bị đánh mạnh, hoảng hốt một hồi. Khi nàng rốt cuộc đẩy mạnh cửa phòng, thì Diệp Vô Thần đã rời khỏi tiểu viện của nàng. Nàng lại lặng lẽ đóng cửa, dựa lên cửa, nhất thời tâm loạn như ma. Đã không biết bao nhiêu năm nàng lần đầu tiên có loại cảm giác lo lắng, tâm loạn, sợ hãi cho một người như vậy.

- Ca ca muốn đi đâu? Nơi vừa vui vừa nguy hiểm kia là ở đâu thế? –Trên đường quay về, Ngưng Tuyết ngửa đầu hỏi.

- Nơi đó là một ngọn núi lửa rất lớn. Tuyết Nhi còn nhớ tới Thiên Diệt Hỏa Sơn khi xưa Long đại ca kể cho chúng ta không?

- Nhớ… Nhưng, Long đại ca nói nơi đó rất nguy hiểm, vì sao ca ca muốn đi?

- Bởi vì… -Diệp Vô Thần cười thần bí:

- Nơi đó là nơi có thể khiến ca ca trở nên cường đại.

- Thế, ca ca có thể dẫn muội đi cùng không? –Ngưng Tuyết lo lắng hỏi. Nàng rất sợ nghe thấy câu trả lời cự tuyệt.

- Ngốc. Lần này đi khả năng phải mất hai tháng. Ta còn lâu mới nỡ tách khỏi Tuyết Nhi của ta lâu như vậy, đương nhiên là dẫn Ngưng Tuyết cùng đi rồi. –Diệp Vô Thần mỉm cười nói. Lúc trước bỏ lại Diệp Ngưng Tuyết khi hắn rời khỏi vùng đất phong ấn bị lãng quên kia, thiếu nữ điềm đạm này dùng sự cố chấp liều lĩnh và đôi chân dính máu chạy một ngày một đêm đuổi theo hắn… Khi đó hắn đã thề, sau này bất kể đi đến đâu cũng sẽ không bỏ nàng lại nữa. Dẫu phải xuống địa ngục, cũng phải dẫn nàng cùng nhau đầy đọa.

Lần đi Thiên Diệt Hỏa Sơn này, hắn đã có âm mưu từ lâu. Có Đồng Tâm ở bên mình, hắn hoàn toàn không cần lo cho cô bé Ngưng Tuyết này.

- Woa! Thật tốt quá… Muội biết ca ca tốt nhất mà. –Ngưng Tuyết mừng ra mặt, vui vẻ suýt nữa muốn nhảy xổ lên. Nàng thích nhất vẫn là khoảng thời gian không nhà với Diệp Vô Thần dạo trước. Tuy rằng ăn ngủ đều phải kém hơn rất rất nhiều nhưng lúc đó nàng có thể dán bên người hắn giờ giờ phút phút, theo hắn phiêu bạt, sẽ không giống như gần đây mỗi ngày đều có chuyện phải lo.

- Được rồi, trông muội cao hứng kìa. Nào, chúng ta về thu dọn ít đồ, Tuyết Nhi muốn mang theo cái gì cũng được. –Diệp Vô Thần vung vung Kiếm Thần chỉ hoàn ở tay trái, cười nói. Hắn từng kiểm tra qua không gian ở bên trong, lớn áng chừng tiểu viện của hắn.

- Thật sao… Vậy muội muốn mang chiếc giường kia đi, còn có thật nhiều đồ ăn ngon.

- Được!

…………………………………………� � �..

Buổi chiều Long Dận quả nhiên tự mình tới Diệp gia. Khi y nói ra Diệp Vô Thần sắp phụng mệnh tới Thiên Diệt Hỏa Sơn thì toàn bộ trên dưới Diệp gia đều giật mình biến sắc.

Diệp Nộ dẫn đầu nói:

- Hoàng thượng, lão thần từng nghe nói cực bắc Thương Lan Quốc có một tòa Tuyết Nữ Cung, Tuyết Nữ sống ở bên trong được xưng tụng là "Thiên hạ đệ nhất thần y", nghe đồn chỉ cần một người còn chưa chết, nàng đều có biện pháp chữa khỏi hoàn toàn. Việc Thần Nhi nam tiến liệu có thể dời tạm vài ngày hay không, Diệp gia ta dốc hết toàn lực cũng ắt sẽ mời Tuyết Nữ rời núi trừ độc cho Hoàng thượng Hoàng hậu.

