Edit & Beta: Song Ngọc.

Kiều Na nói: "Thật ra nhà hàng này thoạt nhìn rất không tồi, chính là do vấn đề của ông chủ mới có thể làm cửa hàng đóng cửa. Phàm ca, anh quen biết ông chủ kia hả?"

Giang Phàm gật đầu, "Biết, là bạn cũ."

Kiều Na nói: "Vậy anh có thể khuyên nhủ anh ta hay không, em cảm thấy ngay cả là một người thiện lương cũng phải có giới hạn, lương thiện quá người ta chẳng những không cảm kích anh ta ngược lại còn sẽ đem anh ta trở thành một người coi tiền như rác. Em đã xem qua nhật ký tiêu thụ, số lượng hàng nhập nhiều hơn rất nhiều so với số lượng bán ra, em đoán chừng nhân viên không chỉ có lười biếng, còn thường xuyên trộm nguyên liệu nấu ăn của nhà hàng lẩu về nhà ăn. Em là người ngoài liếc mắt cũng có thể nhìn ra, ông chủ kia như thế nào sẽ không biết?"

Giang Phàm bất đắc dĩ buông tay, "Lão Võ chính là một người như vậy, tôi khuyên cũng vô dụng."

Kiều Na thở dài, "Anh ta biết đối tốt với người khác vô ích như vậy, thật sự đáng giá sao?"

Cô cảm thấy mình chắc chắn là làm không được.

Giang Phàm nói: "Tôi không biết, nhưng tôi không có quyền nói anh ấy, bởi vì.... Tôi chính là người được lợi từ sự thiện lương của anh ấy."

Kiều Na ngây người một chút, "Anh?"

Giang Phàm gật đầu, "Trước kia, lúc tôi mới ra tới, nhận được không ít ân huệ từ anh ấy, em xem, anh ta thiện lương cũng không phải hoàn toàn không có người ghi tạc trong lòng, có phải hay không?"

Kiều Na cười, "Đúng vậy, nhưng không phải mỗi người đều giống như Phàm ca. Em cảm thấy phát lòng tốt cũng phải nhìn đối tượng là người nào, không phải mỗi người đều đáng giá."

Giang Phàm nhìn cô, "A? Vậy em nói tôi là dạng người gì?"

Kiều Na không chút nghĩ ngợi, "Người tốt nha!"

Giang Phàm hắc tuyến, "Không cần tùy tiện phát thẻ người tốt cho người khác, được không? Đó không lễ phép!"

...............

Ngày hôm sau Giang Phàm để cho người dỡ biển hiệu của cửa hàng xuống, đổi thành cái tên mới "Thế Gian", biển hiệu mới lập tức để cho nhân viên nhà hàng đi làm, đoán chừng trong vòng 3 ngày là có thể hoàn thành.

Cùng ngày, lúc kết thúc công việc, Giang Phàm dặn dò Kiều Na, "Có thể tuyên truyền cho nhà hàng lẩu của tôi không, tên gọi nhà hàng lẩu "Thế Gian"."

Kiều Na gật đầu, có thể tuyên truyền cho nhà hàng lẩu của Phàm ca cô rất vui. Chẳng qua số lượng fans weibo của cô so với Giang Phàm ít hơn nhiều, chưa chắc sẽ thấy được tác dụng đi? Lão Hà đang ở bên cạnh, xen mồm nói: "Giang tiên sinh cũng phải tự phát weibo, fans weibo của anh nhiều hơn, hiệu quả tuyên truyền tốt nhất."

Giang Phàm nói: "Tôi biết!"

Kiều Na phát weibo ngay tối hôm đó, "Năm ngày sau, tại số 127,  đường Thiên Hải khai trương nhà hàng lẩu tên "Thế Gian", siêu cấp siêu cấp vô địch mỹ vị, không ăn được thì tìm tôi hoàn tiền! @Giang Phàm là ông chủ lớn, ngày khai trương sẽ tự mình đến tiệm nha!"

Hiện tại fans của cô sắp được năm trăm vạn, xem như tài khoản weibo tương đối nổi, một khi phát ra weibo, fans liền làm ẩm ĩ bên dưới.

"Có ý gì? Phàm ca mở nhà hàng lẩu? Là bởi vì bà chủ sao?"

"A a a, ông chủ tiệm lẩu cũng bà chủ tiệm lẩu, thật sự chỉ là trùng hợp sao?"

"Bà chủ cũng sẽ đến cổ vũ đi? Phàm Na đảng của tôi tất thắng!"

"Nói thật, không thể ăn tôi thật sự sẽ tìm đến bà chủ hoàn tiền!"

................

Kiều Na có chút dở khóc dở cười, liên tưởng của cư dân mạng thật là quá phong phú, Giang Phàm mở nhà hàng hàng lẩu chỉ là vì báo đáp một người bạn có ơn với anh ấy năm đó, những người này lại bởi vì tên trên mạng của cô là Bà chủ tiệm lẩu Kiều Na mà liên tưởng đến trên người cô.

Tên này chỉ là nha đầu Diệp Thanh kia tùy tiện lấy có được không?

Vào buổi tối cô ngủ rất sớm, lại không nghĩ đến sau lúc nửa đêm weibo một lần nữa nổ tung.

Lúc Hà làm theo thói quen mở weibo của Giang Phàm ra, ông ta quả thực muốn điên rồi.

Gia hỏa phát rồ này thế nhưng đem nick name weibo đổi thành "Chủ tiệm lẩu Giang Phàm"!

Đây thực sự là muốn tạo phản rồi.

Công ty tiếp nhận từng cuộc từng cuộc điện thoại, hỏi lão Hà là chuyện như thế nào, lão Hà chỉ có thể có lệ trước, nói chính mình lập tức giải quyết.

Nhưng giải quyết như thế nào, giải quyết cái đầu quỷ lớn.

Bình luận phía dưới weibo thực sự điên rồi.

"Hơn nửa đêm phát thức ăn cho chó!"

"Là tuyên bố tin tức tốt sao? @Hoả Oa chủ tiệm nương Kiều Na, vẻ mặt tên weibo thể hiện ân ái."

"Phàm Na đảng thắng! Ha ha, Phàm Ni đảng khóc vựng trong WC."

"Rốt cuộc ở bên nhau?"

"Thức ăn cho chó lạnh lùng lung tung nhồi vào miệng..."

...............

So với chuyện Giang Phàm chuyển phát weibo của Kiều Na, cũng bình luận "Đúng là như thế*!" Chuyện này căn bản không tính là vấn đề gì.

(*chỗ này bản gốc là "就酱紫,对!" "Jiù jiàng zǐ, dùi!", 酱紫 là một từ phổ biến trên mạng, nghĩ đen là nước sốt màu tím, ở đây được dùng hiểu đại khái có nghĩa là như vậy 这样子 zhèyàng zi, đọc nhanh sẽ giống 酱紫 jiàng zǐ, ban đầu từ này xuất phát từ việc đánh máy sai nhưng sau được dùng nhiều và phổ biến trên mạng xã hội/Nguồn: Baidu.)

Lão Hà vội vàng gọi tới điện thoại riêng của Giang Phàm, "Anh đang làm cái gì?Nhanh đem nick name sửa lại!"

Giang Phàm đang ngủ, bất mãn nói: "Không có gì đâu, chính là quảng cáo cho nhà hàng lẩu thôi..."

"Có người quảng cáo như vậy sao?" Lão Hà điên cuồng hét lên, "Khi anh mở cửa hàng trà sữa sao không đổi tên hả? Cho anh một phút đồng hồ sửa trở lại, bằng không tôi tự mình động thủ!"

"Tùy tiện..." Giang Phàm ngáp một cái, ngã đầu lại ngủ.

Lão Hà có mật khẩu weibo Giang Phàm, ngay lập tức đăng nhập đi sửa nick name của Giang Phàm, không nghĩ tới lại làm thế nào cũng không sửa về được, vẫn luôn biểu hiện nick name không thể sử dụng. Ông ta gọi điện thoại đến công ty weibo, phí một hồi lâu mới sửa được. Nhưng các fan nhanh tay lẹ mắt đã sớm chụp lại, hình ảnh chuyển phát khắp nơi.

Kiều Na một giấc ngủ dậy, phát hiện weibo của mình bình luận chuyển phát đã vượt hai mươi vạn.

Cô rất kỳ lạ, cô phát một cái weibo quảng cáo có thể có nhiều người xem như vậy?

Click mở bình luận, cô cảm thấy mắt mình mù rồi.

"Chúc mừng, chúc hạnh phúc!"

"Trăm năm hoà hợp, sớm sinh quý tử!"

"Khi nào lãnh chứng (lãnh giấy đăng ký kết hôn) vậy?"

................

Này chỗ nào cùng chỗ nào thế?

Cô kiểm tra một chút, nhìn thấy Diệp Thanh cũng chuyển phát weibo của cô.

Diệp Thanh: "Hỏi cái vấn đề, người bạn ngôi sao kết hôn, tôi đi bao lì xì hai ngàn đồng có phải ít quá hay không? A a a cổ cồn trắng nhỏ* ăn đất không có tiền làm sao bây giờ?"

(*白领 bái lǐng: Cổ cồn trắng nói dễ hiểu là tầng lớp trí thức, nhân viên làm việc văn phòng, còn một cụm khác là cổ cồn xanh, công nhân lao động chân tay, một cách gọi hoán dụ của người Pháp dựa trên màu trang phục đặc trưng của hai bên/Nguồn Wikipedia.)

Mặt Kiều Na đầy hắc tuyến, lướt weibo trong chốc lát rốt cuộc hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.

Còn không phải là Giang Phàm tiện tay sửa lại nick name sao? Đến nỗi các cư dân mạng hơn nửa đêm không ngủ được ở chỗ này trông bình luận sao? Mà Diệp Thanh cũng đi theo ồn ào.

Kiều Na nhìn thoáng qua weibo Giang Phàm, nick name đã sửa trở lại, cũng không có weibo mới, mới nhất chính là chuyển phát quảng cáo của cô.

Cô đoán Giang Phàm cũng chỉ là muốn làm cái quảng cáo, không cẩn thận giống tên của cô, không hơn.

Giang Phàm không có đăng weibo làm sáng tỏ cái gì, Kiều Na tự hỏi chính mình muốn hay không dây cót weibo giải thich một chút.

Nhưng nói cái gì đây?

Nói cô cùng Giang Phàm cũng không phải cái loại quan hệ này? Sao lại cảm thấy có chút cảm giác giấu đầu lòi đuôi. Các cư dân mạng cũng chính là trêu chọc một chút, cô nói như vậy ngược lại càng dễ dàng làm cư dân mạng nghĩ nhiều.

Các cư dân mạng đem cô cùng Giang Phàm tạo CP cũng không phải nghiêm túc, mọi người chỉ là cảm thấy thú vị, hiện tại Kiều Na đang ở trong giới giải trí, cũng không thể biểu hiện quá không thú vị, quá không có tinh thần giải trí, mọi người thích đùa liền đùa đi.

Cho nên cô quyết định, bỏ mặc.

Buổi sáng lúc đi đóng phim, Kiều Na cảm thấy toàn bộ người của đoàn phim đều đang nhìn mình, nhưng không có người nói thêm cái gì, tất cả mọi người đều đang nghiêm túc đóng phim.

Buổi sáng Kiều Na chỉ có một tuồng kịch, sau khi diễn xong cô ngồi yên ở bên cạnh Giang Phàm, lặng lẽ hỏi một câu, "Weibo ngày hôm qua là chuyện như thế nào?"

Giang Phàm sờ sờ cái mũi, "Cái gì chuyện gì xảy ra?"

Kiều Na thấy bộ dạng không bỏ trong lòng của anh càng thêm cảm thấy đây là một cái hiểu lầm nho nhỏ. Thôi, cô dứt khoát liền không hỏi.

Mấy ngày nay cô cũng nhìn không ít quá trình diễn viên đóng phim, học không ít kỹ thuật diễn từ trong biểu diễn của bọn họ. Xem nhiều, cũng nhìn không ra cái gì nữa. Vốn dĩ muốn đi tập xe một lát, nhưng vừa thấy thời gian, rất nhanh đến cơm trưa, dứt khoát liền không đi, ngồi xuống chơi di động một lát đoán chừng nên ăn cơm.

Cô không muốn lướt weibo, nhớ tới lần trước Diệp Thanh download cho cô một cái game online, vẫn luôn chưa chơi qua, liền mở ra xem.

Đây là một loại trò chơi đánh cờ trực tuyến, lúc ấy Diệp Thanh hỏi Kiều Na thích trò chơi gì, Kiều Na nói chơi cờ, Diệp Thanh liền download cho cô trò chơi này, để giết thời gian lúc nhàm chán

Phương pháp thao tác trò chơi rất đơn giản, dùng số wechat có thể trực tiếp đăng nhập. Kiều Na chọn bắt đầu nhanh, hệ thống liền phân một phòng cho cô.

Không lâu sau liền có một người ngồi ở đối diện cô, người nọ cũng chọn bắt đầu.

Kiều Na ngồi xuống trước, cho nên để cô đi trước, bỗng nhiên cô nhìn thấy một bên bàn cờ có nút "Chấp quân", trước kia ở nhà cùng sư phụ dạy cờ vây học chơi cờ, học hai năm, sư phụ cờ vây đã không phải đối thủ của cô, mỗi lần chơi cờ cô đều sẽ chấp sư phụ sáu quân, bằng không sư phụ cờ vây hoàn toàn không chống đỡ được. Sau này vào cung, Yến Hiếu Công cũng không thích chơi cờ, cho nên cô cũng không chơi nữa.

Cô tùy tay chọn nút "Chấp quân", cũng nhập vào con số "6", lại chọn bắt đầu.

Bỗng nhiên, đối diện nhắn qua một tin: "Cô có bệnh à! Khinh thường người sao? Ai cho cô chấp quân?"

Kiều Na ngây người một chút, lúc này mới nghĩ đến chưa có sự đồng ý của người khác liền chấp quân, hơi có ý khinh thường người, cô liền hủy bỏ chấp quân, trả lời lại một tin, "Thật ngại quá, bắt đầu đi."

Bên kia không nói chuyện nữa, cũng chọn bắt đầu, hai người liền hạ cờ.

Kiều Na hạ một chút, cảm thấy thực lực của đối phương rất mạnh, thật là trình độ không cần cô chấp quân, mạnh hơn so với sư phụ cờ vây trước kia của cô.

Cô liền ngầm nghiêm túc lên, một bàn cờ này hạ gần một giờ mới hạ xong, cuối cùng cô cũng thắng đối phương hai quân.

Xem ra lực chơi cờ của người hiện đậi mạnh hơn hơn rất nhiều so với người cổ đại, Kiều Na nghĩ cờ vây phát triển ngàn năm, các loại cờ pháp có tiến bộ cũng là bình thường. Cô phí sức lực lớn như vậy mới thắng một ván, xem ra cô đã theo không kịp bước chân của thời đại.

Đoàn phim bên kia bắt đầu phát cơm hộp, Kiều Na muốn rời khỏi trò chơi lấy cơm hộp, bỗng nhiên nhìn đến đối phương nhắn qua một tin: "Cô là ai?"

Kiều Na cảm thấy, ở một cái game giả thuyết không cần phải biết thân phận thật sự của đối phương, cô không có trả lời, trực tiếp rời khỏi trò chơi, lãnh cơm hộp đi.

Ngàn dặm ngoài thành phố S.

Nhiễm Ngọc Bác nhìn chằm chằm bàn cờ, mồ hôi đầy đầu.

"Ông chủ, khách hàng đã tới rồi, ngài nên tới khách sạn!" Nữ trợ lý Nhạc Lam bên người nhắc nhở nói.

"Câm miệng!" Nhiễm Ngọc Bác cả giận nói.

Đôi mắt anh ta gắt gao mà nhìn chằm chằm bàn cờ, hoàn toàn không thể tin được chính mình thấy.

Làm sao anh ta có thể bị một người do internet lựa chọn ngẫu nhiên đánh bại? Đây quả thực không khoa học.

Giới cờ vây trong nước, người có thể thắng anh ta không có mấy người, anh ta cũng từng tham gia qua cuộc thi cấp quốc tế, thành tích quốc tế xếp hạng top 10.

Ban đầu anh ta chướng mắt những đối thủ chơi cờ nghiệp dư trên mạng, cờ vây internet anh ta chưa bao giờ chơi. Hôm nay khách hàng đến trễ, anh ta ở trong văn phòng thật sự nhàm chán, lúc này mới tùy tay cầm lấy di động chơi cờ vây trong chốc lát.

Không nghĩ tới đi vào một chút, đối phương rất cuồng ngạo mà muốn chấp anh ta sáu quân, lúc ấy anh ta liền nổi giận, đây cũng quá khinh thường người.

Chẳng qua đối phương ngay lập tức nhận sai, hủy bỏ chấp quân, anh ta cảm thấy chính mình phải xử lý đối phương trong năm phút đồng hồ, cho hắn ta biết chính mình có bao nhiêu sai.

Nhưng tiếp tục, đầu anh ta liền đổ mồ hôi, thế nhưng cực kỳ cố hết sức. Anh ta ngưng thần tự hỏi, mỗi một bước đều rất nghiêm túc, nhưng cuối cùng vẫn là thua.

Chẳng lẽ hiện tại đối thủ chơi cờ nghiệp dư trên mạng đều là cái trình độ này sao? Chẳng lẽ anh ta lạc đơn vị?

"Ông chủ, khách hàng kia..." Nhạc Lam nhịn không được lại nhắc nhở một chút, dù sao cũng là vị khách hàng lớn.

"Bảo ông ta cút!" Nhiễm Ngọc Bác rống lên một tiếng, "Cô cũng đi ra ngoài cho tôi!"

Nhạc Lam sợ hãi, cô chưa bao giờ nhìn thấy ông chủ phát tính tình lớn như vậy, vội vàng lui đi ra ngoài. Chẳng qua cô cũng không dám đem nguyên lời của ông chủ cho khách hàng nghe, chỉ nói ông chủ bỗng nhiên đau đầu, không thể gặp khách, sau đó để giám đốc thay thế ông chủ tiếp đãi khách nhân.

Tâm tình của Nhiễm Ngọc Bác khó chịu, anh ta lại click mở một ván cờ vây, hạ cờ. Không đến hai phút, đối phương liền đầu hàng.

Anh ta tiếp tục hạ, cả buổi chiều hạ hơn trăm bàn cờ, đối phương nhiều nhất cũng chỉ kiên trì năm phút đồng hồ, tất cả đều tước vũ khí đầu hàng.

Anh ta lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, xem ra cũng không phải cờ lực của mọi người đều rất mạnh, chỉ là anh ta gặp đối thủ nào đó quá mạnh mà thôi.

Nhưng là tính lên, toàn cầu có thể hạ thắng anh ta không vượt quá mười người, làm sao sẽ trùng hợp như vậy, liền có một trong mười người ngày ở trên mạng đâu?

Anh ta gọi Nhạc Lam tới, "Tài khoản này, tra IP này cho tôi, tốt nhất biết rõ ràng là người nào. Ngay cả tìm hacker, cũng phải điều tra cho rõ!"

Nhạc Lam hoàn toàn làm không rõ ràng tâm tư của ông chủ lắm, nhưng cô chỉ có thể phục tùng, lập tức liền xuống tay đi tra xét.

Không bao lâu, Nhạc Lam liền tới đây báo cáo kết quả.

"Ông chủ, nick đến từ thành phố B, đăng nhập bằng wechat, tôi cho hacker hắc vào hệ thống, nhìn được số wechat là QN19900723, nhìn dáng vẻ là tên viết tắt thêm sinh nhật."

Nhiễm Ngọc Bác nhìn chằm chằm vào chuỗi ký tự kia, suy nghĩ nửa ngày, "Không có khả năng, mấy người kia không có người nào sinh năm 90, hơn nữa cũng không có tên viết tắt là QN."

Nhạc Lam không biết anh ta nói chính là ai, nhắc nhở nói: "Có thể là không phải dùng tài khoản của mình đi?"

Nhiễm Ngọc Bác nói: "Tra một chút cho tôi, hướng đi của mười kì thủ hàng đầu quốc tế hôm nay!"

Nhạc Lam không biết ông chủ phát điên cái gì, nhưng ông chủ có lệnh, tuy rằng đã đến giờ tan làm, vẫn là đi đến tra.

Mấy giờ sau, Nhạc Lam mệt đến thẳng không dậy nổi eo đi vào văn phòng Nhiễm Ngọc Bác, giao cho anh ta một tờ giấy, "Đây là hướng đi gần đây của những người này."

Nhiễm Ngọc Bác nhìn nhìn, "Vì sao không có một cái ở thành phố B!"

Nhạc Lam vẻ mặt ngốc, "Cái này... Thành phố B không có thi đấu, vì sao phải đi thành phố B?"

Nhiễm Ngọc Bác nhíu mày, "Phiền chết đi được, người này rốt cuộc là ai? Không biết người kia là ai, làm sao tôi có thể ngủ được?"

Anh ta có cái chứng cưỡng bách, chỉ cần có đối thủ mạnh hơn mình thì nhất định anh ta phải cùng đối phương chơi cờ, không thắng được một ván tuyệt đối sẽ không dừng lại. Các kì thủ quốc tế xếp hạng trước anh ta đều bị anh ta quấn lấy hạ quá cờ, hơn nữa không dứt, làm cho những người này cuối cùng không thể không làm bộ bại bởi anh ta một lần, lúc này mới đuổi anh ta. Dù sao lén so chiêu không ảnh hưởng xếp hạng quốc tế, mọi người cũng liền tùy anh ta.

Trong vài người này có một hán tử quật cường rất ngay thẳng, chính là không chịu bại bởi Nhiễm Ngọc Bác, cuối cùng hai người liều mạng ba ngày ba đêm, Nhiễm Ngọc Bác chính là đem người ta đánh đến phải bệnh viện mới kết thúc ván cờ.

Hiện tại bỗng nhiên có một người nhìn không tới sờ không được thắng anh ta, hơn nữa thắng một ván liền chạy, muốn tìm cũng tìm không thấy, Nhiễm Ngọc Bác quả thực muốn điên.

"Có thể tra ra người này ở chỗ nào hay không?" Nhiễm Ngọc Bác hỏi.

"Cái này... Đối phương là lên mạng bằng di dộng, tùy thời đều có thể di chuyển. Hơn nữa chưa chắc dùng số điện thoại có ràng buộc với wechat —— ngay cả khi ràng buộc, chúng ta cũng phải đen wechat mới có thể biết, huống hồ số di động lại chưa chắc có thể tìm được người. Kỹ thuật này quá khó khăn, chỉ là đen cái sever trò chơi kia đã thực phiền toái."

Chứng cưỡng bách của Nhiễm Ngọc Bác lại phát lên, trong lòng gấp đến độ khó chịu, nhưng lại tìm không thấy người chơi cờ với mình kia. Anh ta dùng di động xin thêm bạn bè wechat của đối phương, rất lâu cũng không được đáp lại, vòng bạn bè của đối phương cài đặt người xa lạ không thể xem xét, anh ta cũng không tìm được tin tức gì.

Duy nhất có thể nhìn thấy là nickname wechat của đối phương: Na!

Hơn nữa cái này chưa chắc là dãy số của người chơi cờ cùng anh ta, quả thực là tiết tấu bức chết chứng cưỡng bách.

.................

Đang ở thành phố B, Kiều Na không biết chính mình hạ một bàn cờ lại có thể hại một người thành như vậy. Cô ăn cơm chiều cùng đoàn phim, lúc đang ăn nhìn thấy di động hiện ra một cái yêu cầu thêm bạn tốt.

"Xin chào, tôi là vị chơi cờ cùng ngài kia, có thể thêm bạn tốt cùng nhau chơi cờ không?"

Đối phương vô cùng khách khí, Kiều Na cảm thấy mình thêm một chút cũng không có quan hệ gì.

Giang Phàm thò đầu đến hỏi, "Sao vậy?"

"Có người xin thêm bạn tốt."

Giang Phàm nhìn thoáng qua, "Chơi cờ? Hiện tại những người này hoa chiêu gì cũng có, không được thêm, nói không chừng là paparazzi, tới rình coi động thái vòng bạn bè của em!"

Kiều Na ngẫm lại cũng đúng, chính mình có khi sẽ đăng một ít ảnh chụp rất riêng tư, các ảnh chụp đó cô chỉ muốn chia sẻ với bạn bè, không muốn để cho người không quen biết nhìn thấy, liền không để ý đến yêu cầu kia.

Vài ngày sau, nhà hàng lẩu của Giang Phàm khai trương, cùng ngày tới rất nhiều người, không ít đều là fans tới cổ động. Trong đó có fans là chuyên môn từ nơi khác lại đây, chính là muốn gặp thần tượng của mình một lần.

Trong tiệm căn bản không thể chứa được nhiều người như vậy, những người này cũng không phải thật để ý có thể ăn được lẩu hay không, rất nhiều người vây quanh Giang Phàm muốn ký tên. Giang Phàm ký cả ngày, tay đều sắp rụng.

Buổi tối khi đóng cửa, khách nhân đi hết rồi Giang Phàm mới rảnh rỗi. Kiều Na vẫn luôn ở trong tiệm giúp đỡ chiêu đãi các bạn bè, kéo dài cả ngày cũng mệt không chịu được.

Nhân viên cửa hàng nấu lẩu bưng lên cho Giang Phàm cùng Kiều Na ăn, hai người đã sớm đói bụng, liền ngồi xuống cùng nhau ăn lẩu.

Đang ăn, di động của Kiều Na lại vang, cô cúi đầu nhìn thoáng qua, khẽ nhíu mày.

"Làm sao vậy?" Giang Phàm hỏi.

"Có thật nhiều người vẫn luôn xin thêm bạn tốt, em không có đồng ý, bọn họ vẫn tiếp tục, em kéo đen bọn họ, nhưng còn có rất nhiều tài khoản mới xin, hẳn là nick phụ... Những người này cũng thật cố chấp."

Giang Phàm nói: "Khẳng định là đoàn đội paparazzi, chỉ có bọn họ mới có loại tinh thần bám riết không tha này. Nghe ca, ngàn vạn đừng thêm. Đúng rồi, hình như wechat có thể cài đặt miễn quấy rầy, tôi cài đặt đặt một chút cho em."

Kiều Na đưa điện thoại cho Giang Phàm, Giang Phàm nhấn vài cái, trả cho cô, "Như vậy vô luận ai xin bạn tốt em đều không thấy."

Kiều Na ngẩn ngơ, "Vậy em đây làm sao có thể thêm bạn tốt?"

"Em có thể thêm người khác."

Kiều Na cảm thấy như vậy cũng đúng, nếu là bạn bè, cô có thể chủ động thêm wechat đối phương.

................

Công nhân xí nghiệp Nhiễm thị hai ngày nay đều đang bận cùng sự kiện: Thêm một cái tài khoản wechat.

Ông chủ nói, bất luận kẻ nào, chỉ cần có thể trở thành bạn tốt của số wechat này, tiền thưởng mười vạn!

Nhóm công nhân giống như tiêm máu gà, mỗi người đều liều mạng chọn thêm bạn tốt, lại không có một người thông qua. Thẳng đến cái tài khoản này thiết trí thành không thêm bạn tốt, mọi người mới từ bỏ.

Tâm tình của Nhiễm Ngọc Bác không tốt, làm cái gì cũng không có tinh thần. Mấy khách hàng gần đây đều là giám đốc thay anh ta đi nói, hiển nhiên khách hàng đối với chuyện giám đốc thay thế là không hài lòng, có mấy cái khách hàng dứt khoát chạy mất.

Giám đốc cũng không có cách nào, anh ta tận lực.

Cũng may Nhiễm thị gia đại nghiệp lớn, hoàn toàn không để bụng này mấy cái đơn bỏ này. Nhưng Nhạc Lam lo lắng chính là, cứ tiếp tục như vậy, gia tộc sẽ hủy bỏ quyền điều khiển xí nghiệp của ông chủ.

Công nhân Nhiễm thị đều đang ngầm điên truyền: Xong rồi, ông chủ bị bệnh, hơn nữa còn là bệnh nan y —— bệnh tương tư!

Đối tượng nhiễm bệnh đương nhiên chính là chủ nhân của số wechat làm sao cũng không thêm được kia, không có ai biết người này rốt cuộc là ai, ông chủ là như thế nào gặp được cô ấy. Nhưng mọi người đoán rằng, nhất định là cái tuyệt thế mỹ nữ!

Quả thực chính là cái Mary Sue (nhân vật hư cấu siêu hoàn mỹ) bùng nổ tiểu thuyết ngôn tình được không!

Các loại phiên bản đều truyền bay đầy trời, có nói ông chủ là lắc lắc (chức năng của wechat, lắc lắc điện thoại tìm bạn) hiện ra, có nói là ở trong đám người liếc mắt nhìn thấy cô...

Tất cả mọi người đều đang nỗ lực giúp ông chủ tìm kiếm tư liệu về người này, trong lòng mỗi người đều biết rõ ràng, ai tìm được người này nhất định sẽ có giải thưởng lớn!

Nhưng là số wechat cung cấp tin tức thật sự quá ít, tên viết tắt QN, sau đó là một chữ Na.

Tên họ đại khái là Tiền Na, Tề Na, Khúc Na, Thu Na... Một trong những tên này, IP là ở thành phố B. Lượng tin tức quá ít, toàn bộ thành phố B phù hợp điều kiện này thật sự quá nhiều.

Nhạc Lam rất sốt ruột, cô hiểu biết ông chủ, biết anh ta đây là tâm bệnh của, còn không sớm giải quyết đối thân thể cùng tâm lý đều không tốt.

Cô gấp đến độ khắp nơi tìm người, muốn điều tra thân phận người này, nhưng nhất thời cũng không chiếm được kết quả.

Lúc sắp tan làm Nhạc Lam bị một công nhân gọi lại, công nhân kia nói: "Chị Lam, tôi nghĩ người kia có thể là Kiều Na vừa mới nổi lên gần đây hay không? Tên rất phù hợp, hơn nữa... Tôi tra qua tư liệu của cô ấy, ngày sinh giống với dãy số kia!"

Nhạc Lam trước mắt sáng ngời, "Thật vậy chăng?"

Công nhân rất đắc ý, "Đúng vậy, tôi là gia tộc Phàm nhân, gia tộc Phàm nhân đều biết Kiều Na, lúc ấy tôi liền nghĩ đến người này. Chỉ là không xác định nên nhờ bạn học ở Đại học B tra xét tư liệu của cô ấy một chút, sinh nhật cô ấy thật sự chính là cái ngày này đó. Chị Lam nếu xác nhận, phải nói với ông chủ phát tiền thưởng cho tôi nha!"

Tác giả có lời muốn nói:

Giang Phàm: Ngoài tôi ra, muốn thông đồng Na Na đều là người xấu, thấu không biết xấu hổ! Na Na không được để ý đến bọn họ!

Nhiễm Ngọc Bác: Tôi chỉ là muốn hạ bàn cờ...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện