Có lẽ bản chất của Hà Nguyên Thánh không quá xấu nhưng hắn cũng chẳng phải loại lưu mạnh có tật xấu kiểu “ai ôi, ngươi dám dạy bảo ta cơ đấy, ta lớn chứng này rồi mà chưa một ai dám dạy dỗ ta, ngươi thật thú vị, ta muốn kết bạn với ngươi’.  

             Nếu ngươi thật sự chọc giận hắn, chắc chắn hắn sẽ trả thù.  

             Nhưng Ninh Dạ không sợ, đối phó với cấp trên thì có thủ đoạn đối phó với cấp trên, đối phó với loại con ông cháu cha này cũng phải có thủ đoạn khác.  

             Thời khắc này, mọi người không nói gì, cát trong đồng hồ chậm rãi chảy xuống.  

             Ninh Dạ đã nói với một bí vệ của thần cung: “Đúng rồi, thường thì một lần của Hà thiếu gia kéo dài bao lâu?”  

             Bí vệ của thần cung trả lời: “Thân thể của Hà thiếu gia rất khỏe mạnh, một khi hứng thú thì một canh giờ cũng không thành vấn đề.”  

             “Hà thiếu gia có thích tình thú không?”  

             Câu hỏi này liên quan tới chuyện riêng tư, bí vệ của thần cung không muốn trả lời, nhưng nhìn ánh mắt của Ninh Dạ, không hiểu sao hắn lại thấy sợ, cuối cùng nói: “Không thích lắm, thường chỉ trò chuyện trong chốc lát là bắt đầu.”  

             “Tức là thời gian đã gần đủ, hắn sắp bắt đầu rồi?” Ninh Dạ nói xong tiện tay lấy một thứ ra, gọi tú bà lại: “Ngươi vào trong phòng, đưa cái này cho đại thiếu gia.”  

             Tú bà kia biết là người của Hắc Bạch thần cung, đã bị dọa tới mức không đứng dậy nổi.  

             Ninh Dạ nhíu mày: “Rác rưởi, Ngự Phong, ngươi vào đưa cho hắn đi.”  

             Ngự Phong sợ tới mức run rẩy: “Tiểu nhân nào dám quấy rầy.”  

             “Đây không phải quấy rầy, đây là trợ hứng.” Nói xong Ninh Dạ mở vật trong gói ra, không ngờ lại là Cực Nhạc tán.  

             Ninh Dạ đã dùng hết Cực Nhạc tán mà mình lấy được lúc trước, chỗ này là y trực tiếp đòi Cực Nhạc môn sau khi trở thành tuần tra viên. Cũng may Cực Nhạc môn dùng thứ này mưu sinh, Ninh tuần tra viên muốn? Cứ cho là được.  

             Thấy thứ này, mọi người ngạc nhiên, không hiểu Ninh Dạ đang có ý định gì.  

             Có thứ này, Hà Nguyên Thánh càng hứng thú, e là không chịu đi.  

             Thấy là Cực Nhạc tán, Ngự Phong bèn nhận đồ, tự vào trong đưa cho Hà Nguyên Thánh.  

             Hà Nguyên Thánh bị người khác quấy rối, vốn rất phẫn nộ nhưng thấy Ninh Dạ cho người đưa Cực Nhạc tán vào bèn lấy làm mừng: “Đây là đồ tốt, đáng tiếc cha ta không chịu cho ta dùng, nói sẽ làm mê muội mất cả ý chí. Ninh Dạ đưa à? Ha ha, thằng nhãi này còn khá thức thời đấy.”  

             Nói xong đã vui vẻ nhận lấy, một lát sau trong phòng có mùi thơm thoang thoảng lan ra, chắc hắn đã dùng Cực Nhạc tán.  

             Ninh Dạ nhìn đồng hồ cát, tính toán thời gian, đứng dậy đi vào trong phòng Ngọc Lưu Hương.  

             Ầm!  

             Y giơ chân đá văng cửa phòng.  

             Trong phòng là cảnh tượng kiều diễm, trên giường là mỹ nhân tuyệt sắc, nước mắt tuôn rơi, Hà Nguyên Thánh toàn thân trần trụi, hiển nhiên vừa định bắt đầu.  

             Thấy Ninh Dạ xông vào, Hà Nguyên Thánh bị Cực Nhạc tán làm cho thần trí mê muội, trong lòng chấn động: “Ngươi vào trong làm gì?”  

             “Ngươi hết thời gian rồi.” Ninh Dạ đã bước thẳng vào, nhấc Hà Nguyên Thánh lên đi ra ngoài.  

             Hà Nguyên Thánh nổi giận đang định hò hét, đột nhiên thấy trước mắt thay đổi, chỉ thấy sau lưng Ninh Dạ có một người xuất hiện, không ngờ lại là bóng dáng của Hà Sinh Mặc.  

             “Súc sinh!” Hà Sinh Mặc mắng chửi, tát thẳng vào mặt Hà Nguyên Thánh.  

             Chát chát chát chát!  

             Tát qua tát lại vài chục cái, đánh tới mức Hà Nguyên Thánh hoa mắt, kêu gào: “Con biết sai rồi!”  


             Ai nấy ngạc nhiên, không khỏi suy nghĩ: Chẳng lẽ chưởng giáo trao quyền cho hắn, lúc cần thiết có thể khống chế giáo huấn Hà thiếu gia? Chẳng trách Ninh Dạ dám hành động như vậy.  

             Ninh Dạ không sử dụng Khi Thiên thuật với người khác nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến mọi người ngộ nhận như vậy.  

             Đây chính là cách sử dụng ảo thuật kết hợp với lừa gạt, dùng ảo thuật đối phó với kẻ có thể trúng chiêu, lại dùng kỹ thuật lừa đảo đối phó với người không thể chúng chiêu, cũng có thể tạo hiệu quả tương tự.  

             Trong phòng, Ngọc Lưu Hương ngơ ngác chứng kiến mọi chuyện, nhìn nam tử tuấn tú vô song kéo Hà Nguyên Thánh như chó chết, cảm giác chẳng khác nào đấng lang quân như ý cưỡi mây ngũ sắc tới cứu mình, trong lúc nhất thời bỗng ngắm nhìn tới mức si mê.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện