Edit & Beta: Song Ngọc.

Giang Phàm cười nói: "Ăn ngon thì ăn nhiều một chút đi, hai ngày này thời tiết hơi lạnh, ăn lẩu là thích hợp nhất."

Dì nói: "Tôi chuẩn bị rất nhiều thịt cùng đồ ăn, cũng đủ ăn, Kiều tiểu thư ăn tận tình nha."

Kiều Na hoàn toàn không cần hai người này nhắc nhở, cô cũng không phải là loại người ăn cái gì cũng khách khí kia. Ba người vây quanh một nồi lẩu ăn hai giờ, Giang Phàm cùng dì đã sớm ăn no, chỉ còn Kiều Na đang ăn không ngừng.

"Lẩu này thật sự là ngon nhất em từng ăn!" Kiều Na lại gắp một miếng thịt.

Giang Phàm lộ ra một nụ cười gian, "Em từ từ ăn, ăn xong chúng ta tâm sự thật tốt..."

Kiều Na cho rằng anh muốn trò chuyện kịch bản gì đó, cũng không bỏ trong lòng, đem đồ ăn trên bàn ăn sạch sẽ, lúc này mới thỏa mãn mà xoa xoa miệng.

"Đến đây!" Giang Phàm chỉ vào sô pha trong phòng khách.

Kiều Na đến phòng khách ngồi xuống, trong tay còn cầm một ly nước, vừa mới ăn lẩu thực cay, hiện tại miệng cô đang giống như lửa đốt.

"Phàm ca, lẩu này của anh ăn quá ngon, so với tất cả các món lẩu em từng ăn còn ngon hơn... Lần sau còn có thể ăn nữa không?" Kiều Na chớp chớp mắt, vẻ mặt chờ đợi mà nhìn Giang Phàm.

"Không nhất định." Giang Phàm nói.

"Vì sao nha? Đây là thương hiệu nào? Lần sau em đi mua được không?" Kiều Na nóng nảy, để cô ăn lẩu ngon như vậy, sau đó nói cho cô về sau khả năng không có ăn, đây quả thật là một loại tra tấn.

Giang Phàm nói: "Em cảm thấy lẩu này ăn ngon, nhưng em biết không, nhà hàng lẩu này đã đóng cửa!"

Kiều Na không tin, "Không có khả năng, lẩu ngon như vậy không có khả năng đóng cửa! Ông chủ có ngốc cũng sẽ không đóng cửa! Người ăn qua một lần thì sẽ đi ăn mỗi ngày, hơn nữa món lẩu tất cả mọi người đều sẽ dẫn bạn bè cùng nhau ăn, như vậy sẽ có nhiều người ăn —— quả thực không cần quá nhiều nha."

Giang Phàm nói nghiêm túc: "Không sai, em nói đều có đạo lý. Nhưng sự thật là nhà hàng này xác thật đã đóng cửa, trước mắt đã đình chỉ buôn bán."

Kiều Na vội vàng lắc đầu, "Làm ăn ngon như vậy đóng cửa, quả thực là không đạo lý!"

"Em cũng cảm thấy không thích hợp đi, rất kỳ lạ đi," Giang Phàm cười đến vô cùng sáng lạn, "Vậy nên phiền em đi tra một chút giúp tôi, vì sao nhà hàng đó lại trở thành tình huống như hiện tại, có thể nói, trực tiếp giúp tôi xử lý một chút."

Kiều Na không thể tin được mà chỉ chỉ chính mình: "Em?"

Sao cô lại có một loại cảm giác mắc mưu? "Em nơi nào biết kinh doanh một nhà hàng lẩu, Phàm ca đang nói giỡn sao?"

Giang Phàm lại rất nghiêm túc, "Tôi thấy shop mặt nạ online của em làm thực không tồi, xem ra em vẫn là thích hợp làm buôn bán, coi trọng em nha!"

"..." Kiều Na, "Shop online cùng cửa hàng thật không giống nhau, em mở shop online này chính là mướn vài người, sau đó dựa theo những việc bọn họ làm như vậy đưa tiền là đến nơi. Nhà hàng lẩu vận hành như thế nào em cũng không biết, em phải làm như thế nào để chỉnh đốn một nhà hàng nha? Ông chủ trước kia đều kinh doanh không tốt, sao em có thể làm cho tốt?"

Cô dùng sức lắc đầu, "Em không được, không được, Phàm ca anh tha cho em đi..."

Giang Phàm nói: "Nếu nhà hàng này đóng cửa, em sẽ vĩnh viễn không ăn được món lẩu này!"

Kiều Na: "..."

Sao cô lại có chút tâm động?

Giang Phàm tiếp tục nói: "Nếu em đem cửa hàng chuẩn bị cho tốt, có thể buôn bán bình thường, về sau khi nào em muốn ăn thì ăn, còn không cần trả tiền..."

Kiều Na cảm thấy mình sắp bị thuyết phục, làm sao bây giờ? Nghe thấy bộ dáng rất đạo lý.

"Nếu nhà hàng này đóng cửa, cái bí phương này sẽ vĩnh viễn thất truyền, không còn có người có thể ăn được lẩu ngon như vậy."

Kiều Na: "Sẽ không nha, anh không phải có công thức bí mật sao? Vẫn có thể ăn được đi?"

Giang Phàm nhìn cô, "Không mở cửa hàng cần công thức bí mật làm cái gì, nếu nhà hàng không thể hoạt động, tôi liền đem bí phương thiêu hủy!"

"Không cần!" Kiều Na đầu hàng, "Em đi!"

Trong lòng cô cũng rất hiếu kì, có bí phương tốt như vậy, ông chủ trước kia là như thế nào đem cửa hàng phá đổ. Đương nhiên, quan trọng nhất chính là —— xác thật cô rất muốn lại được ăn lẩu...

Giang Phàm thực hiện được âm mưu, vô vùng vừa lòng, "Liền quyết định như vậy, tôi nhớ rõ ngày mai em không có thông cáo, ngày mai liền đi, tôi để lão Hà dẫn em đi. Chuyện liên quan tới phương diện kinh doanh nếu có gì không hiểu thì hỏi lão Hà, nếu hai người đều không làm rõ được thì hỏi tôi."

Kiều Na nghiêng con mắt nhìn anh, "Anh hiểu rất nhiều sao?"

Giang Phàm vẻ mặt kiêu ngạo, "Đương nhiên! Tôi mở nhiều cửa hàng như vậy, em tưởng mở vô ích sao?"

...............

Ngày hôm sau Kiều Na liền cùng lão Hà đi cửa hàng lẩu, ban đầu cô tính toán hôm nay đi tập xe, nhưng nếu đáp ứng Giang Phàm rồi, cô vẫn là nhìn xem tình huống cửa hàng lẩu trước rồi nói sau.

Nhà hàng lẩu tên là tên là "Nhà hàng lẩu Hạnh Phúc", vị trí không phải vô cùng tốt, không đủ phồn hoa nhưng cũng tuyệt đối không thể nói là hẻo lánh. Diện tích không nhỏ, có hai tầng lầu, thêm lên bộ dáng chừng năm, sáu trăm mét vuông.

Nhà hàng lẩu hôm nay không có buôn bán, nhóm công nhân không có đi làm, chỉ có một ông lão lớn tuổi trông cửa. Kiều Na giải thích ý đồ tới đây cho ông lão, ông lão nhìn cô một cái, không nói gì liền dẫn cô đi vào.

Kiều Na cùng lão Hà vào nhà hàng lẩu, liếc mắt một cái liền nhìn ra vì sao nhà hàng này sẽ đóng cửa.

Cũng không phải cô có ánh mắt độc đáo, kinh nghiệm phong phú, mặc kệ là người nào, liếc mắt một cái đều có thể nhìn ra vấn đề này —— dơ!

Bàn trong nhà hàng lẩu dơ hề hề, tất cả đều là dầu mỡ. Trên bàn không có đồ ăn thừa, hẳn là đã được quét tước qua, nhưng nhìn ra được, người quét tước chính là tùy tiện lau một chút mà thôi, căn bản không có lau cẩn thận.

Trên mặt đất cũng có không ít dầu mỡ, đi lên có cảm giác dính dính, trên ghế dựa đều là tro bụi. Chỉ nhìn vào những điểm này, Kiều Na liền cảm thấy chính mình sẽ không ăn cơm ở đây.

Cô kêu ông lão trông cửa lại đây, "Nơi này vì sao dơ như vậy? Vẫn luôn là cái dạng này sao?"

Lão nhân tức giận mà nói: "Cái này không phải đã dọn qua sao?"

Thái độ của ông lão này làm Kiều Na vô cùng bất mãn, lại nói như thế nào cô cũng là ông chủ mới phái tới điều tra, sao ông ta lại có thái độ này.

Kiều Na không hề hỏi ông lão kia nữa, đi đến sau bếp. Không ngoài dự liệu của cô, sau bếp cùng trước đài đều dơ như nhau, khắp nơi đều là tro bụi, vấy mỡ, lá cải hư ném trên mặt đất, tình trạng vệ sinh còn không bằng phía trước.

Cô thật sự không rõ, chủ tiệm trước kia là xuất phát từ cái dạng tâm tính gì, đem nhà hàng của mình làm thành dáng vẻ này. Anh ta là rất không muốn khách đến ăn à!

Một nhà hàng vô luận ăn ngon bao nhiêu, làm thành cái dạng này cũng sẽ không có người tới ăn.

Cô ở trên mạng tìm kiếm một tên nhà hàng này một chút, mở ra một trang web chuyên môn đánh giá nhà ăn, bên trên có không ít đánh giá của khách hàng về nhà hàng này.

"Quá bẩn, nhìn thấy liền hết muốn ăn."

"Rất lâu trước kia có đi qua một lần còn ăn khá ngon, gần đây thật sự quá dơ, không đi."

"Người phục vụ phớt lờ khách hàng, đây là thái độ gì vậy."

"Thời gian mở cửa hàng không đúng..."

..............

Kiều Na cảm thấy vấn đề của nhà hàng lẩu này quả thật chính là bày ở bên ngoài, ai cũng có thể phát hiện. Nhưng ông chủ ban đầu đến tột cùng là bởi vì cái gì mới mặc kệ loại chuyện này phát sinh?

Chẳng lẽ là số lượng người phục vụ quá ít, nhân thủ không đủ dùng? Vậy ông ta có thể tuyển thêm nha.

Cô đến văn phòng tìm ra mẫu đơn đăng ký thông tin của nhân viên, vừa thấy liền hoảng sợ.

Một nhà hàng như vậy, lại có thể có một trăm nhân viên.

Vui đùa cái gì vậy, lấy nhà hàng quy mô nhỏ này, nhiều nhất hai mươi nhân viên là đủ rồi. Mướn nhiều người như vậy không cần trả tiền lương à?

Cô lật qua các báo cáo tài chính gần đây, bên trong có phiếu lương tháng trước. Tiền lương của nhóm nhân viên này lại còn không thấp, bình quân mỗi người đều ba ngàn đồng trở lên.

Hơn một trăm người là có thể dễ dàng kinh doanh tốt một nhà hàng, như thế nào sẽ làm thành cái dạng này. Ngay cả một người quét tước vệ sinh nghiêm túc cũng không có.

Cô không nghĩ ra, nhìn thấy có số điện thoại của ông chủ cũ trong tư liệu, liền gọi qua.

"Xin chào, xin hỏi vị nào?" Trong điện thoại truyền ra âm thanh có chút già nua của một người đàn ông.

"Tôi là người tiếp quản nhà hàng kia của anh, muốn hỏi anh một ít vấn đề, anh là Võ tiên sinh sao?"

"Đúng vậy, cái kia... Cảm ơn các người nguyện ý tiếp nhận cửa hàng của tôi, có vấn đề gì tôi có thể giúp cô sao?"

Kiều Na trong lúc nhất thời cảm thấy không biết bắt đầu từ đâu*, không biết hỏi từ nơi nào trước.

(*chỗ này nguyên bản là cụm 槽多无口 cáo duō wú kǒu: dịch thô là có nhiều khe nhưng không có miệng, đoạn này ý nói Kiều Na có quá nhiều vấn đề để hỏi nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.)

"Vì sao trong tiệm các anh lại có nhiều nhân viên như vậy? Dùng không hết đi?"

Lão Võ thở dài, "Đám nhân viên này đều là người đáng thương, mỗi người đều có khó xử riêng, nếu tôi sa thải ai thì sẽ hại người đó không thể sinh hoạt. Tiểu thư, nếu cô tiếp nhận cửa hàng, có thể không cần sa thải bọn họ hay không?"

Kiều Na đứng hình, hoá ra ông chủ này mở cơ sở từ thiện sao?

Chỉ hỏi một vấn đề này, Kiều Na có lẽ đã hiểu rõ nhà hàng này vì sao sẽ biến thành bộ dáng như hiện tại này.

Vấn đề lớn nhất, chính là ông chủ người thật sự quá tốt.

Đem nhà hàng lẩu trở thành cơ sở từ thiện, nuôi hơn một trăm nhân viên, chỉ là tiền lương cho công nhân đã đủ để kéo cái nhà hàng này suy sụp. Hơn nữa Kiều Na cảm thấy, những người này cầm tiền lương lại không có người làm việc thật tốt, ngay cả vệ sinh cũng không muốn quét tước, đương nhiên mà hưởng thụ đãi ngộ ông chủ cho bọn họ.

Tính tình của ông chủ này có lẽ cũng quá tốt, sẽ không trách cứ nhân viên quá nhiều, nhân viên thấy ông chủ tính tình tốt càng thêm không chỗ nào băn khoăn. Tiếp tục tuần hoàn ác tính như vậy, cửa hàng không đóng cửa mới là lạ. Nhưng những người này cũng không nghĩ, nếu nhà hàng này đóng cửa, bọn họ sẽ có kết quả gì.

Ông chủ xác thật là người tốt, nhưng anh ta sai ở chỗ quá tốt. Mà nhân viên của anh ta vừa tiếp nhận ý tốt của ông chủ, lại dùng ác ý tới báo đáp anh ta. Bọn họ đem ý tốt của ông chủ trở thành đương nhiên, thậm chí không muốn làm công việc của mình.

Kiều Na gọi điện thoại cho Giang Phàm, giải thích tình huống một chút.

Giang Phàm thở dài nói: "Lão Võ chính là người quá tốt, nuôi một đám sâu mọt lừa ăn lừa uống không biết cảm ơn. Như vậy đi, nhóm nhân viên này em xem mà làm, nên đuổi thì đuổi, sắp xếp nhân viên xong trước rồi đem cửa hàng thu thập sạch sẽ."

Kiều Na tắt điện thoại, liền chiếu theo số điện thoại của nhân viên trên sổ tay gọi tới từng người, thông báo nhân viên đến tập hợp trong tiệm.

Cô đợi hơn hai tiếng, cũng chỉ có mười mấy công nhân tới. Còn lại có điện thoại gọi không thông, có gọi được, nói sẽ tới nhưng lại không tới, có nhận điện thoại nói có việc tới không được...

Kiều Na nhíu mày, một đám này đều là người nào vậy. Thái độ không nghiêm túc làm việc như thế cũng mất công vị ông chủ Võ này nguyện ý thuê bọn họ.

Mười mấy công nhân này cũng đều là một bộ dạng buồn bã ỉu xìu, Kiều Na để cho bọn họ đứng cùng một chỗ, bọn họ có đứng cũng không đứng gọn gàng.

Kiều Na liếc mắt nhìn bọn họ một cái, "Nhà hàng này đã đổi ông chủ mới, cho nên hiện tại tôi tuyên bố, các nhân viên đều phải phỏng vấn một lần nữa. Những người bạn không tới của mọi người, nếu bọn họ còn cần công việc này thì trưa hôm nay cùng đến phỏng vấn, trưa hôm nay không tới, hủy bỏ tư cách phỏng vấn."

Đám nhân viên ngày lập tức bắt đầu oán giận, "Lúc trước ông chủ cũ của chúng tôi ở đây không phải như thế!"

"Đúng vậy, ông chủ trước rất tốt. Các người thay đổi ông chủ, cũng không thể bạc đãi đám công nhân chúng tôi nha."

"Tôi kháng nghị, cô cần phải dựa theo đãi ngộ trước kia cho chúng tôi."

Kiều Na nhíu mày, "Ông chủ trước kia của mọi người đã bị mọi ngươi ăn suy sụp, nhà hàng này hiện tại họ Giang không phải họ Võ. Ông chủ Giang đem nơi này ủy thác cho tôi, hiện tại là do tôi định đoạt."

Nhóm nhân viên còn có bất mãn, Kiều Na căn bản không để ý tới bọn họ, "Nếu có bất mãn, hiện tại liền có thể đi. Nhà hàng lẩu này của tôi không nuôi người rảnh rỗi, làm không tốt lập tức chạy lấy người!"

Nhóm công nhân lúc này mới ngậm miệng, đi xuống thông báo cho các nhân viên quen thuộc.

Lúc 12 giờ, có hơn bảy mươi nhân viên tới trong tiệm lẩu. Kiều Na để cho bọn họ xếp hàng đứng xong, nói với bọn họ: "Mọi người là nhân viên cũ trước đây, xem mặt mũi ông chủ trước của mọi người, tôi cho mọi người một cơ hội lưu lại. Nhưng tôi chỉ để lại hai mươi cá nhân, cái cửa hàng này chỉ có thể nuôi sống nhiều người như vậy, những người còn lại tôi có thể trả cho họ một tháng tiền lương, nhưng sẽ không giữ họ lại"

Đâu đều là những thứ mà Kiều Na và Giang Phàm đã thảo luận tốt, ban đầu Kiều Na cảm thấy những người này quá mức lười biếng, một tháng tiền lương cũng không muốn cho bọn họ. Nhưng Giang Phàm suy xét đến dù sao cũng là người đã từng làm việc cho Lão Võ, hơn nữa bọn họ bị mất công việc, nhất thời khó có thể tìm được công việc khác, để lúc Kiều Na sa thải bọn họ phát một tháng tiền lương.

Nhóm công nhân ngay lập tức nổ tung nồi, sôi nổi kháng nghị.

Kiều Na nhàn nhạt nói: "Thuê người nào, thuê bao nhiêu người là tự do của chủ, mọi người nhiều lời cũng vô dụng. Nhà hàng này của chúng tôi lợi nhuận có hạn, không có khả năng nuôi nhiều người như vậy cùng lúc. Nhà hàng lẩu không nợ các người cái gì, ông chủ trước của mọi người tốt bụng, nhưng mọi người không thể trông cậy vào ai cũng đều là nhà từ thiện. Nói ở phía trước, ngay cả khi các người có thể lưu lại, cũng cần phải làm việc nghiêm túc, nếu không cũng sẽ bị sa thải."

Nhóm nhân viên dần dần an tĩnh lại, lúc này Kiều Na mới tiếp tục nói: "Bây giời bắt đầu phỏng vấn! Đầu tiên là tiếp khách, cần hai người phụ nữ có hình tượng tương đối tốt một chút, muốn phỏng vấn chức vị này thì tiến lên đứng trước."

Ngay lập tức có mấy người đi ra, Kiều Na nhìn thử những người này, không thể không líu lưỡi.

Những người này tự tin là đến từ chỗ nào, cảm thấy chính mình phù hợp với yêu cầu "Hình tượng tương đối tốt" này?

Có mười người đứng ra, trong đó lại có liền bốn bác gái hơn năm mươi tuổi. Vài người còn lại hình tượng cũng chẳng ra gì, quả thực không có cách nào chọn.

Kiều Na nhíu mày, "Thôi, tiếp khách tôi lại nhận người từ bên ngoài. Kế tiếp là bảo vệ, cần hai người, yêu cầu là đàn ông, thân hình cao lớn, có sức lực."

Người bước ra bước ra vẫn làm Kiều Na nhìn không thuận mắt như cũ, trừ bỏ trong đó một người miễn cưỡng có thể qua cửa, còn lại hoặc chính là buồn bã ỉu xìu, hoặc chính là dáng người nhỏ gầy, tóm lại hoàn toàn không thể dùng.

Kế tiếp cô lại tuyển chọn các chức vị nhân viên, người phục vụ, thu ngân, tạp công sau bếp, người vệ sinh v.v. Đám nhân viên này phần lớn đã lười biếng thành tánh, ngay cả loại công việc rửa rau sau bếp này cũng làm không sạch sẽ, Kiều Na không chút do dự đem người không hợp cách sa thải toàn bộ.

Cô mới sẽ không hảo tâm đến nuôi một đám sâu mọt vừa lười biếng vừa không có tố chất như vậy đâu. Những người này mất đi công việc là chính bọn họ không muốn nỗ lực, Kiều Na cũng sẽ không đồng tình bọn họ.

Kết quả trong bảy mươi cá nhân chỉ để lại mười lăm cá nhân.

Kiều Na để cho lão Hà đuổi những nhân viên bị sa thải đi, sau đó dán một tờ gợi ý thông báo tuyển dụng ngoài cửa, lại tuyển vài người thích hợp.

Cô để mười lăm nhân viên đứng chia làm ba hàng xong, lúc này mới nói: "Mọi người là được tôi tuyển ra từ tất cả các nhân viên cũ nhưng cũng không đại biểu mọi người liền có thể ở tại chỗ này luôn. Tôi sẽ chuyên môn thuê một giám đốc chuyên nghiệp, anh ta sẽ sắp xếp công việc cho mọi người, không thể hoàn thành công việc, vẫn sẽ bị sa thải."

Cô nhìn cửa hàng dơ hề hề một chút, "Hôm nay bắt đầu, chúng ta cần phải làm là quét tước vệ sinh, phải quét tước sạch sẽ tất các góc trong cửa hàng. Trong khi giám đốc chưa đến, tôi phân công cho mọi người trước. Mỗi người cần phải hoàn thành công việc chính mình, đã hiểu chưa?"

Nhóm nhân viên cùng nói: "Đã hiểu!"

Ở thành phố B tìm một phần công việc cũng không dễ dàng, bọn họ có thể được giữ lại từ trong nhóm nhân viên cũ liền biết về sau cần phải làm việc thật tốt, nếu không kết cục khẳng định sẽ giống như các nhân viên cũ đã bị sa thải đó.

Kiều Na rất công bằng mà phân cho mười lăm cá nhân mỗi người một chỗ để bọn họ quét dọn sạch sẽ trước lúc tan làm buổi chiều. Nhóm nhân viên bắt đầu đi làm ngay lập tức, ai cũng không dám lơi lỏng.

Chờ đến lúc sắp tan làm buổi chiều, các mặt trong tiệm đã được quét tước sạch sẽ. Tất cả vấy mỡ, tro bụi đều được rửa sạch, sạch sẽ, một chút cũng không giống dáng vẻ lúc Kiều Na vừa tới kia.

Kiều Na vừa lòng gật đầu, để cho nhóm nhân viên tan làm.

Buổi tối Kiều Na ngồi xe lão Hà, đến nhà Giang Phàm báo lại tình huống, đương nhiên —— thuận tiện ăn lẩu.

"Kỳ thật nhà hàng này cũng không khó xử lý," Kiều Na vừa ăn vừa nói, "Chủ yếu là ông chủ trước nuôi quá nhiều sâu mọt, kéo suy sụp cả cửa hàng. Em cảm thấy điều chỉnh nhân viên một chút, lại sửa tên nhà hàng, tuyên truyền một chút là được rồi.

Lẩu hôm nay cùng ngày hôm qua không giống nhau, nhưng đồng dạng cũng ăn ngon. Bí phương lẩu của Giang Phàm đương nhiên không phải chỉ có thể làm ra một khẩu vị lẩu, tổng cộng có hơn mười loại khẩu vị khác nhau, mỗi một loại đều ăn cực kỳ ngon.

Giang Phàm hỏi lão Hà: "Còn anh cảm thấy thế nào?"

Lão Hà được gọi tới cùng nhau ăn cơm, ông ta đã sớm nghĩ kỹ rồi, "Kiều tiểu thư nói rất đúng, tôi cũng cảm thấy như vậy. Danh tiếng cửa hàng trước kia không tốt, hiện tại chúng ta khai trương một lần nữa, xác thật là nên lấy cái tên mới, để tránh bị danh tiếng trước kia ảnh hưởng đến làm ăn. Còn tuyên truyền, Phàm ca dây cót weibo là được. Mặt trước cửa hàng có hạn, ngồi quá nhiều người cũng không được."

Giang Phàm gật đầu, "Vậy những việc đó liền giao cho anh đi làm, trong tiệm trang hoàng không cần sửa lại nhiều, nắm chặt thời gian hẳn là cuối tuần có thể khai trương ngay. Cuối tuần hạ nhiệt độ, khách sẽ rất nhiều, phải kịp khai trương nhà hàng trước khi hạ nhiệt độ."

"Đã hiểu." Lão Hà nói.

Tác giả có lời muốn nói:

Giang Phàm: Tôi có nhà hàng lẩu. Hừ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện