Chu Thiên Giáng vốn nghĩ rằng Da Luật Phàm chỉ có mấy lời dạo đầu, ai nghĩ rằng gã trực tiếp hạ lệnh tiêu diệt mình. Chu Thiên Giáng ngồi bất động trên xe, hắn biết rằng hai thuộc hạ của mình có đi cũng bằng không.
Chu Nhất cũng không ngờ đối phương ra tay đột ngột như vậy, lúc này Chu Nhất muốn xông ra bắt cóc Da Luật Phàm, mười mấy tên thị vệ không thể bảo vệ được sự an nguy của Chu Thiên Giáng
Chu Nhất rơi vào đường cùng, trong tay yêu đao vung lên “bảo vệ đại nhân, các anh em, xông lên”
Ngay lúc hai bên sắp sửa đánh giáp lá cà, thì nhìn thấy trên mái hiên hai bên ven đường bay xuống ba mươi mấy người, lập tức bao vây xe ngựa của Chu Thiên Giáng. Chu Nhất trong lòng kinh hãi, vừa muốn động thủ, thì nghe thấy một người trong số đó hét lên.
-Chu Nhất, là ta! Vừa nghe thấy âm thanh, trong lòng Chu Nhất lập tức mừng rỡ. Người tới không phải là ai khác, mà chính là Chu Nhị dẫn theo huynh đệ truyền tin trong thành. Huynh đệ trong thành sớm đã nghe phong thanh tin đồn Da Luật Phàm giá họa Chu Thiên Giáng, còn chưa đợi tin tức truyền đến Tạp Sắt thành, Chu Thiên Giáng không ngờ đã đến.
Chu Nhị sau khi nghe chuyện này, trong lòng tự nhủ không ổn, không nói hai lời vội vàng triệu tập huynh đệ chạy thẳng đến soái phủ. Cũng may Chu Thiên Giáng trên đường làm trễ nải không ít thời gian, bọn hắn mới có thể kịp thời đuổi tới.
-Chu Nhị, các ngươi bảo vệ đại nhân, ta đi bắt cóc Da Luật Phàm.
Chu Nhất không kịp nói tỉ mỉ, nhún người xung phong liều chết vượt qua đám binh lính, chạy thẳng đến giết Da Luật Phàm.
Khoảng cách giữa Da Luật Phàm với Chu Thiên Giáng còn có khoảng hơn trăm mét, bảo vệ bên cạnh hắn vô cùng chặt chẽ. Nhìn thấy có người đánh tới, một hàng dài mâu thủ chắn trước người Da Luật Phàm.
Nơi góc đường, Da Luật Tát Khắc cưỡi thanh tống mã cuối cùng đã chạy tới. Vừa thấy tình thế này, Da Luật Tát Khắc tức giận lớn tiếng hét.
-Dừng tay! Đều dừng tay lại hết cho ta!.
-Thiên Giáng đại ca, Đậu Cáp đã từng nói, trong Vương Đô Thành ta sẽ bảo vệ ngươi bình an. Đều cút hết cho bản tiểu thư ~!
Theo tiếng hô của Da Luật Đậu Cáp, một bọn thanh ngưu buồn bực đổ xô về hướng xe ngựa của Chu Thiên Giáng.
-Đậu Đậu ~ Chờ ta một chút ~ Đại nhân, ta cũng tới rồi ~!
Đại Ngưu mang theo côn thép ròng, theo sau mông trâu lao đến.
Da Luật Phàm nhướn mày, hắn không nghĩ tới Da Luật Tát Khắc, cái lão già này lại đem gia tộc thị vệ đến đây. Chu Thiên Giáng đột nhiên tiến đến, Da Luật Phàm cũng chưa chuẩn bị được bao nhiêu binh mã. Da Luật Đậu Cáp mang theo gia tộc thị vệ xông lên, những tướng sĩ Ương Kim tộc này nào dám muốn đấu cùng gia tộc Da Luật Tát Khắc. Hơn nữa gia tộc Da Luật Tát Khắc là vương tộc quản lý quyền kinh tế, cho dù là Da Luật Phàm hạ lệnh phải giết, bọn họ cũng không dám động thủ với Da Luật Đậu Cáp. Phải biết rằng mạo phạm vương tộc, sẽ bị chém đầu.
Chu Thiên Giáng thở phào một cái, lo lắng cuối cùng cũng thoát rồi. Xem ra Đại Ngưu lần này không làm hư chuyện, bằng không tên tiểu tử này cũng sẽ không lớn mặt hô “Đậu Đậu” trước mặt các tướng sĩ.
Chu Thiên Giáng nhướng màn, đi ra ngoài xe. Đối với đao quang kiếm ảnh đập vào mi mắt, Chu Thiên Giáng làm như không thấy, hướng về phía Da Luật Tát Khắc cung tay nói.
-Lão gia tử, chúng ta lại gặp nhau rồi. Xem ta Vương Đô Thành không như Khỏa Thành của ngài, ở đó lão gia tử ngàu lên tiếng ai dám không nghe.
Da Luật Tát Khắc sắc mặt trầm xuống:
-Hừ! cho dù ở Vương Đo Thành, Da Luật Tát Khắc ta nói vẫn có tác dụng.
Chu Nhất lui về chỗ cũ, cùng với đám Đại Ngưu vây ở trước xe. Sắc mặt Da Luật Phàm biến thành màu đen, chớ xem hắn là Thống soái binh mã Ương Kim tộc, nhưng Da Luật Tát Khắc là trưởng bối của hắn. Hơn nữa đại quân Ương Kim tộc phải dựa vào gia tộc Da Luật Tát Khắc cung cấp quân lương, lão già này đã ra mặt hắn thật là có chút đau đầu.
-Tộc thúc, Chu Thiên Giáng thân là dị tộc, không ngờ dẫn người đến phủ thống soái ta hành thích, kẻ trộm này không bắt, chắc chắn trở thành mối họa của tộc ta. Người đâu, mau bắt toàn bộ đám người Chu Thiên Giáng lại, đưa vào trong phủ trông coi.
Da Luật Phàm đưa đến cáo trạng ác nhân, đến lúc này, hắn càng không thể để Chu Thiên Giáng còn sống.
-Dừng tay! Lão phu xem ai dám tiến lên!
Da Luật Tát Khắc căm tức nhìn mọi người, các tướng sĩ ngơ ngác nhìn nhau, chẳng qua là nhích một chút chân, còn thật không dám tiến lên.
Da Luật Phàm sắc mặt lạnh lùng:
-Kẻ trái lệnh, xử trảm theo quân pháp!
Da Luật Phàm dù sao cũng là Thống soái binh mã, tuy rằng là chiến bại với Ô Tộc, nhưng người ta vẫn là quan lớn cao nhất trong quân đội. Đám quân tốt nhìn nhau, cắn răng một cái, nâng cao trường mâu xông lên.
Đúng lúc này, nơi góc đường một trận hỗn loạn, Da Luật Phàm dẫn đầu một đám thị vệ hoàng cung lao đến.
-Đại vương có lệnh ~ truyền Chu Thiên Giáng nhanh chóng tiến đến hoàng cung yết kiến ~!
Da Luật Đan giơ cao một mặt màu vàng lệnh bài lên, vương lệnh đưa ra, bất kể là binh mã của Da Luật Phàm hay là thị vệ gia tộc Da Luật Tát Khắc, đồng loạt quỳ gối xuống đất.
Chu Thiên Giáng lạnh lùng nhìn Da Luật Phàm, trong lòng tự nhủ ông đây còn chưa đào mộ tổ tiên nhà ngươi, còn mối thù nào lớn như vậy không. Mẹ kiếp, cho dù có thù, lần này ông còn phải giúp ngươi giải vây trách nhiệm trước mặt Da Luật Sát. Trên đường Chu Thiên Giáng đã nghĩ được kế sách, chỉ là chưa nghĩ đến Da Luật Phàm muốn hắn chết đến như vậy.
Lưỡng đạo trên trán Da Luật Phàm mồ hôi lạnh chảy xuống, vương lệnh vừa đến, hắn hiểu rõ hôm nay là không thể giết được Chu Thiên Giáng rồi. Chỉ sợ tên tiểu tử này đến hoàng cung nói lung tung một hồi, hơn nữa không ít gia tộc sớm đã bất mãn với hắn, phỏng chừng vị trí thống soái binh mã là không giữ được rồi.
Một đội thị vệ hoàng cung bảo vệ Chu Thiên Giáng, từ từ rút ra đường cái soái phủ. Đám người Da Luật Tát Khắc chưa trở về phủ, đi thẳng về hoàng cung. Không chỉ có bọn họ, Da Luật Phàm cũng khẩn trương thay quan phục, vội vàng chạy tới hoàng cung. Bất kể như thế nào, Da Luật Phàm cũng phải vì bản thân tranh thủ cơ hội biện luận cuối cùng.
Tin tức Chu Thiên Giáng đén Vương Đô Thành nhanh chóng truyền ra, không ít nguyên lão nhận được tin tức, đều chạy tới hoàng cung.
Da Luật Sát không có ở trên đại điện tiếp kiến Chu Thiên Giáng, mà là sai người đưa Chu Thiên Giáng tới tẩm cung của hắn. Da Luật Sát sai người canh giữ ở ngoài cung, bất kể là ai đến cầu kiến, thì đến an vị trong đại điện nghị chính trước.
Bên trong đại điện nghị chính, cha con Da Luật Tát Khắc và đám Da Luật Phàm, mỗi người đều đợi trong tâm trạng lo lắng. Các nguyên lão đều bàn luận, mặc kệ ai tới hỏi, Da Luật Phàm mặt lạnh lùng không nói một câu nào.
Trong tẩm cung, Chu Thiên Giáng ngồi trên nệm nhung, từ từ nói ra tình hình cuộc đại chiến với Ô Tộc. Trong tay Da Luật Sát bưng một chiếc Kim Bôi, chỉ có điều yên lặng lắng nghe.
-Đại vương, chuyện đã xảy ra chính là như vậy. Kỳ thật, lần này cũng không tính chiến bại, chẳng khác gì hai bên đánh hòa nhau. Chiêm Hãn ngăn Da Luật Phàm tấn công chính diện, chúng ta lại dẫn binh đánh tan hai vạn đại quân của hắn. Cho nên nói, Da Luật Phàm chưa hoàn toàn thất bại, chỉ là đánh hòa nhau mà thôi.
Chu Thiên Giáng nói xong, chủ động thay Da Luật Phàm giải vây trách nhiệm.
Chu Thiên Giáng cũng không còn biện pháp nào, không giúp Da Luật Phàm giải vây, chỉ e sẽ khó khăn trong việc hòa đàm. Từ việc Da Luật Phàm muốn hắn chết, Chu Thiên Giáng nhận ra nội bộ Ương Kim còn nghiêm trọng hơn hắn tưởng tượng. Người Ương Kim tộc đã khiến thiên hạ đều căm ghét, Chu Thiên Giáng biết lúc này đem Da Luật Phàm làm người chết thế, sự căm giận người Ương Kim tộc sẽ chuyển sang người Ô Tộc. Đến lúc đó, e rằng sẽ hình thành một cục diện toàn tộc cùng chung mối thù.
Hiện tại bảo vệ Da Luật Phàm chuyển thế thua nói thành thế hòa, tối thiểu khiến trong lòng người Ương Kim tộc có cân bằng. Chứng tỏ trận đại chiến này không riêng người của bọn họ chết nhiều, đối phương chết cũng không ít. Còn về cái chết có phải là người Ô Tộc hay không, không ai quan tâm việc này. Chiến tranh vũ khí lạnh không có việc không có người chết, quan trọng là thắng thua trong chiến đấu. Đó chính là điều Chu Thiên Giáng muốn làm chính là để người Ương Kim tộc biết rằng họ vẫn chưa tuyệt vọng, không đến nỗi phải liều mạng chết.
Da Luật Sát trầm tư hồi lâu không nói gì, những gì cần nói Chu Thiên Giáng đã nói cả rồi, chỉ có thể chờ đợi quyết định cuối cùng của vị vua Thiên Thanh này thôi.
Da Luật Sát ngẩng đầu lên:
-Chu Thiên Giáng, hòa đàm có thể, nhưng bổn vương có hai điều kiện.
-Mời đại vương nói!
-Phía bắc Tạp Sắt thành bổn vương có thể bỏ qua, tuy nhiên, Chiêm Hãn tuyệt đối không thể xưng vương! Ban ngày không thể có hai mặt trời, một nước không thể có hai vua, trên thảo nguyên chỉ có thể có một Thiên Thanh Vương. Mặt khác, Ô Tộc hàng năm nhất định phải tiến cống, lễ giáo vương tộc ta không thể mất đi. Nếu Chiêm Hãn đáp ứng điều kiện này, bổn vương sẽ phái sứ giả hòa đàm, nếu không thì, Ương Kim tộc ta sẽ chiến đấu tới cùng.
Da Luật Sát nói ra giới hạn thấp nhất của mình, đây cũng là giữ lại tấm màn che cuối cùng cho vương tộc Ương Kim.
Chu Thiên Giáng cười khổ một cái, trong lòng tự nhủ, Chiêm Hãn xưng hay không xưng vương cũng giống nhau, chỉ là cách nói khác mà thôi. Về phần hàng năm tiến cống, ngươi muốn chuyện tốt gì chứ.
Chu Nhất cũng không ngờ đối phương ra tay đột ngột như vậy, lúc này Chu Nhất muốn xông ra bắt cóc Da Luật Phàm, mười mấy tên thị vệ không thể bảo vệ được sự an nguy của Chu Thiên Giáng
Chu Nhất rơi vào đường cùng, trong tay yêu đao vung lên “bảo vệ đại nhân, các anh em, xông lên”
Ngay lúc hai bên sắp sửa đánh giáp lá cà, thì nhìn thấy trên mái hiên hai bên ven đường bay xuống ba mươi mấy người, lập tức bao vây xe ngựa của Chu Thiên Giáng. Chu Nhất trong lòng kinh hãi, vừa muốn động thủ, thì nghe thấy một người trong số đó hét lên.
-Chu Nhất, là ta! Vừa nghe thấy âm thanh, trong lòng Chu Nhất lập tức mừng rỡ. Người tới không phải là ai khác, mà chính là Chu Nhị dẫn theo huynh đệ truyền tin trong thành. Huynh đệ trong thành sớm đã nghe phong thanh tin đồn Da Luật Phàm giá họa Chu Thiên Giáng, còn chưa đợi tin tức truyền đến Tạp Sắt thành, Chu Thiên Giáng không ngờ đã đến.
Chu Nhị sau khi nghe chuyện này, trong lòng tự nhủ không ổn, không nói hai lời vội vàng triệu tập huynh đệ chạy thẳng đến soái phủ. Cũng may Chu Thiên Giáng trên đường làm trễ nải không ít thời gian, bọn hắn mới có thể kịp thời đuổi tới.
-Chu Nhị, các ngươi bảo vệ đại nhân, ta đi bắt cóc Da Luật Phàm.
Chu Nhất không kịp nói tỉ mỉ, nhún người xung phong liều chết vượt qua đám binh lính, chạy thẳng đến giết Da Luật Phàm.
Khoảng cách giữa Da Luật Phàm với Chu Thiên Giáng còn có khoảng hơn trăm mét, bảo vệ bên cạnh hắn vô cùng chặt chẽ. Nhìn thấy có người đánh tới, một hàng dài mâu thủ chắn trước người Da Luật Phàm.
Nơi góc đường, Da Luật Tát Khắc cưỡi thanh tống mã cuối cùng đã chạy tới. Vừa thấy tình thế này, Da Luật Tát Khắc tức giận lớn tiếng hét.
-Dừng tay! Đều dừng tay lại hết cho ta!.
-Thiên Giáng đại ca, Đậu Cáp đã từng nói, trong Vương Đô Thành ta sẽ bảo vệ ngươi bình an. Đều cút hết cho bản tiểu thư ~!
Theo tiếng hô của Da Luật Đậu Cáp, một bọn thanh ngưu buồn bực đổ xô về hướng xe ngựa của Chu Thiên Giáng.
-Đậu Đậu ~ Chờ ta một chút ~ Đại nhân, ta cũng tới rồi ~!
Đại Ngưu mang theo côn thép ròng, theo sau mông trâu lao đến.
Da Luật Phàm nhướn mày, hắn không nghĩ tới Da Luật Tát Khắc, cái lão già này lại đem gia tộc thị vệ đến đây. Chu Thiên Giáng đột nhiên tiến đến, Da Luật Phàm cũng chưa chuẩn bị được bao nhiêu binh mã. Da Luật Đậu Cáp mang theo gia tộc thị vệ xông lên, những tướng sĩ Ương Kim tộc này nào dám muốn đấu cùng gia tộc Da Luật Tát Khắc. Hơn nữa gia tộc Da Luật Tát Khắc là vương tộc quản lý quyền kinh tế, cho dù là Da Luật Phàm hạ lệnh phải giết, bọn họ cũng không dám động thủ với Da Luật Đậu Cáp. Phải biết rằng mạo phạm vương tộc, sẽ bị chém đầu.
Chu Thiên Giáng thở phào một cái, lo lắng cuối cùng cũng thoát rồi. Xem ra Đại Ngưu lần này không làm hư chuyện, bằng không tên tiểu tử này cũng sẽ không lớn mặt hô “Đậu Đậu” trước mặt các tướng sĩ.
Chu Thiên Giáng nhướng màn, đi ra ngoài xe. Đối với đao quang kiếm ảnh đập vào mi mắt, Chu Thiên Giáng làm như không thấy, hướng về phía Da Luật Tát Khắc cung tay nói.
-Lão gia tử, chúng ta lại gặp nhau rồi. Xem ta Vương Đô Thành không như Khỏa Thành của ngài, ở đó lão gia tử ngàu lên tiếng ai dám không nghe.
Da Luật Tát Khắc sắc mặt trầm xuống:
-Hừ! cho dù ở Vương Đo Thành, Da Luật Tát Khắc ta nói vẫn có tác dụng.
Chu Nhất lui về chỗ cũ, cùng với đám Đại Ngưu vây ở trước xe. Sắc mặt Da Luật Phàm biến thành màu đen, chớ xem hắn là Thống soái binh mã Ương Kim tộc, nhưng Da Luật Tát Khắc là trưởng bối của hắn. Hơn nữa đại quân Ương Kim tộc phải dựa vào gia tộc Da Luật Tát Khắc cung cấp quân lương, lão già này đã ra mặt hắn thật là có chút đau đầu.
-Tộc thúc, Chu Thiên Giáng thân là dị tộc, không ngờ dẫn người đến phủ thống soái ta hành thích, kẻ trộm này không bắt, chắc chắn trở thành mối họa của tộc ta. Người đâu, mau bắt toàn bộ đám người Chu Thiên Giáng lại, đưa vào trong phủ trông coi.
Da Luật Phàm đưa đến cáo trạng ác nhân, đến lúc này, hắn càng không thể để Chu Thiên Giáng còn sống.
-Dừng tay! Lão phu xem ai dám tiến lên!
Da Luật Tát Khắc căm tức nhìn mọi người, các tướng sĩ ngơ ngác nhìn nhau, chẳng qua là nhích một chút chân, còn thật không dám tiến lên.
Da Luật Phàm sắc mặt lạnh lùng:
-Kẻ trái lệnh, xử trảm theo quân pháp!
Da Luật Phàm dù sao cũng là Thống soái binh mã, tuy rằng là chiến bại với Ô Tộc, nhưng người ta vẫn là quan lớn cao nhất trong quân đội. Đám quân tốt nhìn nhau, cắn răng một cái, nâng cao trường mâu xông lên.
Đúng lúc này, nơi góc đường một trận hỗn loạn, Da Luật Phàm dẫn đầu một đám thị vệ hoàng cung lao đến.
-Đại vương có lệnh ~ truyền Chu Thiên Giáng nhanh chóng tiến đến hoàng cung yết kiến ~!
Da Luật Đan giơ cao một mặt màu vàng lệnh bài lên, vương lệnh đưa ra, bất kể là binh mã của Da Luật Phàm hay là thị vệ gia tộc Da Luật Tát Khắc, đồng loạt quỳ gối xuống đất.
Chu Thiên Giáng lạnh lùng nhìn Da Luật Phàm, trong lòng tự nhủ ông đây còn chưa đào mộ tổ tiên nhà ngươi, còn mối thù nào lớn như vậy không. Mẹ kiếp, cho dù có thù, lần này ông còn phải giúp ngươi giải vây trách nhiệm trước mặt Da Luật Sát. Trên đường Chu Thiên Giáng đã nghĩ được kế sách, chỉ là chưa nghĩ đến Da Luật Phàm muốn hắn chết đến như vậy.
Lưỡng đạo trên trán Da Luật Phàm mồ hôi lạnh chảy xuống, vương lệnh vừa đến, hắn hiểu rõ hôm nay là không thể giết được Chu Thiên Giáng rồi. Chỉ sợ tên tiểu tử này đến hoàng cung nói lung tung một hồi, hơn nữa không ít gia tộc sớm đã bất mãn với hắn, phỏng chừng vị trí thống soái binh mã là không giữ được rồi.
Một đội thị vệ hoàng cung bảo vệ Chu Thiên Giáng, từ từ rút ra đường cái soái phủ. Đám người Da Luật Tát Khắc chưa trở về phủ, đi thẳng về hoàng cung. Không chỉ có bọn họ, Da Luật Phàm cũng khẩn trương thay quan phục, vội vàng chạy tới hoàng cung. Bất kể như thế nào, Da Luật Phàm cũng phải vì bản thân tranh thủ cơ hội biện luận cuối cùng.
Tin tức Chu Thiên Giáng đén Vương Đô Thành nhanh chóng truyền ra, không ít nguyên lão nhận được tin tức, đều chạy tới hoàng cung.
Da Luật Sát không có ở trên đại điện tiếp kiến Chu Thiên Giáng, mà là sai người đưa Chu Thiên Giáng tới tẩm cung của hắn. Da Luật Sát sai người canh giữ ở ngoài cung, bất kể là ai đến cầu kiến, thì đến an vị trong đại điện nghị chính trước.
Bên trong đại điện nghị chính, cha con Da Luật Tát Khắc và đám Da Luật Phàm, mỗi người đều đợi trong tâm trạng lo lắng. Các nguyên lão đều bàn luận, mặc kệ ai tới hỏi, Da Luật Phàm mặt lạnh lùng không nói một câu nào.
Trong tẩm cung, Chu Thiên Giáng ngồi trên nệm nhung, từ từ nói ra tình hình cuộc đại chiến với Ô Tộc. Trong tay Da Luật Sát bưng một chiếc Kim Bôi, chỉ có điều yên lặng lắng nghe.
-Đại vương, chuyện đã xảy ra chính là như vậy. Kỳ thật, lần này cũng không tính chiến bại, chẳng khác gì hai bên đánh hòa nhau. Chiêm Hãn ngăn Da Luật Phàm tấn công chính diện, chúng ta lại dẫn binh đánh tan hai vạn đại quân của hắn. Cho nên nói, Da Luật Phàm chưa hoàn toàn thất bại, chỉ là đánh hòa nhau mà thôi.
Chu Thiên Giáng nói xong, chủ động thay Da Luật Phàm giải vây trách nhiệm.
Chu Thiên Giáng cũng không còn biện pháp nào, không giúp Da Luật Phàm giải vây, chỉ e sẽ khó khăn trong việc hòa đàm. Từ việc Da Luật Phàm muốn hắn chết, Chu Thiên Giáng nhận ra nội bộ Ương Kim còn nghiêm trọng hơn hắn tưởng tượng. Người Ương Kim tộc đã khiến thiên hạ đều căm ghét, Chu Thiên Giáng biết lúc này đem Da Luật Phàm làm người chết thế, sự căm giận người Ương Kim tộc sẽ chuyển sang người Ô Tộc. Đến lúc đó, e rằng sẽ hình thành một cục diện toàn tộc cùng chung mối thù.
Hiện tại bảo vệ Da Luật Phàm chuyển thế thua nói thành thế hòa, tối thiểu khiến trong lòng người Ương Kim tộc có cân bằng. Chứng tỏ trận đại chiến này không riêng người của bọn họ chết nhiều, đối phương chết cũng không ít. Còn về cái chết có phải là người Ô Tộc hay không, không ai quan tâm việc này. Chiến tranh vũ khí lạnh không có việc không có người chết, quan trọng là thắng thua trong chiến đấu. Đó chính là điều Chu Thiên Giáng muốn làm chính là để người Ương Kim tộc biết rằng họ vẫn chưa tuyệt vọng, không đến nỗi phải liều mạng chết.
Da Luật Sát trầm tư hồi lâu không nói gì, những gì cần nói Chu Thiên Giáng đã nói cả rồi, chỉ có thể chờ đợi quyết định cuối cùng của vị vua Thiên Thanh này thôi.
Da Luật Sát ngẩng đầu lên:
-Chu Thiên Giáng, hòa đàm có thể, nhưng bổn vương có hai điều kiện.
-Mời đại vương nói!
-Phía bắc Tạp Sắt thành bổn vương có thể bỏ qua, tuy nhiên, Chiêm Hãn tuyệt đối không thể xưng vương! Ban ngày không thể có hai mặt trời, một nước không thể có hai vua, trên thảo nguyên chỉ có thể có một Thiên Thanh Vương. Mặt khác, Ô Tộc hàng năm nhất định phải tiến cống, lễ giáo vương tộc ta không thể mất đi. Nếu Chiêm Hãn đáp ứng điều kiện này, bổn vương sẽ phái sứ giả hòa đàm, nếu không thì, Ương Kim tộc ta sẽ chiến đấu tới cùng.
Da Luật Sát nói ra giới hạn thấp nhất của mình, đây cũng là giữ lại tấm màn che cuối cùng cho vương tộc Ương Kim.
Chu Thiên Giáng cười khổ một cái, trong lòng tự nhủ, Chiêm Hãn xưng hay không xưng vương cũng giống nhau, chỉ là cách nói khác mà thôi. Về phần hàng năm tiến cống, ngươi muốn chuyện tốt gì chứ.
Danh sách chương