- Xin lỗi, đại nhân nhà ta thân là sứ giả Đại Phong, lại là chủ soái Tạp Sắt thành do Da Luật Sát Đại vương đích thân phong, dựa theo lễ nghi sứ thần chỉ có thể yết kiến Đại vương ở hoàng cung. Chu Nhất không chút khách khí ngăn cản đề nghị của Thiên phu trưởng.
Tên Thiên phu trưởng kia nghe thấy, sắc mặt cũng lạnh băng: - Ta mặc kệ đại nhân nhà ngươi là sứ thần gì đó, nếu Chu đại nhân là chủ soái Tạp Sắt thành do Đại vương đích thân phong, vào vương đô nên đến Thống soái phủ trước để báo.
Tên Thiên phu trưởng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cũng bắt đầu bối rối. Vừa rồi trước khi "Hộ tống" đám người Chu Thiên Giáng ở cửa thành, gã đã phái người sớm đến Thống soái phủ. Lẽ ra hiện tại Thống soái phủ đã nhận được tin tức, bằng không gã không dám cản trở đường đi của Chu Thiên Giáng.
Màn xe vén lên, Chu Thiên Giáng thò đầu ra lạnh lùng nhìn tên Thiên phu trưởng: - Cút ngay, lão tử muốn đi đâu vẫn chưa tới phiên ngươi quản. Chu Nhất, bất luận là ai ngăn cản bổn soái, dựa theo quân quy Ương Kim tộc xử lý như thế nào? - Giết! Chu Nhất lạnh lùn phun ra một chữ.
Chu Thiên Giáng cảm thấy không khí có điều bất thường, hắn thấy nên sớm gặp Da Luật Sát mới được. Thân là Thiên Thanh Vương, Da Luật Sát phải kiêng dè rất nhiều việc, ít nhất Da Luật Sát vẫn không dám giết sứ thần Đại Phong như hắn một cách lộ liễu. Có điều Chu Thiên Giáng cũng không mấy lo về Da Luật Phàm, tuy sau khi chiến bại y có thể thẹn quá hóa giận, nhưng thân phận sứ thần Đại Phong của hắn chắc hẳn cũng khiến y không dám giở trò. Nếu Chu Thiên Giáng biết Da Luật Phàm đã tát nước bẩn trên đầu hắn, chỉ sợ hắn sẽ không bình tĩnh như vậy.
Thiên phu trưởng đầu nhẵn mồ hôi, ba mươi người gã dẫn theo đều lặng lẽ đặt tay lên đao ở thắt lưng. Nếu bọn Chu Thiên Giáng thật sự dám đến hoàng cung, bọn họ chỉ có thể liều chết vượt quyền ngăn cản. Đúng lúc này, ngay phía trước đường lớn có một đội binh mã lao đến. Dẫn đầu là một gã Thống lĩnh Binh Mã, dẫn theo khoảng hai trăm người.
- Phụng lệnh Thống soái đại nhân nhà ta, đặc biệt lệnh cho thuộc hạ tới đón tiếp Chu Thiên Giáng đại nhân trước. Tên Thống lĩnh Binh Mã kia nói xong, hai bên xe ngựa bỗng chốc bị quân lính vây lại.
Chu Nhất cảnh giác đứng cạnh xe, mười mấy thị vệ cũng rút binh khí ra. Chu Thiên Giáng nhìn chung quanh, nghĩ bụng không ổn rồi. Tuy nhiên ngoài mặt Chu Thiên Giáng lại cực kỳ bình tĩnh, hắn mỉm cười phất tay: - Thu lại binh khí hết đi, nếu Da Luật Phàm Thống soái có lời mời, không đi thì cũng thất lễ. Vị huynh đệ kia, mời đi trước dẫn đường. Dứt lời, Chu Thiên Giáng vào lại trong xe.
Chu Nhất vừa định cử động, chợt nghe Chu Thiên Giáng ở sau màn xe thì thầm: - Đi chậm một chút, cho dù tên ngốc Đại Ngưu kia không làm được gì, tin chắc Chu Nhị cũng sẽ nghĩ cách đưa tin tức chúng ta vào vương thành đến hoàng cung.
Chu Nhất âm thầm gật đầu: - Đại nhân yên tâm, nếu có nguy hiểm gì, tôi sẽ uy hiếp Da Luật Phàm trước. Chu Nhất nhảy lên xe ngựa, thay đổi vị trí với huynh đệ đánh xe.
Tên Thống lĩnh Binh Mã kia đi cũng không chậm, nhưng vừa quay đầu liền bắt gặp xe ngựa Chu Thiên Giáng đi chậm như rùa, hơn nữa người đánh xe lại đổi thành Chu Nhất mặc trang phục thống lĩnh. Tên thống lĩnh cũng đành chịu, cấp bậc Chu Thiên Giáng cao hơn hắn, gã cũng không có quyền thúc giục.
Vừa tiến vào đường dẫn đến Thống soái phủ, Chu Nhất lập tức cảm thấy không ổn. Ban ngày ban mặt, trên đường phố yên tĩnh không có một bóng người, không hỏi cũng biết nhất định là cấm phố rồi. Xuất hiện tình huống này, ngoại trừ Hoàng đế xuất hành, chính là vì phát sinh chuyện gì đó mới có thể cấm phố.
Chu Nhất thầm vận nội lực, đạp gãy một bên càng xe, xe liền nghiêng về một bên, Chu Nhất thừa cơ ngừng lại.
- Sao lại thế này, tại sao dừng lại?
Tên thống lĩnh giận tím mặt, còn chừng hai trăm trượng thì đến soái phủ, không ngờ tên này lại dừng xe. Chẳng lẽ phải dùng vũ lực ép buộc?
- Càng xe bị gãy, xe này không thể đi nữa. Chu Nhất lạnh lùng nói.
- Nơi này cách Thống soái phủ không xa, nếu vậy thì mời Chu đại nhân dời bước đi trước. Thống lĩnh Binh Mã nén giận nói.
Chu Thiên Giáng vén màn xe lên: - Ngươi nói nhảm gì vậy, bổn đại nhân là thân phận gì, dám để ta xuống xe đi trước sao? Ngươi tên gì, tổ tiên nhà ngươi có ai làm trên chức quan thống lĩnh không? Biết lời nói này đối với một vị sứ thần đại quốc sỉ nhục đến mức nào không? Từ giờ trở đi, bổn đại nhân lệnh không cho ngươi nói chuyện, ngươi suy nghĩ thật kỹ xem mình sai ở chỗ nào. Dứt lời, Chu Thiên Giáng "phẫn nộ" buông màn vào lại trong xe.
Tên kia Thống lĩnh Binh Mã ngẩn ra nhìn xe ngựa, trong đầu suy nghĩ những lời vừa rồi của Chu Thiên Giáng. Lúc này sau gáy Chu Thiên Giáng cũng toát đầy mồ hôi, từ ánh mắt của những tên lính kia, hắn ngửi thấy mùi tử khí. Hắn bắt đầu hối hận, không làm rõ tình hình trước liền tùy tiện đi, xem điệu bộ này, Vương Đô Thành dường như còn căng thẳng hơn so với tưởng tượng của hắn.
Chu Thiên Giáng cố trì hoãn thời gian, đang mong có người truyền tin tức vào hoàng cung. Da Luật Phàm có thể sẽ không chờ được, y căn bản không ngờ Chu Thiên Giáng lại đến Vương Đô Thành. Da Luật Phàm sở dĩ dám đem trách nhiệm đổ lên đầu Chu Thiên Giáng, tất cả là vì hệ thống tình báo đều nằm trong khống chế của y. Dù Tạp Sắt thành có quân tình truyền đến, cũng phải qua tay Da Luật Phàm mới có thể truyền vào hoàng cung. Ngay cả khi Da Luật Đậu Cáp tới Tạp Sắt thành, Chu Thiên Giáng không hề đánh trực diện đại doanh Ô Tộc, đây là sự thật khó bàn cãi, Da Luật Phàm tin chắc vị Vương huynh trong hoàng cung kia cũng sẽ đứng về phe y.
Nhưng việc Chu Thiên Giáng xuất hiện ở vương đô hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của Da Luật Phàm. Lúc này Chu Thiên Giáng dám ngang nhiên vào Vương Đô Thành, Da Luật Phàm cảm thấy hắn tất phải nắm chắc điều gì đó. Mặc kệ Tạp Sắt thành có ra sức trong cuộc chiến kia hay không, chỉ cần Chu Thiên Giáng nói rõ sự thật, với Da Luật Phàm mà nói là một tai họa. Bởi vì Vu Đan đã tiếp quản Tạp Sắt thành trước đó, nên cuộc chiến thất bại có thể nói không can hệ gì đến Chu Thiên Giáng. Hơn nữa nếu Vu Đan không tiếp quản thành công, Da Luật Phàm nghĩ Chu Thiên Giáng cũng sẽ không đến Vương Đô Thành. Cho nên, y nhất định phải làm đến chết không có đối chứng, nếu không y gánh không nổi trách nhiệm thất bại, toàn gia tộc của y sẽ gặp nạn.
Biết xe ngựa của Chu Thiên Giáng đứng ngoài phủ, Da Luật Phàm không nói hai lời, liền đứng lên ra ngoài đón. Da Luật Phàm đã có ác tâm, hắn không vào, thế thì sẽ giết ngươi ngoài đường.
- Đại nhân, Da Luật Phàm đã ra. Chu Nhất cẩn thận nói.
Chu Thiên Giáng vừa nghe Da Luật Phàm ra cửa phủ đón tiếp, trong lòng không khỏi thất kinh:"Hỏng rồi, má nó, lão tử hình như đã đánh giá sai tình thế. Ương Kim tộc không còn giống như trước, Da Luật Phàm cố gom chút vốn liếng cuối cùng, cho dù diệt tộc, mấy tên tộc nhân này cũng phải tìm ra kẻ gây chuyện mà phát tiết. Con bà nó, người tính không bằng trời tính, lão tử không ngờ lại rảnh hơi chạy tới làm kẻ chết thay."
Chu Thiên Giáng suy nghĩ thận trọng, lập tức cân nhắc nặng nhẹ bên trong. Nếu nửa năm trước Ương Kim tộc chết mấy vạn người thì cũng chẳng thấm vào đâu, không ai dám chỉ trích Da Luật Phàm. Nhưng hiện tại khác hẳn, tộc nhân phát hiện Vương Đô Thành không thể điều động quân binh, bọn họ sắp trở thành thuộc tộc đầy tớ. Ương Kim tộc nhân tích tụ phẫn nộ từng chút một, bắt buộc toàn bộ gia tộc Da Luật nhất định phải tìm kẻ chết thay. Bằng không, không cần Ô Tộc tấn công, các họ tộc khác của Ương Kim tộc cũng sẽ lật đổ họ tộc Da Luật.
- Chu Nhất, nói với các huynh đệ chuẩn bị liều mạng. Nếu không thể bắt cóc Da Luật Phàm, các ngươi tự chạy thoát thân, không cần lo cho ta. Nếu Chu Nhất ngươi có thể sống sót thì giúp ta chiếu cố Ngọc nhi và Chiêm Linh. Nếu Chiêm Linh có con, nhờ các huynh đệ thay ta nuôi dưỡng nó. Còn nữa, Quách Dĩnh vẫn chưa động phòng với ta, tìm một nhà tốt khác gả nàng đi. Giọng Chu Thiên Giáng không lớn, lại đầy ý cáo biệt.
- Đại nhân, hôm nay nếu như không thể cùng sống, vậy thì sẽ cùng chết.
Dứt lời, Chu Nhất đặt tay lên đao ở thắt lưng. Trong ánh mắt của y chỉ có Da Luật Phàm, Chu Nhất hiểu nếu không thể bắt được người này, chỉ sợ tất cả huynh đệ đi theo đều phải chết ở đây!
Da Luật Phàm dường như cảm nhận được sát khí trên người Chu Nhất, khi còn cách khoảng trăm mét thì y ngừng lại. Da Luật Phàm vừa định nói vài câu đường hoàng mời Chu Thiên Giáng vào phủ, liền nhìn thấy một thị vệ vội vàng chạy tới từ đầu phố, nói nhỏ vài câu với Da Luật Phàm.
Da Luật Phàm trợn trừng hai mắt, khẩn trương nhìn ra đầu phố. Y cắn chặt răng, hôm nay ngoại trừ Đại vương Da Luật Sát, mặc kệ là ai tới, Chu Thiên Giáng nhất định phải chết.
Da Luật Phàm vung tay lên cao giọng hô: - Trong vòng mười hơi thở, không ai sống sót!
Da Luật Phàm ra lệnh một tiếng, binh lính xung quanh cầm đao soàn soạt xông về hướng xe ngựa của Chu Thiên Giáng!
Tên Thiên phu trưởng kia nghe thấy, sắc mặt cũng lạnh băng: - Ta mặc kệ đại nhân nhà ngươi là sứ thần gì đó, nếu Chu đại nhân là chủ soái Tạp Sắt thành do Đại vương đích thân phong, vào vương đô nên đến Thống soái phủ trước để báo.
Tên Thiên phu trưởng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cũng bắt đầu bối rối. Vừa rồi trước khi "Hộ tống" đám người Chu Thiên Giáng ở cửa thành, gã đã phái người sớm đến Thống soái phủ. Lẽ ra hiện tại Thống soái phủ đã nhận được tin tức, bằng không gã không dám cản trở đường đi của Chu Thiên Giáng.
Màn xe vén lên, Chu Thiên Giáng thò đầu ra lạnh lùng nhìn tên Thiên phu trưởng: - Cút ngay, lão tử muốn đi đâu vẫn chưa tới phiên ngươi quản. Chu Nhất, bất luận là ai ngăn cản bổn soái, dựa theo quân quy Ương Kim tộc xử lý như thế nào? - Giết! Chu Nhất lạnh lùn phun ra một chữ.
Chu Thiên Giáng cảm thấy không khí có điều bất thường, hắn thấy nên sớm gặp Da Luật Sát mới được. Thân là Thiên Thanh Vương, Da Luật Sát phải kiêng dè rất nhiều việc, ít nhất Da Luật Sát vẫn không dám giết sứ thần Đại Phong như hắn một cách lộ liễu. Có điều Chu Thiên Giáng cũng không mấy lo về Da Luật Phàm, tuy sau khi chiến bại y có thể thẹn quá hóa giận, nhưng thân phận sứ thần Đại Phong của hắn chắc hẳn cũng khiến y không dám giở trò. Nếu Chu Thiên Giáng biết Da Luật Phàm đã tát nước bẩn trên đầu hắn, chỉ sợ hắn sẽ không bình tĩnh như vậy.
Thiên phu trưởng đầu nhẵn mồ hôi, ba mươi người gã dẫn theo đều lặng lẽ đặt tay lên đao ở thắt lưng. Nếu bọn Chu Thiên Giáng thật sự dám đến hoàng cung, bọn họ chỉ có thể liều chết vượt quyền ngăn cản. Đúng lúc này, ngay phía trước đường lớn có một đội binh mã lao đến. Dẫn đầu là một gã Thống lĩnh Binh Mã, dẫn theo khoảng hai trăm người.
- Phụng lệnh Thống soái đại nhân nhà ta, đặc biệt lệnh cho thuộc hạ tới đón tiếp Chu Thiên Giáng đại nhân trước. Tên Thống lĩnh Binh Mã kia nói xong, hai bên xe ngựa bỗng chốc bị quân lính vây lại.
Chu Nhất cảnh giác đứng cạnh xe, mười mấy thị vệ cũng rút binh khí ra. Chu Thiên Giáng nhìn chung quanh, nghĩ bụng không ổn rồi. Tuy nhiên ngoài mặt Chu Thiên Giáng lại cực kỳ bình tĩnh, hắn mỉm cười phất tay: - Thu lại binh khí hết đi, nếu Da Luật Phàm Thống soái có lời mời, không đi thì cũng thất lễ. Vị huynh đệ kia, mời đi trước dẫn đường. Dứt lời, Chu Thiên Giáng vào lại trong xe.
Chu Nhất vừa định cử động, chợt nghe Chu Thiên Giáng ở sau màn xe thì thầm: - Đi chậm một chút, cho dù tên ngốc Đại Ngưu kia không làm được gì, tin chắc Chu Nhị cũng sẽ nghĩ cách đưa tin tức chúng ta vào vương thành đến hoàng cung.
Chu Nhất âm thầm gật đầu: - Đại nhân yên tâm, nếu có nguy hiểm gì, tôi sẽ uy hiếp Da Luật Phàm trước. Chu Nhất nhảy lên xe ngựa, thay đổi vị trí với huynh đệ đánh xe.
Tên Thống lĩnh Binh Mã kia đi cũng không chậm, nhưng vừa quay đầu liền bắt gặp xe ngựa Chu Thiên Giáng đi chậm như rùa, hơn nữa người đánh xe lại đổi thành Chu Nhất mặc trang phục thống lĩnh. Tên thống lĩnh cũng đành chịu, cấp bậc Chu Thiên Giáng cao hơn hắn, gã cũng không có quyền thúc giục.
Vừa tiến vào đường dẫn đến Thống soái phủ, Chu Nhất lập tức cảm thấy không ổn. Ban ngày ban mặt, trên đường phố yên tĩnh không có một bóng người, không hỏi cũng biết nhất định là cấm phố rồi. Xuất hiện tình huống này, ngoại trừ Hoàng đế xuất hành, chính là vì phát sinh chuyện gì đó mới có thể cấm phố.
Chu Nhất thầm vận nội lực, đạp gãy một bên càng xe, xe liền nghiêng về một bên, Chu Nhất thừa cơ ngừng lại.
- Sao lại thế này, tại sao dừng lại?
Tên thống lĩnh giận tím mặt, còn chừng hai trăm trượng thì đến soái phủ, không ngờ tên này lại dừng xe. Chẳng lẽ phải dùng vũ lực ép buộc?
- Càng xe bị gãy, xe này không thể đi nữa. Chu Nhất lạnh lùng nói.
- Nơi này cách Thống soái phủ không xa, nếu vậy thì mời Chu đại nhân dời bước đi trước. Thống lĩnh Binh Mã nén giận nói.
Chu Thiên Giáng vén màn xe lên: - Ngươi nói nhảm gì vậy, bổn đại nhân là thân phận gì, dám để ta xuống xe đi trước sao? Ngươi tên gì, tổ tiên nhà ngươi có ai làm trên chức quan thống lĩnh không? Biết lời nói này đối với một vị sứ thần đại quốc sỉ nhục đến mức nào không? Từ giờ trở đi, bổn đại nhân lệnh không cho ngươi nói chuyện, ngươi suy nghĩ thật kỹ xem mình sai ở chỗ nào. Dứt lời, Chu Thiên Giáng "phẫn nộ" buông màn vào lại trong xe.
Tên kia Thống lĩnh Binh Mã ngẩn ra nhìn xe ngựa, trong đầu suy nghĩ những lời vừa rồi của Chu Thiên Giáng. Lúc này sau gáy Chu Thiên Giáng cũng toát đầy mồ hôi, từ ánh mắt của những tên lính kia, hắn ngửi thấy mùi tử khí. Hắn bắt đầu hối hận, không làm rõ tình hình trước liền tùy tiện đi, xem điệu bộ này, Vương Đô Thành dường như còn căng thẳng hơn so với tưởng tượng của hắn.
Chu Thiên Giáng cố trì hoãn thời gian, đang mong có người truyền tin tức vào hoàng cung. Da Luật Phàm có thể sẽ không chờ được, y căn bản không ngờ Chu Thiên Giáng lại đến Vương Đô Thành. Da Luật Phàm sở dĩ dám đem trách nhiệm đổ lên đầu Chu Thiên Giáng, tất cả là vì hệ thống tình báo đều nằm trong khống chế của y. Dù Tạp Sắt thành có quân tình truyền đến, cũng phải qua tay Da Luật Phàm mới có thể truyền vào hoàng cung. Ngay cả khi Da Luật Đậu Cáp tới Tạp Sắt thành, Chu Thiên Giáng không hề đánh trực diện đại doanh Ô Tộc, đây là sự thật khó bàn cãi, Da Luật Phàm tin chắc vị Vương huynh trong hoàng cung kia cũng sẽ đứng về phe y.
Nhưng việc Chu Thiên Giáng xuất hiện ở vương đô hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của Da Luật Phàm. Lúc này Chu Thiên Giáng dám ngang nhiên vào Vương Đô Thành, Da Luật Phàm cảm thấy hắn tất phải nắm chắc điều gì đó. Mặc kệ Tạp Sắt thành có ra sức trong cuộc chiến kia hay không, chỉ cần Chu Thiên Giáng nói rõ sự thật, với Da Luật Phàm mà nói là một tai họa. Bởi vì Vu Đan đã tiếp quản Tạp Sắt thành trước đó, nên cuộc chiến thất bại có thể nói không can hệ gì đến Chu Thiên Giáng. Hơn nữa nếu Vu Đan không tiếp quản thành công, Da Luật Phàm nghĩ Chu Thiên Giáng cũng sẽ không đến Vương Đô Thành. Cho nên, y nhất định phải làm đến chết không có đối chứng, nếu không y gánh không nổi trách nhiệm thất bại, toàn gia tộc của y sẽ gặp nạn.
Biết xe ngựa của Chu Thiên Giáng đứng ngoài phủ, Da Luật Phàm không nói hai lời, liền đứng lên ra ngoài đón. Da Luật Phàm đã có ác tâm, hắn không vào, thế thì sẽ giết ngươi ngoài đường.
- Đại nhân, Da Luật Phàm đã ra. Chu Nhất cẩn thận nói.
Chu Thiên Giáng vừa nghe Da Luật Phàm ra cửa phủ đón tiếp, trong lòng không khỏi thất kinh:"Hỏng rồi, má nó, lão tử hình như đã đánh giá sai tình thế. Ương Kim tộc không còn giống như trước, Da Luật Phàm cố gom chút vốn liếng cuối cùng, cho dù diệt tộc, mấy tên tộc nhân này cũng phải tìm ra kẻ gây chuyện mà phát tiết. Con bà nó, người tính không bằng trời tính, lão tử không ngờ lại rảnh hơi chạy tới làm kẻ chết thay."
Chu Thiên Giáng suy nghĩ thận trọng, lập tức cân nhắc nặng nhẹ bên trong. Nếu nửa năm trước Ương Kim tộc chết mấy vạn người thì cũng chẳng thấm vào đâu, không ai dám chỉ trích Da Luật Phàm. Nhưng hiện tại khác hẳn, tộc nhân phát hiện Vương Đô Thành không thể điều động quân binh, bọn họ sắp trở thành thuộc tộc đầy tớ. Ương Kim tộc nhân tích tụ phẫn nộ từng chút một, bắt buộc toàn bộ gia tộc Da Luật nhất định phải tìm kẻ chết thay. Bằng không, không cần Ô Tộc tấn công, các họ tộc khác của Ương Kim tộc cũng sẽ lật đổ họ tộc Da Luật.
- Chu Nhất, nói với các huynh đệ chuẩn bị liều mạng. Nếu không thể bắt cóc Da Luật Phàm, các ngươi tự chạy thoát thân, không cần lo cho ta. Nếu Chu Nhất ngươi có thể sống sót thì giúp ta chiếu cố Ngọc nhi và Chiêm Linh. Nếu Chiêm Linh có con, nhờ các huynh đệ thay ta nuôi dưỡng nó. Còn nữa, Quách Dĩnh vẫn chưa động phòng với ta, tìm một nhà tốt khác gả nàng đi. Giọng Chu Thiên Giáng không lớn, lại đầy ý cáo biệt.
- Đại nhân, hôm nay nếu như không thể cùng sống, vậy thì sẽ cùng chết.
Dứt lời, Chu Nhất đặt tay lên đao ở thắt lưng. Trong ánh mắt của y chỉ có Da Luật Phàm, Chu Nhất hiểu nếu không thể bắt được người này, chỉ sợ tất cả huynh đệ đi theo đều phải chết ở đây!
Da Luật Phàm dường như cảm nhận được sát khí trên người Chu Nhất, khi còn cách khoảng trăm mét thì y ngừng lại. Da Luật Phàm vừa định nói vài câu đường hoàng mời Chu Thiên Giáng vào phủ, liền nhìn thấy một thị vệ vội vàng chạy tới từ đầu phố, nói nhỏ vài câu với Da Luật Phàm.
Da Luật Phàm trợn trừng hai mắt, khẩn trương nhìn ra đầu phố. Y cắn chặt răng, hôm nay ngoại trừ Đại vương Da Luật Sát, mặc kệ là ai tới, Chu Thiên Giáng nhất định phải chết.
Da Luật Phàm vung tay lên cao giọng hô: - Trong vòng mười hơi thở, không ai sống sót!
Da Luật Phàm ra lệnh một tiếng, binh lính xung quanh cầm đao soàn soạt xông về hướng xe ngựa của Chu Thiên Giáng!
Danh sách chương