Ánh sáng mặt trời nghịch ngợm chiếu trên mặt của Âm Tường, mãnh liệt đến mức cuối cùng cũng đánh thức Âm Tường vốn đang tiếp tục ngủ say.
Độ ấm trong ngực khiến cho Âm Tường cảm thấy rất thoải mái, Niếp Kỳ đáng yêu đem mặt chôn chặt vào trong lòng của người yêu, lỗ tai áp sát vào ngực anh để nghe tiếng tim đập của người yêu, hành động gần gũi của Niếp Kỳ làm cho Âm Tường không khỏi muốn đem cậu ôm vào trong lòng mà hôn ngấu nghiến.
“Ân….Tường, anh tỉnh rồi à…..có chỗ nào không thoải mái không, có thấy chóng mặt không? Thân thể có phải bị nội thương hay không? Có chỗ nào bị đau hay không? Có…”
Vừa mới tỉnh lại đã thấy Niếp Kỳ lo lắng không yên, Âm Tường hôn nhẹ lên tai cậu, thổi kí rồi tà tà nói: ” Kỳ, không cần phải lo lắng cho anh, cho dù hiện tại anh có muốn yêu em cũng có thể được rồi, thế nên hoàn toàn không có việc gì nữa.”
Niếp Kỳ mặt đỏ bừng lập tức quay đi: “Anh thật đáng ghét! Người ta lo lắng cho anh muốn chết, kết quả anh lại không hề đứng đắn chút nào cả.”
“Đúng vậy, là anh không đứng đắn, anh chỉ là một dã thú chỉ biết dựa vào nửa thân dưới của mình để suy nghĩ thôi”. Âm Tường ngã ngớn nói ra điều trong lòng.
“Hứ, không thèm nói với anh!”
Ôm lấy Niếp Kỳ, hai người ở ngoài động ngắm nhìn bình mình xinh đẹp: “Kỳ, em vẫn chưa uống thuốc nha, nhưng mà nhiệt độ lại hạ xuống, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Em cũng không biết rõ nữa, có thể là vừa mới hôm qua ôm chặt anh, cho nên thân thể ngược lại lại tốt lên một chút, nhưng bất quá lại làm hại anh….”
Cúi đầu hôn lên môi đang muốn thốt ra lời xin lỗi, Âm Tường vươn đầu lưỡi vào trong khoang miệng của cậu nhẹ nhàng quấn quít, Niếp Kỳ bị cuốn lấy không thể nói được gì chỉ có thể thả lỏng mà nằm ở trong lòng của Âm Tường, mở to miệng thở dốc.
Nhìn Niếp Kỳ bị hôn đến toàn thân đỏ bừng, Âm Tường phát hiện “cự thú” sau một buổi tối nghỉ ngơi đã có dấu hiệu ngẩng đầu.
Niếp Kỳ đang nằm úp sấp ở trong lòng Âm Tường đột nhiên cảm thấy được ở sau mông có vật gì cứ chọc chọc vào cậu, bất an giật mình, ngược lại nghe thấy âm thanh Âm Tường đang hút không khí, lo lắng nhìn lại xuống phía dưới, tuy rằng còn có đồ che lấp, nhưng côn th*t đang dâng trào kia đã hoàn toàn hiện rõ lên ở trước mặt Niếp Kỳ, còn không ngừng tìm kiếm lỗ nhỏ trên người Niếp Kỳ để chuẩn bị yêu thương.
Niếp Kỳ giãy giụa muốn thoát ra nhưng lại bị Âm Tường chẳng tốn chút sức kéo ngược trở về, mông đúng lúc lại ngồi lên trên đỉnh quy đầu đang dựng lên thẳng đứng, hai người đồng thời bắt đầu rên rỉ.
Độ ấm trong ngực khiến cho Âm Tường cảm thấy rất thoải mái, Niếp Kỳ đáng yêu đem mặt chôn chặt vào trong lòng của người yêu, lỗ tai áp sát vào ngực anh để nghe tiếng tim đập của người yêu, hành động gần gũi của Niếp Kỳ làm cho Âm Tường không khỏi muốn đem cậu ôm vào trong lòng mà hôn ngấu nghiến.
“Ân….Tường, anh tỉnh rồi à…..có chỗ nào không thoải mái không, có thấy chóng mặt không? Thân thể có phải bị nội thương hay không? Có chỗ nào bị đau hay không? Có…”
Vừa mới tỉnh lại đã thấy Niếp Kỳ lo lắng không yên, Âm Tường hôn nhẹ lên tai cậu, thổi kí rồi tà tà nói: ” Kỳ, không cần phải lo lắng cho anh, cho dù hiện tại anh có muốn yêu em cũng có thể được rồi, thế nên hoàn toàn không có việc gì nữa.”
Niếp Kỳ mặt đỏ bừng lập tức quay đi: “Anh thật đáng ghét! Người ta lo lắng cho anh muốn chết, kết quả anh lại không hề đứng đắn chút nào cả.”
“Đúng vậy, là anh không đứng đắn, anh chỉ là một dã thú chỉ biết dựa vào nửa thân dưới của mình để suy nghĩ thôi”. Âm Tường ngã ngớn nói ra điều trong lòng.
“Hứ, không thèm nói với anh!”
Ôm lấy Niếp Kỳ, hai người ở ngoài động ngắm nhìn bình mình xinh đẹp: “Kỳ, em vẫn chưa uống thuốc nha, nhưng mà nhiệt độ lại hạ xuống, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Em cũng không biết rõ nữa, có thể là vừa mới hôm qua ôm chặt anh, cho nên thân thể ngược lại lại tốt lên một chút, nhưng bất quá lại làm hại anh….”
Cúi đầu hôn lên môi đang muốn thốt ra lời xin lỗi, Âm Tường vươn đầu lưỡi vào trong khoang miệng của cậu nhẹ nhàng quấn quít, Niếp Kỳ bị cuốn lấy không thể nói được gì chỉ có thể thả lỏng mà nằm ở trong lòng của Âm Tường, mở to miệng thở dốc.
Nhìn Niếp Kỳ bị hôn đến toàn thân đỏ bừng, Âm Tường phát hiện “cự thú” sau một buổi tối nghỉ ngơi đã có dấu hiệu ngẩng đầu.
Niếp Kỳ đang nằm úp sấp ở trong lòng Âm Tường đột nhiên cảm thấy được ở sau mông có vật gì cứ chọc chọc vào cậu, bất an giật mình, ngược lại nghe thấy âm thanh Âm Tường đang hút không khí, lo lắng nhìn lại xuống phía dưới, tuy rằng còn có đồ che lấp, nhưng côn th*t đang dâng trào kia đã hoàn toàn hiện rõ lên ở trước mặt Niếp Kỳ, còn không ngừng tìm kiếm lỗ nhỏ trên người Niếp Kỳ để chuẩn bị yêu thương.
Niếp Kỳ giãy giụa muốn thoát ra nhưng lại bị Âm Tường chẳng tốn chút sức kéo ngược trở về, mông đúng lúc lại ngồi lên trên đỉnh quy đầu đang dựng lên thẳng đứng, hai người đồng thời bắt đầu rên rỉ.
Danh sách chương