Thân thể chi chít những vết máu dài dường như là đã khiến cho Âm Tường bị hút đi hết sức lực vốn có, trong lòng thầm nghĩ nhất định phải trở về bên người Niếp Kỳ, nhưng con đường này lại dài như vậy, mà bản thân mình hiện tại lại có thể vi bị mất máu quá nhiều mà dẫn đến hôn mê.
Nhưng lại nghĩ tới Niếp Kỳ vẫn còn đang nằm trong động chờ đợi mình, vì thế Âm Tường dùng hết chút sức lực còn lại mà gắng gượng đi về phía trước.
Sắc trời tối dần, Niếp Kỳ ở trong sơn động bị cái nóng tra tấn lúc thì thanh tỉnh khi thì mê man, nhưng nhìn thấy ngoài động trời đang từ từ tối dần, nỗi bất an ở trong tim lại từ từ dâng lên.
“Tường, anh nhất định phải bình an vô sự, nếu anh thật sự có chuyện gì em phải làm sao đây, nếu đã là người yêu thì anh không thể cứ như vậy mà bỏ em ở lại, có đúng vậy không?”
Cố gắng chống đỡ thân thể đứng dậy đi đến phía cửa động, Niếp Kỳ hi vọng có thể nhìn thấy thân ảnh của Âm Tường trước tiên.
Từ xa xa thấy ở cửa động có bóng đen đang không ngừng chuyển động, không biết tại sao Âm Tường có thể xác định chính xác đó chính là Niếp Kỳ, người yêu bé nhỏ đang chờ mình ở một chỗ không còn xa nữa, chuyện này thực khiến cho Âm Tường không biết lấy sức lực ở đâu nhắm hướng của Niếp Kỳ mà đi.
Rốt cuộc cũng đi tới được trước mặt người yêu, cúi đầu nhìn người yêu đang ngân ngấn nước mắt, Âm Tường khóe môi khe khẽ mỉm cười.
“Bảo bối, anh đã trở về rồi.”
“Tường…chào mừng anh…”
Vừa mới nói xong cả cơ thể của Âm Tường liền mềm nhũn rồi ngã xuống, trong trí nhớ hỗn độn kia lại một lần nữa tái hiện cảnh được trở về bên cạnh cậu, bảo bối đáng yêu còn nói chào mừng anh về nhà nữa….
Ôm thân thể đầy ấp vết thương của Âm Tường, nước mắt của Niếp Kỳ cuối cùng không nhịn được nữa mà thi nhau rơi xuống, Âm Tường cũng chỉ hơi hơi giật mình, cũng không muốn tỉnh lại, Niếp Kỳ lo lắng kiểm tra thân thể của anh xem xem anh có bị nội thương hay không.
Sau khi kiểm tra thân thể người yêu một lượt trước sau cũng không phát hiện thấy có vết thương nặng nào mà chỉ là bị mất máu quá nhiều mà dẫn tới tình trạng hôn mê tạm thời, Niếp Kỳ mới có thể thở dài nhẹ nhõm.
Nhìn thể trạng của của hai người quá mức chênh lệch, Niếp Kỳ đầu hàng việc muốn đưa Âm Tường lên trên giường nằm, cậu chỉ có thể ôm chặt cơ thể của người yêu, dùng nhiệt độ của cơ thể mình để sưởi ấm cho anh, tựa đầu chôn vào nơi trái tim của anh nghe tiếng tim đập trầm ổn mà dịu dàng, tâm của Niếp Kỳ cũng cảm thấy được an ủi, sau đó dần dần tiến vào mộng đẹp cùng với người thân yêu nhất của cậu.
Nhưng lại nghĩ tới Niếp Kỳ vẫn còn đang nằm trong động chờ đợi mình, vì thế Âm Tường dùng hết chút sức lực còn lại mà gắng gượng đi về phía trước.
Sắc trời tối dần, Niếp Kỳ ở trong sơn động bị cái nóng tra tấn lúc thì thanh tỉnh khi thì mê man, nhưng nhìn thấy ngoài động trời đang từ từ tối dần, nỗi bất an ở trong tim lại từ từ dâng lên.
“Tường, anh nhất định phải bình an vô sự, nếu anh thật sự có chuyện gì em phải làm sao đây, nếu đã là người yêu thì anh không thể cứ như vậy mà bỏ em ở lại, có đúng vậy không?”
Cố gắng chống đỡ thân thể đứng dậy đi đến phía cửa động, Niếp Kỳ hi vọng có thể nhìn thấy thân ảnh của Âm Tường trước tiên.
Từ xa xa thấy ở cửa động có bóng đen đang không ngừng chuyển động, không biết tại sao Âm Tường có thể xác định chính xác đó chính là Niếp Kỳ, người yêu bé nhỏ đang chờ mình ở một chỗ không còn xa nữa, chuyện này thực khiến cho Âm Tường không biết lấy sức lực ở đâu nhắm hướng của Niếp Kỳ mà đi.
Rốt cuộc cũng đi tới được trước mặt người yêu, cúi đầu nhìn người yêu đang ngân ngấn nước mắt, Âm Tường khóe môi khe khẽ mỉm cười.
“Bảo bối, anh đã trở về rồi.”
“Tường…chào mừng anh…”
Vừa mới nói xong cả cơ thể của Âm Tường liền mềm nhũn rồi ngã xuống, trong trí nhớ hỗn độn kia lại một lần nữa tái hiện cảnh được trở về bên cạnh cậu, bảo bối đáng yêu còn nói chào mừng anh về nhà nữa….
Ôm thân thể đầy ấp vết thương của Âm Tường, nước mắt của Niếp Kỳ cuối cùng không nhịn được nữa mà thi nhau rơi xuống, Âm Tường cũng chỉ hơi hơi giật mình, cũng không muốn tỉnh lại, Niếp Kỳ lo lắng kiểm tra thân thể của anh xem xem anh có bị nội thương hay không.
Sau khi kiểm tra thân thể người yêu một lượt trước sau cũng không phát hiện thấy có vết thương nặng nào mà chỉ là bị mất máu quá nhiều mà dẫn tới tình trạng hôn mê tạm thời, Niếp Kỳ mới có thể thở dài nhẹ nhõm.
Nhìn thể trạng của của hai người quá mức chênh lệch, Niếp Kỳ đầu hàng việc muốn đưa Âm Tường lên trên giường nằm, cậu chỉ có thể ôm chặt cơ thể của người yêu, dùng nhiệt độ của cơ thể mình để sưởi ấm cho anh, tựa đầu chôn vào nơi trái tim của anh nghe tiếng tim đập trầm ổn mà dịu dàng, tâm của Niếp Kỳ cũng cảm thấy được an ủi, sau đó dần dần tiến vào mộng đẹp cùng với người thân yêu nhất của cậu.
Danh sách chương