– Không kịp nữa rồi, nước Thiên Thanh chiến sự khẩn cấp, đợi thêm nữa chỉ sợ Ô Tộc có thể diệt trừ bộ tộc Ương Kim. Hiệu quả thay đổi đạn pháo thế nào? Điều Chu Thiên Giáng quan tâm nhất chính là việc này.
– Cực kỳ hoàn mỹ, dựa theo thiết kế của đại nhân, chúng tôi đã làm thí nghiệm, nếu nổ trên không trung thì phạm vi thương vong rất lớn, nhưng hiệu quả tử vong không mấy tốt.
Triệu Sướng nói tường tận.
Chu Thiên Giáng gật đầu, tuy đạn pháo dựa theo thiết kế Phích Lịch đạn mà thay đổi, nhưng lại thiếu quá trình ngâm vào độc. Do đó chông sắt nổ ra có thể gây thương tích phạm vi rộng, song phạm vi tử vong lớn chỉ sợ không có khả năng.
– Lập tức cài một trăm phát pháo đạn, tiếp tục lên đường.
Chu Thiên Giáng không ngừng lại, mang một khẩu “Hồng Y Đại Pháo” tiếp tục xuất phát.
Bỏ lại quan sai phủ Đề Đốc, bọn Chu Thiên Giáng đẩy nhanh tốc độ. Năm ngày sau, Chu Thiên Giáng đã đi tới Hổ Khẩu Quan.
Để che dấu tai mắt, Chu Thiên Giáng dẫn theo Đại Ngưu một mình đến binh doanh. Nếu đã vào Hổ Khẩu Quan thì không thể không gặp Văn Nhữ Hải, hơn nữa trong tay Chu Thiên Giáng có binh phù, có thể trực tiếp điều động đại quân đóng tại Hổ Khẩu Quan.
– Ai đó, đứng lại, nơi này là trọng địa soái trướng, người không có phận sự không được tiếp cận.
Ngoài binh doanh, một thủ vệ lớn tiếng la lên.
– Báo với Văn Tướng quân, nói là cháu ngoại ở quê đến rồi.
Đại Ngưu đi lên trước nói.
– Cháu ngoại? Tên gọi là gì?
Đại Ngưu ngẩn ra, quay đầu lại nhìn Chu Thiên Giáng ở đằng xa. Chu Thiên Giáng chỉ bảo gã nói cho đối phương biết là cháu ngoại của Văn Nhữ Hải, không nói tên là gì.
– Ừ… tên… Chu… Chu Bất Hàng.
Đại Ngưu thuận miệng bịa tên.
– Các người chờ chút, ta đi hỏi đại soái.
– Đợi một chút, người đó nói giao thứ này cho Văn soái thì sẽ biết ngay là cháu ngoại ngài ấy.
Dứt lời, Đại Ngưu đưa thư hàm của Chu Thiên Giáng cho thủ vệ.
Văn Nhữ Hải đang ngồi trong soái trướng xem Binh pháp. Nghe nói “cháu ngoại” đến đây, y tự hỏi cháu ngoại này ở đâu ra. Tuy nhiên, khi Văn Nhữ Hải mở phong thư kia ra, vừa thấy trong đó có vẽ đầu heo, khóe mắt y liền hiện ra ý cười.
– Mau, mời cháu ngoại ta vào!
Văn Nhữ Hải nói xong liền đứng lên.
Chu Thiên Giáng và Đại Ngưu vào binh doanh, ngay từ xa đã thấy Văn Nhữ Hải đứng ở phía trước soái trướng, mỉm cười nghênh đón hắn.
– Ha ha, vừa nhìn thấy đầu heo kia, ta liền đoán được là tiểu tử ngươi đến đây.
Văn Nhữ Hải thấy Chu Thiên Giáng, bèn cười lớn tiếp đón.
Từ lần trước tạm biệt ngoài kinh thành, đây là lần đầu hai người gặp lại. Bọn họ từng cùng nhau trải qua sinh tử, tình nghĩa rất sâu sắc. Nếu nói về phẩm cấp của Chu Thiên Giáng, hắn hiện nay còn cao hơn cả Văn Nhữ Hải.
– Văn thúc, hay là chúng ta vào lều nói chuyện đi.
Việc này của Chu Thiên Giáng cực kỳ bí mật, trong đại quân Văn Nhữ Hải không ít người biết hắn, Chu Thiên Giáng không muốn bại lộ thân phận.
Hai người vào soái trướng, bọn Đại Ngưu đứng ngoài soái trướng canh giữ, bất cứ ai cũng không được tiếp cận.
Chu Thiên Giáng và Văn Nhữ Hải bí mật trao đổi hơn một canh giờ, khi hắn đi ra, Văn Nhữ Hải nghiêm mặt, ánh mắt lo lắng tiễn Chu Thiên Giáng rời đại doanh. Bọn thị vệ không biết vị cháu ngoại này là người ra sao, đến cả cậu cũng đích thân tiễn ra đại doanh. Cũng may những tham tướng thống lĩnh quen biết hắn không ở đây, bằng không muốn giấu cũng không được.
Chu Thiên Giáng từ chối ý tốt của Văn Nhữ Hải, hắn không lưu lại ăn cơm mà cùng đoàn xe rời trạm Hổ Khẩu Quan.
Vừa ra Hổ Khẩu Quan, ngay cả Lâm Phong cũng cảnh giác. Mặc dù nơi này vẫn là địa bàn của Đại Phong, nhưng lúc này đã rơi vào tay của Chu Diên Thiên. Một khi Chu Diên Thiên biết được Chu Thiên Giáng đi tới quan ngoại, chỉ sợ chưa đến nước Thiên Thanh đã lâm vào nguy hiểm trùng trùng.
Mọi người đều cảnh giác, đi trước hai ngày tới ngoài thành Ngọc Phong. Hai ngày này Chu Thiên Giáng không đụng phải binnh mã, tướng sĩ Đại Phong của Chu Diên Thiên đóng ở Hổ Khẩu, Chu Diên Thiên không hề phái binh đối chọi ở binh doanh Hổ Khẩu Quan.
– Mọi người cẩn thận, nơi này không phải địa bàn của chúng ta, cố gắng đừng chuốc lấy phiền toái.
Chu Thiên Giáng nhìn cửa thành, rũ màn xe xuống.
Chu Thiên Giáng không muốn tìm phiền toái, nhưng phiền toái lại chủ động tìm tới tận cửa. Quan binh thủ thành vừa thấy thương đội lớn thì mắt sáng như sao, phàm là thương đội tới từ quan nội, những người này từ trước đến nay đều không nương tay. Thậm chí thấy đồ vật quý hiếm, họ trực tiếp lấy danh nghĩa sung quân giữ lại.
Lần này Chu Thiên Giáng chẳng những có đồ vật quý hiếm, thậm chí còn có thứ bọn họ chưa từng thấy qua. “Hồng Y Đại Pháo” trên xe ngựa lập tức thu hút sự chú ý của quan binh ở cửa thành.
Ngọc Phong thành nằm trên tuyến trọng yếu của giao thông nam bắc, bên trái là núi, bên phải là sông Ngọc Long. Nếu không như vậy, Chu Thiên Giáng thà đi đường vòng còn hơn là đi xuyên qua thành.
Quan binh thủ thành ở cửa thành vừa thấy quy mô đoàn xe, họ lập tức chuẩn bị tinh thần. Đặc biệt là chiếc xe pháo đã trang bị kia, vải thô bọc khẩu pháo rất hút mắt, lập tức khiến bọn quan binh chú ý.
– Làm gì đấy, dừng lại kiểm tra.
Sáu gã quan binh được dẫn dắt bởi một tiểu đầu mục diễu võ dương oai đi tới.
Hạ Thanh khẩn trương đi tới:
– Hả… Chư vị đại gia, chúng tôi là thương đội từ quan nội đến nước Thiên Thanh kinh thương, mong chư vị đại gia giơ cao đánh khẽ, cho tiểu nhân một chén cơm ăn.
Dứt lời, Hạ Thanh cầm vài túi vải tới, lặng lẽ đưa cho vị tiểu đầu mục kia.
Kinh nghiệm giang hồ của Hạ Thanh vô cùng dày dạn, biết đối phó người như vậy chỉ cần bỏ ra chút bạc là có thể qua.
Đầu mục kia cầm túi vải rồi cân nhắc, trong ánh mắt lập tức lộ vẻ vui mừng. Hạ Thanh sợ ngân phiếu Đại Phong không lưu thông ở đây nên đặc biệt rút ra không ít bạc. Túi vải bố này dù không lớn nhưng bên trong có chừng một trăm lượng bạc thuần.
Tiểu đầu mục thản nhiên giắt túi vải bên hông, làm bộ giải quyết việc chung nói:
– Quốc Cữu Gia nói, gần đây phía nam có không ít thám tử, bắt chúng ta phải kiểm tra nghiêm ngặt. Người đâu, xem trên xe chở thứ gì.
Tiểu đầu mục vừa ra lệnh, vài tên thủ hạ cầm thương liền đi tới. Hạ Thanh biết nếu đối phương nhận bạc, nhiều nhất cũng chỉ làm qua loa chứ không để ý nhiều.
Ngoại trừ Chu Thiên Giáng và Lâm Phong cưỡi xe ngựa, các xe khác chở không ít lá trà và muối, không có mấy thứ này thì không giống thương đội. Mấy tên lính lấy được thì lấy, bọn Chu Nhất chỉ làm như không phát hiện, để bọn chúng lấy cho đã tay.
– Đây là cái gì?
Tiểu đầu mục đi đến trước xe pháo, nghi hoặc nhìn.
– Vị đại nhân này, đây là cọc buộc ngựa loại lớn của một vị mã thương nước Thiên Thanh đặt làm.
Hạ Thanh cười nói.
– Cọc buộc ngựa? Mở ra xem thử.
Tiểu đầu mục tò mò nói.
Hạ Thanh lộ vẻ khó xử:
– Vị đại gia này, cọc buộc ngựa bọc lại rất khó, hay là đừng xem.
Hạ Thanh nghĩ bụng chỉ cần mở ra, nhìn thế nào cũng không giống cọc buộc ngựa.
– Không được, nếu chẳng may là hàng cấm, xảy ra chuyện ta không gánh nổi. Người đâu, mở ra.
Tiểu đầu mục càng lúc càng hiếu kỳ muốn biết cọc buộc ngựa này như thế nào.
Hạ Thanh nghĩ bụng đao thương phạm lệnh cấm đều giấu ở gầm xe, thứ này mà mở ra tiểu tử ngươi cũng không biết được. Rơi vào đường cùng, Hạ Thanh đành phải sai người tháo dây thừng.
Chu Thiên Giáng xuống xe, cau mày nhìn hết cảnh tượng này. Hắn không muốn gây chuyện thị phi, nhưng xe pháo này quá hút mắt, cho dù là người chưa từng thấy qua, sau khi xem rồi cũng sẽ nghi ngờ thứ này dùng cho đánh giặc.
Quả nhiên không ngoài dự đoán. Khi xe pháo được mở ra, tiểu đầu mục cùng mấy tên lính đều đơ ra, bu quanh xe ngựa bàn tán xầm xì. Lúc này cửa thành có không ít người đều đang nhìn cọc buộc ngựa kỳ lạ này, không chỉ dân chúng, đến quan binh trên đầu thành đều ló đầu nhìn.
Tiểu đầu mục chớp mắt, nói vài câu với người bên cạnh, rồi quay sang nói với Hạ Thanh:
– Ngươi là chủ của đội xe này à?
– Ừ… đúng vậy.
Hạ Thanh gật đầu đáp.
– Rất xin lỗi, cọc buộc ngựa này là hàng cấm, bản quan phải tịch thu nó.
Tiểu đầu mục này cũng không ngốc, tuy rằng chưa thấy qua đại pháo, nhưng thân pháo này được chế tạo từ sắt tinh, dù phá vụn ra bán cho lò rèn thì cũng kiếm được số tiền không nhỏ.
– Đại nhân, cái này không thể được. Đây là thứ người ta đã bỏ một khoản tiền lớn ra chế tạo, nếu ngài giữ lại, chúng tôi bồi thường không nổi đâu.
Hạ Thanh thầm kinh ngạc, khẩn trương chắp tay nói.
– Đừng nói lời vô ích nữa, Quốc Cữu Gia nói sắt tinh chính là hàng cấm, không cho phép mua bán. Người đâu, kéo chiếc xe này qua bên cạnh.
Tiểu đầu mục phân phó một tiếng, mấy tên lính liền đi tới định dẫn ngựa.
– Đại nhân chờ đã, chuyện gì cũng phải từ từ!
Hạ Thanh khẩn trương giữ chặt tiểu đầu mục, lại bảo người đem tới một túi bạc.
Ai ngờ tiểu đầu mục này nói gì cũng không chịu. Theo đánh giá của y, nếu đập vỡ “cọc buộc ngựa” này ra ít nhất cũng có thể bán được ngàn lượng bạc, trong mắt căn bản không màng tới một hai trăm lượng này.
Chu Thiên Giáng cau mày, nhỏ giọng hỏi Chu Nhất:
– Trong Ngọc Phong thành có bao nhiêu binh mã đóng giữ?
– Căn cứ theo tin Chu Nhị truyền đến, tính cả bộ khoái trong thành, ước chừng có hai ngàn năm trăm người. Binh mã Đại Phong đóng tại Hổ Khẩu Quan không ra, Chu Diên Thiên cũng không đặt trọng binh ở đây. Theo tuyến báo, Chu Diên Thiên đang ở vùng tây bắc thuộc Quy Sơn thành tập huấn binh mã, cho nên thành thị bình thường không có nhiều người.
Chu Nhất nhỏ giọng nói.
– Cực kỳ hoàn mỹ, dựa theo thiết kế của đại nhân, chúng tôi đã làm thí nghiệm, nếu nổ trên không trung thì phạm vi thương vong rất lớn, nhưng hiệu quả tử vong không mấy tốt.
Triệu Sướng nói tường tận.
Chu Thiên Giáng gật đầu, tuy đạn pháo dựa theo thiết kế Phích Lịch đạn mà thay đổi, nhưng lại thiếu quá trình ngâm vào độc. Do đó chông sắt nổ ra có thể gây thương tích phạm vi rộng, song phạm vi tử vong lớn chỉ sợ không có khả năng.
– Lập tức cài một trăm phát pháo đạn, tiếp tục lên đường.
Chu Thiên Giáng không ngừng lại, mang một khẩu “Hồng Y Đại Pháo” tiếp tục xuất phát.
Bỏ lại quan sai phủ Đề Đốc, bọn Chu Thiên Giáng đẩy nhanh tốc độ. Năm ngày sau, Chu Thiên Giáng đã đi tới Hổ Khẩu Quan.
Để che dấu tai mắt, Chu Thiên Giáng dẫn theo Đại Ngưu một mình đến binh doanh. Nếu đã vào Hổ Khẩu Quan thì không thể không gặp Văn Nhữ Hải, hơn nữa trong tay Chu Thiên Giáng có binh phù, có thể trực tiếp điều động đại quân đóng tại Hổ Khẩu Quan.
– Ai đó, đứng lại, nơi này là trọng địa soái trướng, người không có phận sự không được tiếp cận.
Ngoài binh doanh, một thủ vệ lớn tiếng la lên.
– Báo với Văn Tướng quân, nói là cháu ngoại ở quê đến rồi.
Đại Ngưu đi lên trước nói.
– Cháu ngoại? Tên gọi là gì?
Đại Ngưu ngẩn ra, quay đầu lại nhìn Chu Thiên Giáng ở đằng xa. Chu Thiên Giáng chỉ bảo gã nói cho đối phương biết là cháu ngoại của Văn Nhữ Hải, không nói tên là gì.
– Ừ… tên… Chu… Chu Bất Hàng.
Đại Ngưu thuận miệng bịa tên.
– Các người chờ chút, ta đi hỏi đại soái.
– Đợi một chút, người đó nói giao thứ này cho Văn soái thì sẽ biết ngay là cháu ngoại ngài ấy.
Dứt lời, Đại Ngưu đưa thư hàm của Chu Thiên Giáng cho thủ vệ.
Văn Nhữ Hải đang ngồi trong soái trướng xem Binh pháp. Nghe nói “cháu ngoại” đến đây, y tự hỏi cháu ngoại này ở đâu ra. Tuy nhiên, khi Văn Nhữ Hải mở phong thư kia ra, vừa thấy trong đó có vẽ đầu heo, khóe mắt y liền hiện ra ý cười.
– Mau, mời cháu ngoại ta vào!
Văn Nhữ Hải nói xong liền đứng lên.
Chu Thiên Giáng và Đại Ngưu vào binh doanh, ngay từ xa đã thấy Văn Nhữ Hải đứng ở phía trước soái trướng, mỉm cười nghênh đón hắn.
– Ha ha, vừa nhìn thấy đầu heo kia, ta liền đoán được là tiểu tử ngươi đến đây.
Văn Nhữ Hải thấy Chu Thiên Giáng, bèn cười lớn tiếp đón.
Từ lần trước tạm biệt ngoài kinh thành, đây là lần đầu hai người gặp lại. Bọn họ từng cùng nhau trải qua sinh tử, tình nghĩa rất sâu sắc. Nếu nói về phẩm cấp của Chu Thiên Giáng, hắn hiện nay còn cao hơn cả Văn Nhữ Hải.
– Văn thúc, hay là chúng ta vào lều nói chuyện đi.
Việc này của Chu Thiên Giáng cực kỳ bí mật, trong đại quân Văn Nhữ Hải không ít người biết hắn, Chu Thiên Giáng không muốn bại lộ thân phận.
Hai người vào soái trướng, bọn Đại Ngưu đứng ngoài soái trướng canh giữ, bất cứ ai cũng không được tiếp cận.
Chu Thiên Giáng và Văn Nhữ Hải bí mật trao đổi hơn một canh giờ, khi hắn đi ra, Văn Nhữ Hải nghiêm mặt, ánh mắt lo lắng tiễn Chu Thiên Giáng rời đại doanh. Bọn thị vệ không biết vị cháu ngoại này là người ra sao, đến cả cậu cũng đích thân tiễn ra đại doanh. Cũng may những tham tướng thống lĩnh quen biết hắn không ở đây, bằng không muốn giấu cũng không được.
Chu Thiên Giáng từ chối ý tốt của Văn Nhữ Hải, hắn không lưu lại ăn cơm mà cùng đoàn xe rời trạm Hổ Khẩu Quan.
Vừa ra Hổ Khẩu Quan, ngay cả Lâm Phong cũng cảnh giác. Mặc dù nơi này vẫn là địa bàn của Đại Phong, nhưng lúc này đã rơi vào tay của Chu Diên Thiên. Một khi Chu Diên Thiên biết được Chu Thiên Giáng đi tới quan ngoại, chỉ sợ chưa đến nước Thiên Thanh đã lâm vào nguy hiểm trùng trùng.
Mọi người đều cảnh giác, đi trước hai ngày tới ngoài thành Ngọc Phong. Hai ngày này Chu Thiên Giáng không đụng phải binnh mã, tướng sĩ Đại Phong của Chu Diên Thiên đóng ở Hổ Khẩu, Chu Diên Thiên không hề phái binh đối chọi ở binh doanh Hổ Khẩu Quan.
– Mọi người cẩn thận, nơi này không phải địa bàn của chúng ta, cố gắng đừng chuốc lấy phiền toái.
Chu Thiên Giáng nhìn cửa thành, rũ màn xe xuống.
Chu Thiên Giáng không muốn tìm phiền toái, nhưng phiền toái lại chủ động tìm tới tận cửa. Quan binh thủ thành vừa thấy thương đội lớn thì mắt sáng như sao, phàm là thương đội tới từ quan nội, những người này từ trước đến nay đều không nương tay. Thậm chí thấy đồ vật quý hiếm, họ trực tiếp lấy danh nghĩa sung quân giữ lại.
Lần này Chu Thiên Giáng chẳng những có đồ vật quý hiếm, thậm chí còn có thứ bọn họ chưa từng thấy qua. “Hồng Y Đại Pháo” trên xe ngựa lập tức thu hút sự chú ý của quan binh ở cửa thành.
Ngọc Phong thành nằm trên tuyến trọng yếu của giao thông nam bắc, bên trái là núi, bên phải là sông Ngọc Long. Nếu không như vậy, Chu Thiên Giáng thà đi đường vòng còn hơn là đi xuyên qua thành.
Quan binh thủ thành ở cửa thành vừa thấy quy mô đoàn xe, họ lập tức chuẩn bị tinh thần. Đặc biệt là chiếc xe pháo đã trang bị kia, vải thô bọc khẩu pháo rất hút mắt, lập tức khiến bọn quan binh chú ý.
– Làm gì đấy, dừng lại kiểm tra.
Sáu gã quan binh được dẫn dắt bởi một tiểu đầu mục diễu võ dương oai đi tới.
Hạ Thanh khẩn trương đi tới:
– Hả… Chư vị đại gia, chúng tôi là thương đội từ quan nội đến nước Thiên Thanh kinh thương, mong chư vị đại gia giơ cao đánh khẽ, cho tiểu nhân một chén cơm ăn.
Dứt lời, Hạ Thanh cầm vài túi vải tới, lặng lẽ đưa cho vị tiểu đầu mục kia.
Kinh nghiệm giang hồ của Hạ Thanh vô cùng dày dạn, biết đối phó người như vậy chỉ cần bỏ ra chút bạc là có thể qua.
Đầu mục kia cầm túi vải rồi cân nhắc, trong ánh mắt lập tức lộ vẻ vui mừng. Hạ Thanh sợ ngân phiếu Đại Phong không lưu thông ở đây nên đặc biệt rút ra không ít bạc. Túi vải bố này dù không lớn nhưng bên trong có chừng một trăm lượng bạc thuần.
Tiểu đầu mục thản nhiên giắt túi vải bên hông, làm bộ giải quyết việc chung nói:
– Quốc Cữu Gia nói, gần đây phía nam có không ít thám tử, bắt chúng ta phải kiểm tra nghiêm ngặt. Người đâu, xem trên xe chở thứ gì.
Tiểu đầu mục vừa ra lệnh, vài tên thủ hạ cầm thương liền đi tới. Hạ Thanh biết nếu đối phương nhận bạc, nhiều nhất cũng chỉ làm qua loa chứ không để ý nhiều.
Ngoại trừ Chu Thiên Giáng và Lâm Phong cưỡi xe ngựa, các xe khác chở không ít lá trà và muối, không có mấy thứ này thì không giống thương đội. Mấy tên lính lấy được thì lấy, bọn Chu Nhất chỉ làm như không phát hiện, để bọn chúng lấy cho đã tay.
– Đây là cái gì?
Tiểu đầu mục đi đến trước xe pháo, nghi hoặc nhìn.
– Vị đại nhân này, đây là cọc buộc ngựa loại lớn của một vị mã thương nước Thiên Thanh đặt làm.
Hạ Thanh cười nói.
– Cọc buộc ngựa? Mở ra xem thử.
Tiểu đầu mục tò mò nói.
Hạ Thanh lộ vẻ khó xử:
– Vị đại gia này, cọc buộc ngựa bọc lại rất khó, hay là đừng xem.
Hạ Thanh nghĩ bụng chỉ cần mở ra, nhìn thế nào cũng không giống cọc buộc ngựa.
– Không được, nếu chẳng may là hàng cấm, xảy ra chuyện ta không gánh nổi. Người đâu, mở ra.
Tiểu đầu mục càng lúc càng hiếu kỳ muốn biết cọc buộc ngựa này như thế nào.
Hạ Thanh nghĩ bụng đao thương phạm lệnh cấm đều giấu ở gầm xe, thứ này mà mở ra tiểu tử ngươi cũng không biết được. Rơi vào đường cùng, Hạ Thanh đành phải sai người tháo dây thừng.
Chu Thiên Giáng xuống xe, cau mày nhìn hết cảnh tượng này. Hắn không muốn gây chuyện thị phi, nhưng xe pháo này quá hút mắt, cho dù là người chưa từng thấy qua, sau khi xem rồi cũng sẽ nghi ngờ thứ này dùng cho đánh giặc.
Quả nhiên không ngoài dự đoán. Khi xe pháo được mở ra, tiểu đầu mục cùng mấy tên lính đều đơ ra, bu quanh xe ngựa bàn tán xầm xì. Lúc này cửa thành có không ít người đều đang nhìn cọc buộc ngựa kỳ lạ này, không chỉ dân chúng, đến quan binh trên đầu thành đều ló đầu nhìn.
Tiểu đầu mục chớp mắt, nói vài câu với người bên cạnh, rồi quay sang nói với Hạ Thanh:
– Ngươi là chủ của đội xe này à?
– Ừ… đúng vậy.
Hạ Thanh gật đầu đáp.
– Rất xin lỗi, cọc buộc ngựa này là hàng cấm, bản quan phải tịch thu nó.
Tiểu đầu mục này cũng không ngốc, tuy rằng chưa thấy qua đại pháo, nhưng thân pháo này được chế tạo từ sắt tinh, dù phá vụn ra bán cho lò rèn thì cũng kiếm được số tiền không nhỏ.
– Đại nhân, cái này không thể được. Đây là thứ người ta đã bỏ một khoản tiền lớn ra chế tạo, nếu ngài giữ lại, chúng tôi bồi thường không nổi đâu.
Hạ Thanh thầm kinh ngạc, khẩn trương chắp tay nói.
– Đừng nói lời vô ích nữa, Quốc Cữu Gia nói sắt tinh chính là hàng cấm, không cho phép mua bán. Người đâu, kéo chiếc xe này qua bên cạnh.
Tiểu đầu mục phân phó một tiếng, mấy tên lính liền đi tới định dẫn ngựa.
– Đại nhân chờ đã, chuyện gì cũng phải từ từ!
Hạ Thanh khẩn trương giữ chặt tiểu đầu mục, lại bảo người đem tới một túi bạc.
Ai ngờ tiểu đầu mục này nói gì cũng không chịu. Theo đánh giá của y, nếu đập vỡ “cọc buộc ngựa” này ra ít nhất cũng có thể bán được ngàn lượng bạc, trong mắt căn bản không màng tới một hai trăm lượng này.
Chu Thiên Giáng cau mày, nhỏ giọng hỏi Chu Nhất:
– Trong Ngọc Phong thành có bao nhiêu binh mã đóng giữ?
– Căn cứ theo tin Chu Nhị truyền đến, tính cả bộ khoái trong thành, ước chừng có hai ngàn năm trăm người. Binh mã Đại Phong đóng tại Hổ Khẩu Quan không ra, Chu Diên Thiên cũng không đặt trọng binh ở đây. Theo tuyến báo, Chu Diên Thiên đang ở vùng tây bắc thuộc Quy Sơn thành tập huấn binh mã, cho nên thành thị bình thường không có nhiều người.
Chu Nhất nhỏ giọng nói.
Danh sách chương