Một năm trước Diệp gia ông đau nỗi mất con, hiện giờ mới tìm được về còn chưa tới vài ngày, hơn nữa đứa con này thật sự có thể nói là Thiên chi kiêu tử trăm năm, ngàn năm khó gặp, bình thường ho hắng trầy xước có lẽ đều đau lòng cả nửa ngày, nào nỡ để hắn làm chuyện nguy hiểm cỡ này.

Long Dận lắc đầu cảm thán nói:

- Danh tiếng của Tuyết Nữ trẫm sao có thể chưa từng nghe qua. Chỉ là, chưa nói đến đi Thương Lan Quốc đường xá xa xôi, mà nghe đồn Tuyết Nữ tính tình quái dị, tuy y thuật thiên hạ vô song nhưng lại cực ít cứu người. Không biết có bao nhiêu người thân mang tuyệt chứng ngàn dặm xa xôi tới cầu y đều quỳ chết ở trước Tuyết Nữ Cung, nhưng nàng ngay cả liếc đều không buồn liếc một cái. Trẫm và hoàng hậu, há có thể gửi gắm tính mạng lên người Tuyết Nữ. Ngay cả hoàng thất Thương Lan đều không có cách mời mọc Tuyết Nữ. Diệp lão tướng quân, ngươi thật có biện pháp mời nàng tới ư? Mà ngộ nhỡ chọc giận nàng, với thực lực không dưới Kiếm Thần tiền bối của nàng, thì có thể chính là một trận đại nạn với Thiên Long Quốc chúng ta đó.

Diệp Uy bước lên nói:

- Nhưng… Khoảng thời gian trước Thần Nhi vừa gặp phải Đào Bạch Bạch truy sát, nên ắt sẽ có người muốn ám hại người trong Diệp gia ta. Nếu Thần Nhi bởi chuyện này mà đi một mình, ta sợ…

Vương Văn Thù dùng giọng điệu gần như van cầu nói:

- Từ bé Thần Nhi đã rất ít rời khỏi nhà, cũng chưa từng chịu khổ bao giờ, nếu thật sự ra ngoài lâu như vậy… Nó làm sao có thể chịu được chứ.

Long Dận nói:

- Trẫm tự biết chuyện này ắt sẽ thẹn với Diệp gia các người. Nhưng trẫm… đích thật còn chưa đến lúc phải chết. Diệp tướng quân và Diệp phu nhân xin hãy an tâm, trên suốt dọc đường trẫm sẽ phái Lý lão đi theo, nhất định bảo vệ chu toàn cho hắn, nếu còn chưa an tâm, trẫm có thể sai Lưu lão cũng đi theo cùng.

Ba đại cung phụng bên người Long Dận là lực lượng bảo hộ mạnh nhất của y. Ngày thường khi đi tuần đều sẽ dẫn theo hai người, người còn lại đóng giữ trong cung. Có hai đại cung phụng ở bên, hơn chục năm qua những nguy cơ lớn nhỏ bên mình Long Dận đều được hóa giải dễ dàng. Mà lúc này y đề ra rằng có thể để hai đại cung phụng cùng đi theo, đãi ngộ có thể nói là giống y như khi hoàng thượng đi tuần, nhất thời khiến Diệp gia khó nói ra cớ chối đẩy gì.

Nhưng cho dù chỉ có tí ti nguy hiểm, Diệp gia cũng không mong để Diệp Vô Thần dính vào nguy hiểm như vậy.

- Đa tạ ý tốt của hoàng thượng. Ba đại cung phụng thân kiêm trọng trách bảo vệ hoàng thất, sao có thể vì ta mà rời vị trí. Một mình ta đi là được rồi. –Diệp Vô Thần một đằng vừa nói vừa tiến đến, cuộc đối thoại lúc nãy của họ hắn đều nghe vào trong tai.

- Thần Nhi… -Vương Văn Thù lo lắng trùng trùng đi tới kéo tay hắn:

- Chuyện nguy hiểm như vậy, con bảo nương làm sao có thể an tâm, con còn là…

- Chuyện này con đã đáp ứng hoàng thượng rồi. Người của Diệp gia đã nói là làm, nói được thì phải làm được, mà toàn bộ cả nhà từng lập vô số đại công cho Thiên Long Quốc, một vãn bối như con rốt cuộc cũng có thể làm một vài việc cho Thiên Long Quốc rồi. –Diệp Vô Thần mỉm cười nói.

Long Dận nghe vậy, tán thưởng nói:

- Ha ha, nói rất hay. Thiên Long Quốc ta có Diệp gia ngươi thật là phúc của Thiên Long. Chỉ là như lời phụ thân ngươi nói, có người từng muốn dồn ngươi vào chỗ chết, lần này ngươi đi chưa biết chừng sẽ nguy hiểm trùng trùng, làm sao có thể một mình đi tới? Nên biết, bây giờ ngươi gánh vác trên lưng không chỉ là tính mạng của một mình ngươi, mà tính mạng của trẫm và hoàng hậu cũng cột cùng lên trên đó.

Diệp Vô Thần hờ hững cười:

- Ta đã từng nói, lúc rời khỏi sư phụ dạo trước, sư phụ đã cho ta rất nhiều bảo vật hộ thân, một một cái đều có uy lực cực mạnh. Ngay cả đệ nhất sát thủ Đào Bạch Bạch đều chết trong tay ta, thì còn có ai có thể uy hiếp tới tính mạng ta chứ. Chuyến này ta ắt có thể đi bình an, về yên ổn. Sau khi quay về ta sẽ tự mình điều tra rõ là ai muốn hạ thủ với Diệp gia ta. Bất kể là ai, Diệp Vô Thần ta ắt sẽ khiến hắn trả giá cực đắt. Hoàng thượng xin cứ an tâm.

Sóng mắt Long Dận xao động vài cái rõ ràng, y gật đầu nói:

- Truyền nhân Kiếm Thần quả nhiên bất phàm. Nếu đã như vậy trẫm cũng không kiên trì nữa, hết thảy tùy ngươi vậy. Nếu còn cần cái gì cứ việc phái người tới báo một tiếng. Trẫm tự sẽ chuẩn bị ổn thỏa cho ngươi.

- Tạ ơn hoàng thượng.

Sau khi Long Dận rời đi, đại sảnh Diệp gia vẫn che phủ áp lực nhàn nhạt. Diệp Uy và Diệp Nộ đều mặt co mày cáu, duy chỉ có Diệp Vô Thần tự nhiên như không ngồi ở đó uống trà. Vương Văn Thù lo lắng nói:

- Thần Nhi, nơi đó thật sự quá nguy hiểm. Cho dù dọc đường không có nguy hiểm, ngộ nhỡ đến lúc ấy… con bỗng nhiên lại sợ lửa thì làm sao? Ngộ nhỡ rơi vào trong núi lửa không ra được thì làm sao…

- Yên tâm đi, nhất định không sao. –Diệp Vô Thần cười trấn an.

Diệp Nộ lắc đầu than:

- Ai. Phương nam không thể so với phương bắc. Nơi đó đa số là rừng rậm núi sâu, đâu đâu cũng có mãnh thú cường đại chiếm đóng mà con người không thể chống lại. Thủ đô của Thiên Long Quốc sở dĩ chếch về phía Bắc cũng là bởi như vậy. Trên đường đi tuyệt đối sẽ không bằng phẳng như con nghĩ đâu. Mà lời đồn về Cực Viêm Thiên Long cũng chẳng phải giả dối hư ảo gì, ngộ nhỡ thật sự kích động Cực Viêm Thiên Long… thì ắt phải chết không thể nghi ngờ. Đó chính là chung cực ma thú ngay cả Kiếm Thần cũng không thể chống chọi.

- Yên tâm đi, nếu con đã đáp ứng thì chứng minh con đã có đủ nắm chắc. Con há có thể lấy tính mạng mình ra giỡn chơi. –Diệp Vô Thần hồn nhiên không thèm để ý nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện