– Điện hạ, sau xe của Chu Thiên Giáng có thương đội đi theo, theo quan sát thì có trên dưới một trăm người.
Thám báo xuống ngựa, đi tới trước mặt Huyền Minh nói.
Huyền Minh và Ngạc Tất Long sửng người, Ngạc Tất Long lập tức cau mày hỏi:
– Thương đội lấy tự hiệu là gì? Tiêu cục hộ tống đội là của ai? – Đại nhân, thương đội không có tự hiệu, hộ đội là cờ hiệu Đoàn Luyện tiêu cục kinh thành.
Thám báo nói.
Ngạc Tất Long vừa nghe, y chưa từng nghe nói có Đoàn Luyện tiêu cục. Hai tiêu cục lớn nhất kinh thành gồm Uy Viễn tiêu cục, còn lại là Lĩnh Nam tiêu cục do Huyền Nhạc âm thầm nâng đỡ. Nếu như là Lĩnh Nam tiêu cục, vậy bên trong chắc chắn có vấn đề.
– Cậu, chuyện thương đội đi theo quan sai rất bình thường, nhờ vào quan uy có thể hù dọa mấy tên cướp. Tuy nhiên những người này có sức chiến đấu không mạnh lắm, chỉ cần không nhằm vào thương đội bọn họ, tiêu cục tuyệt đối không dám chủ động gây phiền toái.
Huyền Minh sợ Ngạc Tất Long hủy bỏ hành động bèn khẩn trương khuyên.
Ngạc Tất Long cảm thấy trong này rất có vấn đề, nhưng thấy ánh mắt kiên trì của Huyền Minh, y cũng không lập tức hạ lệnh hủy bỏ hành động. Chu Thiên Giáng sắp đến, lúc này hủy bỏ hành động sẽ là đả kích quá lớn đối với Huyền Minh. Ngạc Tất Long thì thầm mấy câu bên tai Huyền Minh, lệnh cho bọn thủ hạ tự đứng vào chỗ của mình, chuẩn bị bắn Chu Thiên Giáng.
Trên đường lớn, một đội quan sai lề mề áp giải một chiếc xe cũi từ từ đi tới. Trong ce cũi, một nam tử đang ngủ say sưa trên sàn xe. Đãi ngộ như vậy người bình thường không được hưởng thụ, tù phạm chẳng những không có xiềng xích, trong xe cũi còn có chăn êm nệm ấm.
Huyền Minh khẩn trương nhìn xe cũi, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, Ngạc Tất Long nhìn chòng chọc đội quan sai, cách đó không xa là thương đội rề rà đi theo. Ngạc Tất Long ước lượng cự ly giữa thương đội và quan sai, y cảm thấy hẳn là thương đội bình thường. Nếu song phương quen biết hoặc là chuyên môn đến bảo hộ Chu Thiên Giáng thì sẽ không để khoảng cách xa như vậy. Nếu vậy thì dù bị chặn đánh, phía sau cũng không kịp bảo hộ.
– Mọi người chuẩn bị… xuất kích!
Ngạc Tất Long thấy đội xe cũi đã tiến vào tầm bắn của cung nỏ, y quyết định ra lệnh thật nhanh.
Bốn mươi mấy kỵ binh nhất loạt xông ra khỏi rừng rậm, mười hai kỵ thủ phía trước tay giữ cung nỏ, nhắm mục tiêu vào xe cũi mà bắn tên vun vút. Sau khi bắn xong, những người này ném hết cung nỏ xuống đất, rút đao ra chuẩn bị chém giết đám quan sai này.
– A… không xong rồi, có người muốn giết Chu đại nhân!
Một quan sai trông thấy xe cũi bị bắn thành con nhím, nam tử trong xe ít nhất trúng bảy tám mũi tên, y giật mình kinh sợ hét ầm lên.
Đối mặt với một đám “sơn tặc” lao đến, quan sai phủ Đề Đốc nào dám ứng chiến, liền quay đầu ngựa lại bỏ chạy. Một đuổi một chạy, chốc lát đã tiếp cận thương đội.
Màn xe ngựa phía trước thương đội vén lên, Chu đại quan nhân nhìn “sơn tặc” đuổi đến, nhe5ch1 miệng hừ lạnh một tiếng.
– Hừ! Lão tử ở kinh thành đắc tội nhiều người như vậy, biết ngay có tên khốn kiếp giở trò mà. Đại Ngưu, Hạ Thanh, không được để cho ai chạy thoát, lão tử muốn nhìn có phải là người của lão tam Huyền Nhạc phái tới hay không!
Chu Thiên Giáng ra lệnh một tiếng, Đại Ngưu giơ thiết côn dẫn đầu xông ra đội xe, trong đội xe lập tức có năm mươi khoái mã hí lên chạy theo.
Chu Thiên Giáng hội họp với bọn Chu Nhất, Hạ Thanh ở ngoài kinh thành, sau đó liền ra khỏi xe cũi. Quan sai phủ Đề Đốc nào dám không theo, theo bọn họ thấy, chuyến đi lần này căn bản không phải áp giải tù phạm mà là phục vụ quan lớn.
Chu đại quan nhân kiếp trước là vua săn ảnh, bản thân nhìn đạo diễn cùng nữ diễn viên nào ở cạnh nhau hắn đều cảm thấy có vấn đề, tính cách đa nghi kiếp này cũng không hề thay đổi. Vừa rồi Huyền Nhạc tiễn hắn ở cửa thành, Chu đại quan nhân cảm thấy người này không có ý tốt. Đừng tưởng hai huynh đệ Huyền Châu Huyền Nhạc đối đãi tốt với nhau ngay trước mặt Thành Võ Hoàng, nhưng Chu đại quan nhân biết nội tâm ai cũng muốn giết chết đối phương mới cam lòng.
Sau khi rời kinh, Chu Thiên Giáng ở trong xe cũi nghĩ cả nửa ngày, cảm thấy tiểu tử Huyền Nhạc này chắc sẽ không phái người giết hắn dọc đường, người khác có thể không làm, nhưng Huyền Nhạc tuyệt đối có thể làm được. Cứ như vậy, Chu Thiên Giáng lệnh cho một quan sai mặc y phục của hắn nằm ngủ trong xe cũi, còn bản thân hắn lại trốn vào trong xe thương đội.
Chu Thiên Giáng mãi nghĩ về Huyền Nhạc mà quên mất Huyền Minh. Thấy quả nhiên có người đến giết, Chu Thiên Giáng lại chửi hết tám đời tổ tông của Huyền Nhạc, có điều mắng cũng không uổng, dù sao tám đời tổ tông của Huyền Minh cũng giống như Huyền Nhạc.
Những người trong thương đội đều là Chu Nhất tự huấn luyện, huống chi còn có Lâm Phong trấn thủ. Đừng nói là khoảng lão tửn mươi người, dù là một ngàn nhân mã, Chu Nhất cũng có thể bảo hộ Chu Thiên Giáng phá vây ra ngoài.
Trong rừng rậm, Ngạc Tất Long vẫn kéo Huyền Minh không cho y ra ngoài. Khi thấy Đại Ngưu, Hạ Thanh xuất hiện, Ngạc Tất Long và Huyền Minh đều hiểu mình bị người ta lừa. Hai người bỏ rơi bộ hạ, lặng lẽ chạy vào rừng sâu. Ngạc Tất Long cực kỳ thông minh, trong tình huống này mà chạy ra đường lớn thì đối phương nhất định sẽ đuổi sát không tha. Nếu bọn họ không xuất hiện, chi bằng trốn vào rừng sâu, người của Chu Thiên Giáng không nhiều lắm, tuyệt đối sẽ không tìm kiếm quy mô lớn.
Bộ hạ của Huyền Minh gặp phải bọn Đại Ngưu, Hạ Thanh, căn bản là cục diện chênh về một phía, tuy nhiên những người này khá ngoan cường, thà chết cũng không đầu hàng. Phía Đại Ngưu vốn là lấy nhiều đánh ít, chỉ lát sau, hơn bốn mươi “sơn tặc” bị trảm ngã xuống ngựa. Năm mươi mấy huynh đệ kỵ binh xông ra đều cưỡi chiến mã tốt, những thủ hạ của Huyền Minh khi ra khỏi thành đều cưỡi ngựa thường để che dấu thân phận, vì vậy chạy không lại đối thủ.
Hơn mười “sơn tặc” bị thương chưa chết tức giận nhìn bọn Đại Ngưu, đao trong tay vẫn nắm chặt.
– Bỏ vũ khí xuống, tha chết cho các ngươi.
Đại Ngưu vác thiết côn cao giọng hô.
– Hừ, tên cẩu tặc Chu Thiên Giáng kia đã chết, chúng ta có chết cũng đáng.
Một tên to con trong đó dữ tợn quát. Những người này còn tưởng đã thật sự bắn chết Chu Thiên Giáng, trong lòng ít nhiều cũng thấy an ủi.
– Con mẹ nhà ngươi, đại nhân nhà ta đang ở trong thương đội, mấy tên khốn khiếp các ngươi muốn giết đại nhân nhà ta à, nằm mơ đi!
Đại Ngưu dẩu môi chửi.
Xe ngựa của Chu Thiên Giáng từ từ chạy đến, màn xe mở ra, Chu Thiên Giáng ngồi trong xe nhìn đám thương binh:
– Nói cho bổn quan, ai phái các ngươi tới, bằng không lão tử có cách bắt các ngươi mở miệng.
Mấy thương binh vừa thấy Chu Thiên Giáng thật sự không chết, trong ánh mắt hận không thể bốc lửa.
– Các huynh đệ, dù có chết cũng không thể để cẩu tặc kia được như ý, chủ tử nhất định sẽ báo thù cho chúng ta.
Tên kia vừa nói xong liền cầm đao cắt cổ.
Các thương binh khác thấy vậy đều noi theo. Mười mấy tàn binh toàn bộ tự sát, thủ hạ của Đại Ngưu căn bản không có ý định ra tay cứu giúp. Những người này tự sát lại khiến Chu Thiên Giáng kính nể, dù thế nào đi nữa, bọn họ vẫn là nam tử hán.
– Thôi đi, dù sao người muốn lão tử chết cũng quá nhiều rồi. Đại Ngưu, chôn hết những người này, lập bia gỗ tỏ lòng tôn trọng với họ.
Chu Thiên Giáng nhìn đống tử thi căn dặn.
Đại Ngưu dẫn người chôn thi thể, Hạ Thanh cũng dẫn theo vài người từ trong rừng rậm chạy về.
– Đại nhân, trong rừng rậm không phát hiện địch. Có điều mười hai cung nỏ này là kiểu binh khí của đại doanh Kinh Giao dùng.
Hạ Thanh cầm cung nỏ nói.
– Vũ khí của đại doanh Kinh Giao?
Chu Thiên Giáng lấy làm lạ nhìn cung nỏ, trên đó quả thật có ấn chữ “Kinh”.
– Chẳng lẽ những người này là tàn binh bại tướng đại doanh Kinh Giao?
Chu Thiên Giáng cảm thấy khó mà tin nổi. Trước kia hắn phá thành trì, đến binh lính cũng không căm hận hắn như vậy. Hai quân giao chiến thắng bại đều có thiên mệnh của mình, nếu ai cũng giống những người này thì còn ai dám nhận tù binh, chi bằng giết sạch cho rồi.
– Đại nhân, hẳn là bộ hạ của Huyền Minh. Có lẽ những người này nguyện trung thành với chủ tử, nên mới mai phục ở đây ám sát ngài.
Chu Nhất cũng đi theo nói.
– Mặc kệ đi, tiếp tục lên đường. Báo với quan sai phủ Đề Đốc, cứ dựa theo phương pháp khi nãy mà đi trước.
Chu Thiên Giáng phân phó một tiếng rồi trở về trong xe.
Quan sai Phủ Đề Đốc cụp tai ủ dột, không ai muốn giả làm tù phạm, nhưng dưới cơn bực của Đại Ngưu, bọn họ vẫn không thể làm khác.
Vừa ra khỏi rừng rậm, phía trước là vùng đất bằng phẳng, Đại Ngưu lại lệnh cho quan sai thay đổi tuyến đường tới thị trấn An Viễn, không cần dựa theo hành trình định sẵn. Đám quan sai giận mà không dám nói gì, chỉ có thể nghe theo lệnh.
Thị trấn An Viễn không xa lắm, Chu Tứ đã bí mật đi tới Thiên Thanh, người phụ trách nghênh đón là huyện nha Chủ bạc (1) Triệu Sướng. Vừa đến An Viễn, quan sai phủ Đề Đốc lập tức được mời vào binh trạm. Từ giờ trở đi, trước khi Chu Thiên Giáng trở về, bọn họ đừng hòng ra khỏi binh trạm một bước.
(1) Chủ bạc: chức quan chuyên quản lý công văn
– Triệu Sướng, Hồng Y Đại Pháo sắp đặt xong chưa?
Chu Thiên Giáng vào huyện nha, hắn lập tức hỏi chuyện này.
– Đại nhân yên tâm, cả xa mã đều dựa theo yêu cầu của ngài đặc biệt chế tạo. Nếu đại nhân đợi thêm vài ngày, Cố sư phụ nói khẩu đại pháo thứ hai có thể lập tức chế tạo.
Triệu Sướng hưng phấn nói.
Thám báo xuống ngựa, đi tới trước mặt Huyền Minh nói.
Huyền Minh và Ngạc Tất Long sửng người, Ngạc Tất Long lập tức cau mày hỏi:
– Thương đội lấy tự hiệu là gì? Tiêu cục hộ tống đội là của ai? – Đại nhân, thương đội không có tự hiệu, hộ đội là cờ hiệu Đoàn Luyện tiêu cục kinh thành.
Thám báo nói.
Ngạc Tất Long vừa nghe, y chưa từng nghe nói có Đoàn Luyện tiêu cục. Hai tiêu cục lớn nhất kinh thành gồm Uy Viễn tiêu cục, còn lại là Lĩnh Nam tiêu cục do Huyền Nhạc âm thầm nâng đỡ. Nếu như là Lĩnh Nam tiêu cục, vậy bên trong chắc chắn có vấn đề.
– Cậu, chuyện thương đội đi theo quan sai rất bình thường, nhờ vào quan uy có thể hù dọa mấy tên cướp. Tuy nhiên những người này có sức chiến đấu không mạnh lắm, chỉ cần không nhằm vào thương đội bọn họ, tiêu cục tuyệt đối không dám chủ động gây phiền toái.
Huyền Minh sợ Ngạc Tất Long hủy bỏ hành động bèn khẩn trương khuyên.
Ngạc Tất Long cảm thấy trong này rất có vấn đề, nhưng thấy ánh mắt kiên trì của Huyền Minh, y cũng không lập tức hạ lệnh hủy bỏ hành động. Chu Thiên Giáng sắp đến, lúc này hủy bỏ hành động sẽ là đả kích quá lớn đối với Huyền Minh. Ngạc Tất Long thì thầm mấy câu bên tai Huyền Minh, lệnh cho bọn thủ hạ tự đứng vào chỗ của mình, chuẩn bị bắn Chu Thiên Giáng.
Trên đường lớn, một đội quan sai lề mề áp giải một chiếc xe cũi từ từ đi tới. Trong ce cũi, một nam tử đang ngủ say sưa trên sàn xe. Đãi ngộ như vậy người bình thường không được hưởng thụ, tù phạm chẳng những không có xiềng xích, trong xe cũi còn có chăn êm nệm ấm.
Huyền Minh khẩn trương nhìn xe cũi, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, Ngạc Tất Long nhìn chòng chọc đội quan sai, cách đó không xa là thương đội rề rà đi theo. Ngạc Tất Long ước lượng cự ly giữa thương đội và quan sai, y cảm thấy hẳn là thương đội bình thường. Nếu song phương quen biết hoặc là chuyên môn đến bảo hộ Chu Thiên Giáng thì sẽ không để khoảng cách xa như vậy. Nếu vậy thì dù bị chặn đánh, phía sau cũng không kịp bảo hộ.
– Mọi người chuẩn bị… xuất kích!
Ngạc Tất Long thấy đội xe cũi đã tiến vào tầm bắn của cung nỏ, y quyết định ra lệnh thật nhanh.
Bốn mươi mấy kỵ binh nhất loạt xông ra khỏi rừng rậm, mười hai kỵ thủ phía trước tay giữ cung nỏ, nhắm mục tiêu vào xe cũi mà bắn tên vun vút. Sau khi bắn xong, những người này ném hết cung nỏ xuống đất, rút đao ra chuẩn bị chém giết đám quan sai này.
– A… không xong rồi, có người muốn giết Chu đại nhân!
Một quan sai trông thấy xe cũi bị bắn thành con nhím, nam tử trong xe ít nhất trúng bảy tám mũi tên, y giật mình kinh sợ hét ầm lên.
Đối mặt với một đám “sơn tặc” lao đến, quan sai phủ Đề Đốc nào dám ứng chiến, liền quay đầu ngựa lại bỏ chạy. Một đuổi một chạy, chốc lát đã tiếp cận thương đội.
Màn xe ngựa phía trước thương đội vén lên, Chu đại quan nhân nhìn “sơn tặc” đuổi đến, nhe5ch1 miệng hừ lạnh một tiếng.
– Hừ! Lão tử ở kinh thành đắc tội nhiều người như vậy, biết ngay có tên khốn kiếp giở trò mà. Đại Ngưu, Hạ Thanh, không được để cho ai chạy thoát, lão tử muốn nhìn có phải là người của lão tam Huyền Nhạc phái tới hay không!
Chu Thiên Giáng ra lệnh một tiếng, Đại Ngưu giơ thiết côn dẫn đầu xông ra đội xe, trong đội xe lập tức có năm mươi khoái mã hí lên chạy theo.
Chu Thiên Giáng hội họp với bọn Chu Nhất, Hạ Thanh ở ngoài kinh thành, sau đó liền ra khỏi xe cũi. Quan sai phủ Đề Đốc nào dám không theo, theo bọn họ thấy, chuyến đi lần này căn bản không phải áp giải tù phạm mà là phục vụ quan lớn.
Chu đại quan nhân kiếp trước là vua săn ảnh, bản thân nhìn đạo diễn cùng nữ diễn viên nào ở cạnh nhau hắn đều cảm thấy có vấn đề, tính cách đa nghi kiếp này cũng không hề thay đổi. Vừa rồi Huyền Nhạc tiễn hắn ở cửa thành, Chu đại quan nhân cảm thấy người này không có ý tốt. Đừng tưởng hai huynh đệ Huyền Châu Huyền Nhạc đối đãi tốt với nhau ngay trước mặt Thành Võ Hoàng, nhưng Chu đại quan nhân biết nội tâm ai cũng muốn giết chết đối phương mới cam lòng.
Sau khi rời kinh, Chu Thiên Giáng ở trong xe cũi nghĩ cả nửa ngày, cảm thấy tiểu tử Huyền Nhạc này chắc sẽ không phái người giết hắn dọc đường, người khác có thể không làm, nhưng Huyền Nhạc tuyệt đối có thể làm được. Cứ như vậy, Chu Thiên Giáng lệnh cho một quan sai mặc y phục của hắn nằm ngủ trong xe cũi, còn bản thân hắn lại trốn vào trong xe thương đội.
Chu Thiên Giáng mãi nghĩ về Huyền Nhạc mà quên mất Huyền Minh. Thấy quả nhiên có người đến giết, Chu Thiên Giáng lại chửi hết tám đời tổ tông của Huyền Nhạc, có điều mắng cũng không uổng, dù sao tám đời tổ tông của Huyền Minh cũng giống như Huyền Nhạc.
Những người trong thương đội đều là Chu Nhất tự huấn luyện, huống chi còn có Lâm Phong trấn thủ. Đừng nói là khoảng lão tửn mươi người, dù là một ngàn nhân mã, Chu Nhất cũng có thể bảo hộ Chu Thiên Giáng phá vây ra ngoài.
Trong rừng rậm, Ngạc Tất Long vẫn kéo Huyền Minh không cho y ra ngoài. Khi thấy Đại Ngưu, Hạ Thanh xuất hiện, Ngạc Tất Long và Huyền Minh đều hiểu mình bị người ta lừa. Hai người bỏ rơi bộ hạ, lặng lẽ chạy vào rừng sâu. Ngạc Tất Long cực kỳ thông minh, trong tình huống này mà chạy ra đường lớn thì đối phương nhất định sẽ đuổi sát không tha. Nếu bọn họ không xuất hiện, chi bằng trốn vào rừng sâu, người của Chu Thiên Giáng không nhiều lắm, tuyệt đối sẽ không tìm kiếm quy mô lớn.
Bộ hạ của Huyền Minh gặp phải bọn Đại Ngưu, Hạ Thanh, căn bản là cục diện chênh về một phía, tuy nhiên những người này khá ngoan cường, thà chết cũng không đầu hàng. Phía Đại Ngưu vốn là lấy nhiều đánh ít, chỉ lát sau, hơn bốn mươi “sơn tặc” bị trảm ngã xuống ngựa. Năm mươi mấy huynh đệ kỵ binh xông ra đều cưỡi chiến mã tốt, những thủ hạ của Huyền Minh khi ra khỏi thành đều cưỡi ngựa thường để che dấu thân phận, vì vậy chạy không lại đối thủ.
Hơn mười “sơn tặc” bị thương chưa chết tức giận nhìn bọn Đại Ngưu, đao trong tay vẫn nắm chặt.
– Bỏ vũ khí xuống, tha chết cho các ngươi.
Đại Ngưu vác thiết côn cao giọng hô.
– Hừ, tên cẩu tặc Chu Thiên Giáng kia đã chết, chúng ta có chết cũng đáng.
Một tên to con trong đó dữ tợn quát. Những người này còn tưởng đã thật sự bắn chết Chu Thiên Giáng, trong lòng ít nhiều cũng thấy an ủi.
– Con mẹ nhà ngươi, đại nhân nhà ta đang ở trong thương đội, mấy tên khốn khiếp các ngươi muốn giết đại nhân nhà ta à, nằm mơ đi!
Đại Ngưu dẩu môi chửi.
Xe ngựa của Chu Thiên Giáng từ từ chạy đến, màn xe mở ra, Chu Thiên Giáng ngồi trong xe nhìn đám thương binh:
– Nói cho bổn quan, ai phái các ngươi tới, bằng không lão tử có cách bắt các ngươi mở miệng.
Mấy thương binh vừa thấy Chu Thiên Giáng thật sự không chết, trong ánh mắt hận không thể bốc lửa.
– Các huynh đệ, dù có chết cũng không thể để cẩu tặc kia được như ý, chủ tử nhất định sẽ báo thù cho chúng ta.
Tên kia vừa nói xong liền cầm đao cắt cổ.
Các thương binh khác thấy vậy đều noi theo. Mười mấy tàn binh toàn bộ tự sát, thủ hạ của Đại Ngưu căn bản không có ý định ra tay cứu giúp. Những người này tự sát lại khiến Chu Thiên Giáng kính nể, dù thế nào đi nữa, bọn họ vẫn là nam tử hán.
– Thôi đi, dù sao người muốn lão tử chết cũng quá nhiều rồi. Đại Ngưu, chôn hết những người này, lập bia gỗ tỏ lòng tôn trọng với họ.
Chu Thiên Giáng nhìn đống tử thi căn dặn.
Đại Ngưu dẫn người chôn thi thể, Hạ Thanh cũng dẫn theo vài người từ trong rừng rậm chạy về.
– Đại nhân, trong rừng rậm không phát hiện địch. Có điều mười hai cung nỏ này là kiểu binh khí của đại doanh Kinh Giao dùng.
Hạ Thanh cầm cung nỏ nói.
– Vũ khí của đại doanh Kinh Giao?
Chu Thiên Giáng lấy làm lạ nhìn cung nỏ, trên đó quả thật có ấn chữ “Kinh”.
– Chẳng lẽ những người này là tàn binh bại tướng đại doanh Kinh Giao?
Chu Thiên Giáng cảm thấy khó mà tin nổi. Trước kia hắn phá thành trì, đến binh lính cũng không căm hận hắn như vậy. Hai quân giao chiến thắng bại đều có thiên mệnh của mình, nếu ai cũng giống những người này thì còn ai dám nhận tù binh, chi bằng giết sạch cho rồi.
– Đại nhân, hẳn là bộ hạ của Huyền Minh. Có lẽ những người này nguyện trung thành với chủ tử, nên mới mai phục ở đây ám sát ngài.
Chu Nhất cũng đi theo nói.
– Mặc kệ đi, tiếp tục lên đường. Báo với quan sai phủ Đề Đốc, cứ dựa theo phương pháp khi nãy mà đi trước.
Chu Thiên Giáng phân phó một tiếng rồi trở về trong xe.
Quan sai Phủ Đề Đốc cụp tai ủ dột, không ai muốn giả làm tù phạm, nhưng dưới cơn bực của Đại Ngưu, bọn họ vẫn không thể làm khác.
Vừa ra khỏi rừng rậm, phía trước là vùng đất bằng phẳng, Đại Ngưu lại lệnh cho quan sai thay đổi tuyến đường tới thị trấn An Viễn, không cần dựa theo hành trình định sẵn. Đám quan sai giận mà không dám nói gì, chỉ có thể nghe theo lệnh.
Thị trấn An Viễn không xa lắm, Chu Tứ đã bí mật đi tới Thiên Thanh, người phụ trách nghênh đón là huyện nha Chủ bạc (1) Triệu Sướng. Vừa đến An Viễn, quan sai phủ Đề Đốc lập tức được mời vào binh trạm. Từ giờ trở đi, trước khi Chu Thiên Giáng trở về, bọn họ đừng hòng ra khỏi binh trạm một bước.
(1) Chủ bạc: chức quan chuyên quản lý công văn
– Triệu Sướng, Hồng Y Đại Pháo sắp đặt xong chưa?
Chu Thiên Giáng vào huyện nha, hắn lập tức hỏi chuyện này.
– Đại nhân yên tâm, cả xa mã đều dựa theo yêu cầu của ngài đặc biệt chế tạo. Nếu đại nhân đợi thêm vài ngày, Cố sư phụ nói khẩu đại pháo thứ hai có thể lập tức chế tạo.
Triệu Sướng hưng phấn nói.
Danh sách chương